Mua Bán (Mãi Mại)

Quyển 1 - Chương 5



Anthony biến sắc, dùng sức đâm tới trước một cái thật mạnh, khiến cho giường nhúng mạnh xuống một cái. Sau đó anh luật động thật mạnh trong cơ thể cậu, làm cho Đường Tình đau đớn mà kêu lên thảm thiết.

“Chờ một thời gian nữa thôi, em sẽ không thể sống thiếu tên xấu xa vô sỉ này.” Anthony cười lạnh, cắn lổ tai cậu, làm cậu vừa nóng lại vừa lạnh.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, nên thân thể cậu liên tục nóng lên. Tựa như Anthony đã nói, bởi vì tác dụng của thuốc, nên cậu có ra sức chống cự thế nào,thì  trong cơ thể cậu vẫn xảy ra phản ứng.

“Thả, thả ra! Ô…”

Tất cả giãy dụa đều vô dụng, Anthony dễ dàng ngăn cản sự giãy dụa của cậu, cậu đau thương đến nổi nước mắt đều nhanh chảy khô. Thân thể cậu giống như không còn là của cậu nữa, nó tự động kề sát vào dương cương của Anthony, thân hình đông đưa theo nhịp luật động của anh. Cậu ở dưới thân Anthony không ngừng khẩn cầu, vặn vẹo, kẹp chặt, tiếp theo là đạt đến cao trào.

Sau khi kết thúc, Anthony bước xuống giường, cậu xịu lơ nằm ở trên giường, không khống chế được mà gào khóc lên. Cậu biết mình đồng ý ngủ với Anthony, thì cậu không chỉ mất đi quyền tự chủ, mà còn mất đi sự tự tôn và tín nhiệm của Eddie đối với cậu. Cậu rốt cuộc không thể trở lại là con người tràn ngập tự tin, hồn nhiên trước đây nữa.

◇◇◇

Trong phòng tắm cực kỳ xa hoa, Đường Tình đứng ở dưới vòi sen, một bên khóc vì hối hận, một bên dùng sức cọ rửa thân thể của mình. Cậu không biết đến khi nào thì cơn ác mộng này mới có thể chấm dứt, tuy Anthony đã nói – có lẽ sau một tháng sẽ cảm thấy chán ngán, thế nhưng vừa mới trải qua một ngày, mà cậu đã cảm thấy như sống một ngày bằng một năm. Cậu bắt đầu hối hận vì mình đã đáp ứng một chuyện như vậy, quả thực là tự đưa mình vào con đường chết.

Cậu đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Cậu nhìn vào dãy số trên màn hình, mà nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Cậu ấn nút nhận cuộc gọi, thanh âm đối phương vang lên, làm cho cậu càng thêm thương tâm, nhưng cũng cảm thấy thật ấm áp.

( Tình?)

“Em nghe nói anh bị bệnh, anh đã khỏe chưa?”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khổ. ( Ông nội khoa trương thôi, chỉ là bị viêm ruột thừa, không có gì to tát, cắt một nhát là xong.)

Viêm ruột thừa chỉ là bệnh nhẹ, hẳn là anh sẽ mau khỏe thôi. “May mắn anh không có việc gì.”

Eddie lo lắng hỏi: ( Em làm sao vậy? Hình như em đang khóc?)

“Em không sao, chỉ bị cảm một chút thôi.”

Cậu không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì đã xảy ra ở Đài Loan, lại càng không muốn khi trên người còn lưu đầy dấu hôn của Anthony, mà lại mở miệng khóc than với Eddie.

( Ân…) đầu kia điện thoại, Eddie ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: ( Anh cúp điện thoại đây, nhớ giữ gìn sức khỏe.)

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Đường Tình nắm chặt di động, nước mắt lại rơi xuống như mưa. Cậu cảm thấy mình thật dơ bẩn, rõ ràng yêu Eddie, lại lên giường cùng với em trai của Eddie, vậy mà còn không ngừng hưởng lấy khoái cảm; cho dù là do tác dụng của thuốc, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình vô cùng thấp hèn, cậu làm sao có thể kể cho Eddie về những điều này?

◇◇◇

Anthony không ngủ với Đường Tình nữa, nhưng lại ra lệnh cho Đường Tình phải đi ăn cơm cùng anh. Cậu rất muốn lên tiếng cự tuyệt, thế nhưng cuối cùng đành từ bỏ, bởi vì biết đâu chừng khi Anthony gặp cậu quá nhiều, sẽ càng mau phiền chán cậu, đến lúc đó cậu có thể thoát khỏi bàn tay tà ác của anh sớm hơn một chút.

Tuy cậu rất chán ghét Anthony, hận không thể giết chết anh, nhưng biết sức lực của mình không bằng anh, căn bản là không hề có cơ hội phản kích, cho nên cậu đành cam chịu tình cảnh hiện tại, chỉ cần Anthony không ngủ với cậu, thì làm chuyện gì cũng không sao cả, với lại khổ hình khi ăn cơm cùng anh, so với lên giường cùng anh vẫn tốt hơn nhiều. Huống chi Anthony rất ít nói, một bữa ăn, bọn họ căn bản nói không quá 5 câu. Lúc ăn cơm, cậu sẽ không ngẩng đầu nhìn Anthony, nhưng vẫn luôn cảm giác được ánh mắt Anthony đang nhìn chăm chú vào cậu. Loại cảm giác này làm cho cậu đứng ngồi không yên, càng khiến cho cậu ăn không ngon.

Bất quá sau vài ngày ăn cơm cùng với Anthony, cậu dần dần phát giác Anthony có một tật xấu khi ăn, đó chính là anh chỉ ăn thịt, còn tất cả rau củ đều gạt qua một bên. Lần này Anthony cũng làm như vậy, cậu xuất phát từ khái niệm ăn rau củ sẽ giúp bảo vệ sức khỏe, nên buộc miệng lên tiếng.

“Sao anh không ăn rau củ?”

Anthony nhướng mi, “Rau củ có phun thuốc.”

Đáp án này rõ ràng chỉ là một cái cớ, Đường Tình không thể chấp nhận, nói: “Nói bậy! Chỉ cần rửa sạch với nước tẩy thuốc sẽ rất an toàn, hơn nữa chúng nó có rất dinh dưỡng, tựa như cà rốt này, rất giàu vi-ta-min B, còn có …”

Anthony cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của cậy, cực kỳ lãnh đạm nói: “Tôi không ăn thứ quỷ quái đó.”

Cậu không chấp nhận cách dùng từ của Anthony, lại càng không chấp nhận nổi tính tình của anh. “Cái này không gọi là thứ quỷ quái, cái này gọi là cà rốt, ăn vào sẽ tốt cho mắt của anh.”

Anh ‘xuy’ một tiếng, “Đôi mắt của tôi rất tốt, không cần ăn thứ quỷ quái này.”

Tính bướng bỉnh của anh sẽ khiến cho người ta nổi điên mất, Đường Tình giận dữ hét: “Anh là trâu à, sao nói không lọt vào tai vậy.”

Anthony lại nhướng mi, lãnh đạm nói, “Tôi còn chưa nói em ăn thịt quá ít, em dựa vào cái gì mà đi quản tôi?”

Cậu châm chọc khiêu khích nói: “Theo tôi thấy là do anh sợ hương vị của cà rốt, tựa như mấy đứa trẻ con vậy, cho nên mới không dám ăn đi?”

Không thể tưởng được chiêu châm chọc khiêu khích này lại có hiệu quả với Anthony. Anthony gấp một miếng cà rốt bỏ vào trong miệng. “Không có chuyện gì mà tôi không dám làm.”

Tuy anh đang nhai nhai, nhưng mà trên mặt lại lộ rõ biểu tình cực kỳ chán ghét, rất muốn nhổ quách nó ra, nhưng vì không muốn yếu thế ở trước mặt Đường Tình, nên anh không nhổ ra. Đường Tình không phải thật sự muốn cười anh, trên cơ bản cậu cực kỳ căm ghét con người này, sao có thể muốn cười. Nhưng mà biểu tình của Anthony quá mức khoa trương, làm cho cậu nhịn không được mà phì cười ra. Cậu không nghĩ tới sẽ có người lớn lại y chang trẻ con chán ghét ăn cà rốt. ( =.=” ta cũng căm ghét cà rốt mà)

Đường Tình cầm lấy khăn ăn, che miệng lại, để che đi nụ cười trên mặt mình, không muốn để anh thấy quá rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi qua, Anthony không dám phun ra cũng không dám nuốt vào mà cứ ngậm cà rốt trong miệng, khiến cho cậu nhịn không được nữa mà cất tiếng cười to.

Anthony đã rất buồn nôn, nhưng lại bị Đường Tình lấy chuyện này mà cười nhạo, nên anh trừng mắt nín thở, cố gắng nuốt miếng cà rốt trong miệng xuống, để cho Đường Tình không còn có cười nhạo nhược điểm của anh nữa.

“Nơi này còn hai miếng nữa.” Cậu cố ý chỉ vào hai miếng cà rốt trong dĩa.

Anthony lạnh lùng liếc cậu một cái, coi như không nghe thấy, tiếp tục ăn miếng bò bít tết trong dĩa của mình.

“Anh không dám ăn sao?” Đường Tình lại kích anh.

Phản ứng của Anthony là dùng cái nĩa gâm hai miếng cà rốt đó bỏ vào miệng, sau đó nhai vài cái, rồi nuốt ực xuống; thoạt nhìn anh căn bản là chưa kịp nhai, đã vội nuốt xuống để tránh đi hương vị của cà rốt. Đường Tình cười đến đau cả bụng, không ngờ Anthony lại có một mặt trẻ con như vậy, điều này làm cho cậu rất bất ngờ.

Nhưng thật ra Anthony rất khó chịu khi bị cậu cười nhạo, anh bỏ khăn ăn ra, đối với bồi bàn nói: “Tính tiền.”

Câu tính tiền này biểu hiện trò khôi hài cà rốt của hôm nay đến đây là chấm dứt.

◇◇◇

Qua ngày hôm sau, ở trong một nhà hàng cao cấp, bồi bàn đưa thức ăn lên.

“Cà rốt…” Sắc mặt Anthony cứng đờ, bởi vì đi kèm với miếng bò bít tết còn có mấy miếng cà rốt.

“Anh không dám ăn sao?”

Câu hỏi của Đường Tình hiển nhiên có ý tứ trêu cợt, bởi vì điều kiện Anthony đặt ra khi cậu muốn anh huỷ bỏ án kiện đã làm cho cậu cực kỳ căm ghét anh, nhưng khổ nổi chả làm được gì anh, cho nên cậu đành lấy cái này để phát tiết hờn dỗi trong lòng mình.

Anthony lạnh lùng liếc cậu một cái, nói ra một câu mà rõ ràng nghe vào tai ai cũng biết đó là một câu đầy thoái thác. “Tôi không muốn ăn, không phải tôi không dám ăn.”

“Nga, anh nói như thế nào thì là thế đó thôi.”

Đường Tình bắt đầu ăn xà lách trộn, một dĩa toàn là rau củ quả, làm cho Anthony lộ ra sắc mặt chán ghét.

Đây là lần đầu tiên anh đưa ra cái nhìn về vấn đề ăn uống của Đường Tình. “Em toàn ăn mấy thứ này thì làm sao có thể đầy đủ dinh dưỡng.”

Cậu khinh thường ‘hừ’ lạnh một tiếng, “Hừ! Anh luôn ăn bò bít tết cho nên dáng người anh cứ như con gấu ấy, rau quả mới là thức ăn tốt cho sức khỏe.”

Anthony nhếch miệng lên, tựa hồ muốn phản bác, nhưng rồi anh nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười đến thực tà ác, “Tôi thường ăn bò tít tết, cái kia mới có thể đặc.”

“Cái gì mới có thể đặc?” Cậu không nên hỏi, chỉ cần nhìn sắc mặt của Anthony là không nên hỏi, nhưng là có lẽ giữa bọn họ đã ngưng chiến quá lâu, làm cho cậu mất đi phòng bị mà hỏi ra miệng.

“Chính là cái kia a! Lần sau sẽ cho em nếm thử một chút.”

Gương mặt Đường Tình lập tức đỏ bừng lên, rất muốn chửi anh là kẻ hạ lưu vô sỉ, lại sợ mình nói đi ra lại giống như đang cùng anh liếc mắt đưa tình, cho nên đành câm miệng lại. Cậu cúi đầu, dùng sức xăm xăm rau quả trong dĩa, tưởng tượng đó là cái đầu của Anthony mà dùng sức xăm xăm, vừa xăm vừa chửi thầm Anthony quá vô sỉ, quá hạ lưu.

“Chuyên gia rau quả đang làm gì vậy?”

Khẩu khí trào phúng của anh làm cho Đường Tình nổi giận, cậu đẩy dĩa xà lách tới trước mặt Anthony, hờn dỗi nói: “Anh dám ăn hết, tôi liền nếm cái kia của anh.”

Trong mắt Anthony dấy lên ngọn lửa. Đường Tình vừa nói xong liền lập tức hối hận vì sự qua loa và lỗ mãng của mình, nhưng cậu cá là Anthony không dám ăn rau quả, hơn nữa đã lỡ nói ra, thì cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Không thể ngờ là Anthony lại vươn tay cầm lấy dĩa xà lách trước mặt, bắt đầu ở trước mắt cậu nuốt trọng một phen. Chưa tới một phút đồng hồ mà anh đã ăn xong toàn bộ, khiến cho Đường Tình nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Anh vừa ăn xong, liền lập tức gọi bồi bàn: “Tính tiền.”

“Thức ăn … thức ăn của anh?”

Đường Tình nghẹn họng nhìn trân trối, biểu tình đầy khiếp sợ không thôi, chưa thấy qua có ai ăn rau quả nhanh giống như anh vậy, mà chắc cũng chẳng có ai ăn nhanh hơn anh, quả thực có thể xếp vào kỷ lục thế giới.

Anthony nhìn kia dĩa thịt kia, nói “Chờ chút nữa sẽ có thứ so với thịt càng hấp dẫn tôi hơn.”

Đương nhiên ngụ ý của anh chính là chuyện chút nữa Đường Tình làm so với thịt càng hấp dẫn anh hơn. Đường Tình hận không thể đào một cái hố, rồi lập tức chui vào đó, để khỏi thực hiện lời nói ban nãy.

“Chờ, chờ một chút!”

Cậu muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà Anthony lại học theo khẩu khí của cậu, đùa cợt nói: “Sao lại y chang mấy đứa trẻ con đánh cuộc với nhau vậy, không dám thực hiện lời hứa sao?”

Đây đúng là khẩu khí của cậu khi đùa cợt Anthony không dám ăn cà rốt, cậu trong cơn tức giận, đã cùng Anthony ngồi lên taxi, sau đó đi thẳng đến nhà của Anthony.

◇◇◇

Còn chưa bước vào nhà, chỉ mới đứng ở trước cánh cửa mở rộng, Đường Tình liền trộm liếc mắt tới hạ thân của Anthony, nơi đó đã u lên một cục. Cậu vừa hối hận vừa bất lực, có điểm biết vậy chẳng làm.

“Đã làm qua chưa?”

Đường Tình đang quẫn bách và phẫn nộ, nghe anh hỏi thế, liền giận dữ hét lên: “Đương nhiên là chưa!”

“Rất dễ dàng thôi.”

Đường Tình bất mãn nói: “Anh đừng nói như mình là một tay già đời vậy.”

Anthony cười đến thực quá đáng, cũng thực tà ác.”Tôi đích thật là một tay già đời, bất quá bình thường toàn là người ta phục vụ cho tôi, nhưng nể tình em không có kinh nghiệm, tôi sẽ phục vụ cho em.”

“Không cần, cám ơn hảo ý của anh.”

Cậu nghiến răng nghiến lợi nói ra, cậu cảm thấy người này y chang một tên biến thái đáng ghét vậy, nói không chừng này hết thảy những cái này đều là anh cố ý dựng lên, có lẽ anh vốn rất thích ăn rau quả, chỉ là cố ý giả dạng làm như không thích ăn.

“Đừng ngại, tôi rất sẵn lòng.”

“Tôi không thích! Oa… A…”

Cậu bị đẩy ngã xuống giường, Anthony kéo quần của cậu xuống, cậu bắt đầu hối hận vì cái gì hôm nay mình lại mặc một cái quần rộng bằng lưng thun chứ.

“Không cần, xin anh buông tay… Ngô… Ân…”

Anthony bắt đầu liếm cậu, nam tính của cậu bởi vì trong khoảng thời gian này cấm dục, hơn nữa cậu lại là một người đàn ông khỏe mạnh, cho nên bất luận đối tượng là ai, chỉ cần vừa chạm đến là cậu lập tức có phản ứng.

“Thích không?”

Đường Tình hô hấp dồn dập, hai chân cong lên, đặt ở trên giường. Cậu được Anthony liếm đến cực kỳ thoải mái, rồi lại vì câu hỏi của anh mà khiến cho cậu quẫn bách đến mặt đỏ bừng.

“Tôi không thích, anh buông tay nhanh lên.”

“Nói dối!” Ngữ khí Anthony tràn ngập đùa giỡn, rồi càng thêm ra sức liếm Đường Tình.

Nam tính của Đường Tình đã cương lên cứng ngắt, Anthony kéo quần lót của cậu xuống, giải phóng cho nam tính của hắn, rồi tiếp tục liếm lên nó, cảm giác được liếm trực tiếp này càng làm cho cậu hô hấp dồn dập hơn. Anh chỉ mới liếm mút Đường Tình vài cái, mà hạ thân cậu đã muốn bắn tinh. Đường Tình quẫn bách túm lấy đầu của anh, không muốn ở trước mặt anh phát tiết.

“Đừng … Đừng làm nữa!”

“Em muốn phục vụ cho tôi không?”

Làm sao có thể! Đường Tình nói lời thật: “Không muốn.”

Anthony mỉm cười nói: “Chúng ta sẽ dùng bên này trao đổi.”

Đường Tình cắn môi dưới, lửa nóng lại bị anh mút lấy, cấm địa phía sau cũng bị anh dùng ngón cái ấn ấn xoay vòng. Ý Anthony là chỉ nơi này thay thế. Cấm địa của cậu lập tức kẹp chặt, cậu còn nhớ rõ khoái cảm lần trước có bao nhiêu mãnh liệt, nhất là khi dương cương của Anthony tiến vào trong cơ thể cậu.

“Không, tôi không muốn.” Cậu không muốn giống lần trước tự bán đứng chính mình, trở nên thấp hèn như vậy, cậu lập tức kéo tay Anthony ra.

“Vậy… ý em là muốn phục vụ cho tôi sao?”

Anthony kéo quần cùng quần lót xuống, ngồi ở mép giường, dương cương đứng thẳng thắn, đã sớm vận sức chờ phát động. Chỗ đó của Anthony to lớn đến dọa người như thế, làm sao cậu có thể tiếp nhận được.

“Không… Tôi, tôi cũng không muốn …” Trên trán Đường Tình toát ra mồ hôi nóng, một loại sợ hãi khiến cho tim của cậu đập loạn xạ.

Chết tiệt! Vì sao lúc nãy cậu lại xúc động như vậy, tự nhiên đưa dĩa xà lách qua!

Anthony cởi hết nút trên áo, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đường Tình tựa như cậu là một đứa trẻ hư không biết giữ lời hứa vậy. Ngữ khí Anthony bao hàm đùa cợt. “Nguyên lai em cũng nói lời mà không biết giữ lời. Rốt cuộc không muốn làm gì hết? Hay là em cũng giống như mấy đứa trẻ con thích chạy làng?”

Mỗi câu mỗi chữ của Anthony đều khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng khiến cho cậu xấu hổ đến nổi nói không nên lời.

Cậu không phải trẻ con, mới sẽ không chạy làng, ít nhất cậu dám ăn cà rốt, không giống anh, anh mới giống trẻ con! Nghĩ là nghĩ vậy, cậu chuyển vẫn dời tầm mắt lên trên người Anthony, nuốt nuốt nước miếng, từ nơi riêng tư của Anthony chứng tỏ anh đã sớm không còn là trẻ con. Dương cương to lớn như vậy mà muốn cậu phục vụ cho Anthony, thì căn bản là cậu không có khả năng làm được, chỉ mới nghĩ thôi, mà cậu đã muốn ngất xỉu.

“Em suy nghĩ xong chưa?” Anthony chẳng chút nào đồng tình với chuyện cậu tự làm tự chịu.

Ở dưới bức bách bóng gió của Anthony, cậu phẫn hận làm ra quyết định, chỉ là hai tay hai chân của cậu hơi hơi run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.