Mưa Bóng Mây

Chương 25



Lần trước Đường Giai Kỳ chỉ thuận miệng bảo Chu Mục để cửa cho cô, quả nhiên Chu Mục đã làm theo.

Nhiều lần cô lên lầu và đi ngang qua cửa nhà Chu Mục, đẩy cửa ra một cái đều phát hiện cửa không khóa. Có một lần cô lặng lẽ đẩy cửa đi vào, Chu Mục đang đeo tai nghe làm bài tập. Đường Giai Kỳ gọi cậu, Chu Mục mới có phản ứng.

Đường Giai Kỳ bèn nói: “Thôi bỏ đi, đừng để cửa nữa, đến một lúc nào đó lại để cửa cho ăn trộm.”

Hôm đó đi đến nhà bà ngoại, đi ngang qua cửa nhà Chu Mục lại chợt nghĩ đến một chuyện, đi tới đẩy cửa ra, cửa lại được mở ra.

Đường Giai Kỳ nhíu mày, muốn đi vào nhắc nhở Chu Mục, vừa đi vào thì phát hiện trước bàn học không có người ngồi. Chu Mục đang nằm trên ghế sô pha, giống như đang ngủ.

Trong phòng có đủ máy sưởi, Chu Mục chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, đi chân không và nằm ở đó.

Đường Giai Kỳ đến gần hơn thì thấy sắc mặt của Chu Mục hơi tái nhợt, môi cũng rất khô, lông mày nhíu chặt, trông rất khó chịu.

Cô ngồi xổm xuống, sờ đầu Chu Mục, cảm thấy hơi nóng. Vừa muốn gọi Chu Mục, cô nghe thấy cậu khẽ rên, giống như đang gọi “Bà ngoại”.

Đường Giai Kỳ nuốt lại lời nói, yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt của Chu Mục.

Tóc của Chu Mục đã rất dài, thậm chí trên trán còn có tóc mái. Cậu mím môi thật chặt, giống như đang chịu đựng chuyện gì đó. Có lẽ do bị bệnh, da dẻ trắng hơn thường ngày rất nhiều, trông có vẻ yếu ớt, gò má ửng đỏ bất thường.

Đường Giai Kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi đưa tay ra, vuốt ve lông mày của Chu Mục.

Chu Mục cũng chỉ mới 18 tuổi nhưng lại ngụy trang thành người lớn. Cậu là một chiếc thuyền độc mộc, trôi lênh đênh vô tận ngoài biển khơi.

Đường Giai Kỳ muốn làm bến cảng của cậu.

Cả người Chu Mục đau nhức, mệt mỏi, đang lúc mơ màng lại cảm thấy hình như có người chạm vào mình. Cậu từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Giai Kỳ cúi xuống nhìn cậu với vẻ mờ mịt.

“Đường Giai Kỳ?” Chu Mục nghi ngờ hỏi. Vừa lên tiếng mới nhận ra cổ họng như bốc khói, phát ra tiếng khàn khàn, khô khốc.

“Là mình.” Đường Giai Kỳ yên lặng nhìn cậu, “Chu Mục, cậu sốt rồi.”

Chu Mục gắng gượng ngồi dậy, đầu óc choáng váng, nặng trĩu, trên người cũng hơi lạnh run.

“Cậu cần phải uống thuốc.” Đường Giai Kỳ nói: “Cậu đợi ở đây nhé, nhà bà ngoại có thuốc hạ sốt.”

Nói xong, không đợi cậu phản ứng đã chạy ra ngoài. Chu Mục cảm thấy hôm nay Đường Giai Kỳ hơi kỳ lạ, nhưng không nói được kỳ lạ ở chỗ nào.

Cậu tiện tay cầm ly nước đá kế bên lên uống, vừa thấm vào người đã rùng mình, tạm thời hoàn hồn.

Không biết Đường Giai Kỳ đã chạy xuống từ lúc nào, nhìn thấy ly nước trong tay cậu bèn nói: “Đừng uống ly đó.”

Đường Giai Kỳ cầm theo thuốc, còn bưng một ly nước tới.

Chu Mục nhận lấy thuốc từ trong tay cô rồi uống vào. Đường Giai Kỳ nói: “Lúc đầu mình muốn đưa cậu đến bệnh viện, nhưng mình không ôm nổi cậu.”

Chu Mục mỉm cười, nhìn Đường Giai Kỳ.

Cậu vẫn còn mơ màng, cơn buồn ngủ kéo tới sau khi uống thuốc, vì vậy ra lệnh đuổi khách với Đường Giai Kỳ: “Mình uống thuốc rồi, cậu đi về trước đi, mình ngủ một lát là khỏe ngay.”

“Không.” Hôm nay thái độ của Đường Giai Kỳ rất cương quyết, “Mình sẽ ở đây, đợi cậu khỏi bệnh mới đi.”

Chu Mục không nhịn được cười, “Cậu bị ngốc à? Làm sao bệnh có thể khỏi nhanh như vậy?”

Cậu chống tay muốn đứng lên, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã xuống một bên. Đường Giai Kỳ tới đỡ cậu, ngã cùng cậu xuống ghế sô pha.

Đường Giai Kỳ đè lên người Chu Mục, bốn mắt nhìn nhau.

Chu Mục chưa đẩy Đường Giai Kỳ ra, Đường Giai Kỳ cũng chưa đứng lên.

Tim lại bắt đầu đập nhanh hơn. Đường Giai Kỳ biết Dopamine đáng ghét lại bắt đầu bài tiết, nhưng cô biết đây là gì, cô biết tại sao chỉ có Chu Mục mới trở nên như vậy.

Đường Giai Kỳ không nhúc nhích, Chu Mục bỗng duỗi tay ra, ôm cô thật chặt. Cậu hít thật sâu vài hơi rồi buông Đường Giai Kỳ ra.

“Nặng chết đi được.” Chu Mục nói. Cậu đẩy Đường Giai Kỳ ra, vịn ghế sô pha đứng lên, đưa lưng về phía Đường Giai Kỳ, đi ra sân thượng.

“Chu Mục.” Đường Giai Kỳ xoay người qua, gọi cậu: “Cậu thích mình không?”

Cô thấy bước chân của Chu Mục hơi khựng lại.

Đường Giai Kỳ đứng lên, khẽ nói: “Hình như mình nhận ra mình thích cậu.”

Chu Mục dừng lại, vẫn đưa lưng về phía Đường Giai Kỳ.

Đường Giai Kỳ đi tới, đứng sau lưng Chu Mục, ôm lấy eo của cậu.

Cô áp mặt lên vai Chu Mục, hơi thở ấm áp phả lên cổ Chu Mục.

Chu Mục cứng đờ người, Đường Giai Kỳ nói tiếp: “Mình thích cậu.”

Lúc này Chu Mục xoay người lại, kéo tay của Đường Giai Kỳ ra khỏi người mình.

Nét mặt của Đường Giai Kỳ ngơ ngác. Cô hy vọng Chu Mục có thể ôm lấy mình, nói cho cô biết: “Mình cũng thích cậu.”

“Mình sợ mình không chịu đựng nổi muốn ôm cậu.” Giọng nói của Chu Mục khàn khàn.

Đường Giai Kỳ sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô đi tới, ôm lấy eo của Chu Mục, vùi mặt vào lồng ngực của cậu, nghẹn ngào hỏi Chu Mục: “Tại sao phải chịu đựng?”

Chu Mục đẩy cô ra, lấy tay che miệng ho khan, “Minh bị cảm, cậu cách xa mình một chút, đừng để bị lây bệnh.”

“Chu Mục!” Đường Giai Kỳ nghiến răng gọi cậu. Chu Mục ngẩng đầu lên, Đường Giai Kỳ nói: “Cậu vẫn chưa trả lời mình đâu đấy.”

“Trả lời cái gì?” Không biết Chu Mục thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu.

“Cậu có thích mình không?” Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, “Có thích hay không?”

Chu Mục gật đầu.

“Thích đến mức nào?”

Muốn ở bên cậu từng giây từng phút, mua nước cam cho cậu cả đời, vò nát xương của cậu, nhào trộn vào trong linh hồn của mình, hòa hợp những điều tốt xấu với mình.

“Rất thích.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ bật cười thành tiếng, “Dáng vẻ ngơ ngác lúc nãy của cậu trông hơi ngốc.”

Chu Mục cũng bật cười.

Đường Giai Kỳ lại hỏi: “Đi bộ được không?”

“Được.” Chu Mục đáp.

“Vậy chúng ta đến bệnh viện đi.” Đường Giai Kỳ giơ tay qua đỡ cậu.

Cánh tay của Chu Mục cứng đờ, nhưng không tránh đi. Cậu nói: “Bây giờ mình cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngủ một giấc là được, thật đấy.”

“Được rồi.” Đường Giai Kỳ nói: “Quả nhiên tình yêu là một liều thuốc chữa khỏi mọi bệnh tật.”

Chu Mục đang định lên tiếng, lúc này điện thoại của Đường Giai Kỳ reo lên, bà ngoại gọi cô lên lầu ăn cơm.

Đường Giai Kỳ cúp máy, nói: “Buổi chiều mình quay lại xem cậu.”

Đi tới cửa, cô lại quay đầu lại bổ sung: “Nếu đến lúc đó không đỡ sẽ đến bệnh viện.”

“Được.” Chu Mục đáp.

Sau khi Đường Giai Kỳ đi về, Chu Mục nằm trên giường, ngẩn người một hồi nhưng không ngủ.

Hơi ấm trong lồng ngực lan đến toàn thân, xua tan cái lạnh ban đầu do bị sốt. Không biết do đã uống thuốc hay là tình yêu đích thực, một lát sau Chu Mục đã cảm thấy khá lên.

Quả nhiên Đường Giai Kỳ nói là làm.

Hơn bốn giờ chiều, Chu Mục bò dậy giải đề thi thật. Cửa bị đẩy ra, Đường Giai Kỳ ló đầu vào dò xét, “Tại sao cậu lại không đóng cửa?”

Đường Giai Kỳ đi tới, xách theo một cặp lồng giữ nhiệt, đặt lên bàn, nói: “Cháo do bà ngoại mình nấu.”

“Cám ơn.” Chu Mục ngẩng đầu lên nói.

“Cám ơn cái gì.” Đường Giai Kỳ nói: “Bà ngoại dặn mình phải bảo cậu uống nhiều nước để đi tiểu nhiều.”

Cô nghĩ đến một chuyện rồi hỏi Chu Mục: “Ngày mai cậu có khỏe hơn không?”

“Chuyện này…” Chu Mục nói mập mờ: “Phải xem sức mạnh của tình yêu to lớn cỡ nào.”

“Như vậy có được không?” Đường Giai Kỳ bỗng duỗi tay qua, nắm lấy tay của Chu Mục, “Truyền sức mạnh của mình cho cậu.”

Chu Mục ngẩn ngơ, ngay sau đó nắm lại tay Đường Giai Kỳ, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của cô.

Đường Giai Kỳ nhíu mày, “Sau này cậu đừng đạp xe đạp nữa.” Sau đó, cô nhẹ nhàng khều vào vết sẹo của Chu Mục.

Chu Mục bỗng cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, ngứa lên đến da đầu, “Ừ” một tiếng, hỏi Đường Giai Kỳ: “Vậy ngày mai muốn làm gì?”

“Chúng ta đi xem phim đi!” Đường Giai Kỳ nói: “Hẹn hò!”

Chu Mục còn chưa lên tiếng, Đường Giai Kỳ lại thở dài, giải thích: “Năm mới sắp đến rồi, cậu mợ sẽ quay về, có thể mình sẽ về nhà ở.”

“Có đi hay không?” Đường Giai Kỳ hỏi Chu Mục.

“Đi.” Chu Mục đáp.

Sáng sớm hôm sau, Đường Giai Kỳ ăn điểm tâm do bà ngoại làm, cầm một quả trứng gà nhét vào trong túi, định mang cho Chu Mục, sau đó nhờ bà ngoại hâm nóng một hộp sữa. Lúc đang chọn mặc quần áo gì, Chu Mục gọi điện thoại tới, nói cậu đang ở dưới lầu chờ cô.

Đường Giai Kỳ đã thay đổi vài bộ quần áo, cuối cùng bà ngoại đi tới nói: “Bộ màu đỏ thẫm xinh đó.”

Đường Giai Kỳ nhìn thử, bộ quần áo đó là từ con mắt thẩm mỹ của mẹ cô, cô chưa mặc qua lần nào.

“Bộ màu trắng trên người con đẹp không?” Đường Giai Kỳ hỏi bà ngoại.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng dễ bị dơ.” Bà ngoại nói: “Lát nữa lúc ăn cơm, dầu mỡ bắn vô sẽ rất xấu.”

Đường Giai Kỳ nghĩ ngợi, cảm thấy bà ngoại nói rất có lý, vì vậy đổi thành một bộ màu đen.

“Màu đen quá tối, các cô gái trẻ nên mặc màu sáng chút. Bà thấy bộ màu đỏ đó…”  

“Con đi trước đây!” Đường Giai Kỳ cầm túi lên, nhanh chóng chạy ra cửa.

Đường Giai Kỳ vừa xuống dưới lầu đã thấy Chu Mục.

Chu Mục đứng ở cầu thang, mặc một áo phao màu đen cùng kiểu dáng, nhìn thấy cô thì lên tiếng: “Đi chậm thôi.”

Đường Giai Kỳ nhìn tới áo phao màu đen trên người Chu Mục, lại nhìn thử áo phao màu đen trên người mình, trong lòng hơi rộn rạo, đi tới nói với Chu Mục: “Hôm nay chúng ta mặc đồ đôi.”

Chu Mục tháo khăn quàng cổ xuống, quàng qua cổ Đường Giai Kỳ rồi kéo dây khóa áo của cô lên cao nhất, sau đó sờ lên đầu cô, nói: “Đi thôi.”

Đường Giai Kỳ lấy trứng gà trong túi đựng ra đưa cho Chu Mục, “Ăn rồi hẵng đi.” Cô vừa nói vừa lấy hộp sữa tươi ra, “Uống cái này luôn.”

“Mình không uống sữa tươi nguyên chất.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, bỗng nhiên bật cười. Chu Mục hỏi cô cười cái gì.

“Mình còn tưởng cậu sẽ…” Đường Giai Kỳ hơi lưỡng lự.

“Sẽ cái gì?”

“Sẽ cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng mà uống, sau đó nhân lúc mình không chú ý mà phun ra. Sau đó mình sẽ phát hiện cậu nổi những mẩn đỏ nhỏ trên người vì dị ứng, cảm động đến phát khóc.” Đường Giai Kỳ nghiêm túc nhìn Chu Mục, nhấn mạnh, “Nhất định không được như vậy nhé Chu Mục.”

Chu Mục cười nói: “Không đâu.”

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục ăn xong trứng gà, còn mình uống hết hộp sữa tươi, sau đó hai người mới cùng đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.