“Ngày mai vào phòng thi đừng căng thẳng, giữ vững tâm lý, nhất là Kỳ Kỳ, không thi đậu cũng không sao. Con còn nhỏ tuổi, chẳng qua học lại một năm mà thôi.”
Bà ngoại đứng lên xới cơm cho Chu Mục. Đường Giai Kỳ đặt chén cơm lên bàn một cách nặng nề, “Bà ngoại, bà đừng nói như vậy được không?!”
Bà ngoại lại ngồi xuống và nói tiếp: “Ban đầu mẹ con nói muốn lái xe đưa con đến trường. Bà nói ngồi xe tiện hơn, vả lại đây là chuyện riêng của con.”
Đường Giai Kỳ gật đầu tán thành, “Bà làm rất tốt!” Cô vừa nói chuyện, vừa gắp thịt mỡ trong chén ra, lén quăng vào trong chén của Chu Mục.
Ăn cơm trưa xong, bà ngoại vào nhà bếp dọn dẹp, Đường Giai Kỳ và Chu Mục ngồi chơi trên ghế sô pha. Chu Mục xoay người qua, cúi đầu hôn Đường Giai Kỳ.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi rào rào, cả thành phố đều ướt sũng. Sợ hai người bị cảm, bà ngoại không mở máy lạnh. Rèm cửa sổ trong phòng khách được kéo ra một nửa, bật đèn chùm lên, căn phòng trở nên ngột ngạt vì ánh đèn màu vàng.
Bọn họ hôn rất lâu.
Buổi chiều, mưa ngày càng lớn hơn, bầu trời như bị thủng một lỗ, có khả năng mưa suốt ba ngày ba đêm.
Đường Giai Kỳ ngủ một giấc sau khi ăn cơm xong, khi tỉnh dậy lại vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống lầu rủ Chu Mục đi ra ngoài mua dụng cụ học tập.
Chu Mục che dù, ôm vai Đường Giai Kỳ đi chậm rãi về phía trước.
Hai người nhét tai nghe vào mỗi bên tai, không phải bật từ vựng tiếng Anh, cũng không phải là cô giáo Đường tự chế thơ ca đọc thuộc lòng, mà là một ca khúc rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Tiếng mưa rơi hòa vào bài hát, giống như là một bản giao hưởng nhẹ nhàng.
Những người đến cửa hàng văn phòng phẩm đều là học sinh phải thi tuyển sinh đại học vào ngày mai. Những cây dù ướt sũng được đặt ở lối đi vào cửa hàng văn phòng phẩm, tụm ba tụm bảy ríu rít trò chuyện.
Có một nữ sinh vô tình đụng phải Chu Mục trong lúc đi ra, ngẩng đầu lên thì xấu hổ đỏ mặt, quay sang nhìn Đường Giai Kỳ đang đứng bên cạnh Chu Mục, vội vàng chạy chậm cầm dù mình lên và đi ra ngoài.
“Cô ấy cảm thấy cậu rất đẹp trai.” Đường Giai Kỳ nói với Chu Mục.
“Mình cũng thấy vậy.” Đường Giai Kỳ tiếp tục bổ sung.
Tất cả dụng cụ học tập đều mua theo cặp. Lúc đi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, Triệu Nặc gọi điện thoại tới, hỏi Đường Giai Kỳ có căng thẳng hay không.
“Không có.” Đường Giai Kỳ trả lời đúng sự thật, “Thậm chí có hơi phấn khích.”
Triệu Nặc lại tán gẫu với Đường Giai Kỳ một hồi, nói tới chuyện mình và Tôn Trạch ở Dương Thành lại bắt đầu nói huyên thuyên. Cuối cùng, cô ấy lại vòng về chủ đề ban đầu, trịnh trọng nói với Đường Giai Kỳ: “Ngày mai cậu và Chu Mục phải cố gắng lên!”
Sau khi cúp máy, Đường Giai Kỳ nắm lấy tay của Chu Mục, chuyển lại lời của Triệu Nặc đến Chu Mục. Cuối cùng, cô chợt nghĩ đến một chuyện, đôi mắt sáng lên, “Đại học A cũng ở Dương Thành. Nếu mình thi đậu đại học A là có thể thường xuyên đến chơi với Triệu Nặc.”
Giọng điệu của cậu hiếm khi lộ vẻ không kiên định, “Nếu như mình không thi đậu đại học A thì sao?”
Đường Giai Kỳ thích dáng vẻ Chu Mục thể hiện sự yếu đuối với cô, như vậy sẽ làm cô cho rằng Chu Mục cũng cảm nhận được cô thích cậu.
Cô bóp chặt lòng bàn tay của Chu Mục, “Căng thẳng cái gì, cả thế giới cũng không phải chỉ có một trường đại học A. Cậu còn thiếu mình 10 năm nước cam đấy, dạo gần đây đều không mua cho mình, có lẽ lại phải kéo dài thêm mấy tháng, cậu đừng mơ quỵt nợ.”
“Sẽ không quỵt nợ.” Chu Mục nói. Cậu siết chặt tay của Đường Giai Kỳ, thật chặt, thật vững.
Đường Giai Kỳ sẽ không bỏ chạy, cô đứng ở đó cười ngọt ngào, cậu quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Chu Mục nâng tay của Đường Giai Kỳ lên, hôn lên mu bàn tay của cô, rồi sau đó thả xuống, khẽ nói: “Đi về thôi.”
Buổi sáng của ngày thi đại học, Đường Giai Kỳ tự thức dậy lúc sáu giờ.
Buổi tối hôm trước cô đến nhà của Chu Mục, hai người nói chuyện một hồi, Chu Mục lại đè Đường Giai Kỳ xuống hôn rất lâu. Cho đến khi bà ngoại gọi điện thoại tới hối thúc, cậu mới lưu luyến buông ra.
Xem ra Chu Mục rất căng thẳng, Đường Giai Kỳ đã cho cậu một nụ hôn ngủ ngon để cậu chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Không biết Chu Mục đã dậy chưa?
Đường Giai Kỳ nằm sấp trên giường, gọi điện thoại cho Chu Mục, mới đổ một hồi chuông đã bắt máy.
Giọng nói của Chu Mục rất to rõ, vừa nghe là biết đã thức dậy được một lúc rồi.
“Cậu lên đây ăn sáng đi, ăn sáng xong chúng ta cùng đến trường thi.” Không đợi Chu Mục trả lời, Đường Giai Kỳ đã la to ra phía ngoài cửa: “Bà ngoại, Chu Mục sắp lên đây!”
Cháo trắng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của gạo, chiếc đèn chùm màu vàng treo trên đầu.
Cho dù Chu Mục có đến bao nhiêu lần, cậu vẫn luôn cẩn trọng khi vào nhà bà ngoại của Đường Giai Kỳ.
Bà ngoại múc cháo cho cậu. Chu Mục đứng lên muốn tự múc, Đường Giai Kỳ cho cháo vào miệng, vừa ăn vừa nói với Chu Mục: “Đưa trứng cho mình.”
Chu Mục bèn ngồi xuống cầm trứng gà lên, đập vào góc bàn rồi bóc vỏ, đưa đến bên miệng của cô. Đường Giai Kỳ cắn một miếng rồi mới đưa tay ra cầm lấy.
Bà ngoại lại bắt đầu nhắc tới chuyện hai người phải bình tĩnh, đừng căng thẳng. Đường Giai Kỳ nhíu mày, khẽ lầm bầm: “Sao con cảm thấy bà còn căng thẳng hơn tụi con vậy?”
Bà ngoại bật cười thành tiếng, liên tục xoa tay, bảo Đường Giai Kỳ mau ăn sáng đi, đừng nói chuyện nữa.
Ngoài trời vẫn còn mưa, bà ngoại tiễn hai người đến cầu thang lầu một, dặn dò: “Đi đường cẩn thận!”
Chu Mục bung dù ra, quay đầu lại, nói với bà ngoại: “Bà yên tâm!”
Ra khỏi cổng khu chung cư, Chu Mục và Đường Giai Kỳ đi thẳng tới trạm xe buýt. Gần đó có một chiếc xe máy giao hàng chạy ngang qua, Chu Mục ôm Đường Giai Kỳ vào lòng, nghiêng người qua để chặn nước bắn lên người.
Có rất nhiều người đứng chờ ở trạm xe buýt, trong xe cũng đông nghịt người, Chu Mục bèn nói: “Chúng ta gọi xe taxi đi.”
Đường Giai Kỳ gật đầu, hai người đi đến ngã tư phía trước.
Chưa đi được vài bước, Đường Giai Kỳ nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe Volkswagen dừng lại, sau đó khuôn mặt của nhỏ quỷ đáng ghét Chu Lâm Lâm ló ra từ chỗ ngồi bên cạnh ghế tài xế, gọi cô: “Đường Giai Kỳ.”
Đường Giai Kỳ và Chu Mục đứng che dù ở ngoài xe, Chu Lâm Lâm nhìn hai người rồi hỏi Đường Giai Kỳ: “Hai cậu cũng tới trường tiểu học thực nghiệm để thi à?”
Đường Giai Kỳ “Ừ” một tiếng.
“Vậy chúng ta cùng đến đó đi, đúng lúc ba mình lái xe.”
Đường Giai Kỳ và Chu Mục nhìn nhau, ngồi vào ghế sau.
Chu Lâm Lâm và ba cô ấy trông rất giống nhau, đôi mắt đều tròn xoe. Ba Chu thấy hai người đã lên xe thì khởi động xe, xoay đầu lại nhìn Đường Giai Kỳ, “Đường Giai Kỳ đây à, bác có nghe Lâm Lâm nói qua.”
“Đường Giai Kỳ từng nhảy hai lớp.” Chu Lâm Lâm ngồi bên cạnh bổ sung, “Rất thông minh đấy!”
Chu Mục lặng lẽ nắm tay của Đường Giai Kỳ, hai người nhìn nhau rồi mỉm cười. Cậu cúi đầu, nói nhỏ bên tai Đường Giai Kỳ: “Heo nái thực sự biết leo cây.”
Chu Lâm Lâm ngồi đằng trước cầm một quyển thơ cổ học thuộc cấp tốc. Đường Giai Kỳ tựa đầu lên vai Chu Mục, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và ngủ một lúc.
“Đến rồi.” Ba Chu dừng xe lại, lúc tiễn ba người xuống xe lại dặn dò: “Cố lên!”
Trước cổng trường đều là học sinh và phụ huynh đang che dù. Cổng trường còn chưa mở ra, dây ngăn cách đã được kéo ra một đoạn dài.
Lúc ba người cùng đi tới còn bắt gặp Đỗ Vi và Nhan Hạ. Đỗ Vi rất kinh ngạc, kéo Đường Giai Kỳ qua một bên, “Cậu lại đi cùng với Chu Lâm Lâm!”
Ngay lúc đó, cổng trường được mở ra, nhóm người tràn vào cổng giống như thủy triều, tràn vào trường thi giống như có thể nuốt chửng người khác.
Buổi chiều, Triệu Nhã Tĩnh và Đường Kiến Phong đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn từ UBND. Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy học sinh của trường thi kế bên lũ lượt đi ra thì biết kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
“Cảm giác thi như thế nào?” Bà mẹ đi ngang qua hỏi con gái.
“Chẳng phải mẹ nói thi xong không được hỏi sao?” Cô con gái bĩu môi bất mãn.
Bà mẹ sờ đầu của con gái, cười nói: “Chẳng phải đã thi xong rồi sao? Hỏi cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con.”
“Ây da, con không muốn nói. Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới chuyện thi cử nữa được không? Đợi có kết quả muốn ra sao thì ra!” Cô con gái tiếp tục nũng nịu.
“Được rồi.” Bà mẹ cưng chiều ôm lấy đứa con, “Vậy về nhà trước thôi.”
Hai mẹ con đó đã đi xa, Triệu Nhã Tĩnh còn ngẩn người nhìn theo bóng lưng của hai người.
Hình như bà đã quên dáng vẻ khi Đường Giai Kỳ làm nũng.
“Gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ đi.” Đường Kiến Phong nhắc nhở bên tai bà.
Triệu Nhã Tĩnh hơi do dự, lấy điện thoại ra.
Bà mở bàn phím nhập số lên, sau đó lại thoát ra ngoài mở danh bạ ra, tìm đến “Kỳ Kỳ”, gọi vào số này.
Đường Giai Kỳ đi ra khỏi trường thi. Lúc đến lầu một, Chu Mục mặc đồng phục học sinh đã đứng đợi ở đó.
Đường Giai Kỳ rất thích Chu Mục mặc đồng phục học sinh. Điều này khiến cô cảm thấy Chu Mục là một cậu học sinh cấp Ba đẹp trai.
Cô lén đi tới, muốn dọa Chu Mục từ đằng sau.
Không ngờ vừa đi đến sau lưng của Chu Mục, Chu Mục liền quay đầu lại giống như có thần giao cách cảm, thản nhiên cầm lấy túi đựng bút trong tay cô và chiếc cặp trên lưng, nắm lấy tay cô, đi ra cổng trường.
Đường Giai Kỳ phát hiện Chu Mục rất thích nắm tay, vì vậy giơ hai tay đang nắm lên trước mắt, sau đó buông ra, đan ngón tay của mình vào khe hở giữa các ngón tay của Chu Mục, mười ngón tay siết chặt với nhau.
“Đi thôi!” Đường Giai Kỳ nói rất sảng khoái: “Về nhà.”
Cô gọi điện thoại cho bà ngoại, nói lớn tiếng trong mưa: “Con thi xong rồi, con và Chu Mục đã thi xong rồi!”
Chu Mục xoa đầu cô, bà ngoại ở đầu dây bên kia nói: “Tốt tốt tốt, thi xong là tốt rồi, thi xong là tốt rồi.”
Đường Giai Kỳ cúp máy, kề vai Chu Mục đi đến cổng trường. Mới ra khỏi trường, điện thoại đã reo lên.
Cô nhìn qua tên người gọi thì ngẩn người ra, sau đó nhấn nghe, “Mẹ.”
“Con gái.” Triệu Nhã Tĩnh nói xong hai chữ này thì im lặng.
Đường Giai Kỳ để mặc cho Chu Mục che dù, đẩy cô qua một bên. Cô áp sát điện thoại vào tai, khẽ hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Đường Kiến Phong thấy Triệu Nhã Tĩnh nhìn sang mình nên đi tới gần, kê sát tai vào điện thoại.
Triệu Nhã Tĩnh hít một hơi thật sâu, nói dịu dàng trong điện thoại: “Mẹ có một chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì ạ?” Ở đầu dây bên kia, Đường Giai Kỳ bình tĩnh hỏi.
Triệu Nhã Tĩnh nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi rồi lại nhìn Đường Kiến Phong, cả người giống như mất đi khả năng nói chuyện.
“Chuyện gì vậy mẹ?” Giọng nói của Đường Giai Kỳ vẫn nhẹ nhàng.
Triệu Nhã Tĩnh nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Mẹ và ba con đã ly dị rồi.”
Một lúc sau, Đường Giai Kỳ ở bên kia nói: “Hy vọng sau này ba và mẹ sẽ hạnh phúc.”
Đường Kiến Phong thấy có những giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt của Triệu Nhã Tĩnh. Bà che mặt lại, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
“Cuối cùng ba mẹ mình đã ly dị.” Đường Giai Kỳ cúp máy, nói với Chu Mục: “Để ăn mừng bọn họ ly dị, mình quyết định để cậu mời mình uống nước cam.”
Chu Mục “Ừ” một tiếng, nghe ra giọng của Đường Giai Kỳ không hề nhẹ nhõm cho lắm.
“Mình không ngờ tâm trạng của mình lại phức tạp khi bọn họ đã ly dị.” Ngồi trong quán nước, Đường Giai Kỳ vừa uống nước cam vừa nói: “Lúc ba mẹ bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc mình, bọn họ chỉ biết quan tâm đến việc học của mình. Lúc bọn họ không còn yêu nhau mà còn phải giả vờ sống chung nhà vì mình, mình luôn mong bọn họ sẽ ly dị.”
Giọng nói của Đường Giai Kỳ bực bội, mắt nhìn vào bàn, cắn ống hút, “Nhưng có một khoảng thời gian mình lại hy vọng có một mái ấm gia đình. Mình có thể làm nũng với ba mẹ, ba mẹ có thể hiểu mình, quan tâm đến cuộc sống của mình.”
“Chu Mục.” Đường Giai Kỳ gọi cậu, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên, “Nhưng mà mình cảm thấy hiện giờ rất tốt, có cậu, có bà ngoại.”
“Cậu sẽ luôn ở bên mình chứ?” Cô hỏi.
Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, đường vẫn còn ướt, bầu không khí cũng ẩm ướt. Có một chiếc cầu vồng lặng lẽ mắc trên ngọn cây, bóng cây loang lổ, lóe lên những quầng sáng rực rỡ. Người đi đường rối rít lấy điện thoại ra chụp hình.
Chu Mục nhìn Đường Giai Kỳ.
Cậu rất vui vì có người bầu bạn, cùng cậu đi qua con đường bùn lầy trên con đường trưởng thành; đến khi trời quang mây tạnh, người này vẫn đứng ở đó. Bọn họ sẽ ở bên nhau thật lâu, thật thật lâu.