Mưa Cuối Mùa

Chương 2: Tình một đêm



---------Chương 2: Tình một đêm---------

Chiếc xe thể thao rất nhanh đã chạy tới nơi, đúng như Đường Tử Hân dự đoán ban đầu, thật sự là một khách sạn năm sao. Qủa thực trên quãng đường tới đây, cô và anh không nói lấy một chữ, cô đã kiệm lời, Vương Kiến Hạo lại còn kiệm lời hơn.

Cô theo anh tiến vào trong đại sảnh khách sạn, nơi này rất rộng lớn, lại còn sang trọng vô cùng. Vương Kiến Hạo bước đến quầy tiếp tân, nhân viên liền cung kính đưa cho anh một chiếc chìa khoá, mặc dù anh còn chưa mở lời đặt phòng.

Phòng dành riêng cho anh cũng là phòng Tổng Thống, nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân mãi vẫn chưa mở miệng nói ra một chữ, cô thấy anh im lặng mãi, trong lòng cũng thấp thỏm lo sợ.

Bỗng anh đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của cô kéo về trước, khiến cho khoảng cách của hai người bị phá bỏ nhanh chóng. Từ cổ tay cô phát đi tiếng đau nhức không thôi, cô cựa quậy muốn anh buông ra, nhưng người đàn ông này không những không nới lỏng tay mà còn cầm chặt hơn nữa. Vương Kiến Hạo sao mà biết được tay cô đang bị thương kia chứ!

Vùng vẫy mãi Đường Tử Hân vẫn không thể thoát ra, liền ngoan ngoãn cùng anh vào phòng. Căn phòng của anh rộng lớn cùng sang trọng, khắp nơi luôn có trang trí sắc sảo cùng tỉ mỉ. Cánh cửa phòng đóng lại, cạch một cái, tim cô càng lúc càng đập mạnh, lòng bàn tay tuôn ra mồ hôi không ngừng.

Vương Kiến Hạo thư thái ngồi xuống ghế salon, rót rượu ra hai ly sau dó thì đưa cho cô một ly. Đường Tử Hân khoát tay, nói nhỏ:“Tôi không uống rượu”

Anh liền đặt ly rượu của cô xuống, cười khẽ:“Vậy hãy tập uống đi. Đi theo tôi cần phải uống nhiều rượu đấy.”

“Tôi chỉ cho anh đêm nay, cũng sẽ không có lần thứ hai.”

“Ba cô bán cô cho tôi, cô là của tôi, không những một đêm mà mười đêm cô vẫn phải tự nguyện cho tôi.” Vương Kiến Hạo bình chân như vại, ánh nhìn ngày càng lạnh.

Đường Tử Hân tức ngấm ngầm trong lòng, cảm giác như bị anh sỉ nhục, giẫm dưới chân:“ Sẽ không có chuyện đấy!”

Anh cười thật nhẹ, người ngã về sau ghế, miệng cất giọng trầm khàn nghe đến đê mê:“Lão già đó bán cô cho tôi để đổi lấy mạng sống của lão. Còn bây giờ cô muốn đi, được đi đi, cửa không khoá, còn về sau muốn quay lại cứu lão thì cả mười người như cô cũng cứu không nổi.”

Đường Tử Hân á khẩu, người đàn ông này nói ra lời nào là thâm độc lời đó, khiến cô không thể nào đáp trả. Vương Kiến Hạo đứng dậy, cầm theo ly rượu ra ban công, trước khi đi anh chỉ để lại cho cô một câu:“ Phòng tắm ở bên cạnh, tắm trước đi.”

Cô biết mình cứ cứng đầu như vậy chưa chắc là một kế sách hay, có khi lại gây nguy hiểm cho Đường Sâm. Nghĩ vậy, cô liền vào ngay phòng tắm. Người đàn ông nghe thấy tiếng đóng cửa, khuôn miệng nhẹ kéo lên một đường cong quỷ dị.

Đã hơn hai mươi phút trôi qua, vẫn chưa thấy cô ra ngoài, Vương Kiến Hạo mất kiên nhẫn, bỏ rượu lại bàn, anh tiến đến gõ cửa phòng tắm:“Tại sao còn không mau ra?”

Một câu hỏi mang rõ tính chất khẩn chương.

Thấy bên trong chỉ có tiếng nước chảy, không có ai đáp lại, anh dần tức giận, đập thình thình vào cửa:“Cô nghĩ cái phòng tắm này cứu được cô? Ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ xông vào!”

Đường Tử Hân đang cố gắng khử trùng vết thương ở tay mà bị Vương Kiến Hạo làm phiền, cô thầm chửi 'Rốt cuộc hắn gấp gáp đến mức nào kia chứ?!'. Cô lau sơ qua vết thương ở tay, mặc áo tắm vào, cô bước ra, bất chợt bắt gặp ánh mắt lãnh khốc của anh, cô liền nói:“Tôi không trốn cũng chẳng thể chết trong này. Anh đừng có khẩn trương như vậy”

Vương Kiến Hạo nhìn cô một lúc, liền cảm thấy chán ghét, anh một mạch tiến vào phòng tắm.

Đường Tử Hân ngồi xuống mép giường, vết thương chảy máu đến đau rát. Cô đứng lên lục lọi khắp nơi để tìm băng cá nhân, nhưng không thấy đâu. Ngoài phòng tắm có khăn bông để thấm máu thì ngoài này chẳng còn gì để thấm máu lại.

“Cạch”, cánh cửa phòng tắm mở ra, trên tay Vương Kiến Hạo cầm lấy khăn bông, ném về phía Đường Tử Hân, cô chưa kịp hoàn hồn thì anh đã mở lời:“Thấm máu vào cho tôi, tôi không muốn thấy máu khi làm tình, rất bẩn!”

Cô nhặt khăn lên, nhìn về phía anh, bây giờ cô mới ngẩn ra, anh chỉ quấn khăn tắm quang hông, bộ ngực trần vạm vỡ cùng đôi vai rộng lộ ra. Mặt cô bỗng đỏ bừng, trong lòng cô chỉ kịp thốt lên một câu 'Thân hình thật đẹp nha!'.

Anh nhìn cô, mở miệng nói:“Bị thương sao không nói? Cô nghĩ chịu đựng hoài rồi sẽ thấy ổn sao?“.

“Cám ơn, nhưng dù gì anh cũng đâu hỏi tôi“.

Vương Kiến Hạo thư thái nằm trên giường, anh đưa tay vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh, ý bảo cô cùng nằm xuống. Đường Tử Hân bước lại gần, cũng ngồi xuống như anh bảo. Bỗng người đàn ông nhanh chóng ngồi dậy, một phát đem cô đặt dưới thân. Cô phút chốc bàng hoàng, giật mình, chân tay vùng vẫy muốn thoát ra, bởi trong giây phút này cô cảm thấy rất sợ hãi, sợ hơn bao giờ hết. Vương Kiến Hạo dùng hai cầm chặt lấy cổ tay nhỏ của cô, gầu gối thì kẹp lại đôi chân đang ra sức dãy giụa của người phụ nữ dưới thân.

Đường Tử Hân nhìn thật sâu vào đôi mát anh, chỉ thấy một loại dục vọng tràn đầy.

Vương Kiến Hạo cúi người, hôn mạnh mẽ lên cổ cô, rồi lại trườn nhanh xuống vùng xương quai xanh. Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng mà dồn dập của anh. Anh như người mất khống chế, gấp rút muốn cởi hết mọi thứ trên người cô xuống. Đường Tử Hân cự tuyệt mãnh liệt, cô nhắm chặt đôi mắt, cô không muốn nhìn thấy bản thân mình như vậy.

Anh không cho cô cơ hội vùng vẫy, liền bắt thật chặt lấy cánh tay không an phận của cô. Anh cúi người, phả ra từng đợt hơi nóng vào tai cô, làm cô run rẩy không thôi:“Yên một chút, tôi sẽ thật nhẹ nhàng”

Hai bên má Đường Tử Hân đỏ như trái cà chua, cô phát ra âm rất nhỏ, nghe như tiếng muỗi bay:“Đừng...”

Vương Kiến Hạo luồn tay vào áo ngủ cô, bàn tay anh nóng như muốn thiêu cháy làn da cô. Anh như châm ngòi thổi lửa, đưa tay bao trọn khuôn ngực cô. Đường Tử Hân khắp người run rẩy lợi hại, cô cố gắng mím chặt môi để không lỡ miệng mà phát ra một âm thanh nào.Người đàn ông đem áo ngủ của cô chuốc bỏ đi, một phát vút xuống giường. Trong lòng cô cũng đã dự cảm trước được, mình sắp bị ăn sạch sẽ rồi.

Trong một giây khắc thoáng qua, anh cười mông lung, rất không chân thật nhưng lại cảm thấy rõ ràng.

Vương Kiến Hạo gieo lên đôi môi anh đào chúm chím của cô một nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn ấy mạnh bạo, hung hăng như muốn đem môi cô mà cắn đứt đi. Anh cậy mở hàm răng cô ra, như tiến quân thần tốc, chiếc lưỡi của anh đã nằm sâu trong khoang miệng cô mà ra sức quấy đảo. Đường Tử Hân hận không thể đem môi của anh mà cắn đứt đi, nhưng chỉ là cô không dám.

Chiếc áo lót nhỏ còn sót lại của cô cũng bị Vương Kiến Hạo không thương tiếc mà cởi ra. Bộ ngực trắng, đầy đặn của Đường Tử Hân dần dần lộ diện trong mắt anh. Anh nhếch miệng, dùng một giọng vô cùng cợt nhả mà nói với cô:“Rất đẹp, nhưng hơi nhỏ, đã bị ai đụng vào hay chưa?”

Nghe được lời nói đầy khinh thường của Vương Kiến Hạo, cô bỗng cảm thấy nhục nhã cứ thế ào ạt đổ về. Nếu là người khác mà không phải anh, cô chắc chắn sẽ cho một bạt tai đau thấu trời, nhưng hình ảnh ba cô hiện lên, cô đành nuốt cục tức này trở ngược vào bụng.

Vương Kiến Hạo nhẹ nhàng mơn trớn, gậm lấy nụ hao của cô. Đường Tử Hân run rẩy một trận, trong phòng có bật điều hoà nhưng mồ hôi cứ rịn ra khắp trán cùng hai bên thái dương. Cô yếu mềm chống lại từng đợt tàn phá của người đàn ông, cô nghĩ sẽ rất khó khăn để có thể qua hết được đêm nay.

Bàn tay Vương Kiến Hạo như con rắn, luồn xuống vùng dưới của cô, cố đem quần lót của cô kéo ra. Đường Tử Hân sợ xanh mặt, chặn giữ tay anh lại, nhưng người đàn ông này lại hung hăng kéo mạnh ra, mặc kệ cho móng tay của cô bấm chặt vào da thịt mình.

Đường Tử Hân suýt nữa thì bật ra tiếng nức nở, cô mím chặt môi, ngăn tiếng khóc trở lại. Vương Kiến Hạo tách chân cô ra, nhưng cô cứ thế mà khép vào, một chút cũng chẳng chịu hợp tác. Anh nhăn mày, vỗ vào mông cô hai phát:“Một thì hợp tác, hai mặc đò vào cút khỏi đây”

Nghe anh nói vậy, cô như với được phao cứu sinh, một phát ngồi dậy không chần chừ. Vương Kiến Hạo thấy tức tối trong lòng, liền đem cô kéo trở về. Anh gằn giọng:“Ở lại đây!”

Cô nức nở, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô không trả lời anh, một lần nữa muốn bước xuống giường. Vương Kiến Hạo nghiến răng ken két:“Tôi bảo cô cút cô liền cút?“.

Có người đàn ông nào chịu cam tâm bỏ đi miếng ăn ngay trước miệng?

Đường Tử Hân không nhịn được nữa, quát vào mặt anh:“Chẳng phải anh bảo tôi cút sao?”

“Lời nói của người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà cô cũng tin?”

Cô nhìn anh căm phẫn, chưa kịp bật ra lời nói thì đã bị môi anh áp đảo, nuốt trở về. Vương Kiến Hạo đem cô đặt dưới thân một lần nữa, mạnh bạo tách chân cô ra. Khi dục vọng của anh đang lên đến đỉnh điểm, liền bị cô tạt cho một gáo nước lạnh. hưng phấn đã trôi đi phân nửa.Vương Kiến Hạo không nói không rằng, nhanh chóng 'động thủ'. Trong một giây phút, Đường Tử Hân có cảm giác như mình được thứ gì đó lấp đầy. Cô giật bắn người, mọi biểu cảm hốt hoảng đều tập trung trên sắc mặt.

Cô nhìn ra sắc mặt Vương Kiến Hạo, chỉ nhìn thấy thoả mãn và hưng phấn dần dâng cao. Đường Tử Hân không cho phép bản thân mình được phát ra một âm thanh gì hết, chỉ cần chịu đựng rồi mọi thứ cũng sẽ trở về như thế.

Vương Kiến Hạo nhấp theo từng cú, mỗi lần như thế cô lại muốn chết đi sống lại, cảm giác đau hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Nhưng hơn hết cô đau là ở trong tim.

Từ những ngày học cấp ba, Đường Tử Hân đã luôn nghĩ rằng, khi đã trưởng thành, cô sẽ yêu một người đàn ông nào đó, yêu sâm đậm, sẽ nguyện trao cho người ấy lần dầu tiên của mình, trao cho người ấy một tấm thân sạch sẽ, không ô uế, bẩn thỉu. Nhưng nhìn lại thử xem, bây giờ cô như thế nào? Có phải là rất dơ bẩn hay không?

Trong một khắc lặng lẽ, một phút đau thương, giọt nước mắt ấm nóng theo khoé mi cô chảy xuống. Cô biết, trong khoảng khắc cô đã không còn mạnh mẽ để đối diện.

Đường Tử Hân vẫn nằm im như thế, không động đậy, không phối hợp cũng chẳng kháng cự. Cô trông như một con búp bê vô hồn, đôi mắt bi thương nhìn ra cửa sổ sát đất. Vương Kiến Hạo chơi đùa một chút rôi thoát ly khỏi cơ thể cô, cô thở phào nhẹ nhõm, kết thúc rồi.

Anh nằm lại bên cạnh cô một lúc, rồi đứng dậy vào phòng tắm. Trước khi vào, anh nhìn cô một lát, không thấy cô nói năng gì, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, cảm thấy vô cùng cô đơn tịch mịch.

Vương Kiến Hạo ấy, làm sao mà biết được cô đau đớn như thế nào. Khi hạ nhục cô, anh đã từng nghĩ qua rằng những lời nói đó, những hành động tuỳ tiện đó sẽ làm cô tổn thương?

Đường Tử Hân bật khóc, nhưng lại không muốn khóc lớn, cô bụp miệng lại, run rẩy thật khẽ.

“Ào...” người cửa sổ sát đất, mưa rơi xuống thật nặng nề.

Cô quấn chăn kín người, loạng choạng đứng dậy, từng bước nhẹ nhàng cô bước lại gần cửa sổ, rồi buông mình ngồi xuống ghế salon. Đường Tử Hân vươn tay ra, chạm vào từng giọt nước mưa đang chảy xuống bên ngoài.

Rất lạnh. Nhưng cũng chẳng thể lạnh bằng lòng cô bây giờ.

Đường Tử Hân khép mi, từng đợt buồn ngủ chả mấy chốc mà ùa về.

Vương Kiến Hạo bước ra từ phong tắm, anh mặc kín người bằng áo tắm. Bất chợt anh bắt gặp Đường Tử Hân trong tầm mắt, cô quay người về hướng cửa sổ, tấm lưng trắng muốt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn lớn, rõ là bi thương não nề. Anh bước lại gần thì mới phát hiện cô đã ngủ quên. Anh bỗng vẽ theo một đường cong lớn trên khuôn miệng. Thấy khoé mắt cô còn vương một ít nước mắt, Vương Kiến Hạo liền đưa tay nhẹ vuốt đi.

Anh cúi người, đưa tay ôm lấy Đường Tử Hân vào lòng, anh ôm cô thật chặt, ngồi lại ghế salon bên cạnh cửa sổ. Vương Kiến Hạo đưa mắt nhìn xuyên qua làn mưa lớn ở ngoài, mông lung ngắm nhìn thành phố lên đèn trong đêm.Qua một đêm mệt mỏi, Đường Tử Hân không còn sức lực đâu nữa để dậy sớm, nên gần tầm trưa cô mới mở nổi mắt.

Đường Tử Hân đưa tay lên che lại ánh nắng xuyên từ ngoài cửa sổ vào. Mí mắt nặng trĩu mãi mới được cô mở to ra. Cô khẽ cựa quậy thân mình mới biết toàn thân đau nhức không thôi. Cô đưa tay sờ lên chỗ bên cạnh, rất lạnh, anh đã rời đi từ lâu

Đường Tử Hân mệt mỏi rời giường, bước lảo đảo về phong tắm. Mãi một lúc lâu sau cô mới thanh tẩy xong cơ thể. Cô thấy một bộ quần áo, đồ lót còn mới để trong tủ quần áo, nên mới lấy ra mặc tạm và điều cô hơi bất ngờ là quần áo cái nào cũng là size của cô.

Bỗng điện thoại cô đặt trên bàn phát ra tiếng kêu reng reng. Cô chạy lại mở lên, có đến gần hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Đường Tâm, chị gái cô cùng một tin nhắn từ Vương Kiến Hạo 'Ở đấy, tầm chiều tôi sẽ đến đón' một dòng tin nhắn quá đỗi ngắn gọn và súc tích.

Tầm mắt cô vô tình lướt qua một lọ thuốc trên đầu giướng, cô cầm lên, là thuốc tránh thai. Đường Tử Hân không chần chừ liền cho vào hai viên thuốc vào miệng, không cần nước mà vẫn có thể nuốt được.

Cô khoác áo khoác lên rồi nhanh chóng rời khách sạn.

Đường Tử Hân không còn một cắc bạc nào trong túi, sẵn tiện ký túc xá của trường cô gần đây, đi bộ chắc sẽ rất nhanh sẽ đến nơi, dù gì cô cũng cần về ký túc xá dọn đồ để trở về nhà.

Đi bộ một chút mà cô ê buốt cả chân. Đường Tử Hân đến nơi liền đi lên kí túc xá.

Cô học về ngành kiến trúc, trường cô học là Bạch Tích, chuyên ngành kiến trúc. Năm nay cũng là năm cuối cô học ở đây.

Đường Tử Hân vừa mở phòng của mình ra, từ nghe thấy một tiếng la lớn của cô bạn thân:“Tử Hân về rồi!” sau đó thì một cô gái chạy ra ôm chặt lấy cô. Cô cười khúc khích:“An Nhiễm nhà cậu có nhớ tớ không?”

“Sao lại không nhớ? Nào vào đây”

Giản An Nhiễm là bạn thân của cô, tình bạn bền vững này cũng đã phát triển được sáu năm dài. Giản An Nhiễm có cùng sở thích với cô, cũng có cùng một ước mơ, là trở thành một kiến trúc sư.

Cô nàng vui vẻ kéo Đường Tử Hân ngồi xuống giường nhỏ của mình:“Tử Hân, đã đến đây rồi, chúng ta đi ăn một bữa đi”

Đường Tử Hân nhẹ giọng nói:“Tớ hôm nay đến lấy đồ, muốn về nhà nhiều hôm, không thể cùng cậu đi ăn được, xin lỗi”

Giản An Nhiễm xị mặt xuống, đưa tay vuốt lấy bàn tay nhỏ của cô:“Ừm, không sao. Vậy cậu định khi nào thì quay lại đây?”

“Tớ cũng không biết. Khi nào có thể quay lại tớ chắc chắn sẽ quay lại”

“Được”

Đường Tử Hân đứng lên, lấy ra một cái giỏ, thu xếp một số đồ đạc, cầm tiền Đường Tâm có cho cô cách đây vài hôm. Chào tạm biệt Giản An Nhiễm rồi quay trở về nhà.

Căn nhà của cô nằm trong một con ngõ nhỏ, xe không thể chạy vào trong đành phải đi bộ. Đường Tử Hân đứng trước cửa nhà, nghĩ rằng ngay bây giờ chị cô đang lo lắng thấp thỏm cho mình thì liền đẩy cửa vào.

Cô nhìn bao quanh ngôi nhà nhỏ, cảm thấy rất bồi hồi, như thể đã rất lâu mới trở về.

“Cạch”, cánh cửa nhà một lần nữa được mở ra, Đường Tử Hân quay người, là Đường Tâm.

Đường Tâm thấy em gái trở về liền chạy lại, nắm lấy tay cô:“Em làm chị lo chết mất!”

“Em xin lỗi”

Đường Tâm kéo cô em gái vào nhà, giỏ đồ của cô cũng giúp cô cầm.

“Em tối qua đã đi đâu? Sao không ở ký túc xá? Quản lý ở đấy đã gọi diện cho chị”

Đường Tử Hân cười xuề xoà, rót một cốc nước, liền uống hết sạch:“Không có chuyện gì, bạn em bị bệnh. Em thay ba mẹ cô ấy chăm sóc” cô không muốn nói dối chị, nhưng chuyện ngày hôm qua tốt nhất là không nên cho Đường Tâm biết, cô hiểu tính cách của chị, nghe được chuyện ấy, chắc chắn sẽ làm một trận lôi đình.

“Hôm nay em về, chị sẽ nấu thật nhiều món”

“Em giúp chị”

Hai chị em hớn hở kéo nhau vào phòng bếp. Đường Tử Hân định bụng sẽ ăn bữa cơm xong, sẽ trở về khách sạn. Chỉ sợ Vương Kiến Hạo không thấy cô đâu sẽ liền tức giận.

“Rầm rầm,... Mở cửa, mở cửa cho ta!”

Đường Tâm nghe thấy tiếng đập cửa liền chạy vọt ra ngoài.

Đường Sâm loạng choạng đi vào, trên tay còn cầm một chai rượu đang uống dở dang, tướng đi của ông như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Đường Tâm thở dài thườn thượt, dìu ông đi:“Ba, sao lại say xỉn thế này? Con đi làm kiếm tiền không phải để cho ba mua rượu hả giận!”

Đường Tử Hân đứng bần thần trong phòng khách, ông mà nhìn thấy cô thể nào cũng tức giận.

Đường Tâm dìu ông vào nhà, bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, chị chỉ nghĩ rằng cô sợ Đường Sâm chứ không có ý nghĩ gì khác.

Ông ta say đến chập choạng, mặt đỏ ngàu như cà chua nhưng chỉ cần một cái liền phát hiện ra sự tồn tại của Đường Tử Hân. Đường Sâm liền như con hổ bừng tỉnh, gạt tay Đường Tâm ra, một phát lao về phía cô.

Cô bàng hoàng, muốn chạy đi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, liền đứng chôn chân tại đó. Ông ta hung hăng cầm lấy cánh tay cô rồi lôi cô xềnh xệch ra ngoài:“Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Muốn hắn tìm đến đây ăn tươi nuốt sống ta, ngươi mới hả dạ?”

“Ba, con không có!”

Đường Tâm chẳng biết sự tình gì nhưng vẫn lao ra, kéo tay ông ra khỏi người cô:“Ba, ba làm gì vậy? Đừng như thế!”

Vết thương ở tay Đường Tử Hân vì chèn ép nên bật ra máu, chảy ra thấm đẫm cả tay áo. Đường Sâm như một kẻ điên, cứ nhất quyết hành hạ cô, ông ta không tự chủ được, liền cầm chai rượu trong tay mà đập mạnh xuống đất. Cô đi chân không nên không may giẫm phải mảnh thuỷ tinh, máu từ dưới lòng bàn chân chảy ra không ngừng. Đường Tử Hân đau buốt đến tận tim gan, cô cắn răng chịu đựng, nhưng nước mắt không kiềm chế được mà chảy dài.

Đường Sâm quay người, thấy một cây xẻng ở gần đấy, đưa tay với lấy. Ông ta độc ác, giơ lên muốn đập xuống. Đường Tử Hân cùng Đường Tâm đều sợ hãi không thôi. Cô không thể làm gì khác đành nhắm tịt hai mắt lại.

“Bụp..”

Cô nghĩ chắc bây giờ đầu mình đang chảy máu, có khi đau quá đến nỗi không cảm nhận được gì. Bỗng bên tai cô truyền đến từng hơi thở ấm nóng, cùng tiếng rên khe khẽ nghe cực kỳ quen tai.

Đường Tử Hân mở mắt, thì thấy một người đàn ông đang ôm cô rất chặt.

Cô hoảng hốt!

Là thật ư?!

---------------------------- HẾT CHƯƠNG 2 -----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.