Mùa Cưới

Chương 6



Dẫu buổi tối hôm đó, Elsa ra khỏi thị trấn để đến một khu nhà nhỏ mới xây gần bờ sông. Đó có vẻ là nơi sinh sống của các gia đình trẻ, với những ngôi nhà hơn những ngôi nhà dành cho người thu nhập thấp một vài bậc. Cô có thể nghe tiếng ai đó đang cắt cỏ; một ông bố hăng hái với hai cậu con trai nhỏ đang rửa một chiếc xe ô tô, cả ba đều ướt nhẹp và dính đầy bọt xà phòng; và hai bà mẹ trẻ vừa tán gẫu vừa ngắm nhìn những đứa con nhỏ lẫm chẫm chơi trong một cái bể nước cạn. Nó tạo ra một không khí gia đình hạnh phúc, mang đậm nét đặc trưng của buổi chiều chủ nhật, và cô tự hỏi liệu Bron có đang nghĩ đến chuyện lập gia đình không. Đây sẽ là một nơi hoàn hảo để sinh sống nếu cô ấy có ý định như vậy bởi vì họ sẽ có một mạng lưới bạn bè đã được thiết lập sẵn. Elsa thở dài, nghĩ tới nhóm bạn thời đại học - không một ai trong số họ sống gần chỗ cô và vì bản chất công việc cũng như tính nhút nhát của cô, cô đã không gây dựng thêm một nhóm bạn khác.

Cô nghe tiếng chuông kêu kính coong và thấy một bóng người xuất hiện đằng sau lớp kính cửa. Khi Bron mở cửa, Elsa nghĩ cô ấy có vẻ hơi lo lắng.

“Xin chào, mời vào,” Bron nói, khẽ mỉm cười. “Tôi có một chai rượu vang đang uống dở. Cô muốn uống một chút không?”

“Ồ có chứ, tại sao lại không nhỉ,” Elsa nói, “tôi đi bộ đến đây mà.”

Một người đàn ông cao ráo, ưa nhìn xuất hiện ở tiền sảnh. “Elsa, đây là Roger,” Bron nói.

Người đàn ông nhìn Elsa với đôi mắt suy đoán. “Chào cô, Elsa, cô là một trong những người bạn uốn tóc của Bron à?”

Phải mất đến một phút Elsa mới hiểu ý anh ta là gì. “Không, tôi là thợ may. Tôi may váy cưới cho đám cưới của Ashlyn. Anh biết chứ? Cái đám cưới mà Bron đến làm tóc ấy? Hôm qua?”

“À vâng. Hóa ra cô cũng làm cho một thằng cha tội nghiệp nào đó tức điên lên vì cuối tuần nào cũng đến phục vụ cho một, hai đám cưới phải không?” Anh ta cười, để ra vẻ là mình đang đùa, nhưng Elsa cảm nhận được những lời anh ta nói là hoàn toàn nghiêm túc.

Elsa nháy mắt. “Không, chỉ thi thoảng thôi.” Cô chẳng thèm bổ sung thêm rằng trong đời cô chẳng có “thằng cha tội nghiệp” nào để bị cô làm cho phát điên cả.

“Bron luôn đi vắng, bỏ mặc tôi tự mình xoay xở vào mỗi thứ Bảy. Em đã lơ là nhiệm vụ chuẩn bị bữa trà hôm qua, đúng không cưng?”

Bron nhướn mày tỏ vẻ biết lỗi. “Em e rằng đúng là như vậy. Đáng lẽ em phải nhớ đổi ca cho người khác. Chẳng ai muốn bỏ qua một công việc được trả tiền công để làm một núi sandwich và bánh xốp nhân mứt miễn phí cả.”

“Nhưng em làm bánh rất ngon,” Roger tiếp tục, lờ đi sự nhắc nhở về công việc được trả tiền công của Bron. “Cô ấy đã làm một cái bánh rất tuyệt vời để kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ tôi. Không ai tin là nó được làm bởi một người không chuyên.”

“Thật không? Cô quả là đa tài,” Elsa nói.

Bron nhún vai, rõ ràng không muốn công nhận điều gì.

Dẫu sao Roger cũng không cho cô thời gian để nói. “Em sẽ mời Elsa một ly vang chứ? Trong tủ búp phê có một chai rượu ngon mà cô ấy có thể sẽ thích. Có một chương trình mà anh muốn xem trước bữa tối vì vậy em có nửa tiếng.”

“Tôi chỉ đến để trả Bron mấy cái kẹp tóc...”

“Ở lại đi,” Bron nói. “Chỉ một lát thôi.”

“Ừ, nhưng tôi sẽ không ở lâu đâu. Tôi đang trên đường đến nhà bố mẹ.”

Elsa theo Bron vào nhà. “Hãy đi với tôi vào bếp, nơi tôi sẽ rót cho chúng ta ít rượu vang,” Bron nói.

“Tôi có một ít Pinot Grigio[10] trong tủ lạnh. Không hiểu sao Roger luôn cho rằng tôi thích rượu vang ngọt. Chắc là từ cái lần chúng tôi đến thăm bố mẹ anh ấy và bố anh ấy mở một chai Liebfraumilch. Tôi đã khen nó ngon. Nhưng thực ra thì không.”

[10] Rượu vang được ủ từ một loại nho xanh được trồng ở Ý.

Elsa thấy mừng vì cô sống một mình, với công việc, chứ không phải với một người đàn ông khó chịu. Thật khủng khiếp khi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc và phải chăm sóc một người lúc nào cũng muốn được chăm sóc. Sự cô đơn lạnh lẽo có khi còn tốt hơn thế. Cô hy vọng sự nhẹ nhõm của cô không biểu lộ ra mặt.

Bron rót rượu vang và rồi dẫn đường đến căn nhà kính nhỏ xíu ở đằng sau nhà.

“Chỗ này đẹp thật,” Elsa nói.

“Chắc là cô đang thắc mắc tại sao không có cái cây nào trong này,” Bron nói. “Roger không thích cây cảnh, chúng sẽ làm nơi này trở nên bừa bộn.”

“Ồ. Thực ra tôi đâu có thắc mắc điều đó,” cô nói. “Chính tôi cũng chẳng hiểu biết gì về cây cảnh. Dù mẹ tôi thích làm vườn.” Elsa ngồi xuống một cái ghế mây. “Vậy ra ngoài việc tạo nên những điều kỳ diệu với cây kéo, cô còn biết làm bánh nữa hả?”

Bron lại nhún vai. “Thật ra tôi chỉ xem nó như một thú vui thôi, nhưng tôi cũng đã làm vài cái bánh cưới cho bạn bè của bạn bè tôi, những người tương tự như thế. Tôi không lấy tiền công, vì thế họ sẽ không thể kiện tôi nếu họ bị làm sao sau khi ăn chúng.” Cô mỉm cười với vẻ áy náy.

Elsa cười, cố gắng giúp Bron cảm thấy khá hơn. “Tôi chắc chắn chưa từng có ai bị bệnh gì sau khi ăn một cái bánh hoa quả.”

Bron nhấp một ngụm rượu và có vẻ thoải mái hơn đôi chút. “Chà, có lẽ vậy. Giờ thì, một điều quan trọng hơn đây, cô hãy kể cho tôi nghe về đám cưới đi.”

Elsa chỉnh lại cái nệm gối sau lưng và rà soát các chi tiết trong óc. “Ờ, phần nghi lễ diễn ra suôn sẻ mặc dù tôi nghĩ tôi sẽ chết vì xấu hổ mất. Tôi cứ phải thầm nhắc nhở mình rằng họ đang nhìn Ashlyn, chứ không phải tôi. Và chiếc váy của cô ấy rất đẹp! Tôi cứ nghĩ nó sẽ quá rườm rà khi cô ấy muốn cả đính hạt, thêu và viền đăng ten, nhưng hóa ra lại không như vậy. Nó lộng lẫy, nhưng không diêm dúa quá mức. Mọi người trông đều tuyệt vời. Phải công nhận rằng, đó là một đám cưới rất kiểu cách.”

“Tôi rất muốn xem ảnh, nhưng buồn một nỗi là tôi chẳng mấy khi được xem. Nếu cô dâu là khách quen của tôi thì không vấn đề gì, nhưng nếu chúng tôi mới chỉ gặp nhau đôi lần, trong buổi làm thử tóc và sau đó là đám cưới, thì họ thường không nhớ gì đến tôi cả.”

“Chà, chúng ta có thể hỏi Sarah. Chắc chắn cô ấy sẽ xem chúng. Dù sao đi nữa, đám cưới diễn ra rất tốt đẹp ngoại trừ một rắc rối nhỏ liên quan tới một con chó ở sân nhà thờ - nó rất đáng yêu nhưng hoàn toàn điên khùng. Nó đã làm ngã một cô bé phù dâu. May là cô bé không khóc, và rồi ai đó suýt nữa vấp vào dải ruy băng đeo quanh cổ nó.”

“Ồ, có phải con chó đó có tên là Major không?” Bron hỏi.

“Tôi không biết. Sao cô lại hỏi thế? Nó là một con chó Labrador màu vàng.”

“Chắc là nó rồi. Lúc tôi đang gói ghém đồ đạc để đi về thì nó chạy tới với một người đàn ông. Hình như anh ta đã phải dẫn nó đi dạo suốt cả buổi sáng để nó không làm loạn trong đám cưới.”

Elsa cười. “Vậy thì anh ta rõ ràng đã không dẫn nó đi đủ lâu!”

“Kể thêm cho tôi về đám cưới đi,” Bron nói. “Tôi đã tạo cho cô một vẻ ngoài ấn tượng, tôi muốn biết mọi chi tiết.”

Elsa thở dài. “Được, được, tôi hiểu mà.”

“Và đừng bỏ sót bất cứ điều gì đấy nhé!” Bron nói.

“Vâng, sau phần nghi lễ thì chúng tôi đến bữa tiệc chiêu đãi và Ashlyn cần đi vệ sinh.” Elsa nhấp ngụm rượu vang.

“Thú thực với cô, Bron à, tôi đã không biết người ta đi tiểu khó khăn thế nào khi mặc những cái váy đó.”

“Nhưng bây giờ thì cô biết rồi?”

Elsa đảo mắt. “Đúng vậy! Tuy nhiên, chúng tôi đã xoay xở được. Sau đó thì đến lượt tôi phải đi vệ sinh.” Elsa đột nhiên nhận ra cô đã lạc vào một chủ đề mà cô thực sự không muốn nhắc đến.

“Tiếp tục đi.”

“Sau đó tôi phải ngồi ở cái bàn đặc biệt, một việc khiến tôi rất lúng túng. Nhưng anh chàng phù rể rất tử tế với tôi, rất lịch sự.”

“Thế cô có nhảy không?”

“Một chút.” Chỉ trong một giây, Elsa cho phép mình nhớ tới người đàn ông tử tế, cao ráo đã để cô nhảy trên chân anh ta, nhưng cô gạt đi hình ảnh đó. Nó đã trở nên ngày càng mơ hồ và có khi cô đã tưởng tượng ra phân nửa của nó cũng nên. Cô lôi mình trở về hiện tại. “Ồ, tiện đây, tôi nghĩ giữa Sarah và anh chàng thợ ảnh có chuyện gì đó ‘mờ ám’.” Lờ đi những trải nghiệm của chính mình, Elsa thay đổi chủ đề một cách khá tội lỗi bằng cách đẩy bạn cô vào thay thế.

“Không phải chứ!” Bron nói, lập tức bị xao lãng. “Ngạc nhiên quá! Tại sao cô lại nghĩ thế?”

“Ờ, họ có vẻ không nói gì nhiều khi chụp ảnh, và lần duy nhất tôi bắt gặp họ bên nhau thì cô ấy có vẻ khá - biết nói thế nào nhỉ - gấp gáp.”

“Tiếp đi,” Bron háo hức nói.

“Cô có biết là cô ấy sẽ ngủ lại ở khách sạn không?” Elsa hỏi.

“Ồ, có chứ, cô ấy có nói.” Bron gật đầu khuyến khích.

“Chà, khi tôi ra về, tôi chắc chắn đã thấy họ nhảy điệu slow với nhau!”

“Thật không? Nhưng cô ấy luôn có vẻ quá... ờ, không hẳn là lạnh lùng, nhưng có vẻ... trầm lặng.”

“Chà, tôi đoán chắc rằng lúc đó cô ấy đã uống một ly sâm banh - chuyện đó hoàn toàn có thể hiểu được, bữa tiệc chiêu đãi đã diễn ra quá suôn sẻ - và họ đã ngã vào vòng tay nhau.”

“Cô đâu thể biết chắc,” Bron nói.

“Dĩ nhiên.”

“Nhưng nếu đúng như vậy thì tốt quá! Tôi không thân với Sarah lắm nhưng hình như cô ấy không bao giờ đi đâu chơi cả. Lúc nào cô ấy cũng chỉ biết cắm đầu vào công việc. Và cô ấy với Hugo có quan hệ rất tốt đẹp.” Bron nghịch nghịch cái ly của mình. “Cô ấy đã lẩm bẩm gì đó về một đám cưới vào thứ Bảy tới, vì vậy có lẽ tôi sẽ hỏi cô ấy.”

Elsa im lặng khoảng một phút trước khi chuyển chủ đề. Tối nay Bron thực sự có gì đó khang khác. “Tôi phải đem trả cái váy phù dâu cho bà Lennox-Featherstone,” cô vui vẻ nói.

“Ồ, quả là một việc đáng sợ. Nhưng ẩn sau giọng điệu kẻ cả và phong thái cao ngạo, bà ấy thực sự rất tốt bụng, đúng không?”

“Đúng,” Elsa đồng ý, “bà ấy chỉ khiến ta hơi mất bình tĩnh thôi.”

“Tôi rất muốn đi cùng cô nhưng tôi e rằng tôi sẽ phải làm việc.”

“Không sao. Tôi sẽ gọi điện cho bà ấy và lựa một thời điểm thích hợp.”

“Cô có thích làm việc tự do như hiện nay không, Elsa?” Bron hỏi, rót rượu vào những cái ly. “Tôi đang phân vân chuyện quay lại làm một thợ làm tóc lưu động.”

“Ờ, có rất nhiều lý do để tôi yêu nó. Tôi không phải thay đồ để đi làm...”

“Cái gì cơ?”

Elsa cười. “Tôi sống ngay tại chỗ làm mà. Tôi thuê một tầng của một nhà kho và tôi cùng bố đã dựng lên một căn hộ nhỏ trong góc. Chỉ cần bước chân ra khỏi phòng khách là tôi đã tới xưởng làm việc rồi. Song tôi rất nghiêm khắc với chính mình về chuyện không được mang bánh mì nướng và mứt cam sang đó.”

Bron cười khúc khích và rồi có vẻ hơi lo lắng.

“Cô không sao chứ? Cô không phải nấu bữa tối cho Roger đấy chứ?”

“Ồ không - chúng tôi đã ăn một bữa trưa khổng lồ và sau đó là uống trà với bố mẹ anh ấy. Tôi sẽ làm cho anh ấy bánh mì nướng phết pho mát vào lúc chín rưỡi và anh ấy sẽ hài lòng.”

Elsa không nói gì. Cô sợ rằng nếu cô lên tiếng, cô sẽ nói xấu người tình của Bron mất. Ngay cả khi Bron không thực sự hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, Elsa cũng không được phép bình phẩm.

“Vậy,” Bron tiếp tục, “mặt trái của nó là gì?”

“Dĩ nhiên là sự cô đơn. Chẳng có ai để cùng trao đổi ý kiến, trừ phi tôi nhờ ai đó đến giúp tôi với những công việc phải làm bằng tay. Và đôi khi tôi làm việc với giờ giấc rất thất thường. Nhưng cơ bản thì, tôi yêu công việc của tôi, vì vậy tôi vẫn thấy rất ổn. Thi thoảng tôi lại về nhà bố mẹ để tắm táp thỏa thích. Tôi rất may mắn.”

“Nhưng cô không có bạn trai à?”

Elsa lắc đầu. “Không. Tôi cũng không giao du nhiều. Chẳng còn người bạn thời thơ ấu nào của tôi sống quanh đây - họ đều đã đi lập nghiệp ở nơi khác. Finchcombe thực sự không phải là một thị trấn đủ lớn để tạo được công ăn việc làm cho quá nhiều người.”

“Đúng vậy,” Bron đồng ý.

“Nhưng tôi chẳng bận tâm,” Elsa tiếp tục. “Mẹ tôi nghĩ tôi đang lãng phí thời gian khi cứ giam mình trong xưởng làm việc nhưng tôi thấy thoải mái với điều đó.” Cô bắt gặp Bron đang lén liếc nhìn đồng hồ nên đành đứng dậy. “Tôi nên về thôi. Ồ, suýt nữa thì quên mất, mấy cái kẹp tóc của cô này.” Cô thò tay vào túi quần jean và lấy chúng ra. “Trông cô có vẻ mệt mỏi, Bron ạ.”

“Ừm. Có lẽ tôi hơi mệt.” Bron cười khi cô đứng dậy tiễn Elsa ra cửa.

Elsa đi về phía nhà cha mẹ trong khu vực cổ kính hơn của thị trấn. Họ cũng sẽ muốn nghe kể chi tiết về đám cưới, và không sớm thì muộn mẹ cô sẽ phải thấy mái tóc mới của cô. Mẹ cô sẽ cho cô ăn tối nữa chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự không muốn gọi điện cho mẹ Ashlyn vào tối Chủ nhật. Bà ấy chắc vẫn đang mệt phờ vì đám cưới và, quan trọng hơn, Elsa đã uống gần như nửa chai rượu vang. Cô không muốn mình lỡ miệng nói nhịu - sáng mai cô sẽ gọi điện sau vậy.

Vừa đi, Elsa vừa nghĩ về Bron. Roger có vẻ khá hách dịch. Anh ta chắc chắn đã điều khiển Bron như một con rối và có lẽ muốn như vậy mãi. Thà ở một mình còn hơn là chung sống với một người đàn ông như thế, nhưng cô là ai mà lại dám bình phẩm về mối quan hệ của người khác cơ chứ? Có lẽ chỉ là anh ta đã có một ngày không suôn sẻ mà thôi.

***

Sáng hôm sau, sau khi gọi điện cho bà Lennox-Featherstone và được bà mời đến nhà, Elsa ăn mặc rất chỉn chu. Như để bày tỏ thiện ý với buổi sáng mùa hè sớm sủa, tươi đẹp, cô mặc chiếc quần lanh màu trắng nhạt thay vì màu đen thông thường, nhưng vẫn mặc một cái áo phông bó sát màu đen, để không lạc quá xa khỏi vùng thoải mái của cô. Kiểu tóc mới của cô ngời lên sức sống và cô trang điểm một chút để tỏ lòng trân trọng với dịp đặc biệt này.

Ngôi nhà đó hơi xa thị trấn và Elsa ngắm nhìn nó với vẻ ngưỡng mộ khi cô chầm chậm lái xe lên lối xe chạy, trì hoãn càng lâu càng tốt cái khoảnh khắc sẽ khiến cô ngại ngùng.

Đó là một ngôi nhà đáng để ngưỡng mộ, với kiểu kiến trúc cổ điển thời Nữ hoàng Anne. Nó nhỏ so với một trang viên, nhưng lớn theo những tiêu chuẩn khác, với hai tầng trên một tầng hầm và những ô cửa sổ cao có hai khung kính trượt. Có một dãy cầu thang dẫn lên cửa chính. Căn cứ vào kích cỡ của những bức tường đá bao quanh khuôn viên, nó cũng có một khu vườn khổng lồ.

Cuối cùng Elsa cũng phải dừng xe và ra ngoài. Cô đã là hơi chiếc váy và kiểm tra nó thật kỹ để xem có còn vết bẩn hay dấu hiệu nào cho thấy nó đã được mặc không. Chỉ con mắt nào tinh tường nhất mới có thể nhận ra nó đã được mặc, và có thể nói là nó đã từng có “một bà chủ rất cẩn thận”, như người ta thường quảng cáo khi rao bán những chiếc xe cũ. Cô vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng mặc dù theo logic cô biết cô chẳng có lý do gì để phải như vậy.

Cái váy nằm trong một chiếc túi chuyên dụng được khoác trên cánh tay cô, phần đuôi của nó được nhấc lên để nó không bị kéo lê trên mặt đất do sơ suất. Elsa hít một hơi và kéo dây chuông cửa; cô nghe tiếng chuông ngân lên inh ỏi khắp ngôi nhà. Để không tỏ ra quá lo lắng, cô quay sang ngắm nhìn những thảm cỏ hoàn hảo và những bông hồng chạy dọc theo bức tường phía xa và leo lên những cái cây xung quanh chúng. Khi nghe tiếng bước chân, cô quay lại và hít thêm một hơi để lấy bình tĩnh.

Một cô gái trẻ mặc một cái tạp dề bên ngoài chiếc quần và cái áo polo mở cửa. “Cô Ashcombe phải không? Bà Vanessa đang đợi cô.” Cô ta nói giọng Trung Âu và nở một nụ cười thân thiện. “Mời theo tôi.”

Elsa, giơ cao chiếc váy, đi theo cô giúp việc qua những hành lang lát gỗ cho đến khi họ tới một căn phòng lớn ngập tràn ánh nắng có những cánh cửa kiểu Pháp hướng ra ngoài vườn. Bà Lennox-Featherstone đang nghe điện thoại và phẩy tay về phía một cái bàn và hai cái ghế bành cạnh cửa sổ trông ra vườn. Elsa đi về phía đó nhưng vẫn đứng, nhấc cao chiếc váy để nó không chạm xuống sàn nhà, cố gắng tỏ ra là mình không thể nghe thấy tất cả những lời mà bà Lennox-Featherstone đang giận dữ nói.

“Thật là bực không tả nổi!” Bà Lennox-Featherstone nói vào trong điện thoại. Và rồi, “Sao các người lại nghĩ tôi sẽ làm thế chứ? Đúng là nực cười!” Bà đột ngột dập máy.

“Phát điên lên mất! Cái công ty bảo hiểm chết tiệt đó không chịu bảo hiểm cho một căn nhà không có người ở.”

“Thế ạ?” Elsa lịch sự hỏi.

“Thế đấy. Chúng tôi có một căn nhà nhỏ ở gần đây mà chúng tôi định sửa sang lại vào mùa thu, nhưng từ giờ cho đến lúc đó mà nó bị cháy rụi thì chúng tôi sẽ không được đền bù gì cả! Chỉ vì nó không có ai ở! Chắc chắn là nếu không có ai ở trong đó thì nó càng dễ bị bắt lửa hơn chứ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Elsa nói.

“Hừm, này, nếu cô thấy ai đó cần tìm chỗ ở trong một vài tháng, thì hãy cho tôi biết nhé. Thật sự thì, chẳng mấy ai thuê nhà trong thời gian quá ngắn ngủi như thế cả, và nó cũng không thích hợp để làm một căn nhà nghỉ mát.” Bà chủ nhà của Elsa trút giận lần cuối rồi chuyển toàn bộ sự chú ý sang người khách của bà.

“Tôi nên để chiếc váy ở đâu ạ?” Elsa nói, cảm thấy khá dè dặt dưới ánh nhìn săm soi như đèn chiếu rọi của bà Lennox-Featherstone. “Nó thực sự nên được treo lên.”

“Ồ, đưa nó cho tôi.” Cái túi được vắt lên một cái ghế mà không nhận được đầy đủ sự tôn trọng trước sự nhạy cảm của Elsa. “Giờ thì, nhìn cô kìa... tôi biết mà,” bà Lennox-Featherstone tuyên bố sau một thoáng nhìn chằm chặp vào gương mặt Elsa với vẻ chê bai. “Màu đen chẳng hợp với cô chút nào. Tôi nghĩ cô có thể là mẫu người mùa hè, nhưng chúng ta sẽ cần kiểm tra điều đó. Ngồi xuống đi.”

Elsa ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế được chỉ, tự hỏi phải chăng bà chủ nhà đang thốt ra những lời lẽ khó hiểu trong lúc xuất thần?

Bà Lennox-Featherstone ngồi xuống cái ghế còn lại. “Cô thực sự là một cô gái đáng yêu. Kiểu tóc mái bằng đó rất dễ thương - rất giống Audrey Hepburn[11]. Cô thợ làm tóc đó quả là rất tài năng.”

[11] Audrey Hepburn (1929 - 1993): Nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng thập niên năm mươi, sáu mươi được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ hai mươi

“Vâng, đúng vậy,” Elsa nói, thấy mừng vì có cơ hội được nói một điều gì đó. “Cô ấy là một người bạn của tôi.” Sau buổi tối hôm qua, cô cảm thấy điều này hoàn toàn đúng.

“Thế à? Cô ấy có làm thêm nhiều không? Tôi đang định đưa mấy bà cụ đến rạp hát - đó là một trong những việc thiện nguyện của tôi. Tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu trang điểm cho họ trước, để họ được hãnh diện và thấy mình đặc biệt. Cô ấy sẽ cần mang theo một đồng nghiệp,” bà nói thêm với vẻ tư lự. “Cô có số điện thoại của cô ấy không? Hay tốt hơn, một tấm danh thiếp?”

“Tôi không có danh thiếp của cô ấy, nhưng tôi có số di động của cô ấy. Tôi không rõ liệu cô ấy có làm thêm ngoài giờ nhiều không, ngoài những đám cưới.” Mặc dù Bron đã bóng gió xa xôi rằng cô ấy muốn như vậy, nhưng Elsa không muốn đẩy cô ấy vào một việc mà cô ấy chưa sẵn sàng.

“Cô viết nó vào đó hộ tôi.” Bà Lennox-Featherstone đưa cho Elsa một tập giấy và một cây bút máy nhỏ bằng vàng. “A, Olga mang đồ uống đến rồi đây. Cô uống trà chanh nhé? Nó có những đặc tính ngăn ngừa bệnh ung thư. Hoặc cô có thể uống nước lọc, nếu cô muốn.”

Olga đặt cái khay xuống cái bàn nhỏ và Elsa thấy trên khay có những cái ly và một chai nước cùng một ấm trà và hai cái tách và đĩa lót tách bằng sứ.

“Ồ, tôi uống trà là được rồi, cảm ơn, bà Lennox-Featherstone,” Elsa nói, muốn làm vừa lòng bà chủ nhà; điều đó có vẻ an toàn hơn.

“Ồ, hãy gọi tôi là Vanessa. Cái tên của tôi luôn khiến tôi nghĩ rằng ai đó đã cán một miếng ruột gối và nó bị mắc lại trong họng họ vậy.”

Elsa mỉm cười. Câu nói này đã tổng kết gần như hoàn hảo cho cái họ của bà chủ nhà.

“Cô gái tốt bụng,” Vanessa nói. Bà nhấc ấm trà lên và bắt đầu rót trà. “Bây giờ, tôi muốn tặng cô một món quà. Đừng phản đối, cô xứng đáng được nhận một thứ gì đó vì đã thế chỗ con bò cái đó vào phút chót, nhưng tôi e rằng tôi sẽ cực kỳ độc đoán khi nói với cô rằng cô nên làm gì. Trà của cô đây.”

Elsa đón lấy tách trà, biết rằng cô khó mà mở miệng và cũng không thể nghĩ ra được điều gì để nói cho thích hợp. Bà Lennox-Featherstone đang chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác như một con bướm điên loạn.

“Tôi muốn cô lựa chọn lại màu sắc.”

“Xin lỗi, ý bà là gì?”

“Một người phụ nữ tuyệt vời mà tôi quen sẽ nói cho cô biết những màu sắc nào là hợp với cô và những màu nào thì không - quần áo, trang điểm, những thứ như thế. Tôi sẽ đi với cô, vì vậy cô sẽ không đơn độc. Sẽ rất vui đấy. Tôi sẽ sắp xếp và cho cô biết ngày giờ cụ thể.”

“Thực sự thì, bà quả là rất tử tế...” Elsa phản đối. Việc đó nghe như một hình thức tra tấn khác và dù sao đi nữa, màu đen thì có gì không ổn chứ?

“Không, cưng à, đừng cảm ơn tôi. Nó phần nào là một sứ mệnh. Tôi cũng thích làm thế với đồ lót. Nhưng cô thì không cần giúp đỡ về vấn đề đó. Áo lót của cô rõ ràng vừa vặn. Nhưng giá mà cô biết được có bao nhiêu phụ nữ chẳng biết gì về việc nhũ hoa nên nằm ở chính giữa khoảng cách từ đỉnh vai đến khuỷu tay. Cô sẽ thấy quá nhiều người có núm vú nằm ở vị trí ngang bằng với khuỷu tay đến mức chẳng thể vung gậy mà đếm xuể.”

Elsa, ngạc nhiên bởi sự kết hợp của việc vung gậy và núm vú, muốn bật lên cười. Có lẽ một phần là do căng thẳng, cô biết, và hít vài hơi thật sâu để giúp mình thư giãn.

“Cô đừng ngại ngần gì tôi, cưng à,” Vanessa nói, “Tôi luôn bận tâm đến mọi vấn đề. Tôi mang trong mình một sứ mệnh. Đáng lẽ tôi đã là người đứng đầu của một công ty đa quốc gia, nhưng tôi đã từ bỏ nó vì tình yêu.” Bà mỉm cười. “Cô thấy trà thế nào?”

“Rất được, rất ngon.”

“Tôi biết người ta có thể bị ám ảnh với những loại đồ uống sạch và nhiều chất dinh dưỡng nhưng tôi nghĩ trà xanh là thứ nên uống.”

“Nó rất ngon,” Elsa lặp lại. Cô hớp vài ngụm lớn. Ngay khi uống xong, cô có thể rời đi. Suy cho cùng, cô đã ở đây đủ lâu theo phép lịch sự rồi.

Đúng lúc đó điện thoại lại réo vang, và trong khi Vanessa đứng dậy để trả lời điện thoại, Elsa uống một hơi hết tách trà.

“Bây giờ tôi không thể nói chuyện được, cưng ạ, tôi đang có khách,” Vanessa nói. “Tôi sẽ gọi lại cho bà sau.”

Cảm thấy thô tục khi hớp cả ngụm trà, Elsa đứng dậy. “Trà ngon lắm, bà... ừm... cảm ơn bà rất nhiều. Bà thật tử tế,” cô nói nhanh, phòng khi bị ngắt lời.

Bà chủ nhà mỉm cười ấm áp. “Đó là vinh hạnh của tôi, và tôi sẽ liên lạc với cô ngay khi tôi sắp xếp xong với bạn tôi chuyện lựa chọn màu sắc cho cô. Ồ, tiện đây...”

“Vâng?” Vanessa không hay ngần ngừ như thế, điều đó chứng tỏ nó phải là một việc quan trọng.

“Laurence Gentle, anh chàng phù rể, đã hỏi tôi số điện thoại của cô. Tôi đã bảo anh ta rằng tôi phải hỏi xem cô có đồng ý cho anh ta số không đã.”

“Ồ.” Tại sao anh ta lại muốn có số điện thoại của cô chứ? Dĩ nhiên trừ phi em gái anh ta muốn may váy cưới - nếu anh ta có một cô em gái. “Vâng, được ạ.”

“Anh ta thực sự là một người đàn ông tốt, tôi có thể cam đoan với cô như vậy.”

“Vâng. Anh ấy có vẻ rất tốt.” Cô hoàn toàn đồng ý với điều này.

“Ý tôi là anh ta rất đàng hoàng, tử tế. Dĩ nhiên cũng hơi cố chấp, nhưng anh ta là một gã độc thân và điều đó có thể hiểu được.”

“Có thể ư?”

“Dĩ nhiên. Nếu đàn ông không bị đồng tính và sống độc thân thì họ có thể khá lập dị. Nhưng tôi sẽ cho anh ta số điện thoại của cô. Ồ, và cảm ơn cô vì đã mang trả cái váy. Không biết tôi sẽ làm gì với nó nữa.”

“Bà có thể bán nó trên trang web eBay,” Elsa gợi ý.

“Ồ, cưng à, tôi thực sự không nghĩ tôi có thể làm vậy. Không, tôi sẽ nghĩ ra một điều gì đó.”

Khi Elsa lái xe đi, cô quyết định rằng dù Vanessa làm gì với cái váy phù dâu chăng nữa thì bà ấy cũng sẽ không cất nó trong một cái túi và treo nó trong một cái tủ cho đến khi nó chẳng còn giá trị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.