Mua Dây Buộc Mình

Chương 1



“Trong một đêm thất tịch như thế này, người cô độc là đáng hổ thẹn.”

Tiêu Hòa Hòa suýt nữa đã lỡ máy bay bây giờ vừa mới ngồi yên xuống ghế, liền nhận được một tin nhắn hệ thống như thế, là tin nhắn rác của một web kết bạn nào đó.

Cô chán nản xóa đi.

Hóa ra hôm nay là ngày thất tịch, một lễ tiết rất đáng ghét.

Tiêu Hòa Hòa nhanh chóng tận dụng thời gian viết một tin nhắn: “Tiểu Bảo yêu quý, 20:30 lão nương đến sân bay, mau mau đến trước tiếp giá!”

Trịnh Hiểu Bảo là một tên đồng nghiệp vô lại của cô. Lần công tác vất vả này vốn là do cậu ta làm, kết quả là cậu ta viện cớ, đẩy sang cho Tiêu Hòa Hòa.

Cho nên cô cũng rất muốn nô dịch cậu ta một chút. Dù gì trước khi đi, tên này vừa đúng lúc mua xe mới, vỗ vỗ ngực thề thốt nói nhất định sẽ đợi cô về làm người đầu tiên ngồi lên xe của cậu ta.

Tiêu Hòa Hòa trước khi lên máy bay bị khách hàng nhiệt tình tiếp cho hai chai bia, lại chưa ăn cơm, bây giờ vừa chóng mặt vừa đói vừa mệt. Cơ thể trong trạng thái không tốt khó tránh khỏi việc cảm thấy nhàm chán, mặt dù bình thường cô không hề nhàm chán như vậy.

Cô không nhớ được số di động của Trịnh Hiểu Bảo, cho nên chăm chỉ lật danh bạ, cuối cùng đã tìm thấy, kết quả là hành khách bên cạnh quay mạnh người, đập vào cô. Tay của Hòa Hòa rung lên liền ấn phải nút gửi đi, một giây sau, trên màn hình hiện ra hàng chữ “ Đã gửi thành công”.

Cô ngớ ngẩn phát hiện ra, tin nhắn đó vốn dĩ không hề gửi cho Trịnh Hiểu Bảo, mà là gửi cho Trịnh Hài.

Hòa Hòa hơi toát mồ hôi, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Hài muốn giải thích, chuông reo rất lâu không có người nhấc máy.

Anh ấy không nhỏ mọn thế chứ. Hòa Hòa không mất hy vọng tiếp tục gọi đi, vẫn không có người nhấc máy.

Ngốc quá, cô nên gửi thêm một tin nhắn bổ sung.

Kết quả là lần này, vẫn chưa kịp đợi cô đánh hết chữ, điện thoại liền kêu lên ding ding hai tiếng, hết pin rồi.

Hòa Hòa hơi buồn bực.

Nghĩ lại, hình như Trịnh Hài chưa từng trả lời bất cứ tin nhắn của cô, ai bảo cô toàn gửi mấy tin nhắn có nội dung vớ vẩn cho anh chứ. Chắc anh ấy nhìn thấy tin nhắn do cô gửi đến sẽ trực tiếp bỏ qua luôn, bởi vì nếu cô tìm anh có chuyện gấp gì, đều trực tiếp gọi điện thoại.

Hơn nữa, chắc Trịnh Hòa sẽ không hiểu lầm đâu. Cô làm gì có gan mà không biết phân biệt lớn bé với anh hả. Với cái IQ cao như vậy, anh nhất định sẽ đoán được là cô đã gửi nhầm tin nhắn.

Hôm nay là đêm thất tịch, theo lý mà nói, chắc Trịnh Hài không thể ở một mình được. Nhưng lúc thế này đa phần anh ấy đều cầm ly rượu nho trong tay, đối diện là một mỹ nhân xinh tươi như ngọc, không để ý nổi đến sự sai lầm này của cô đâu.

Nghĩ đến đây, Hòa Hòa yên tâm nghiêng đầu ngủ.

Nhưng trước khi ngủ, cô lờ mờ nhớ ra, hình như lúc nhỏ Trịnh Hài có tên mụ là “Tiểu Bảo”…….thật là gay go, ngủ cũng không ngủ yên.

Sân bay về đêm vẫn cứ ồn ào người đi lại. Người con gái trẻ ngồi bên cạnh Hòa Hòa vừa mới đưa vé kiểm tra xong liền lao vào một vòng tay đang rộng mở hướng về phía cô ấy

Ngày nóng như thế, ôm chặt như thế, cũng không sợ cảm nắng sao.

Tiêu Hòa Hòa không hề chụi thừa nhận là cô đang đố kỵ. Cô chỉ là cảm thấy mất đi văn hóa truyền thống, hơn nữa bây giờ trong bệnh viện đang rất thiếu giường bệnh.

“Tiêu tiểu thư, ở đây.” Cô đi từng bước ra khỏi sân bay, đang suy nghĩ xem đi xe bus và bắt taxi cái nào có giá cao hơn, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nhìn kỹ, hóa ra là Tiểu Vương người lái xe thân cận của Trịnh Hài.

Tiêu Hòa Hòa vô cùng kinh ngạc. “Cậu đến đón ai thế? Trịnh Hài……..anh ấy cũng đi công tác sao? Hay chính là……” Bạn gái số x của Trịnh Hài? Cô kịp thời nuốt ngay nửa câu đó vào trong.

“Tôi đến đón Tiêu tiểu thư, mời lên xe.”

Tiêu Hòa Hòa ngẩng đầu nhìn trời một lát. Kỳ lạ, bầu trời trăng sáng, màn đêm này rất bình thường mà.

Lên xe mới được biết, đại thiếu gia Trịnh Hài chiều nay vì sốt cao nên vào phải bệnh viện truyền.

Vừa mệt vừa uể oải Tiêu Hòa Hòa suy nghĩ ba giây, quyết định đi thể hiện sự quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo một lát.

Dù gì cô cũng đã quen biết Trịnh Hài 25 năm rồi, trong ấn tượng của cô, cái nơi như bệnh viện đó, trừ khi kiểm tra sức khỏe, về cơ bản anh ấy cách ba bốn năm mới đi vào đó một lần.

Bệnh viện cũng chẳng tốt hơn mê cung là mấy, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng cũng đến được đích.

Thật là xa xỉ. Chỉ là sốt thôi, không ngờ lại ở căn phòng cao cấp như vậy. Bệnh viện đang rất thiếu giường mà.

Trịnh Hài tựa vào đầu giường, trên tay vẫn đang truyền, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn tinh anh như cũ, thấy cô đi vào, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, chỉ dùng một ngón tay chỉ vào chiếc ghế dài mềm mại bên phía tường của phòng bệnh, ra hiệu cô ngồi xuống.

Vi Chi Huyền thư ký chủ tịch của Trịnh Hòa đang ngồi đang ngồi trên một chiếc ghế vuông bên cạnh đầu giường anh, trên đùi đặt một chiếc laptop, toàn tâm hoàn thành phận sự ghi là những điều lãnh đạo nói.

Thuật ngữ kinh tế đối với cô giống như là Đường Tăng đọc lời niệm chú, Tiêu Hòa Hòa nghe đến nỗi đầu óc quay cuồng, một lát sau lại gục xuống chiếc ghế dài ngủ thiếp đi.

Cô quả thật là mệt, đi công tác ở ngoài ngày nào cũng làm quá 14 tiếng đồng hồ, không hề được ngủ một giấc ngon.

Lúc Hòa Hòa chậm chầm tỉnh dậy, là bởi vì có người đắp một chiếc áo cho cô. Cô dụi dụi mắt, nhìn rõ là thư ký Vi với khí chất tao nhã phóng khoáng.

Thấy Hòa Hòa tỉnh dậy, Vi Chi Huyền mỉm cười dụi dàng: “Tiêu tiểu thư, tôi đang chuẩn bị đi, tôi đưa cô một đoạn nhé?”

Tiêu Hòa Hòa chưa kịp trả lời, đại gia trên giường đã mở miệng: “Không cần. Đợi tôi truyền hết chai này, Hòa Hòa sẽ đi cùng tôi.”

“Bác sỹ nói tối nay ngài phải ở lại bệnh viện để quan sát…..” Thư ký Vi nhìn nhìn sắc mặt cấp trên, rất tự giác nói, “Được rồi, ngài chú ý sức khỏe. Trịnh tổng, điện thoại của ngài.” Nói xong lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại bạch kim sản xuất với có số lượng hạn chế lóa mắt đó của Trịnh Hài.

Chẳng trách mặt trời mọc đằng tây, nhận được cái tin nhắn kiểu như thế mà vẫn phái người đi đón cô. Hóa ra tin nhắn của cô bị thư ký Vi nhận được.

Nhưng thế này lại càng xấu hổ hơn, quả thật là mất mặt.

Lúc về đi qua căn phòng độc lập bên ngoài phòng bệnh, trên đất bày mấy lẵng hoa, xanh đỏ tím vàng, rực rỡ sắc màu, hương thơm phảng phất.

Hòa Hòa cúi lưng xuống ôm lên một lẵng hoa được cắm rất đặc biệt: “Lẵng này đẹp, tặng em nhé.”

Trịnh Hài nắm lấy cổ áo cô kéo dậy: “Hoa của bệnh viện, không may mắn.”

“Hôm nay là ngày thất tịch, em vẫn chưa nhận được bó hoa nào.” Hòa Hòa cố gắng muốn vùng ra khỏi nanh vuốt của anh.

“Lát nữa ra ngoài anh mua cho em.”

“Nhưng em thích lẵng này.” Hòa Hòa kiên quyết lựa chọn.

Nhưng cái bệnh nhân Trịnh Hòa này, rõ ràng vừa này còn là bộ dạng ốm yếu, lúc này thân thủ lại nhanh nhẹ vừa kéo vừa lôi, Hòa Hòa không rõ là anh làm thế nào, tóm lại lẵng hoa của cô thoát khỏi tầm tay, người cũng bị anh nhấc lên, trong chốc lát đã ở bên ngoài phòng bệnh.

Biết mấy chiêu võ thì giỏi lắm sao. Hòa Hòa vừa bị Trịnh Hòa kéo tay lôi về phía trước, vừa không đành lòng quay đầu lại nhìn lãng hoa mà cô thích đó.

Hòa Hòa lên xe dường như lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lờ mờ nghe thấy Trịnh Hài nói: “Tiểu Vương, bật điều hòa nhỏ một chút.” Lúc xe vội vàng rẽ ngoặt, đầu cô đập vào cửa kính, kêu lên một tiếng, lại tỉnh dậy.

Dựa vào ánh đèn đường chiếu vào trong xe, cô quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Trịnh Hài, cảm thấy buồn chán.

Làn da anh vốn dĩ đã trắng, lúc này lại càng trở nên gần như trong suốt, một công tử bột tiêu chuẩn, thêm một đôi mắt vừa đen vừa sáng, sâu đến mức không thấy đáy.

Người mù đường như Hòa Hòa mất mấy giây mới phát hiện xe đang chạy thẳng về khu phía tây nơi cô ở, thật ra cái bệnh viện lúc nãy cách chung cư sang trọng mà anh ở gần hơn nhiều, chỉ mất 10 phút.

“Lái xe Vương, đưa anh Trịnh…….Hài về trước đi, tôi không vội.”

“Hôm nay anh cũng về bên đó.” Trịnh Hài truyền đạt mệnh lệnh, tựa vào ghế nhắm mắt lại.

Đừng hiểu lầm, cái “bên đó” mà Trịnh Hài nói, chỉ là cùng một tòa nhà với Tiêu Hòa Hòa mà thôi, hơn nữa chính là đối diện với nhà cô, nhưng diện tích lại lớn gấp đôi căn phòng của cô, nhưng một năm anh ở đó không đến hai tuần. Nhưng Tiêu Hòa Hòa vẫn có dự cảm không lành, hết cả buồn ngủ.

Quả nhiên như vậy, Trịnh Hài rất thản nhiên đi theo Hòa Hòa vào nhà, cởi bỏ giày, tự nhiên như là dặn dò người làm: “Sang bên chỗ anh tìm cho anh bộ quấn áo lót và áo tắm, rồi nấu cho anh bát mỳ…..mềm một chút, đập một quả trứng vào.” Không thèm quay đầu lại đi vào phòng tắm.

Quả thật…..là! Mặc dù anh là bệnh nhân, nhưng cô cũng vừa mới xuống máy bay mệt mỏi cả đường rồi có được không?

Thật ra chỉ cần anh đồng ý, tùy tiện gọi một tiếng, sẽ có những cô gái trẻ trung xếp đủ cả dãy phố đến giúp anh nấu mỳ hầu hạ anh tắm, sao lại cứ sai khiến cô hả.

Tiêu Hòa Hòa oán thầm mấy câu trong lòng, cuối cùng vẫn khịt khịt mũi, tìm chìa khóa nhà anh, nhận lệnh đi vậy.

Trịnh Hài ăn mỳ, cô đi tắm, tiện thể giặt luôn quần áo mà anh vừa thay ra. Cô kém cỏi như vậy đó.

Lúc đi ra mỳ đã ăn xong, ngay cả nước cũng không để lại, bát vứt vào chậu rửa. Thế là Tiêu Hòa Hòa lại chăm chỉ rửa bát.

Quay lại không thấy Trịnh Hài đâu, nghĩ rằng anh đã về nhà của mình, do đó mặc bộ quần áo ngủ mát mẻ lê đôi dép trong nhà lần mò đi vào phòng ngủ, quăng mình xuống giường.

“Á——”

“Á”

Tiếng kêu ngắn đó là của Trịnh Hài, tiếng kêu dài đó là của bản thân cô. Tiêu Hòa Hòa ngã đúng vào người của Trịnh Hài.

Cô bò dậy bật đèn: “Anh ngủ sai chỗ rồi, đây là nhà em!”

Anh ở đây tắm cũng còn có thể hiểu được, bởi vì bên đó đã 2 tháng nay anh không ở, chắc là sợ nước trong đường ống bị tích quá nhiều không sạch sẽ. Nhưng anh cũng không thể bởi vì giường bên đó hai tháng nay không có người ngủ, liền đến chiếm đoạt giường của cô chứ.

“Ồ.” Trịnh Hài đáp mà như không đáp, trong giọng nói rõ ràng là rất buồn ngủ.

“Em ngủ ở đâu hả?”

Lần này Trịnh Hòa không thèm nói một tiếng, lật mình lại ngủ thiếp đi.

Lúc anh ngủ cuộn thành một đống, gối lên một cánh tay của mình, vùi đầu lại, giống như một đứa trẻ.

Hòa Hòa lập tức mềm lòng, đưa tay ra sờ trán anh một lát, đã không còn nóng nữa, nhưng lau đi được cả một bàn tay mồ hôi.

Nghĩ đến việc anh vì bị sốt mà phải vào bệnh viện, cô đắp chăn cho anh, tìm một chiếc chăn mỏng hơn, lại đắp thêm một lớp nữa.

Sau đó cô lại lấy chiếc vỏ chăn ở trong tủ ra, quấn qua quýt vào người mình, ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách.

Đều trách nhà cô chỉ có một chiếc giường, mà căn phòng đó của Trịnh Hòa vừa rộng vừa trống, cô không muốn ngủ ở đó một mình đâu, sẽ gặp ác mộng.

Ngủ đến nửa đêm Tiêu Hòa Hòa lạnh đến nỗi bị tỉnh giấc.

Thời tiết quái quỷ này. Dự báo thời tiết rõ ràng nói là 30 độ, kết quả là đến giữa đêm lại lạnh thế, chiếc vỏ chăn mỏng tanh này hoàn toàn không thể chống lại được sự lạnh giá.

Còn hai chiếc chăn lụa dày của cô, đều đang đắp trên người Trịnh Hài.

Tiêu Hòa Hòa bò dậy, mặc áo khoác vào người, thu mình lại nằm xuống.

Vẫn lạnh, hơn nữa chiếc ghế sô pha quá mềm mại này, bình thường lười nhác nằm vào trong đó cũng rất thoải mái, nhưng lúc này dùng để ngủ, quả thật phải gọi là hành hạ, xương cốt đều đã bị biến dạng.

Mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ 3h, cơ thể và đầu óc Tiêu Hòa Hòa đều mệt mỏi, nhưng lại không hề ngủ nổi.

Cô nhẹ nhàng luồn vào phòng ngủ, muốn kéo một chiếc chăn trên người Trịnh Hài xuống.

Rèm cửa không đóng. Dưới ánh trăng sáng, Trịnh Hài vẫn cuộn mình nằm ở giữa giường, tư thế ngủ không hề tao nhã như lúc anh tỉnh táo một chút nào, một nửa chăn bị anh tung sang một bên, một nửa còn lại bị anh đè chặt dưới cơ thể.

Hòa Hòa vừa buồn ngủ vừa mệt vừa tức giận, kéo lúc lâu cũng không kéo nổi một chiếc, lại sợ làm anh tỉnh giấc, cuối cùng lấy một nửa chiếc chăn cửa một cái trong hai cái nửa chăn bị anh đè dưới người đắp lại lên người anh, cô tự mình kéo một nửa chiếc chăn còn lại, chui thẳng vào trong, rồi lại nằm thẳng xuống. Không lâu sau, liền ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.