Mua Dây Buộc Mình

Chương 23



Lúc nhỏ Trịnh Hài thường thường gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy đều chúc mừng bản thân mình có thể trở lại thế giới thật. Nhưng không ngờ rằng ngay cả trong lúc tinh thần và trí óc mê man cũng thấy đó là một giấc mơ ly kỳ hoang đường, lại biến thành sự thật.

Trong trí nhớ của Trịnh Hài, anh chưa từng giống như người mất hồn như vậy như bây giờ. Anh giống như là bị kéo vào một không gian kỳ lạ, suy nghĩ dường như bị xóa hết, bốn bề mênh mông, không nhìn thấy gì, nhưng lại có một âm thanh máy móc không biết từ đâu truyền đến, tần suất rất ổn định, luộn đập vào màng nhĩ anh, rất lâu sau anh mới biết đó chính là tiếng đập trong mạch máu anh.

Lúc Trịnh Hài hoàn hồn trở lại, Hòa Hòa đã biến mất trong tầm mắt anh. Anh thử tiếp tục lái xe lên đường, nhưng ngay cả tay anh cũng đều hơi run, sau khi lái được mấy trăm mét, lại dừng lại, động tác chậm chạp lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Anh thử cố gắng đè nén xuống cái ý nghĩ đáng sợ lộn xộn đó, tất cả đợi anh về nhà rồi nghĩ, nhưng những ý nghĩ vụn vặt đó lại tự động tụ hợp thành một đường rõ ràng, giống như là một con rắn đang bò, cắn anh từng miếng.

Anh lần mò rất lâu mới tìm thấy điện thoại của mình. Trong suy nghĩ lộn xộn lờ mờ nhận thấy rằng bản thân mình trước tiên nên xác định Hòa Hòa đã an toàn về đến nhà hay chưa.

Anh gọi không lâu, liền nghe thấy tiếng mấy tiếng mèo kêu vang lên ở một góc nào đó, anh lập tức ngắt điện thoại, cả cơ thể cứng đờ một lát, nhưng tiếng mèo kêu cũng biến mất. Anh nghi ngờ là ảo giác của bản thân mình, chần chừ một lát, lại gọi lại lần nữa, tiếng mèo kêu nho nhỏ đó vang lên từ dưới chân anh, rất yếu ớt. Trịnh Hài bật đèn, cúi người xuống nhặt lên chiếc túi xách vừa mới rơi xuống đất của Hòa Hòa.

Anh hơi hồi hộp lật chiếc túi xanh to đùng đó, quả nhiên trong một đống đồ vô dụng tìm thấy điện thoại, chìa khóa và ví tiền của Hòa Hòa. Sau lưng anh đầm đìa toát một lớp mồ hôi lạnh.

Anh rất nhanh liền trấn tĩnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến dưới lầu nhà Hòa Hòa. Anh hy vọng Hòa Hòa đem theo bên người một chút tiền lẻ, hoặc là lái xe taxi đủ tốt bụng, không làm khó cô, sau đó Hòa Hòa bây giờ sẽ đang ở dưới lầu đợi anh.

Anh nhớ Hòa Hòa thường hay quên trước quên sau, trước đây không chỉ một lần khiến bản thân mình bị nhốt ở ngoài cửa, sau đó liền mượn điện thoại gọi cho anh, bảo anh cho người đem chìa khóa đến cho cô. Bởi vì ở chỗ anh có hai chùm chìa khóa dự phòng của Hòa Hòa. Trịnh Hài nói cô mấy lần, nhưng cô luôn không nhớ lâu.

Lần trước Hòa Hòa nhốt mình ở ngoài, là mùa xuân năm nay, lúc Trịnh Hài nhận được điện thoại đang đi trên đường, do đó tự mình lái xe đến. Nhiệt độ đầu xuân vẫn còn rất thấp, lúc anh đến, Hòa Hòa ngồi trên chiếc ghế xích đu ở hoa viên dưới lầu đợi anh, chỉ mặc một bộ quần áo trong nhà mỏng có in đầy hình hoạt hình rực rỡ, chân trần đi đôi dép đi trong nhà có chữ Nhân, tóc bị gió thổi tung lên, hơi hơi run rẩy, thấy anh dường như mừng muốn khóc, lao lên ôm lấy cánh tay anh như một đứa trẻ con.

Lúc đó trong lòng anh than thở rất lâu, nhưng thấy dáng vẻ tủi thân của cô, mà đầu ngón tay của bàn tay đang ôm lấy anh đó lạnh ngắt, cuối cùng không nhẫn tâm dạy dỗ cô, chỉ nói rằng vô cùng lo lắng cho tương lai của cô.

Nhưng hôm nay, lại không có sự xuất hiện của kỳ tích. Anh lái xe chầm chậm đi đi lại lại mấy vòng ở khu chung cư nhỏ, đều không tìm thấy bóng dáng của Hòa Hòa. Toàn thân anh càng lạnh hơn.

Cuối cùng Trịnh Hài nghĩ Hòa Hòa có lẽ đến chỗ bạn. Anh lật danh bạ điện thoại Hòa Hòa, thử gọi cho Nhắm Nhiếm và Đinh Đinh hai người bạn ở thành phố này của Hòa Hòa mà anh biết, thậm chí anh còn hỗn loạn gọi điện cho đồng nghiệp của Hòa Hòa, nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng một lần nữa.

Trịnh Hài trong lòng lo lắng đang nghĩ dùng các mối quan hệ để nhờ sự giúp đỡ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên, rất nhanh lại mất đi, anh gọi điện cho Tào Miêu Miêu, trong lòng không hề ôm nhiều hy vọng.

Không ngờ Quý cô Tào một tiếng trước đây đi còn xiêu vẹo, bây giờ giọng nói đã rõ ràng, tuy duy nhạy bén. Trong điện thoại cô tràn đầy sức lực: “Hòa Hòa có lẽ ở chỗ tôi, có lẽ không ở chỗ tôi, tóm lại tôi không nói cho anh biết!”

Khẩu khí của Trịnh Hài vô cùng ôn hòa: “Tào tổng, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm cô ấy. Nếu cô ấy ở chỗ cô……”

Tào Miêu Miêu được đằng chân lân đằng đầu: “Trịnh Hài tiên sinh không có gì là không thể cũng có lúc sốt ruột đến mức không biết làm thế nào như thế này à, ha ha ha ha, ông trời có mắt!”

Trịnh Hài gần như cầu xin: “Miêu Miêu….”

Câu đó giống như là câu thần chú, trái tim của người phụ nữ mạnh mẽ Tào Miêu Miêu bỗng nhiên liền mềm thành một đống mì vừa nấu xong: “Được rồi, cô ấy ở chỗ tôi, cô ấy đã ngủ rồi.”

Trịnh Hài nói: “Tôi phải gặp cô ấy.”

Tào Miêu Miêu than thở: “Trịnh Hài, Hòa Hòa đã là người lớn rồi có được không? Anh mắng cô ấy như mắng một đứa trẻ khiến cô ấy vừa vào nhà tôi liền khóc cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thấy đủ sao? Có chút việc nhỏ, chẳng qua chỉ là đến hộp đêm chơi một lát, là bà đây lấy lương tháng này ra ép cô ấy bắt cô ây đi đấy đã được chưa hả? Anh có gan thì đi tố cáo tôi dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đi! Shit, anh vẫn thật sự cho rằng anh là anh trai ruột người ta hả? Anh nghiện làm phụ huynh rồi sao, anh kết hôn sớm một chút rồi tự mình sinh một đứa ấy!”

Trịnh Hài vô cùng bất lực: “Đồ của cô ấy quên trên xe tôi.”

Tào Miêu Miêu nói: “Đưa qua đây.”

Lúc Trịnh Hài kịp đến dưới nhà Tào Miêu Miêu, cô đã đứng sẵn dưới lầu, một bộ dạng như nữ vương đang đợi anh. Anh vừa mới dừng xe, cô liền đi lên trên kéo cửa xe anh ra, thấy chiếc túi anh đặt ở ghế phụ, liền cướp đi, đập cửa bỏ đi.

Trịnh Hài đi ra chặn cô lại: “Tôi muốn gặp cô ấy.”

Tào Miêu Miêu đưa ba ngón tay ra trước mặt anh đung đưa: “Thứ nhất, tôi còn chưa kết hôn, khuê các của tôi không hoan nghênh đàn ông. Thứ 2, anh đừng cho rằng địa cầu là nhà của anh. Thứ 3, Hòa Hòa nói cô ấy không quen biết anh.”

Trịnh Hài từ bỏ ý định, anh mệt mỏi nói: “Vậy ngày mai tôi lại tìm cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, mong cô chăm sóc cô ấy giúp tôi.”

Tào Miêu Miêu không đồng tình nói: “Còn cần anh phải nói sao, tôi đương nhiên là sẽ chăm sóc Hòa Hòa, nhưng không phải là “giúp anh”, quỷ mới giúp anh làm việc.”

Trịnh Hài không lằng nhằng với Tào Miêu Miêu nữa, không nói gì liền rời đi. Lúc anh lái xe trong đầu hiện ra dáng vẻ vừa khóc vừa còn phải bịa lý do nói cho Tào Miêu Miêu, trong lòng đau đớn, còn cả câu nói đó của Hòa Hòa “Không quen biết anh”, càng khiến anh buồn hơn.

Dương Úy Kỳ gọi điện đến, tùy ý hỏi anh một câu “Anh về nhà chưa”, anh trả lời cô qua loa một câu “Có bạn tìm anh” liền tắt máy. Sau khi tắt máy cảm thấy càng phiền lòng hơn, nghĩ đến lúc sớm thật sự có bạn tìm anh, nói buổi tối có họp mặt, lúc đó cảm thấy nơi ấy quá lộn xộn, viện cớ có việc từ chối.

Mà bây giờ, anh bỗng nhiên rất sợ về nhà đối mặt với bức tường lạnh lẽo, anh lo lắng bản thân mình trong đêm tối yên ắng sẽ phát điên. Mà gần đây lúc anh buồn phiền thường tìm đối tượng làm bạn là Dương Úy Kỳ, anh tìm không tìm được vẻ mặt thích hợp nhất để đối mặt với cô. Do đó quyết định đi tìm đám bạn rượu thịt đó của anh.

Mấy người bạn bao một phòng vip ở câu lạc bộ để tổ chức party độc thân đưa tiễn người anh em sắp kết hôn. Hiện trường loạn giống như là bị cướp vậy, theo lệ cũ sẽ có tiết mục một cô vũ nữ trên người thắt dây nơ ra nhảy khỏi một hộp quà lớn.

Chỉ là sự xuất hiện của cô vũ nữ không được hoan nghênh bằng sự xuất hiện của Trịnh Hài, tân lang dường như rớm rớm nước mắt: “Các anh em thể diện của tớ cũng quá lớn rồi, ngay cả A Hài cũng xuất hiện.”

Trịnh Hài vẫn còn chưa có phản ứng gì, người bên cạnh đã nói: “Cái tên Trịnh Hài này hôm nay nhất định đầu óc bị co lại rồi mới bỗng nhiên nghĩ đến chỗ này, hơn nữa đã muộn như thế.” Trịnh Hài cố nhếch khóe miệng, anh nghi ngờ bản thân mình vẫn chưa cười.

Đám người đó chơi đã gần đủ rồi liền bắt đầu chơi oản tù tì hỏi những câu hỏi kinh hãi, ví dụ như kiểu lần đầu tiên là lúc mấy tuổi ở đâu đối phương bao nhiêu tuổi, nếu tân lang oản tù tì thua, hoặc là trả lời câu hỏi độc địa, hoặc là phải uống rượu.

Tân lang đã bị họ chuốc không ít rượu, nói chuyện cũng bắt đầu mơ hồ, lúc hỏi đến câu “Việc xấu hổ nhất với bà xã” liền to mồm nói” “Sau một cuộc tụ họp bạn cấp 3 nào đó, lúc tỉnh dậy phát hiện bạn học nữ nhiều năm không gặp không mặc gì nằm ở trên giường, chúng tớ đều rất ngại ngùng, không biết phải làm thế nào, nói hay là dứt khoát qua lại một thời gian xem sao, liền ở bên nhau như thế. Kết quả là lần thứ 2 làm, phát hiện ra cô ấy vẫn còn trinh. Chết tiệt, không vứt đi nổi nữa.”

Những người ở đó cười đến mức nghiêng ngả, đập chai kêu leng keng leng keng. Người cười vang nhất nói: “Cũng đã đủ mất mặt rồi. Cậu không làm mà bản thân cũng không biết sao? Hay là chỉ làm được một nửa hả?”

Tân lang nói: “Say đến mức không biết gì, ai còn nhớ được làm trong mơ hay là làm thật chứ? Tớ luôn cho rằng là thật đó.”

Đám người đó vừa cười vừa đập bàn, cái vỏ bề ngoài nho nhã quần áo chỉnh tề đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ có Trịnh Hài là không hùa vào làm loạn với họ. Anh yên tĩnh ngồi ở một góc ghế sô pha, nhìn vào màn hình lớn không có tiếng ở trên tường.

Anh xưa nay thích yên tĩnh, ngoài hoàn cảnh bị ép buộc, thời gian còn lại rất ít khi cùng chơi đùa với họ, chỉ làm người xem, mọi người cũng thấy quen rồi. Chỉ cần anh chịu tham gia, đã cảm thấy vô cùng nể mặt rồi.

Có người đưa ra một cốc bia trước mặt anh, anh lắc lắc đầu: “Không uống, cai rồi.”

Đối phương cười: “Thật là biết giả vờ, hôm trước còn uống không ít đó.” Trịnh Hài ngẩng đầu lên, là Tô Mậu Uy anh trai của Tô Nhắm Nhiếm

Trịnh Hài nói: “Hôm nay mới cai.”

Tô Mậu Uy ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hài: “Sao lại buồn bã không vui thế.”

Đám người đang trêu chọc tân lang nói: “A Hài đó là trong lòng đang sợ hãi, bởi vì người tiếp theo bị chỉnh chắc chính là cậu ấy.”

Trịnh Hài ngước mắt lên, không nói.

Tô Nhắm Nhiếm nói: “Nghe nói ngay đến ngôi nhà gần biển đó của cậu cũng đang tìm người sửa lại? Trước đây mọi người đều nói lần này cậu nghiêm túc, tớ còn không tin. Hai người quen nhau vẫn chưa lâu mà, như thế đã đủ để quyết định trọn đời?”

Trịnh Hài hơi hơi than một tiếng.

Tô Mậu Uy không hề nhận biết được. Anh xưa nay nói nhiều, lại có quan hệ thân thiết hơn với Trịnh Hài. Anh vừa nhìn nhìn đám người tiếp tục xử lý tân lang, vừa cười nói: “Tớ nói một câu cậu đừng lật mặt nhé. Trước khi Dương Úy Kỳ xuất hiện, cậu chưa từng yêu đương thật sự mấy lần, mọi người đều cho rằng cậu đang đợi Hòa Hòa lớn lên đó.”

Trịnh Hài cầm chai bia đó lên uống một ngụm, thấy Tô Mậu Uy nhìn anh kinh ngạc, nghĩ lại bản thân mình vừa nói cai rượu.

Tô Mậu Uy sững sờ một lát: “Tớ đi lấy cho cậu chai nước.” Anh đi một lát liền quay lại, ngay cả nắp cũng giúp anh mở sẵn, “Sắc mặt cậu trông không được tốt, không khỏe hả?”

Trịnh Hài nói: “Không sao, hôm nay hơi mệt.”

Tô Mậu Uy lại tự mình mở một chai bia nữa, uống một hơi hết hơn nửa, bản thân anh cũng uống khá nhiều, nói chuyện cũng không lưu loát lắm, vỗ vai Trịnh Hài nói: “Vừa nghe đến tên Hòa Hòa sắc mặt liền thay đổi, có phải là lại bị con nha đầu ấy làm cho tức giận không? Haizz, tớ nói cho cậu biết, em gái đều là chủ nợ, cũng không biết là kiếp trước nợ nó cái gì. Cậu yêu thương nó 20 năm, yêu chiều nó như châu báu, đến lúc nó quay người đi chạy theo người đàn ông khác, vì “người đàn ông khác” đó mà nói lật mặt với cậu liền lật mật, khiến cậu vô cùng thất vọng.”

Tân lang tai thính mắt tinh, hét lớn về phía Tô Mậu Uy: “Cậu đừng cho rằng tụi tớ không biết, cậu cái tên biến thái này tâm nguyện lớn nhất cả đời này của cậu chính là hy vọng cậu và em gái Nhắm Nhiếm của chúng ta không cùng một cha mẹ sinh ra, như thế cậu sẽ có thể lấy cô ấy về nhà.”

Lại có người không biết điều nói: “Cái đó cũng phải xem em gái chúng ta có chịu theo cậu ấy không, tớ nghĩ chưa chắc.”

Tô Mậu Uy mắng: “Biến!”

Trịnh Hài cảm thấy miệng khô kinh khủng. Anh bình tĩnh cầm chai nước trước mặt uống một ngụm lớn, lúc cảm giác lành lạnh một lần nữa lan đến thần kinh, anh nhận ra rằng thứ mình vừa mới uống vẫn là bia, anh lại cầm nhầm rồi.

Trịnh Hài gặp được Hòa Hòa đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Tối đó anh và bạn bè tụ họp đến tận hơn 4h sáng, sau đó trực tiếp lái xe đến công ty.

Văn phòng công ty vốn là một căn phòng, phòng ngủ, phòng tắm không thiếu thứ gì. Anh cảm thấy ảnh hưởng không tốt, nên chuyển phòng ngủ thành phòng họp cơ mật, kiêm phòng nghỉ ngơi.

Anh mặc nguyên quần áo ngủ tạm mấy tiếng trên chiếc sô pha trong căn phòng nghỉ ngơi đó. Sáng sớm ngày hôm sau lúc Vi Chi Huyền như thường lệ đến trước mấy phút kiểm tra phòng làm việc của anh, thấy anh quần áo chỉnh tề nhưng cả khuôn mặt mệt mỏi đi ra khỏi cửa phòng bên, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm rơi tập tài liệu xuống đất.

Trịnh Hài mất chút công sức mới liên hệ được với Hòa Hòa.

Cũng không coi là anh liên hệ. Anh gọi 2 cuộc điện thoại, phía bên kia chỉ có một giọng nói con gái máy móc nhắc nhở anh từng lần, số điện thoại này đã tắt máy. Anh nhìn đống tài liệu tích tụ trên bàn chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, cuối cùng giao hết nhiệm vụ cho Vi Chi Huyền, nói anh không liên lạc được với Hòa Hòa, nhưng hôm nay nhất định phải gặp được cô.

Tác phong làm việc của Vi Chi Huyền xưa nay rất hợp ý anh. Chỉ nửa tiếng sau, cô liền báo cho anh biết địa điểm và thời gian anh và Hòa Hòa gặp nhau.

Trịnh Hài cảm thấy hơi kinh thường bản thân mình. Anh biết rõ rằng Hòa Hòa nhất định sẽ giữ thể diện cho anh trước mặt người khác, cho nên lúc này anh cũng phải dùng thủ đoạn ép buộc cô. Nhưng anh không có cách nào, anh nhất định phải xác nhận sự việc đó trước khi bản thân phát điên, tuy rằng trong lòng anh đã sớm khẳng định rồi.

Nơi Hòa Hòa chọn là một phòng trà yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai màu đen trắng, tường trắng tinh, chiếc bàn thấp màu đen, trên tường đơn giản treo một chiếc quạt vải trắng có viết bài thơ, nệm ngồi cũng màu trắng, cả căn phòng toát ra vẻ thanh lạnh.

Thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trịnh Hài cảm thấy chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Lúc Trịnh Hài đến đó, Hòa Hòa đã đang đợi anh. Lúc người phục vụ mở cửa ra, Hòa Hòa cúi đầu quỳ trước chiếc bàn, thấy anh đến, hơi hoảng loạn đứng dậy, cẳng chân đập vào góc bàn, cô hơi chau mày một lát, không nói gì.

Căn phòng là phòng theo phong cách cổ. Trịnh Hài nhớ trước đây bản thân mình buột miệng nói với Hòa Hòa, không thích nhất là nói chuyện công việc trong căn phòng mang phong cách cổ, khom lưng gập chân, sức mạnh sẽ bị yếu đi mất mấy phần. Lúc đó anh đưa cô đi ăn đồ ăn Nhật, anh kiên quyết đòi lựa chọn căn phòng bình thường phù hợp với thói quen theo phong cách Trung Quốc. Không ngờ rằng Hòa Hòa lại nhớ rõ như vậy, hơn nữa hiểu được phải dùng nó để đối phó với anh. Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh còn muốn tuyên dương cô.

Hòa Hòa không ngờ còn trang điểm, tuy rất nhạt, nhưng vẫn không giống với bình thường, mắt trông to hơn bình thường một chút, có lẽ là tối qua không ngủ được, cũng có lẽ là vì cô trang điểm mắt. Da cô rất đẹp, nhìn gần cũng không thấy lông tơ, lười chăm sóc cũng rất ít khi trang điểm. Có lúc anh từ nước ngoài về tặng cô đồ trang điểm đắt tiền, cô liền trục tiếp yêu cầu anh lần sau đổi thành đồ ăn ngon.

Sau khi Hòa Hòa lại ngồi xuống, liền cúi mắt xuống không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mi dài dài che trên mặt, giống như là hai con bướm màu đen, nhẹ nhàng run run. Cô thử pha trà, nhưng làm rất kém, nước thường tràn ra, có mấy lần suýt bị bỏng.

Trịnh Hài đẩy tay cô ra, nhận lấy công việc pha trà. Lúc tay anh động vào cô, Hòa Hòa tránh ra như giật điện.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng rót nước, và tiếng thở rất nhẹ.

Động tác rửa trà pha trà vô vị khiến tâm trạng Trịnh Hài bình tĩnh lại rất nhiều. Anh ngẩng đầu nhìn Hòa Hòa ở phía đối diện, cô vẫn cúi đầu, hơi co lại giống như con mèo con mới sinh, vừa nhìn liền biết cô đang lo lắng, nhưng khóe môi mím chặt của cô lại hiện ra một sự kiên định lạ thường.

Bỗng nhiên Trịnh Hài đau đầu. Anh nhận ra rằng bản thân mình 20 năm nay có lẽ chưa từng thật sự hiểu Hòa Hòa, chỉ nhìn thấy mặt mà cô muốn cho anh thấy nhất.

Trịnh Hài quyết định phá vỡ sự lặng im, anh cố gắng nói dịu dàng: “Hòa Hòa, chúng ta thảo luận một lát những lời mà tối qua em nói.”

Tiêu Hòa Hòa chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt qua Trịnh Hài, nhanh chóng tránh đi, lại nhẹ nhàng cúi thấp đầu, nói máy móc như là học thuộc bài khóa: “Em không nên uống rượu hút thuốc, càng không nên tùy hứng quấy rối, sau này sẽ không thế nữa, mong anh đừng chấp em.”

Trịnh Hài cảm thấy thái dương bên phải giật giật 2 cái. Anh cố gắng đè nén sự tức giận tiếp tục dịu dàng hỏi: “Anh chỉ muốn biết, lúc đó em không tình nguyện, đúng không? Sau này có hậu quả nghiêm trọng hơn không?”

Mặt Hòa Hòa hơi tái nhợt đi: “Không có! Không phải……Lúc đó em đã uống nhiều, không nhớ gì hết……..Không, thật ra là chưa xảy ra việc gì hết.”

Cổ họng Trịnh Hài hơi khô đi. Anh cầm chiếc cốc của mình, lại phát hiện ra bên trong đã hết nước. Lúc anh đưa tay ra lấy chiếc ấm, Hòa Hòa đúng lúc cũng đi lấy, suýt nữa động vào tay anh, lại sợ hãi thu về.

Trịnh Hài cũng rút tay về, từ bỏ ý định rót thêm nước. Anh than nhẹ: “Hòa Hòa, lúc đó em vẫn là một đứa trẻ, em không nên một mình gánh vác việc đó, em nên cho anh biết.”

Hòa Hòa thử vùng vẫy trước khi chết: “Không phải là như anh nghĩ……..” Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt Trịnh Hài, cô rất ít khi thấy vẻ mặt và ánh mắt đó của anh, rất mệt mỏi không biết phải làm sao, giống như lúc nhỏ cô phạm lỗi, còn anh ngay cả nói cũng không thèm nói với cô. Cuối cùng cô không chịu được, giọng nói rất thấp, dường như cầu xin: “Đã qua lâu như vậy rồi, xin anh quên đi được không.”

Trịnh Hài dùng ngón tay ấn thái dương mấy giây. Anh nói: “Là anh quá kém cỏi, không ngờ có thể để cho em giấu anh nhiều năm như vậy. Lúc đó em vẫn là một đứa trẻ.” Anh nhớ bản thân mình dường như đã nói câu này.

Giọng nói Hòa Hòa còn thấp hơn lúc nãy: “Bây giờ em đã không còn là trẻ con rồi. Em không cố ý giấu anh, em gần như đã quên việc đó rồi, thật đấy.”

Trịnh Hài lại đưa tay ra ấn thái dương. Lúc lâu sau anh nói: “Hòa Hòa, em cho anh một chút thời gian, để anh giải quyết một số việc, để anh nghĩ xem sau này chúng ta thế nào.”

Hòa Hòa mở to mắt. Cô không kìm được nói lớn hơn: “Anh muốn làm gì?”

Trịnh Hài mím môi nhìn cô, không nói.

Giọng nói của Hòa Hòa kèm theo tiếng nghẹn ngào: “Xin anh, xin anh quên việc này đi.” Cô bò dậy khỏi chiếc đệm, quỳ xuống bên cạnh Trịnh Hài, giống như là lúc nhỏ làm nũng, kéo gấu áo anh, “Xin anh quên đi, coi như em chưa từng nói gì, coi như là không có việc gì, chúng ta tiếp tục như trước đây có được không. Anh kết hôn với Dương tiểu thư theo kế hoạch của anh, còn em yêu đương chuyện của em, như vậy không tốt sao?”

Trịnh Hài hơi chấn động một chút khi nghe thấy tên Dương Úy Kỳ. Anh nói chầm chậm: “Hòa Hòa, em cảm thấy anh còn có thể yên tâm lấy cô ấy sao?”

Nước mắt của Hòa Hòa chảy xuống. Cô buông gấu áo Trịnh Hài ra: “Tại sao không thể, trước đây anh có rất nhiều bạn gái, anh lại đâu phải trong sáng với từng người bọn họ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh và Dương tiểu thư ở bên nhau.”

Trịnh Hài nói: “Hòa Hòa, em và những người phụ nữ đó không giống nhau.”

Hòa Hòa ôm mặt khóc. Cô khóc rất kiềm nén, vai run lên nhè nhẹ.

Trịnh Hài có một cảm giác bất lực nặng nề. Anh theo bản năng đưa tay ra muốn vỗ vỗ đầu Hòa Hòa, nhưng lại đổi phương hướng ở giữa đường, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Hòa Hòa, lát sau lại thu lại.

Đúng vào lúc đó, điện thoại của anh vang lên không đúng thời điểm. Anh nghe một lát, giọng nói trầm nặng: “Được, tôi lập tức quay lại.” Sau đó đứng dậy.

Hòa Hòa cũng bỏ tay ra khỏi mặt, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt còn mấy giọt nước mắt.

Anh đưa tay ra kéo cô dậy: “Anh đưa em về trước. Em đi đâu? Công ty? Hay là nhà?”

Hòa Hòa không phản kháng, ngoan ngoãn đi giày, đi theo anh, đợi xe đã lái đi được 10 phút nói: “Em xuống ở đây, em quên mất là lái xe đến.”

Trịnh Hài không dừng xe: “Đưa chìa khóa cho anh, anh bảo Tiểu Trần đưa xe đến cho em. Em đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe. Mấy ngày này anh sẽ không làm phiền em.”

Việc của công ty rất nhanh liền giải quyết xong. Bởi vì là do lỗ hổng quản lý dẫn đến, cho nên mở cuộc họp tức thời, chỉ là người cẩn thận phát hiện ra, trạng thái của Trịnh Hài dường như không được đúng lắm.

Lúc họp luôn chăm chú nhìn thẳng vào mắt người đang nói, chưa từng cắt ngang lời đối phương. Cho dù là có ý kiến khác với anh, anh cũng tuyệt đối không nói gì, mà chỉ khéo léo nói: “Nếu là tôi làm…….”

Không có ai dám làm việc riêng trong lúc họp, bởi vì anh chỉ cần liếc nhìn lành lạnh, đã đủ khiến người ta không còn mặt mũi nào rồi.

Nhưng hôm nay làm việc riêng lại chính là bản thân Trịnh Hài, không chỉ có một người nhận ra.

Cuộc họp là do phó tổng chủ trì, giám đốc các bộ ngành đang trình bày phân tích một bài dài, còn Trịnh Hài đa phần thời gian đều không ngẩng đầu, chỉ dùng bút vẽ một số ký hiệu ở trên giấy.

Người phát ngôn đang thao thao bất tuyệt thấy hơi lúng túng, nghi ngờ có phải là bài nói của mình quá rỗng tuếch khiến cấp trên trẻ tuổi thấy nhàm chán như vậy. Sau khi anh ta nói xong, có một thời gian nghỉ ngắn, không biết phải kết thúc thế nào. Trịnh Hài bỗng nhiên nói: “Có thể giải thích rõ hơn một chút về nội dung điều thứ 2 và thứ 3 mà anh vừa nói không? Tôi không hiểu được ý mà anh muốn biểu đạt.”

“Hả?” Người phát ngôn nhất thời không phản ứng lại được.

Trịnh Hài nói lại một lần nữa câu nói đó không thiếu một chữ.

Những người có mặt vô cùng kinh ngạc, cảm thấy đã trách nhầm cấp trên.

Chỉ có Vi Chi Huyền nhìn rõ, Trịnh Hài thật sự đang làm việc riêng, chỉ là cách thức ghi nhớ của anh khác với người bình thường, có lúc đầu óc anh rất giống chiếc máy ghi âm, máy móc ghi lại nội dung, sau đó lật lại xử lý, ví dụ như lúc nãy.

Vì ngày hôm sau Vi Chi Huyền xin nghỉ nửa ngày, cho nên tự giác ở lại công ty làm tăng ca rất muộn, làm xong trước công việc của ngày hôm sau nữa. Lúc cô chuẩn bị về, phát hiện Trịnh Hài vẫn chưa đi, do đó đi vào nhắc nhở anh, thấy Trịnh Hài đang chăm chú xem tài liệu.

Bình thường cô sắp xếp tài liệu đặt vào những chiếc kẹp tài liệu có màu sắc khác nhau theo cấp độ gấp. Cứ qua hai ngày cô đều chỉnh lý một lần, sắp xếp lại một lần nữa những văn kiện anh chưa xử lý xong. Tài liệu ở chiếc kẹp màu đen thường là việc không cần làm gấp nhất.

Trịnh Hài đặt vào giá văn kiện những văn kiện đã ghi ý kiến, đã chất thành một đống rất dày. Mà bây giờ, anh đang xem tài liệu ở chiếc cặp màu đen.

Vi Chi Huyền nói: “Tài liệu đó không hề gấp.”

Trịnh Hài nói: “Tôi biết.” Thật ra bình thường Trịnh Hài không ủng hộ làm tăng ca, cho rằng làm tăng ca là sự thể hiện của tinh thần chủ nghĩa vô nhân đạo và hiệu suất công việc thấp.

Vi Chi Huyền đứng một lúc, lại nói: “Tôi đặt một suất cơm cho anh nhé.”

“Không cần, tôi không đói. Cảm ơn.” Trịnh Hài không thèm ngẩng đầu lên.

Lúc anh nhận được điện thoại của Dương Úy Kỳ, anh đã xem xong hết những văn kiện để trên bàn mà anh cần xem, đang nhàn rỗi chơi cờ trên máy tính. Anh hơi mệt, đầu óc hơi rối loạn, tóm lại là không muốn về nhà.

Dương Úy Kỳ nói: “Mấy hôm trước không phải là anh nói, hôm nay có một nhà hàng nấm mới khai trương, muốn đi ăn thử một chút sao? Em vẫn cứ đợi điện thoại của anh.”

Trịnh Hài nhớ ra: “Anh quên mất, xin lỗi.”

Dương Úy Kỳ rất độ lượng nói: “Không sao, hôm khác vậy. Anh vẫn còn ở công ty sao? Công việc rất bận à?”

Trịnh Hài ngẩng đầu lên nhìn chữ “YOU LOST” to đùng trên màn hình máy tính, hơi mệt mỏi nói: “Cũng bình thường, đã sắp xong rồi.”

Dương Úy Kỳ nói: “Có phải là anh vẫn chưa ăn cơm không? Em cũng chưa ăn. Em đợi anh cùng đi ăn nhé.”

Trịnh Hài nói: “Không cần đâu, em tự mình đi ăn đi.”

Trịnh Hài lại lề mề phòng làm việc một lát, trước đây anh chưa từng có thói quen xấu này, lúc anh định đi về, Dương Úy Kỳ lại gọi đến. Cô nói: “Anh còn ở công ty không?”

Trịnh Hài nói: “Đang định về.”

Dương Úy Kỳ nói: “Công việc kết thúc rồi à? Em đem chút đồ ăn đến cho anh, đang ở dưới lầu.”

Trong tòa nhà đã không còn mấy người, trống rỗng vắng vẻ, anh đến cửa thang máy đón Dương Úy Kỳ, thấy cô cầm một chiếc hộp nhỏ đẹp đẽ.

“Em không cần phải phiền phức như vậy, lát nữa anh về nhà ăn là được.”

“Đợi anh về nhà anh sẽ quên ăn cơm.”

Cơm vẫn còn nóng. Trịnh Hài ăn mấy miếng liền bỏ đũa xuống.

Dương Úy Kỳ nói: “Anh không ăn thêm một chút sao? Em xếp hàng nửa tiếng mới mua được đó.”

Trịnh Hài lại cố gắng ăn hết một nửa.

Buổi tối anh lái xe đưa Dương Úy Kỳ về nhà. Vì nơi cô mua cơm là một con phố náo nhiệt nhất ở khi khu thành phố cũ, không thể dừng xe được, cô bắt xe đến.

Cả đường Trịnh Hài đều rất im lặng, anh có lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào. Dương Úy Kỳ thấy anh yên lặng, cũng không nói nhiều.

Lúc đến trước nhà cô, cô hỏi: “Hôm nay anh có muốn lên ngồi chút không?”

Trịnh Hài lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay anh hơi mệt.” Anh nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn cô: “Mấy ngày trước em nói muốn đi chơi 2 ngày, em chọn xong địa điểm chưa?”

Dương Úy Kỳ thận trọng nhìn anh: “Vẫn chưa. Hình như gần đây anh rất bận, hay là thôi đi.”

Trịnh Hài nói: “Anh đồng ý với em là đi cùng em một chuyến. Thật ra anh cũng có một số điều muốn nói với em.”

Dương Úy Kỳ bất ngờ mở cửa ra. Cô nói: “Ngày mai có lẽ em phải đi công tác. Đợi em quay về rồi nói. Anh nghỉ sớm nhé.” Nói xong cũng không đợi Trịnh Hài ra ngoài tiễn cô, liền không quay đầu lại đi mất.

Cô đi rất vội, Trịnh Hài nhìn cái bóng nho nhỏ của cô dần dần đi vào cổng, ngồi ở trong xe một lúc, hút một điếu thuốc, mới rời đi.

Tối qua anh gần như không ngủ, về đến nhà cảm thấy buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, đầu lại bắt đầu đau. Anh lật tung tủ thuốc, tìm ra 2 viên thuốc Aspirin và 2 viên thuốc ngủ, cũng không xem là hết hạn chưa, liền uống vào với nước.

Hộp thuốc đó là có một lần anh bị nhiễm lạnh phát sốt, lại không đi khám bác sỹ cũng không uống thuốc, cố gắng tự mình chống đỡ một buổi tối, ngày hôm sau toàn thân không có sức lực, gọi điện bảo Hòa Hòa đến. Sau này Hòa Hòa giúp anh chuẩn bị tủ thuốc này, đặt toàn những thuốc thường dùng. Cô không thường tới nơi anh ở, những mỗi lần đến đều kiểm tra thuốc của anh một lượt, đem đi những thuốc sắp hết hạn, xuống hiệu thuốc dưới lầu mua về thuốc mới.

Nghĩ đến Hòa Hòa, anh càng đau đầu hơn, ngay cả trái tim cũng bắt đầu âm ỉ đau.

Trịnh Hài cũng không tắm liền đi ngủ thiếp đi. Chỉ là anh ngủ không hề ngon giấc, lại mơ thấy một đống việc lộn xộn, lôgic của câu truyện trong rất mơ rất hỗn loạn, tỉnh giậy sau một giấc mơ, phát hiện ra giấc mơ đó hóa ra ở trong một giấc mơ khác.

Ngày hôm sau tinh thần anh vẫn không tối lắm, hơn nữa sáng sớm đã không thuận lợi.

Vi Chi Huyền không ở đó, anh làm gì cũng càng không thuận lợi hơn, còn nhân viên cũng liên tục làm sai, sai lầm đơn giản đến mức ngay cả sửa chữa anh cũng cảm thấy vô vị.

Sự kiềm chế của Trịnh Hài rất tốt, chưa từng tức giận với cấp dưới, nhưng hôm nay tất cả những người đến văn phòng anh, đều thà rằng anh tức giận với họ, cũng còn tốt hơn bị anh dùng cái ánh mắt khó có thể dự đoán đó quan sát mấy giây

Buổi trưa anh bất ngờ nhận được điện thoại của cha tự mình gọi đến. Công việc của cha rất bận, trừ khi anh có chuyện lớn, nếu không thì vốn dĩ không gọi điện cho anh, cho dù lúc tìm anh cũng là để thư ký thông báo cho Trịnh Hài. Mà Trịnh Hài từ nhỏ đến lớn, chưa hề làm việc gì lớn có thể kinh động đến cha cả.

Trong lòng Trịnh Hài có dự cảm không tốt.

Cha hỏi tình hình của anh mấy câu, anh giống như là báo cáo ngắn gọn xúc tính báo cáo tình hình công việc gần đây. Sau đó cha nói: “Nghe nói gần đâu con đang qua lại với một cô gái, đã nói đến dự định kết hôn, mấy ngày nữa đưa về cho cha gặp mặt.” Trong giọng nói của cha có chút vui mừng hiếm thấy.

Trịnh Hài từ đầu ngón tay bắt đầu lạnh đi. Anh hơi khựng lại, cẩn thận hỏi:”Tin cha lấy từ đâu vậy?” Anh rất chắc chắn cha vốn dĩ không có cơ hội nghe được lời đồn thổi, hơn nữa cho dù nghe được cũng chỉ là cười cho qua.

Cha nói: “Hòa Hòa.”

Chút lạnh lẽo ở đầu ngón tay đó của Trịnh Hài, dần dần lan ra toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.