Mùa Dệt Mộng

Chương 3: Đầu "xui" liệu đuôi có lọt



Sau gần 20 giờ bay cùng nghỉ, rồi lại bay tiếp thì tôi cũng hạ cánh xuống chốn thần tiên mà ngày mong đêm đợi của tôi. Vừa xuống lấy hành lý cùng nhập cảnh xong, thì mở ra trước mắt là một khung cảnh tiên giới tuyệt sắc. trai xinh gái đẹp ngộp trời, cái gì cũng lạ và mới. khổ nổi mình thì nhà quê lên tỉnh, mới quá chẳng biết sử dụng, xuống máy bay xong thì lại đói cồn cào như xe bới trong bụng nên đành vì ăn hi sinh oan liệt, thế là trong sân bay Schiphol( Hà Lan) xuất hiện một con bé lùn tới " nách" thiên hạ bay qua lượn lại tìm chổ mua đồ ăn. Sau một hồi mệt mỏi tay kéo lưng mang 2 ba-lô to tôi cũng tìm được một hàng bán bánh ngọt vô cùng ưng ý vì thấy các loại bánh vô cùng ngon giá lại hạt dẻ. Nên tôi bay vào, chen chút cùng mọi người hứng khởi xếp hàng mua bánh. Đứng trong dòng người " cổ thụ" thấy mình thật là lạc lõng vì chiều cao, nhưng mặc người ta soi mói tôi kệ tất, miễn mua được đồ ngon là được. đến lượt tôi mua bánh thì miệng tôi cười quạt cả mang tai, dùng tiếng anh có phần hạn hẹp của mình gọi một chiếc bánh cùng một lon coca. Món ngon sắp vào tay thì..........tai họa trời ván xuất hiện

" xin hỏi quý khách có tiền lẻ không ạ?."

Trời ơi thấu chăng, tôi vì phải đem tiền qua trước để mở tài khoản ngân hàng nên cả nhà khuyên đem theo tiền chẳng đi giữ cho tiện, toàn tờ 100€ giờ đưa ra người ta bảo 100 này to lắm, chỉ xài tối đa là 50€ thôi. Đúng là ngu cũng có cái hại đó, ngậm ngùi trong sự " sang chảnh" của tờ tiền tôi phải nhịn đối tìm đường đi mua vé xe lửa về trường.

Lê thê tìm bản đồ cùng đứng như tượng nhìn cách người ta mua vé tại các trụ bán vé tự động tôi lại thấy con đường đến thiên đường không đẹp như mơ. thấy người ta chỉ cần đưa cái thẻ gì đó vào là mua được ngay một vé, tôi bước lại trụ mua vé kia nhìn cách nó vận hành, sau đó lại tự mình ngậm ngùi bước ra khi không có thẻ ngân hàng. tự nhiên tôi muốn khóc quá, nhìn xung quanh toàn người nước ngoài to cao, thấy mình không khỏi cô đơn giữa dòng người xa lạ ở đây.

Tự nhiên não tôi như được khơi sáng

" sao mình không ra hỏi bảo vệ nhỉ"

Đứng quay đúng 360 độ thì tôi cũng tìm được một anh bảo vệ sân bay cao ráo, chân dài, cũng ngon mắt nhưng giờ nhìn anh ta tôi chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi, thật khổ mà. Dùng tốc độ tối đa của chân một người chân ngắn chạy nhanh đến chổ anh ta. Dừng lại lấy tí hơi tôi hỏi cách để mua vé tàu. Sau khi được anh ta khai sáng thì mới biết mình ngu từng nào, cái chữ " nơi bán vé " to đùng sau lưng nhưng vì nó quá bé không to như biển quảng cáo ở Việt Nam nên chẳng dễ gì nhìn ra được. đôi khi hiện đại quá cũng ghê bất tiện mọi người ạ.

Lại là sự khác biệt văn hóa xảy ra và tôi cảm nhận rất rõ sự khác biệt này. Đến nơi mua vé tôi bảo

" lấy 1 vé đi Đì –ven-tơ" ( Deventer một tỉnh nhỏ ở Hà Lan)

" cái gì cơ"

" 1 vé Đì – ven- tơ"

Cả hai thấy quá khó chịu nên tôi bèn đánh vầng từng từ ra D-E-V-E-N-T-E-R

Người bán vé vui mừng la toát lên

" ak, Đấy –ven – tờ"

Thì ra đấy là cách đọc của họ theo phổ âm tiếng Pháp. Đúng là khác biệt văn hóa quá lớn lao, mà đã lỡ sa vào bể tình rồi sao mà ra được đây

. tôi chỉ còn biết ngước mặt lên cao nhìn trời xanh thôi.

Sau 30 phút vật lộn với người bán vé về chuyện mua vé rồi cách đi, tôi cũng mò ra được ga tàu lửa để chờ xe đến. cả người như tuột luôn caa3 máu, thấy người đứng cạnh ăn bánh mì mà nhìn thèm rõ giãi cả ra, thật đáng xấu hổ là bộ nhìn quanh cho đỡ ôm mặt quê.

Lên được xe lửa thì không khỏi cảm thán, sao người ta có nhiều cái suy nghĩ hiện đại vậy là cùng, trong khoang có cả một chiếc ti vi to thể hiện biểu đồ chặng và ga tàu sắp đến cùng giờ dự kiến sẽ đến nơi. Dù đói củng buồn ngủ nhưng tôi cũng căng toẹt mắt ra dán cả vào ti vi để biết đường mà xuống. Ngồi chay cả mặt mòn cả mông cuối cùng cũng đến nơi. Lơ lơ vác cả vali to rồi nhỏ xuống, may mà gặp người tốt người ta giúp khinh xuống cho một tay. Nổi kinh hoàng chưa dừng ở đó,nó cỏn kéo lê thê đến khi tôi xuống ga, nhớ rõ ràng là mình đã báo sẽ đến giờ này và trường cũng mail trả lời là cứ đến sẽ có taxi đón, ra ngoài ga tàu, một cơn gió mang theo cái lạnh 10 độ xẹt ngang khiến tôi như đóng băng lập tức, vì chỉ mặc có cái áo dạ cùng một cái khăn choàng do mẫu hậu đan cho nhưng mà không " phiu" với cái lạnh mà 5s có một cơn gió nhẹ khoảng cấp 10 thổi qua nổi. đến giờ nghĩ lại tôi thấy hôm ấy mình " hên" hết chỗ nói, trong tay có tiền mà không xài được, ngu thêm 1 cái là đinh ninh tới sẽ có người đón. Ai ngờ không thấy ma nào, thế là bèn móc điện thoại còn 5% pin ra mail cho trường nhờ bắt sóng cảm xúc từ wifi ga xe lửa, không thì thật tôi nghĩ có thể tôi sẽ đứng đó đến 12 giờ đêm luôn thật đấy.

Cuối cùng thì số tôi còn vơ vén lại ít may mắn, một chiếc taxi BMW từ bãi đổ mà tôi ngắm nảy giờ vì đẹp đột nhiên chạy tới trước mặt tôi, cửa mở ra, một chú điển trai với nụ cười tỏa " khói" vì lạnh á mà, cười tươi rạng rở bước đến hỏi tôi

" bạn có phải học sinh của trường X không"

Trong sự vỡ òa của hạnh phúc tôi rơi nước mắt, chú ấy hỏi có sao không, tôi bảo ok, và tôi nói mình là sinh viên của X đến từ VIệt Nam và đang đợi trường đón. Chú ấy rút ra một tấm khăn giấy đưa tôi sau đó nói mình là taxi trường cử đến đón tôi. Cũng nghi tôi là sinh viên nhưng vì chờ lệch trường nên mới dám chạy đến. thế là hai người khệ nệ kép vali ra xe, rồi tôi được lên chiếc xe vừa đẹp vừa ấm ấy chở tôi đến kí túc xá của X

Tuy đói nhưng tôi cũng nhiệt tình lắm các bạn ạ, hết hỏi cái này tới cái nô, rồi hỏi ra, mới biết tôi hên vì chú ấy đợi tôi đã 1 giờ, không thấy ai nhưng trường diễn tả nên định về thì tôi mail cho trường và trường bảo tôi đã ở đấy, tìm tôi đi vì tôi không có sim Hà Lan. Thật khổ cho hai con người phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le ấy.

20 phút sau chú ấy chở tôi đến vùng ven và nơi ấy là nơi bắt đầu cũng như tiếp diễn câu chuyện của tôi hôm nay đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.