Mùa Đông Của Nam Chính Phim Kinh Dị

Chương 5



Lâu sau Tiêu Trình mới chậm rãi bình tĩnh lại, đáy mắt Quan Lăng cũng có chút ươn ướt nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, anh nâng mặt hắn, hôn lên đôi môi vẫn còn mang theo vị mặn: "Quả cam, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Trình vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, nghe Quan Lăng nói vậy mới bừng tỉnh, hóa ra mới chỉ cách Quan Lăng có một tháng, vậy mà hắn cảm thấy như đã qua mấy năm vậy.

Quan Lăng vốn định đứng dậy lấy quà tặng Tiêu Trình anh để trong va-li, vậy nhưng Tiêu Trình lại ôm anh không buông tay, anh không thể làm gì hơn ngoài mở miệng dỗ người: "Em ăn sáng trước, để anh lấy quà cho em, được không?"

"Anh trở về là món quà tốt nhất rồi." Mắt Tiêu Trình vẫn còn đỏ, âm thanh cũng có chút khàn khàn, nằm nhoài trên người Quan Lăng như cún lớn đang cầu chủ nhân an ủi.

Tâm Quan Lăng trong nháy mắt mềm nhũn, đưa tay lên vỗ nhẹ lưng hắn: "Vậy em có đói bụng không? Uống nhiều rượu như vậy, dạ dày hẳn phải khó chịu lắm?"

Tiêu Trình lắc đầu: "Nhìn thấy anh sẽ không đói bụng hay khó chịu nữa."

Tuy rằng Quan Lăng lớn hơn Tiêu Trình hai tuổi, nhưng từ khi hai người quen biết, biểu hiện của Tiêu Trình trước mặt Quan Lăng vẫn thập phần thành thục, không muốn bị Quan Lăng coi như em trai mà đối xử.

Nói ra thì, đây là lần đầu tiên Quan Lăng nhìn thấy mặt trẻ con của Tiêu Trình, mang theo vài phần tùy hứng cùng vô lại, khiến anh không biết nên đối với Tiêu Trình thế nào mới tốt, lại chiều theo đối phương ôm anh hồi lâu mới hơi bất đắc dĩ nói: "Nhưng anh đói."

Quan Lăng đi máy bay suốt đêm về nước, về đến nhà chưa kịp nghỉ đã nấu cháo cho Tiêu Trình, chuẩn bị bánh sinh nhật, nhịn suốt cả đêm, bây giờ lại càng đói.

Một tháng tách ra này, Quan Lăng cũng chẳng thể tốt hơn Tiêu Trình bao nhiêu, cứ mang theo nỗi nhớ chồng chất mà một mình đi tới rất nhiều nơi, xem qua nhiều mỹ cảnh, ăn rất nhiều mỹ thực, nhưng anh vẫn không thể quên bàn ăn thuộc về ngôi nhà nhỏ của bọn họ.

Anh và Tiêu Trình quả thật có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng cũng không cần nóng vội, phản ứng của Tiêu Trình như một liều thuốc khiến anh thêm vững lòng, chỉ cần bọn họ còn yêu, còn quan tâm đối phương, bất cứ chuyện gì cũng không thể chia cách họ.

Hôm nay Tiêu Trình xúc động quá mạnh, cơ bản vẫn không có chút lý trí nào, cho đến lúc này mới chú ý đến quầng thâm mắt của Quan Lăng: "Xin lỗi, em..."

Hắn đầy mặt ảo não, nhất thời không biết làm sao để biểu đạt sự hổ thẹn của bản thân, trước đây bận bịu công tác mà bỏ quên cảm thụ của Quan Lăng, không nghĩ tới Quan Lăng vừa về hắn lại tái phạm sai lầm.

"Hôm nay chúng ta đã nói lời xin lỗi quá nhiều rồi." Quan Lăng cười cười, nhớ tới điều gì đó lại hỏi, "Hôm nay em không cần đến công ty sao?"

Tiêu Trình nghe xong cứng đờ người, sau khi hoàn hồn lập tức lắc đầu: "Không đi, mấy hôm nay em sẽ không đến công ty, chỉ ở nhà với anh."

Điều hai người cần nhất hiện tại là thời gian ở chung cùng tâm sự, Quan Lăng thoáng do dự nhưng vẫn chưa phản đối: "Được, vậy ăn cơm xong em ngủ cùng anh một lúc."

Bát cháo Quan Lăng vừa bưng ra đã nguội, Tiêu Trình không để Quan Lăng phải đứng dậy, tự mình đi vào phòng bếp, múc một bát khác trong nồi mang ra.

Hai người trán chạm trán, cùng nhau chia một bát cháo, thời gian như chảy ngược lại về thời điểm yêu thương nồng nàn, khi bát cháo thấy đáy, Tiêu Trình tự nhiên ôm eo Quan Lăng, khiến anh đứng lên: "Chờ ngủ một giấc rồi dọn dẹp sau."

Đến phòng ngủ, Quan Lăng muốn tắm trước, Tiêu Trình không có dị nghị, chỉ là một mực muốn hai người cùng tắm, chuyện như vậy trong khoảng thời gian tình cảm còn tốt đẹp đúng là thường xuyên xảy ra, nhưng những năm gần đây, đừng nói là cùng tắm rửa, cả cơ hội cùng nằm trên một chiếc giường cũng không nhiều lắm, Quan Lăng có chút không quen, lúc được nửa ôm vào buồng tắm, hai tai nổi lên mạt hồng.

Hai đại nam nhân chen trong buồng tắm nhỏ hẹp không khỏi khiến da thịt dán sát, thêm vào đó Tiêu Trình còn chủ động thoa sữa tắm cho Quan Lăng, dù thân thể có mệt mỏi cũng không tránh được một vài phản ứng theo bản năng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi sáng phòng tắm, bất kỳ phản ứng nhỏ nào của cơ thể cũng không thoát khỏi mắt nhìn của đối phương, Quan Lăng cảm thấy mình nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí kỳ quái này, anh còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Trình đã mở vòi hoa sen, nước ấm bắt đầu dội lên cơ thể hai người, Tiêu Trình ôm Quan Lăng thật chặt, nơi nào đó đang cứng lên cũng dán chặt lấy.

"Trái Táo Nhỏ." Tiêu Trình bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng.

Quan Lăng cũng ôm lấy Tiêu Trình, hơi ngẩng đầu lên, liền nghe Tiêu Trình nghiêm túc nói: "Câu kia nói sai rồi, tóc gáy em sẽ không dựng, mà cũng không cần anh vuốt tóc em, chỉ cần nhìn anh là nó có thể tự dựng lên rồi, cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh vẫn sẽ tràn ngập mị lực đối với em."

Một lúc sau Quan Lăng mới hiểu được hắn đang nói tới cái gì, thoáng chốc cả người đều hồng.

Lúc đó Quan Lăng đọc được câu này trên mạng xong liền nhấn  nút nguồn máy tính, lúc Tiêu Trình bật lại máy thì tab lúc trước bị cưỡng chế đóng sẽ khôi phục lại, Tiêu Trình không chỉ đọc được còn ghi tạc trong lòng, nghĩ rằng nhất định phải giải thích với Quan  Lăng.

Rõ ràng mang theo tình sắc, lúc Tiêu Trình nói ra lại nhuốm mấy phần lãng mạn, Quan Lăng cũng không biết phải nói tiếp cái gì mới tốt, may là Tiêu Trình cũng không cần Quan Lăng phải nói gì.

Lo rằng thân thể của Quan Lăng chịu không nổi, tuy rằng hai người đều đã vào trạng thái, Tiêu Trình cũng không làm đến cùng, chỉ là cùng Quan Lăng hỗ trợ nhau giải quyết dục vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.