Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森

Chương 49



Anh thúc làm việc rất hiệu quả, ngay trong ngày đã thuê được cửa hàng, còn mang đến một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống.

Sau khi thu dọn trong ngoài đâu vào đấy, chúng ta chính thức chuyển đến ở.

Khi tiết trời ấm áp hơn, người đi trên đường cũng đông đúc hơn, quán Xuân Hàn trai khai trương.

Mẹ lại một lần nữa phát huy tài năng của mình, khiến cho quán ăn nhỏ chủ yếu bán đậu phụ này làm ăn vô cùng phát đạt. 

Cuộc sống dường như lại ổn định hơn, cả người ta thả lỏng, những cơn đau nhức của cơ thể yếu ớt cũng ập đến. 

Ngày nào ta cũng đau đầu hoặc đau xương, nặng thì toàn thân đau nhức, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên chiếc ghế mây ở trong sân. 

Nhưng ta không nói với ai, cứ cắn răng chịu đựng, xem sách, phơi nắng, giống như một kẻ vô dụng, nhưng cũng muốn làm một kẻ vô dụng không gây thêm phiền phức cho mọi người.

Vẫn là Anh thúc đến quán dạo chơi, thấy ta nằm trong sân có vẻ không ổn, lại đến chế giễu một phen, hỏi ta "cơ thể cường tráng, văn võ song toàn" ngày nào giờ đi đâu mất rồi.

Tối hôm đó, ông ta mời viện trưởng họ Liễu của thư viện Đinh Hương ở cuối ngõ đến xem chữ ta viết trong quán, kỳ thực là để Liễu lão tiên sinh đến khám bệnh cho ta. 

Trong thành này chỉ có hai vị đại phu kém cỏi, chỉ có thể chữa những bệnh thông thường, thầy thuốc của nha môn phủ tướng quân cũng không thể đến khám bệnh cho ta. 

Nhưng Liễu viện trưởng này thì khác, ông nheo mắt quan sát ta một lúc, bắt mạch cho ta, kê đơn thuốc, dặn dò ta mau chóng khỏe lại, đến thư viện chép sách cho ông để trả tiền thuốc.

Anh thúc, tên thương nhân lòng lang dạ sói này, dĩ nhiên cũng không bỏ qua cho ta. 

Ông ta bảo ta đến giúp ông ta kiểm kê hàng hóa, quản lý sổ sách, nếu không sẽ tiết lộ chuyện ta bị bệnh thập tử nhất sinh.

Cuối cùng ta cũng hiểu được một tên gian thương và một lão nho say xỉn làm sao có thể làm bạn với nhau. 

Bọn họ bóc lột ta quả thực giống hệt nhau. 

Ta phải chép sách cả buổi, những cuốn sách mà trước kia ta không thèm đọc cũng phải học thuộc lòng. 

Không thì phải làm việc vặt cả buổi, đi theo Anh thúc chạy khắp vùng phụ cận thành Ninh An.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hôm nay, Anh thúc phải đi xa. 

Học trò cưng của Liễu lão tiên sinh vui mừng sinh được quý tử, mời ông ta đến chơi nhà ít hôm để chúc mừng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-49.html.]

Cuối cùng ta cũng được giải thoát khỏi những ngày tháng chạy qua chạy lại giữa thư viện và hiệu buôn, có được mấy ngày nhàn rỗi hiếm hoi, bèn rủ A Miên ăn diện một phen, đi dạo một vòng lúc quán đông khách nhất, tìm lại cảm giác ăn chơi trác táng ngày trước.

Giữa những lời tâng bốc, tán thưởng, ta không thấy Đông Vũ đâu, đành phải đi tìm nàng. 

Ta đi qua đi lại trước mặt nàng mấy lần, nàng cũng không nhìn thấy ta phong độ ngời ngời. 

Ta đành phải đứng im trước mặt nàng, nói với nàng rằng ta đang học tập ở thư viện và hiệu buôn, không bao lâu nữa nhất định có thể gánh vác gia đình này.

Nàng và ông nội đang ngồi xổm dưới mái hiên ngắm trời, qua loa ừ hai tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn lên bầu trời.

Ta hỏi: "Hai người đang nhìn gì vậy?"

Nàng nói với A Miên: “Đêm qua ta xem thiên văn, đoán chắc năm nay sẽ được mùa!”

Được rồi! Hai người thà rằng tin nàng có thể xem sao đoán thời tiết, cũng không tin ta có thể gánh vác gia đình này.

Ngày hôm sau, ta vẫn còn buồn bực ngồi trong quán, thì có một nam nhân bước vào. 

Người này tướng mạo nho nhã nhưng lại mang theo sát khí, không giống một văn nhân cho lắm. 

Hắn tự giới thiệu, hóa ra lại chính là Ninh Cổ Tháp tướng quân, Trang Hải.

Hắn thấy ta cau mày buồn bã, trong lúc chờ đồ ăn bèn chủ động bắt chuyện với ta: "Tiểu công tử vì sao mà buồn phiền vậy?"

Ta thấy hắn thân thiện, thế là không nhịn được mà tuôn ra một tràng những lời than thở, nói rằng nỗi buồn phiền lớn nhất gần đây chính là trong nhà không ai tin tưởng ta!

Hắn nhìn thực đơn và câu đối trong quán, hỏi có phải do ta viết không, ta gật đầu đáp lại.

Hắn nói hắn có thể hiểu được nỗi buồn phiền của ta, bởi vì hắn cũng đang ở trong hoàn cảnh giống ta. 

Hắn đã nhiều lần dâng tấu chương lên triều đình, yêu cầu tăng ngân sách quân sự cho vùng biên giới phía bắc, đóng quân và lập tỉnh ở những nơi Bắc La chưa bị chiếm đóng hoàn toàn. 

Nhưng đều bị triều đình bác bỏ với lý do đó là vùng đất hoang vu, không bằng từ bỏ. 

Không những không tăng ngân sách mà còn cắt giảm ngân sách quân sự của năm sau, ngân sách của năm nay vẫn còn thiếu hai triệu lượng bạc.

Ta nghe đến say mê, hóa ra ngay cả vị đại tướng thống lĩnh quân đội và bách tính vùng Đông Bắc cũng có lúc bất đắc dĩ như vậy, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức hạn hẹp lúc trước của ta. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.