Vềđến nhà, ba mẹ cô vẫn còn đang ở nhà bên ngoại. Cô nhanh chóng bước lên cầu thang, trởvềphòng. Vết thương có chút nhói, khiến cô di chuyển không được linh hoạt như thường ngày, làm cô không tự chủ nhíu mài. Chán ghét nhất là bị thương. Thủy Miên tự nhủ, nhìn vết thương đầy ảo não, nhưng chợt nhớ đến việc mình được “nghĩ phép” không trừ lương thì vui vẻ hẳn. Uhm, hoàn thành nốt công việc cái đã. Cô bê chiếc laptop của mình lên giường, người tựa vào tường, bật nhạc lên, vừa làm việc vừa nghe nhạc. Một khung cảnh thanh bình hiện ra, bóng dáng nhỏ mặc chiếc đầm màu trắng nhạt giữa một không gian lấy màu xanh làm chủ đạo, khiến người người đều cảm thấy mê say. Chỉ đáng tiếc, cửa căn phòng đã đóng kín lại, và cảnh tượng động lòng người này cũng không ai có dịp chứng kiến.
Thời gian lặng lẽ trôi, mặc cho mèo nhỏ lười nhác kia vừa làm việc thư giản. Thỉnh thoảng, khóe môi khẽ nhếch lên dường như đắc ý lắm, khiến ai nhìn cũng hiểu tiến độ công việc đang vô cùng thuận lợi. Vừa được gắn bó với chiếc giường mềm mại thân yêu cùng công việc lập trình mà cô yêu thích nhất khiến cho cô gái nhỏ quên mất thời gian. Đến khi cô vươn vai, hoàn thành mọi việc thì mới thấy được mấy cuộc gọi nhỡ do bạn thân gọi đến. Thì ra, cô đã lỡ chuyển điện thoại sang chế độ rung, nên bất chấp Tuyết Băng “khủng bố” hơn mười cuộc, cô vẫn không hề hay. Khẽ cười, cô ấn nút gọi lại và quả nhiên, người bên kia tỏ vẻ rất gấp gáp:
-Sao rồi, có phải hôm nayĐônglại tăng ca nữa không? Mình đã khuyên cậu rồi mà!
Nghe bạn thân đoán già đoán non, cô không khỏi bật cười:
-Không có, chỉ là hôm nay mình bị thương nên đượcvềnhà sớm. Điện thoại chỉnh chế độ rung nên cậu gọi mình không hay.
Âm lượng của Tuyết Băng càng được tăng thêm một cấp bậc, chứa đựng đầy sự lo lắng:
-Cậu bị thương?
Mang tất cả sự kiện xảy ra tường thuật lại một lần nữa, Thủy Miên còn không quên chen vào một câu cảm thán:
-Tổng giám đốc là người tốt như vậy, mình lại làm vỡ đồ của người ta, đúng là không nên thân.
Điện thoại lặng im, không một tiếng trả lời lại. Thủy Miên vô cùng kinh ngạc:
-Băng Băng.
Người đang nghe máy rốt cục cũng hoàn hồn, vội cười gượng:
-À, mình có việc rồi, bye tiểu Miên, khi khác nói tiếp nha.
Tiếng cúp máy nhanh chóng khiến Thủy Miên vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì mà lạ thế. Hôm nay, Băng Băng lại chủ động cúp máy đó. Nên nhớ, thường ngày người cúp máy luôn là cô nha. Thôi kệ đi, người làm bạn thân như cô thật sự không hiệu nổi sự kiện kì lạ “vang vọng năm châu, chấn động địa cầu” này. Thế rồi, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man, cô bước vào phòng tắm, tiếp tục sự nghiệp thư giản vĩ đại.
---- - -
Tại biệt thự Mộ Dung gia.
Người hầu vô cùng kinh ngạc khi thấy tiểu thư với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Rõ ràng, tiểu thư của họ bình thường chỉ thiếu đi một chút thùy mị, thiếu thêm một chút bình tĩnh, dư thừa khả năng vận động bày trò phá phách cùng một loạt liên tưởng linh tinh thôi, sau hôm nay nhìn cô ấy cứ như là bị mất 10.000 USD vậy. Thật khủng khiếp.
Mộ Dung Tuyết Băng nằm trên giường, hai tay đập mạnh vào gối trút giận. Quả nhiên, cô không nói sai mà. Tên anh em tốt của gã Lí Thần kia đang âm mưu cướp tiểu Miên nhà cô. Không được, không được. Cô phải nghĩ ra cách để chỉnh hắn mới được. Tốt nhất là để điểm số trong lòng nhỏ bạn ngốc nghếch của cô âm luôn. À, mà hồi nãy nhỏ Miên nói gì nhỉ? Hình như là ngày mai mời hắn ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.
Đôi mắt cô sáng lên một cách kì dị, gương mặt rạng rỡ đến mức khiến ai nhìn thấy cũng lạnh sóng lưng. Bóng đèn dây tóc trên đầu đang nhấp nháy, báo hiệu cô vừa nghĩ ra một kế hoạch thiên kinh địa động, à không, là kinh thiên động địa. Côsẽlàm một chiếc bóng đèn hoàn hảo, một chiếc bóng đèn phá tan không khí hẹn hò lãng mạn của hai người kia. Nam Cung Lãnh à, ngươi chỉ có thể lừa gạt mèo nhỏ đơn thuần Hạ Thủy Miên thôi, làm sao qua mặt được bổn tiểu thư chứ. Người cứ yên tâm, tasẽkhiến ngươi có một buổi “hẹn hò” vô cùng khó quên.
-Dì Hoa, lấy cho con ba dĩa hạt dẻ.
Tuyết Băng gọi, giọng đầy hưng phấn. Nhưng toàn thể người hầu của Mộ Dung gia đều run người, âm thầm cầu nguyện cho kẻ xấu số nào đó. Bọn họ đã ở đây lâu năm, dĩ nhiên biết mỗi lần cô chủ nhà mình nghiên cứu ra kế hoạch “chỉnh” ai đó thì thường ăn món hạt dẻ coi như là mừng chiến thắng trước. Khụ khụ, lần cuối cùng cô chủ ăn nhiều hạt dẻ như vậy đã cách đây gần một năm rồi nhỉ? Hình như lần đó, nạn nhân là một gã nam sinh đeo đuổi cô chủ. Hắn ta vốn rất lăng nhăng, nay yêu cô này mai yêu cô khác, thỉnh thoảng còn bắt cá hai ba tay, khiến biết bao nhiêu cô gái thương tâm. Thế nên, khi hắn “bày tỏ tâm ý” với cô chủ, cô đã lên kế hoạch chỉnh hắn. Đầu tiên, cô chủ “vô ý” làm đổ ly chanh mật ong với hàm lượng mật ong nhiều gấp năm mươi lần chanh lên người gã, rồi lại hẹn hắn gặp mặt ở một vươn hoa hữu tình nhưng nhiều ong mật. Dĩ nhiên, không cần bàn cãi, nam sinh đó nhận được một kết cục vô cùng bi đát và từ đóvềsau, mỗi khi nghe đến tên Mộ Dung Tuyết Băng thì chưa đến ba giây, mặt hắn đã tái xanh.
Tuy xétvềtổng thể, hành vi của cô chủ nhà họ có chút man rợn, nhưng trước giờ, đối tượng bị “hành hạ” luôn là kẻ xấu nha. Với tư cách là những người hầu hết sức tận tâm của Mộ Dung gia, bọn họ dĩ nhiên ủng hộ hết mỉnh rồi. Nhanh như cắt, một dĩa hạt dẻ vừa mới rang nóng hổi được bưng lên cho Tuyết Băng, khiến sóc nhỏ vui vẻ cười tít mắt, trong đầu không ngừng hoàn thiện kế hoạch chia cắt Nam Cung Lãnh và Thủy Miên.
Và lại thật lâuvềsau, Nam Cung Lãnh mới biết lí do bạn thân của cô gái nhỏ luôn không thích mình chính là vì bên cạnh mình có một kẻ vô lại. Nghe đồn cũng vì chuyện đó, Lí Thần bị đại ca hắn chỉnh khá thảm, đài ra nơi “biên ải” xa xôi. Sau đó, Nam Cung Lãnh còn phối hợp cùng Tuyết Băng, khiến cho hắn cảm nhận được tư vị “sống không bằng chết”. Dĩ nhiên, đó cũng là chuyện rất lâuvềsau.