Mùa Đông Sẽ Về

Chương 40



Lại một tuần bình thản trôi qua, Thủy Miên và Mặc Hàn bình lặng bên nhau. Nhưng cô gái nhỏ không hề hay biết, trừ những lúc cạnh cô, anh đang thực hiện hai kế hoạch khiến cả hắc đạo và bạch đạo dậy sóng. Đầu tiên là tiết lộ hành tung của bọn người Dạ Tuyết Các, rồi mượn tay cảnh sát để bắt quả tang họ về vận chuyển vũ khí trái phép. Kế đến là mua chuộc một vài tên tham lam bên cạnh Tiêu Lãnh, xúi giục chúng buôn bán hàng cấm rồi cũng nhân danh pháp luật mà chặt đi tay chân của ông ta.

Song song với kế hoạch kinh người của mình, Nam Cung Lãnh cũng không ngừng tấn công vào hệ thống tường lửa của Hạ thị, cài đặt vi-rut gián điệp, đánh cắp dữ liệu cơ mật về cuộc bán đấu giá sắp tới. Việc này được tiến hành âm thầm lặng lẽ, hơn nữa đội bảo vệ cơ mật của Hạ thị vốn vô cùng tự tin vào năng lực của họ, cơ hồ không kiểm tra càng khiến anh không gặp bất kì trắc trở nào.

Hay cho một Tiêu Lãnh, hay cho một Hạ Vĩnh Cường. Hai lão hồ ly già chết tiệt đó cũng đã đến lúc phải đền tội rồi. Anh nhất định sẽ biến thành tử thần, từng chút, từng chút cho họ nếm trải cái hương vị sống không bằng chết.

Nhìn cô gái nhỏ đang đuổi theo mấy con bướm đẹp trong công viên, trong lòng anh dấy lên một chút lo lắng. Liệu những việc anh làm có khiến cô hận anh hay không? Thẩn thờ hồi lâu, anh mới nở nụ cười ôn nhu, khẽ mắng yêu:

- Bé con ngốc nghếch này, sao cứ mãi không chịu lớn lên thế.

Cô níu lấy tay anh, giở giọng mè nheo:

- Em thích mà. Lãnh bắt cho em một con đi.

Anh xoa đầu cô, đầy sủng nịnh, trong giọng nói chứa đầy bất đắc dĩ:

- Một con thôi đó.

Đôi mắt cô lóe lên vài tia sáng giảo hoạt. Lũ bướm này tinh quái như vậy, anh nói bắt là bắt hay sao? Cứ tưởng tượng đến cảnh một đại nam nhân ăn mặt chỉnh chu rượt theo con bươm bướm, chắc khi đó cô sẽ cười đến chết mất.

Chút tính toán cỏn con của Thủy Miên làm sao qua được mắt ai kia, nhưng anh giả vờ không thấy. Con mèo nhỏ vô dụng này, bướm thì không bắt được nhưng lại trong lúc lẽo đẽo lại trộm mất con tim của anh. Huống hồ, thỉnh thoảng cô tùy hứng như thế cũng rất đáng yêu. Sao trên trời anh không thể hái xuống cho cô, bất quá một con bướm nhỏ nhoi thì anh thừa khả năng chìu theo ý cô gái nhỏ.

Nam Cung Lãnh đứng im, nhìn lũ bướm hân hoan bay lượn từng vòng. Một con bướm màu xanh lam xinh đẹp chọn nơi hạ cánh là một bông hoa violet tím. Cũng ngay lúc đó, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay to của mình tiến gần con bướm kia. Và trong lúc chưa kịp phản ứng, nó đã nằm trọn trong bàn tay anh.

Vốn đang chờ người gặp họa, đôi mắt long lanh chớp động của Thủy Miên trở nên tròn xoe khi thấy anh dễ dàng làm được chuyện mà mình dốc hết sức vẫn không thể nào hoàn thành. Khi cô chạy đến và xòe bàn tay ra, anh mới đưa qua cho cô, không quên dặn dò:

- Cẩn thận đó. Nó mà bay, anh sẽ không bắt cho em con khác đâu.

Thủy Miên nắm chặt tay, giữ lấy con bướm đang cô giãy dụa. Cô hé một khe hở nhỏ để quan sát con vật đáng thương. Đến lúc ngắm nghía hồi lâu, cô mới nghi ngờ nhìn anh:

- Anh không có học khóa huấn luyện nào của bộ độ đặc chủng ấy chứ.

Tuy cô không phải rất rành về các loại huấn luyện, nhưng thân thủ của anh thoạt nhìn đã biết rất bất phàm. Từ tốc độ di chuyển, phản ứng cho đến khả năng ẩn tránh, anh tuyệt đối thuộc về hạng nhất lưu.

Tò mò chất chứa trong lòng cô, khiến cô buộc miệng hỏi. Nhưng ngoài dự đoán của cô, anh lắc đầu:

- Anh không có tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là bình thường thích rèn luyện thân thể một chút thôi.

Anh đương nhiên không nói cho cô biết, thân thủ của anh đúng là bọn bộ đội đặc chủng đó huấn luyện ra, nhưng không phải anh học theo bọn chúng mà là bọn chúng rượt đuổi anh ấy chứ. Trong thân phận Huyết, để tránh sự truy sát của bọn này, anh phải siêu việt tốc độ, phản ứng, khả năng ẩn náo, đánh lén của chúng. Lâu ngày thành quen nên bây giờ, nếu cho anh và bọn bộ đội đặc chủng đấu tay không, anh đảm bảo có thể duy trì chiến tích một hạ ba.

Trong lòng bàn tay Thủy Miên, con bướm xinh đẹp kia không còn cử động hòng thoát khỏi nữa. Dường như nó biết mình sẽ không bao giờ lại được tự do bay lên bầu trời, nên thỉnh thoảng chỉ tuyệt vọng, yếu ớt vỗ đôi cánh mềm. Có chút tiếc nuối, cô buông tay thả con bướm kia.

Nhìn cô ngồi đó ngẩn ngơ, anh ôm cô vào lòng, cất giọng trầm ấm và khẽ hỏi:

- Em thích nó lắm mà, tại sao không giữ lại.

Cô nhìn đàn bướm đang bay, cất giọng chất chứa u sầu:

- Nó muốn bay lượn, nếu em tiếp tục giữ nó, nó sẽ chết mất. Cũng giống như chúng ta, nếu bị giam giữ, mất hết tự do, chắc chúng ta cũng không thể nào chịu nổi đâu anh.

Nhìn nét mặt buồn bã của cô khiến lòng Nam Cung Lãnh chấn động. Cô thật sự chịu nổi việc bị tước mất tự do hay sao, dẫu anh luôn kề cận bên cô? Anh ôn nhu vuốt mái tóc mềm như một thói quen thường lệ:

- Ngốc, lại đa sầu đa cảm nữa rồi. Anh bắt bướm để em vui, không phải để em buồn như thế đâu.

Cả hai lại lặng im, nhìn ngắm những tia nắng vàng óng ánh của chiều tà. Anh nắm lấy bàn tay cô, trưng cầu ý kiến:

- Khi nào có dịp về ra mắt dì của anh nha, Miên Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.