Mùa Đông Sẽ Về

Chương 63



Thấm thoát đã bốn năm trôi qua, khoảng thời gian này nói dài cũng không hẳn là dài mà nói ngắn thì cũng không phải là ngắn.

Bốn năm đã khiến rất nhiều chuyện thay đổi. Như việc quy mô của Hạ thị càng thêm mở rộng, doanh thu củaĐônglại tăng vọt thêm vài lần. Và Nam Cung Lãnh cũng ít đi vài phần cuồng ngạo của tuổi trẻ, thêm vài phần thành thục.

Anh nhìn một sắp tài liệu trong tay, không khỏi mỉm cười. Bé con của anh, cuối cùng cũng chịu trở lại.

Lúc cô vừa ra nước ngoài, anh đã rất lo lắng. Anh lo tình trạng sức khỏe cô không ổn định, và khi ấy, anh cũng chẳng có chút manh mối nào của cô. Cho đến khi anh nhận được tin nhắn của một thám tử, cho biết hắn đang có thông tin của cô và rao bán với mức giá khá cao. Kể từ đó, anh mới biết được tình trạng của cô, cũng cất bớt được một phần lo lắng.

Cuộc sống hiện tại của Miên Miên có vẻ khá ổn. Sau khi xuất ngoại được nửa năm, cô đã tỉnh lại nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu. Đặc biệt là những khi thời tiết thay đổi, bệnh suyễn của cô càng tái phát nghiêm trọng hơn càng khiến anh đặc biệt đau lòng. Hai năm gần đây, cô cũng thành lập một công ty phần mềm với cái tên “Pearl”, tuy không phải quá lớn nhưng cũng rất nổi tiếng bởi những ý tưởng khác lạ.

Có người từng nói “vạn vật đều sợ thời gian bởi thời giansẽxóa mờ đi tất cả”. Anh không cho là vậy. Thời gian, đúng là đáng sợ nhưng không phải tất cả đều sợ thời gian. Giống như một vài loại rượu, để càng lâu thì hương vịsẽcàng thêm đậm, bởi trong suốt quá trình ủ thì rượu vẫn không ngừng lên men.

Tình yêu mà anh dành cho cô gái nhỏ cũng vậy, suốt bốn năm chẳng những không nhạt bớt mà càng thêm sâu lắng. Trong khoảng thời gian đó, “men tình” vốn được ủ trong tim anh lại càng thêm nhiều và sâu sắc hơn. Nhớ và thương cứ đong đầy trong con tim anh, khiến anh càng hiểu rõ mình cần cô.

Trời mới biết là anh đã sống như thế nào để qua được bốn năm. Công việc, công việc và công việc, dường như tất cả mọi thời gian của anh đều dồn vào đó. Anh ép mình bận đến nổi không còn thời gian suy nghĩ để khỏi nhớ đến cô. Những lúc đó, anh mới thấy việc mình quản lí cảĐônglẫn Hạ thị là tốt đến nhường nào…

Tuy vậy, đôi khi anh có chút thời gian rảnh rỗi, buông đi công việc, anh không khỏi nhớ đến cô. Nhớ từng ánh mắt, nụ cười, nhớ cái sở thích yêu làm nũng của cô gái nhỏ. Đến lúc đó, anh mới biết là mình đang chịu sự trừng phạt tàn nhẫn nhất của cô. Mặc dù cô chẳng làm gì cả, nhưng cô lại rời xa anh, đó quả là một hình phạt khiến anh vô cùng khó chịu.

Tuy anh biết cô đang ở đâu, nhưng anh lại chẳng dám đến. Một phần là vì công việc khiến anh không thể đến tìm cô, một phần khác là vì anh sợ cô lại chạy đi đâu mất. Anh chỉ biết lặng lẽ quan sát mọi cử động của cô qua những tấm hình chụp mà thám tử gửivềhàng tuần.

Nổi nhớ gặm nhắm trong trái tim anh khiến anh đau đớn đến khó chịu. Cứ như thế này mãi, chắc anhsẽđiên mất thôi. Đôi mắt đen chợt lóe lên vài tia tính toán. Yên lặng đến bốn năm, đã đến lúc anh phải hành động rồi.

Thư kí Trần vừa mở cửa bước vào, trên gương mặt vẫn còn nụ cười rạng rỡ khiến Nam Cung Lãnh càng thêm bực mình. Thật bất công, rõ ràng anh và tiểu Miên yêu nhau sớm nhất, mà bây giờ lại chẳng đâu vào đâu. Còn khi nhìn đến người ta thì ….

Nhìn xem, Lý Thần thì có Mộ Dung Tuyết Băng, Âu Dương Vĩ thì đã có Trần Ly rồi. Cả Mộ Dung Ngạo cũng đã “cưa” đổ Lam Vi, thậm chí đến tên Ám cũng đã có bạn gái!!! Đến cả tên sát thủ nói nhiều ấy còn có bạn gái thì mới hiểu thân anh khổ sở đến nhường nào.

Trần Ly thấy sắc mặt của anh đang vô cùng xấu, nhanh chóng thu lại sự tươi tắn của mình. Nam Cung Lãnh cười tà mị, tay gõ gõ trên bàn:

-Thư kí Trần, có ai nói với cô là không nên dán trên mặt ba chữ “tôi đang yêu” trước mặt sếp độc thân hay chưa?

Trần Ly nhìn bộ dạng của anh, trong lòng không khỏi oán hận. Thì ra dạo này cô và Dương Vĩ bận đến không có thời gian gặp nhau là vì vị sếp lớn “độc thân” này không thuận mắt bọn người đang yêu nhau nên cố tình chia loan rẻ phượng đây mà, nên trong lòng âm thầm nguyền rủa anh vài ngàn lần rồi rời đi.

Sau khi tan sở, anh khôngvềnhà ngay mà âm thầm đến địa chỉ mà tên thám tử ghi, quả nhiên thấy người con gái mà anh ngày đêm mong nhớ. Nhưng bên cạnh cô còn có một người đàn ông ngoại quốc và một cô bé nhỏ. Vừa nhìn, anh đã biết đó chính là con gái của cô, bởi bộ dạng của con bé giống hệt cô năm nào. Nhưng rốt cuộc, đứa bé này là con của cô và ai?

Mặc dù rất muốn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng anh hiểu rằng thời cơ vẫn chưa đến, nên mình không thể xuất hiện trước mặt cô được, chỉ dừng xe ở xa xa lặng lẽ ngắm nhìn bọn họ.

Cô bé vui vẻ chơi trước sân nhà, thỉnh thoảng còn chạy đến chỗ tiểu Miên, kéo kéo tay làm nũng. Cô ôn hòa cười với con bé, khiến trong lòng anh không khỏi ghen tỵ. Nếu năm xưa anh không làm sai, có lẽ hai người cũng đã kết hôn, và cũng đã có con rồi.

Người đàn ông ngoại quốc đứng nhìn hai mẹ con chơi đùa. Hồi lâu sau, khi con bé đổ mồ hôi, anh ta nhanh chóng lấy khăn thấm hết mồ hôi trên trán con bé. Thủy Miên đứng đó, nhìn khung cảnh hài hòa này nở nụ cười rạng rỡ.

Nam Cung Lãnh nhìn một màn này, lửa giận bừng lên. Gã mắt xanh tóc vàng này rốt cuộc là ai, tại sao trong tài liệu không có nhắc đến? Chợt nhớ đến lúc thỏa thuận, gã thám tử đó đã nói: “Tôisẽcung cấp cho anh mọi thông tinvềngười anh muốn biết”. Chết tiệt, anh bị đã bị kẻ khác gài bẫy rồi. Hắn ta chỉ hứasẽcung cấp mọi thông tinvềcô, không hề bao gồm những người bên cạnh cô.

Nhìn gã ngoại quốc và cô gái nhỏ của anh rất thân thiết, Nam Cung Lãnh không khỏi tự hỏi, rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?

Con bé nắm lấy tay mẹ, làm nũng:

-Mẹ ơi, tiểu Vân đói bụng.

Anh đứng ở xa nhìn con bé, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng thân thiết. Con bé gọi là tiểu Vân sao? Bộ dạng đó quả thật là giống y như Miên Miên khi còn bé mà.

Thủy Miên xoa đầu con gái nhỏ:

-Tiểu Vân đói rồi thì chúng tasẽăn cơm nhé!

“Tiểu Vân” nhanh chóng chạy đến bên cạnh người đàn ông ngoại quốc nọ, kéo tay hắn ta:

-Daddy, mình vào ăn cơm.

Âm thanh đó như sấm vang bên tay Nam Cung Lãnh. Tên ngoại quốc đó là ba của tiểu Vân sao?

Nhìn ba người bọn họ đều đã vào nhà, anh lưu luyến ngắm nhìn một chút rồi rời khỏi. Cho dù cô đã có chồng đi chăng nữa, cô đãvềđây thì anhsẽmang cô trởvềbên cạnh mình.

Anh không hề hay biết, khi anh vừa rời đi, một bóng dáng nhỏ nhắn nấp bên cánh cửa nhanh chóng chạy ra, rồi quay vào "báo cáo" với Thủy Miên:

-Mẹ ơi, đi rồi.

Từ bên trong, giọng nói Thủy Miên vang lên vô cùng khoái trá:

-Tốt, chúng ta không cần phải diễn nữa.

Tiểu Vân nhìn người đã đi mất có chút không hiểu. Rõ ràng ông ấy mới là ba của bé mà, tại sao mẹ lại kêu bé phải gọi chú Ryan là daddy chứ!

Bễu môi một cái, cô bé cũng đi vào nhà. Người lớn đúng là quá phức tạp, bé vẫn nên ăn no để mau lớn thì tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.