Mùa Đông Sẽ Về

Chương 67



Ngày hôm sau…

Như thường ngày, khi xe của Thủy Miên dừng trước trường mẫu giáo, tiểu Vân tung tăng chạy vào lớp. Hỏi tại sao bé lại chạy nhanh đến thế? Bởi vì bé thích nhất chính là đi học a. Đi học thật là tốt, vô cùng tốt.

Nếu ai nhìn thấy được suy nghĩ của tiểu Vân chắc chắn cũng cho rằng bé vô cùng hiếu học, nhưng sự thật thì không phải thế. Việc bé thích đi học còn do một nguyên nhân sâu xa khác cơ!

Với ngoại hình nhỏ nhắn đáng yêu, cộng thêm công phu làm nũng vô đối thủ của mình, tiểu Vân được cô giáo giao cho chức lớp trưởng. Thế nên, ngoại trừ cô giáo ra, trong cả lớp, bé là lớn nhất.

Ở trong lớp, nếu bạn nào dám giành thứ gì với bé, bésẽkhông cho các bạn khác chơi với bạn đó nữa. Ngoài ra, trong bất cứ trò chơi gì, bé luôn là người cầm đầu. Cụ thể hơn một chút, là khi chơi trò chơi cảnh sát bắt ăn cướp, bé luôn là cảnh sát. Và trong các trò chơi khác thì cũng chỉ tương tự như vậy.

Nói chung ở trường mẫu giáo, tiểu Vân có uy nghiêm tuyệt đối của một “đàn chị”, có một đống “tay em”. Hơn nữa, ở trường bé còn được học hát, học múa, nói chung là có rất nhiều thú vui. Thế nên, bé rất thích đến trường. Dĩ nhiên, nếu không có chuyện học mấy bài thơ chán ngắt thì vô cùng tốt.

Còn nhớ lúc bé vừa chuyển đến, cô giáo dặn mẹ bé phải dạy cho bé thuộc một số bài thơ. Mẹ bé sợ bé không nhớ, cứ đọc hoài, đọc mãi, mỗi ngày mỗi kiểm tra xem bé có quên hay không. Từ đó trởvềsau, bé có ác cảm với thơ luôn. Bé có cảm giác là mẹ đang xem thường trí nhớ của mình hay sao ấy, một bài thơ siêu ngắn là thế mà cứ đọc hoài. Vâng, trí nhớ tốt này một phần cũng là do gen vượt trội của Nam Cung Lãnh di truyền đây.

Hôm nay, trong lúc bé đang chơi trò xây nhà vô cùng vui vẻ thì cô giáo bất ngờ kêu bé ra ngoài:

-Tiểu Vân, có người tìm con.

Bé dừng tay, thôi nghịch đồ chơi, đôi mắt long lanh hiện lên nét nghi ngờ. Rõ ràng chưa đến giờ mẹ đến rước bé mà? Hay là hôm nay mẹ bận nên nhờ chú Ryan đến dẫn bé đi ăn kem đây?

Nghĩ vậy, bé vui vẻ chạy ra bên ngoài, rồi mặt nhanh chóng xụ xuống. Thì ra hổng phải là chú Ryan, mà là ba. Làm bé mừng hụt thôi.

Nam Cung Lãnh nhìn thấy tiểu Vân chạy ra, trong mắt không khỏi hiện lên một chút vui mừng. Hôm qua, anh nhờ Ám điều tra nơi bé đang học thì bị tên trọng sắc khinh bạn đó giao luôn cho thuộc hạ. Được rồi, mặc dù là thuộc hạ nhưng cũng khá tốt là tên đó còn có chút năng lực, nên chưa đến nửa ngày đã có kết quả gửi đếnĐông. Và cũng vì thế, hôm nay anh mới xuất hiện ở đây.

Hôm nay bé mặc một cái đầm màu hồng, nhìn rất dễ thương, như một cô công chúa nhỏ vậy. Đôi mắt long lanh nhỏ nhắn đang nhìn anh, rõ ràng ngơ ngác không hiểu gì, giống y như cô gái nhỏ ngốc nghếch kia. Anh xoay người qua, nhìn vào cô giáo và nói:

-Hôm nay mẹ bé có việc bận nên nhờ tôi đến đón bé.

Cô giáo hơi nghĩ ngợi, dường như vô cùng khó xử rồi mới nói:

-Xin lỗi, nhưng quy định của nhà trường là chỉ có phụ huynh mới có thế rước bé đi.

Nam Cung Lãnh cười thản nhiên, không chút bận tâm nói:

-Tôi là cha bé.

Người nào đó mặt dày không chút bận tâm đến việc Thủy Miên có chịu đồng ý cho anh nhận con không đã tự xưng cha của tiểu Vân. Trong xấp tài liệu mà tên thuộc hạ của Ám điều tra, cũng có ghi tuổi bé. Bé đã hơn ba tuổi một chút, cô lại đi được bốn năm, vậy không phải con gái anh thì còn có thể là con ai?

Cô giáo xoay qua hỏi tiểu Vân:

-Đây có phải là ba con không?

Bé vẫn còn đang buồn bực tại sao chú Ryan không đến rước mình mà lại là ba, không để ý gật gật đầu.

Cứ như thế, cô giáo vô cùng yên tâm giao tiểu Vân cho Nam Cung Lãnh. Anh dẫn con gái lên xe, rồi mới hỏi:

-Con muốn đi chơi ở chỗ nào? Basẽchở con đến đó ngay.

Tiểu Vân hơi bễu môi bất mãn, rõ ràng không hài lòng, nhưng khi thấy anh xoay người nhìn mình đã lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, trở thành một con nai con ngơ ngác:

-Con muốn ra công viên chơi.

Nam Cung Lãnh không hề phát hiện chút biểu tình tinh quái của con gái nhỏ, vui vẻ đáp ứng rồi lái xe đến công viên.

Ngay khi xe vừa dừng lại, tiểu Vân bừng bừng hứng khởi vội vả chạy vào trong công viên. Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của con bé, không khỏi bật cười. Nếu không phải tiểu Vân có bộ dạng tương tự Miên Miên của anh đến chín phần, anh còn cho rằng cô đã nhầm con đi. Con bé quá ư là tinh nghịch và năng động, hoàn toàn không giống mẹ nó.

Đương nhiên Nam Cung tiên sinh cũng đã quên mất bản chất của mình chẳng khá hơn là bao nhiêu. Chẳng qua lúc nhỏ tuổi, anh sống cũng Tiêu Lãnh, không có cơ hội để bộc lộ sự quậy phá của mình.

Chưa đến một phút sau, tiểu Vân đã xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt rưng rưng, nhỏ giọng kêu:

-Ba.

Anh xoa đầu con bé, cưng chiều nói:

-Sao không đi chơi đi con?

Đôi mắt long lanh của con bé chớp liên tục:

-Con không có vé.

Sự khinh bỉ của tiểu Vân dành cho người ba này không khỏi tăng thêm một bậc. Ba gì đâu mà không chu đáo gì cả, người ta muốn chơi cũng không biết mua vé giùm. Vẫn là chú Ryan tốt hơn…

Dĩ nhiên, mặc dù trong lòng cô bé nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn không hề có một biểu hiện gì gọi là khả nghi cả, ngoại trừ mắt chớp hơi nhiều một chút thôi.

Nam Cung Lãnh cũng hơi xấu hổ. Từ trước đến giờ anh luôn bận bịu với công chuyện, có bao giờ đến mấy chỗ như công viên đâu. Anh gãi gãi đầu, hỏi con bé:

-Quầy bán vé ở đâu con?

Tiểu Vân đã không biết nói điều gì hơn, trực tiếp nắm tay lôi anh đến quầy bán vé.

Sau khi anh thanh toán xong, cô bé cầm một đống vé của các trò chơi vui vẻ chạy đến khu vực chơi đua xe. Người cha này, mặc dù hơi ngốc một chút nhưng mà cũng khá tốt, mua cho cô nhiều vé như vậy, đủ để chơi cả một tuần.

Nam Cung Lãnh nhìn còn gái thuần thục điều khiến xe đồ chơi không khỏi kinh ngạc. Chẳng những con bé lái xe rất tốt, không va chạm khi quẹo cua mà còn có thể né được những chiếc xe do bọn trẻ khác chạy lung tung nữa.

Trên môi anh không khỏi treo nụ cười. Con gái của anh đúng là rất đặc biệt, lại thích những trò chơi cá tính mạnh như thế này. Đương nhiên, người cha nào đó không hề biết mình đang bị con gái khinh bỉ một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.