Mùa Đông Sẽ Về

Chương 72: Ngoại truyện 3: Sóc nghịch ngợm vs hắn chàng hào hoa (1)



Lý Thần từ nhỏ đã là một tiểu soái ca vô cùng tuấn mỹ. Từ khi đi học mẫu giáo, hắn đã là trung tâm của mấy cô bé cùng trường. Khụ khụ, nên dùng từ gì để diễn tả điều đó đây ta? Có lẽ là hoa đào bay bốn phía. Vâng, không thể phủ nhận, hắn chàng nam phụ này rất có tố chất Harry Stu(*), người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như thế chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cả. Lên cấp hai rồi lại cấp ba, số lượng fan nữ của hắn ta chẳng những không giảm mà càng ngày càng tăng. Lí Thần khá đắc ývềđiều đó, và hắn luôn duy trì hình tượng mĩ nam ôn nhu trước mặt các nữ sinh. Điều đó càng khiến không biết bao nhiêu là nữ sinh thầm thương trộm nhớ chàng ta.

Sau này, khi đã vàoĐônglàm việc, bị Nam Cung Lãnh bốc lộc sức lao động, hắn cũng bớt “lộn xộn” hơn. Nhưng cái bản tính đa tình của hắn làm sao dễ dàng thay đổi được chứ! Trong công ty, trừ vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao kia, hắn vẫn là một người có lượng fan cao ngút ngàn. Thỏ không ăn cỏ gần hang, hắn cũng không có tâm tư mà yêu đương khi làm việc, nhưng điều đó vẫn khiến tâm lí thích hư vinh của hắn vô cùng thỏa mãn.

Thế nhưng, dẫu có được chiếu cố đến thế nào thì hắn cũng chỉ là một nhân vật phụ mà thôi. Đi đêm có ngày gặp ma, sao những tháng ngày làm công tử phong lưu, cuối cùng Lí Thần cũng đã trượt vỏ chuối. Đó là một ngày đẹp trời, khi diễn vở tuồng “một khóc hai la ba treo cổ” với vị cấp trên khó tính kia, hoa hoa công tử cũng có được một vài ngày nghỉ phép. Vậy là hắn quyết định đi đến một bãi biển nổi tiếng nghỉ dưỡng.

Và rồi, cái ngày “trượt vỏ chuối định mệnh ấy đã diễn ra như thế này này…

Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thoại cho một cô nàng nào đó, hắn nằm dưới ô che nắng, khoe nửa thân trần cơ bắp của mình rồi thưởng thức một trái dừa. Trong lúc mắt đang lim dim, dường như sắp ngủ, bỗng, có một “con mồi” lọt vào tầm ngắm của hoa hoa công tử nhà ta. Không son, không phấn, không đầm mềm váy mượt, “con mồi” bận một chiếc quần jean chỉ dài quá đầu gối một chút, áo khoác cột ngang eo, bất chấp ánh nắng mặt trời chói chang vui vẻ cầm máy chụp hình ghi lại những khung cảnh thật đẹp.

Đọc tới đây, các độc giả đã đoán được “con mồi” mà Lí Thần nhắm tới là ai chưa?

Chính xác, cô ta chính là Mộ Dung tiểu thư đang thực tập bên một tòa soạn báo. Hôm nay, cô đi đến khu resort này là vì tòa soạn phân cho cô làm thử một vài mẩu tin ngắn cho phần quảng cáo của báo. Thế nên, mới có cảnh vị tiểu thư đỏng đảnh này tung tăng chạy nhảy khắp nơi như thế này đây.

Khi đã “xác định” được mục tiêu, Lí Thần giả vờ đi tản bộ dọc theo bãi biển. Với một chút cố tình, hắn đã thành công gây được sự chú ý của Tuyết Băng.

-Này anh kia!

Vừa nhìn đã biết là loại đàn ông không đàng hoàng, vừa thấy con gái đẹp mắt đã sáng rỡ. Dù rằng anh ta cứ giả vờ “vô tình” đi qua đi lại trước mặt cô, nhưng cứ nhìn cái vẻ mặt đê tiện kia là đủ biết cái gã đàn ông t*ng trùng lên não kia nghĩ gì rồi. Mà thật ra hắn muốn “phát xuân” như thế nào thì cô cũng chẳng quang tâm, bất quá nghĩ đến đối tượng mà hắn ta đang mơ tưởng là cô thì thật là kinh khủng.

Nghe tiếng kêu của “con mồi”, hắn vui vẻ quay lại, bắt đầu tuôn ra một tràng:

-Thế nào hả cô em xinh đẹp, tôi có thể giúp được gì cho em.

Tuyết Băng nhìn người không ngừng lải nhãi trước mặt mình, mặt đầy vạch đen. Giờ thì cô đã hiểu tại sao nhỏ bạn thân của mình chán ghét lũ “ruồi” đến thế. Chỉ việc lượn lờ trước mặt người khác thôi đã khiến người ta không cách nào chịu được, thế mà lại còn luôn phát ra âm thanh “vo ve”. Có điều Mộ Dung Tuyết Băng cô đây đâu có phải loại con gái hiền lành như bạn tốt của mình. Cô chính là một tiểu ma nữ nổi danh trong trường, khiến biết bao nhiêu nam sinh phải e dè kiêng sợ. Thế nên, câu tiếp theo mà cô mở miệng khiến Lí Thần chết đứng như trời trồng:

-Anh làm ơn cút ra khỏi ống kính của tôi, đừng làm ô uế khung cảnh tôi sắp chụp, được chứ?

Sau khi ngơ ngác dưới ánh nắng chói chang của mặt trời buổi trưa, cuối cùng, hắn cũng đã hoàn hồn. Lần đầu của hắn mất một cách lãng xẹt như thế đấy. Nội tâm Lí Thần không ngừng rơi nước mắt. Một cô nàng không quen biết đã phá đi cái kỉ lục “chưa từng bị từ chối” của hắn mất rồi. Biết vậy hắnsẽkhông mặt dày mày dạn đi làm quen với người ta đâu, ân hận quá đi.

Nhưng ngay sao khi tỉnh táo, Lí Thần lại càng thêm hứng khởi. Giống y như người ta lần đầu ăn trái ớt, tuy rằng rất cay nhưng sao khi cảm giác đó nhạt đi, người ta không tự chủ lại muốn nếm lại hương vị cay nồng kia. Hoa hoa công tử cũng thế. Hắn đã chán cái cảm xúc ngọt ngào là được mấy cô nàng vây quanh, và bây giờ hắn cần một thứ gì đó có tính khiêu chiến hơn, giống như quả ớt cay vậy. Thế nhưng, lúc đó “con mồi” của hắn đã chạy đi mất rồi.

Thế là hắn đivềkhách sạn đã đặt trước, trong đầu không khỏi thầm lên kế hoạch. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô gái kia đối với việc chụp ảnh, hắn có thể đoán được đósẽlà tư liệu quan trọng cho cô ta. Nhưng hôm nay bị hắn “gây rối” làm mất hứng, nên chắc chắn cô nàngsẽlại xuất hiện vào ngày mai để tiếp tục công việc.

Vậy là hắn nhắn chóng mở laptop của mình lên, tham khảo vài khóa nhiếp ảnh dành cho dân nghiệp dư. Có cùng đề tài thìsẽcó nhiều vấn đề để nói. Hắn không tin là một người đẹp trai hào hoa như hắn hạ mình vẫn không thể khiến cô ta động lòng.

Nhưng sự thật là người nào đó đã quá tự tin vào sức quyến rũ của mình. Sáng hôm sao, trong lúc Mộ Dung Tuyết Băng đang vui vẻ cầm máy chụp ảnh ra bờ biển thì hắn lại “lù lù” xuất hiện. Thấy gương mặt quen thuộc, cô không khỏi bực bội rồi chau mày:

-Tại sao anh cứ ám tôi mãi thế!

Do quá tức giận, cô run tay, khiến tấm ảnh cũng chẳng còn được rõ nét như lúc ban đầu.

Vẻ mặt của cô càng thêm tệ hơn. Lí Thần chợt nhớ đến đám kiến thức mà mình vừa xem trên mạng hồi hôm, vội vả giành chiếc máy ảnh từ tay cô:

-Đưa đây cho tôi, tôisẽchỉ cho cô cách chụp được một tấm ảnh đẹp…

Tuyết Băng dĩ nhiên là không phục, cho nên không chịu đưa máy ảnh cho hắn ta. Và trong quá trình giằng co, chiếc máy ảnh kia đã rơi xuống biển, uống nước một cách ngon lành.

Mộ Dung tiểu thư tức giận đến đỏ mắt, vội vả nhặt chiếc máy ảnh lên, cẩn thận lau chùi. Cô nhìn “hung thủ” đang nở nụ cười vô tội vạ, hét to:

-Tôi, Mộ Dung Tuyết Băng xin thềsẽkhông đội trời chung với anh.

Lí Thần càng nở nụ cười tươi rói. Thì ra, cô ấy tên là Mộ Dung Tuyết Băng. Quả là người đúng như tên, thảo nào cô ấy lại lạnh lùng với “tình cảm” của anh là thế...

Đương nhiên, anh chàng đa tình đó đã quên mất mình chỉ vừa gặp người ta được hai ngày, mà lần nào cũng toàn để lại ấn tượng xấu trong lòng người ta.

Cũng từ sau sự kiện đó, trên cõi đời này lại nhiều thêm một cặp oan gia.

* Chú thích:

Harry Stu: ý nói nhân vật luôn được bàn tay vàng của tác giả che chở, thích hi sinh, có nhiều khả năng đặc biệt… (tương tự như Marry Sue chỉ khác mỗi giới tính).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.