Sau lần gặp gỡ đầy ấn tượng kia, Mộ Dung Ngạo cũng không còn cơ hội gặp lại Hứa Lam Vi nữa. Hắn không ngừng vùi đầu vào chương trình rèn luyện, quyết tâm trở thành người thừa kế chính thống của Mộ Dung thị. Hắn phải trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ những gì mình yêu thích.
Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm ơn người chú của mình. Ông ấy hoàn toàn không có ý kiến với chuyện đứa cháu như hắn làm người thừa kế, bởi con gái Tuyết Băng của ông chẳng thể nào ngồi yên một phút. Cho nó một ít cổ phần để an nhàn lấy tiền tiêu thì còn được, chứ đưa cả công ty cho nó thì chẳng biết mất mấy ngày Mộ Dung thị sẽ biến mất khỏi hành tinh.
Đối với cô em họ nhất quỷ nhì ma này thì hắn cũng chẳng còn gì để nói. Tình cảm anh em giữa hai người họ cũng chẳng tốt là mấy, nhưng cũng không đến nổi tệ. Nếu hắn nắm được quyền to, đương nhiên cô em này hắn vẫn phải lãnh trách nhiệm chiếu cố mà thôi.Có điều khoảng thời gian gần đây, dường như nó vừa câu được một con kim quy nhỉ? Được Nam Cung Lãnh trọng dụng, năng lực ắt hẳn không tệ, cũng thừa sức nuôi nó béo mập qua ngày.
Sau đó vài hôm, Mộ Dung Ngạo bất ngờ nghe cô em họ phàn nàn vì mất liên lạc với bạn thân. Giọng điệu nhấn mạnh của Tuyết Băng về chuyện “Thủy Miên như bốc hơi khỏi hành tinh” khiến trong lòng hắn dâng lên một cổ bất an. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cô?
Lại qua vài ngày nữa, hắn bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại của cô em họ. Tuyết Băng hốt hoảng kể cho hắn biết Thủy Miên đang bị Nam Cung Lãnh giam lỏng bởi vì cô ấy phát hiện anh ta muốn thu mua Hạ thị, can ngăn không được và bị bắt nhốt bên cạnh anh ta. Cơn giận trong lòng hắn như núi lửa trào dâng. Tại sao anh ta dám làm như thế chứ?
Hắn lặp tức tạm dừng công việc của mình, vội vả chạy đến chỗ cô em họ, bàn tính kế hoạch giải cứu Thủy Miên. Bằng mọi giá, hắn không thể để cô gái nhỏ kia xảy ra chuyện được. Hắn đã giao cô cho Nam Cung Lãnh, nhưng anh ta lại tự tay làm cô tổn thương. Đã thế, hắn sẽ mang cô trởvề bên cạnh mình mà chăm sóc.
Mọi chuyện nhanh chóng diễn ra, cô đã tìm được thời cơ để trốn khỏi anh ta. Trong quá trình đón cô trở về, hắn bất ngờ nhìn thấy Lam Vi. Thấy hắn kéo Thủy Miên lên xe, cô nhìn hắn đầy ngỡ ngàng và nghi hoặc. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn mơ hồ cảm giác mình đang gây ra một lỗi lầm gì đó.
Nhưng tình huống cấp bách khi ấy không cho phép Mộ Dung Ngạo nói với Lam Vi điều gì. Hắn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Nam Cung Lãnh quanh đây, nên nhanh chóng lái xe rời khỏi ngay lập tức. Nhưng không ngờ, trong quá trình rời khỏi, Thủy Miên lại kiên quyết kêu hắn dừng xe rồi quay ngược lại. Và cũng vì chuyện đó, cô mới bị một viên đạn lạnh lẽo xuyên qua vai.
Hắn cũng không biết hình dung như thế nào về tâm trạng của mình lúc đó nữa. Khi hắn thấy một họng súng đen ngòm đang nhắm vào Thủy Miên, hắn chỉ biết đẩy mạnh cô, hòng làm viên đạn kia lệch mục tiêu. Tuyệt vọng, đau nhói, bất lức, rất nhiều cảm xúc hiện lên, chi phối đầu óc hắn. Và cú đẩy đó đã khiến viên đạn không xuyên trúng mục tiêu ban đầu, tuy nhiên cô vẫn bị thương.
Thủy Miên bất tỉnh, nằm trong bệnh viện. Hắn bị Mộ Dung thúc thúc hối trở về tiếp tục làm việc, cho nên mỗi ngày chỉ đến thăm cô vài tiếng đồng hồ. Có vài lần, hắn gặp Lam Vi đi theo Tuyết Băng vào thăm cô bạn đang bất tỉnh. Tuy rằng họ có cơ hội ở chung, nhưng cả hai người cũng không hề nói chuyện với nhau. Hứa Lam Vi không thích nói, Mộ Dung Ngạo lại không có tâm trạng để gợi ra một chủ đề, cho nên cả hai chỉ lặng im, ngồi nhìn Thủy Miên.
Nhìn cô gái nhỏ bất tỉnh hôn mê nằm trên giường, rồi lại nhìn sang người con gái kiên cường đang ngồi bên cạnh, trong lòng Mộ Dung Ngạo không khỏi tán thưởng. Trong đôi mắt xanh xinh đẹp của Lam Vi đang nói cho hắn biết, cô vô cùng lo lắng cho bạn nhưng lại không hề có một chút biểu hiện quá khích nào. Bất quá, nếu hắn biết cô không biết cách biểu lộ cảm xúc thì sẽnghĩ sao.
Cho đến một hôm, khi cả hai đang ngồi canh giữ Thủy Miên như thường lệ, Lam Vi bỗng mở miệng nói:
- Anh… Nam ..Cung Lãnh… không xấu. Anh ấy… yêu… Miên.
Tâm tình Mộ Dung Ngạo cũng vì câu nói đó mà xấu hẳn đi:
- Nếu hắn yêu Thủy Miên thì sẽ không cố chấp giành lấy Hạ thị, càng không làm loại chuyện như giam lỏng cô ấy.
Lam Vi ngước đôi mắt lam xinh đẹp nhìn hắn, giọng nói mềm mại pha chút cầu xin:
- Tin… tin tôi.
Trong lúc Mộ Dung Ngạo ngỡ ngàng, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mi của Lam Vi lăn xuống. Hắn nhanh chóng đưa tay gạt đi nó, nhìn cô ấy có chút sững sờ. Ngay khi hoàn hồn, hắn lặp tức quay lưng, rời khỏi phòng bệnh kia.
Tay hắn nắm chặt lại thành hình đấm. Tại sao chứ? Tại sao cô gái nhỏ mà hắn luôn dốc sức che chở lại lựa chọn Nam Cung Lãnh, mà anh ta không biết trân trọng cô ấy. Có được một Hạ Thủy Miên đã là phúc đức mà anh ta để dành từ kiếp trước, tại sao bây giờ đến cả Lam Vi cũng bênh vực anh ta? Anh Nam Cung Lãnh! Gọi thật là thân thiết.
Đến khi cơn giận đã qua đi, Mộ Dung Ngạo đã bình tĩnh trở lại. Hắn hoảng hốt, nhìn lại tâm trạng của mình vừa rồi. Không đúng, hắn có là gì của Lam Vi đâu mà khi thấy cô ấy thân thiết, bênh vực cho Nam Cung Lãnh, hắn lại khó chịu. Người hắn yêu là Thủy Miên mà!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Dung Ngạo bắt đầu nghi ngờ tình cảm của bản thân. Có thật là hắn yêu Thủy Miên không?
Lật lại từng trang kí ức, hắn cố gắng lục lọi lại những cảm xúc của mình về cô gái nhỏ. Bảo vệ, gần như chỉ có hai từ là bảo vệ. Hắn không nở để cô gái ấy tổn thương hay bị bất kì chuyện gì ảnh hưởng. Có lẽ, vì cô ấy quá thuần khiết, như một tiểu thiên sứ lạc xuống nhân gian, khiến hắn không tự chủ chở che.
Nếu tình cảm của hắn đối với Thủy Miên không gọi là yêu, vậy còn cảm giác mà hắn dành cho Lam Vi thì sao? Không phải một thứ gì đó quá mãnh liệt, nhưng những khi ở gần cô, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Mỗi khi nhớ đến nụ cười hiếm hoi mà hắn bắt gặp, con tim hắn không khỏi rộn lên. Thế là yêu sao?
Chưa tìm ra đáp án, môi hắn đã cong lên, tạo nên một nụ cười chua chát. Vẫn là Nam Cung Lãnh thắng hắn một bước. Cho dù là Lam Vi, dường như em ấy cũng có tình cảm đặc biệt với người kia.
Màn đêm dần buông xuống, tâm hắn cũng lạnh dần đi.