- Mình đã quyết định, mình sẽ nộp đơn xin thực tập tại công ty lập trình: Đông.
Tuyết Băng ở bên kia đầu dây, nghe cô bạn thân mình đưa ra cái đáp án “đầy thuyết phục” thì không khỏi thét lên:
- Cậu có nghe lời tờ báo lá cải nào không mà thiên đường mở cửa cậu không vào, địa ngục không lối cậu lại đến thế.
Thủy Miên nghe cô bạn thân nói, cũng có chút lo lắng:
- Chế độ làm việc bên đó nghiêm lắm à, Băng Băng?
- Dĩ nhiên là nghiêm. Cậu biết mức lương của công ty đó, lương một tháng gấp 2 lần các công ty cùng ngành mà tại sao đến giờ chỉ có chưa tới 500 người không? Vì công ty bên ấy làm việc thường xuyên phải tăng ca, làm sai dù là một lỗi nhỏ cũng dễ dàng bị khai trừ. Thế nên những người làm ở đó toàn thuộc thành phần “thanh niên nghiêm túc”.
Tuyết Băng hét lớn, giọng đầy bức xúc:
- Chưa kể đến việc mình nghe đồn, gã tổng giám đốc đó điển hình là tảng băng mặt lạnh, nên dù giàu có, đẹp trai mà chưa có nổi cô người yêu nào, tính tình còn vô cùng cay nghiệt nữa.
- Mình thấy điều đó rất tuyệt mà, Băng Băng.
Còn tưởng điều gì to tát lắm. Thủy Miên thở dài, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn. Thật tuyệt, chỗ cô định thực tập sẽ toàn những người vô cùng nghiêm túc và chú tâm với công việc, cô sẽ không cần lo bị lũ “ruồi” làm phiền.
Nghe giọng bình thản của bạn thân, Tuyết Băng suýt nữa đập đầu tự tử. Mộ Dung Tuyết Băng ơi là Mộ Dung Tuyết Băng, sau mi khôn ba năm mà dạy một giờ thế này. Mi không biết là nhỏ Miên sợ nhất lũ “ruồi” hay sao? Vừa rồi còn “quảng cáo” công ty bên đó toàn mấy người nghiêm túc thì làm sao nhỏ chịu đi nơi nào khác đây.
- Thôi, mình cho cậu hay tin vậy thôi, cúp máy đây.
Tuyết Băng biết bạn thân “lòng đã quyết”, nhưng trong lòng lại vô cùng tức tối. Cô ra vẻ chắc chắn, nói quả quyết:
- Dù cậu có thích đi chăng nữa thì cũng chưa chắc được nhận vào thực tập đâu. Mình đoán là cậu sẽ rớt từ vòng giữ xe của công ty bên ấy.
Thủy Miên biết bạn thân vẫn còn giận mình không nghe nhỏ khuyên nhủ, nhưng cô thản nhiên cúp máy. Đùa à, cô không muốn mình bị tra tấn thêm vài tiếng nữa đâu.
Nhưng chợt nhớ đến việc sinh viên muốn thực tập tại công ty “Đông”, thì ngoài thành tích xuất sắc vẫn phải qua cuộc phỏng vấn của hội đồng công ty. Như lần trước, cuộc phỏng vấn này có sự tham gia của tổng giám đốc, trưởng phòng nhân sự, trưởng phòng quản lí. Cô phải chuẩn bị thêm tài liệu đã. Để không khéo mà rớt từ vòng giữ xe thật thì Băng Băng sẽ cười đến rụng răng thôi.
- - - - - -
Sáng hôm sau, vừa đúng giờ làm việc, một chiếc xe Audi R8 đã nhanh chóng dừng lại trước tập đoàn Đông. Từ trên xe, một bóng hình nhỏ nhắn bước xuống. Cô mặc một chiếc đầm sọc caro màu xanh nhạt, mái tóc đen dài mềm buông thả theo làn gió phấp phới tung bay. Tay cô ôm chặt bộ hồ sợ, gương mặt thể hiện rõ sự hồi hộp. Nhưng từ trong đôi mắt tròn xoe thơ ngây lại vô cùng khó có được một vài tia mong đợi. Người đó không ai khác chính là Thủy Miên, người sắp bước vào nơi được mệnh danh là “địa ngục trần gian”- công ty lập trình Đông để đăng kí xin thực tập.
Vừa bước vào công ty, cảm xúc đầu tiên của Thủy Miên là vô cùng hài lòng. Dù là một trong mười công ty có doanh thu cao nhất của thế giới, nhưng cách bài trí của “Đông” không hề xa hoa mà vô cùng gọn gàng, khoa học. Cô nắm chặt tay, lấy lại bình tĩnh rồi dựa theo sơ đồ hướng dẫn dán ngay ở sảnh chính mà đi đến phòng nhân sự.
Nhưng cô không hề hay biết, trong lúc cô đang vô cùng hồi hộp và lo lắng thì phía sau lưng cô, có một nam nhân đang dõi theo. Gương mặt tuấn lãng, lạnh lùng hiện lên chút hồ nghi:
- Là em sao, bé con?
Hắn chợt cười, tự giễu mình. Ngày nào hắn cũng nhớ về cô, nhớ đến mức hắn gần như sắp hỏng mất, thậm chí bây giờ lại còn gặp ảo giác nữa. Nhanh chóng khôi phục gương mặt lạnh như băng, hắn nhanh chóng bước đến thang máy để đến tầng cao nhất.
- - - - - -
Đến nơi rồi. Thủy Miên nhìn căn phòng có ghi mấy chữ: “Phòng nhân sự” liền dừng lại. Sau khi do dự trong giây lát, cô khẽ gõ cửa và từ bên trong, một giọng nữ thánh thót vang lên:
- Mời vào.
Yên Chi nhìn người vừa bước vào căn phòng. Cô ấy có dáng người xinh đẹp, gương mặt non nớt, trẻ trung, thoạt nhìn rất hồn nhiên, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người đối diện. Nhưng chưa đợi cô đánh giá xong, cô bé ấy khẽ ngập ngừng, cất giọng hỏi:
- Chị ơi, cho em hỏi, có phải hôm nay là ngày chọn sinh viên vào công ty mình thực tập hay không.
- Phải.
Yên Chi trả lời, nhìn cô bé trước mắt đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ cô gái mỏng manh này định bước vào cuộc sống địa ngục trần gian? Hay là đang có ý đồ gì với Tổng giám đốc đây. Dĩ nhiên, trong lòng cô ta thiên về loại khả năng thứ hai hơn, chút hảo cảm với cô bé này cũng nhanh chóng giảm xuống. Loại người không biết sống chết này sẽ bị Tổng giám đốc sa thải sớm thôi. Thế nên, cô ta thay đổi thái độ, giọng lạnh hẳn đi:
- Nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu phỏng vấn. Nhưng chị nhắc em trước, tiêu chuẩn của công ty luôn rất cao, nếu em không tự tin thì nên chọn chỗ khác nhẹ nhàng hơn.
Thủy Miên dĩ nhiên không hề hiểu hàm ý ẩn trong câu nói của cô ta, chỉ cho là cô ta có ý tốt, vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ:
- Em cảm ơn chị.
Và không chút do dự, cô bước về nơi sắp diễn ra cuộc phỏng vấn.
- - - - - -
- Số báo danh 21 – Triệu Tử Kì.
Âm thanh vang vọng ra, khiến một loạt ứng cử viên đang ngồi trên sảnh chờ càng thêm phần căng thằng. Thủy Miên cũng là một trong số đó. Nhìn những người đến trước từng người, từng người bước ra, vẻ mặt buồn bã, cô cũng thấy có chút lo. Không lẽ như Băng Băng nói, Hạ Thủy Miên cô đành phải rớt từ vòng giữ xe sao? Nghĩ đến đó, trên trán cô, vài giọt mồ hôi bất giác rơi, cơ thể cũng run nhẹ nhưng cô không hề để ý. Bộ dạng lọt vào mắt những người khác khiến người ta không tự chủ được mà có ý định bước lên, an ủi cô. Và rất nhanh, người thanh niên vừa bước vào căn phòng cũng đã bước ra với vẻ mặt ủ rũ.
- Số báo danh 22 – Hạ Thủy Miên.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, nhanh nhẹn bước vào phòng phỏng vấn.
Ba người đàn ông khẽ nhíu mài, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn tiến vào căn phòng. Có lẽ do cái nhìn phiến diện, nhưng “Đông” chủ yếu chỉ tuyển nhân viên nam. Bởi vì những người nữ trong mắt người lãnh đạo là sinh vật phiền phức, chỉ được vẻ bề ngoài, năng lực thì thiếu thốn, lại còn thường xuyên lãng phí thời gian. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc, cả ba người đều thay đổi sắc mặt. Một người thì hiện rõ vẻ thích thú, một người thì hiện lên nét hân hoan nhưng nhanh chóng bị giấu đi và người cuối cùng thì đôi mài lại càng nhíu chặt hơn. Ba người đó dĩ nhiên lần lượt là Lý Thần – trưởng phòng quản lí, tổng giám đốc của tập đoàn “Đông” – Nam Cung Lãnh và Âu Dương Vĩ – trưởng phòng nhân sự.
Thủy Miên không có tâm tư để ý đến những biểu hiện nhỏ đó, hồi hộp ngồi xuống ghế. Người đầu tiên hỏi Thủy Miên chính là Lý Thần:
- Em là Hạ Thủy Miên?
- Vâng.
Cô lễ phép trả lời, đôi tay không tự chủ nắm chặt lại, biểu hiện chủ nhân nó đang rất căng thẳng.
- Tôi đã xem qua hồ sơ của em, phải nói là …
Thủy Miên ngẩn mặt nhìn hắn, hồi hộp chờ đợi lời đánh giá.
- Rất hoàn mỹ.
Hắn khẽ phun ra ba chữ cuối khiến cô như cất bớt được nổi lo. Nhưng cô chưa kịp nở nụ cười thì hắn đã nhanh chóng tiếp tục:
- Tuy nhiên, Đông không chỉ nhận những kẻ giỏi về lí thuyết suông. Cho nên, hôm nay, em cần vượt qua khảo nghiệm của chúng tôi. Hãy hoàn thành phần mềm tường lửa chống lại loại virut mà chúng tôi dùng để khảo nghiệm em trong thời gian quy định nhé, cô bé.
Thủy Miên được ngồi khảo nghiệm trước máy tính chuyên dụng. Nhưng cô không hề hay biết, trong thời gian đó, ba người nam nhân ngoài kia thoáng có sự trao đổi với nhau:
- Lão đại, người nghĩ cô nhóc đó, qua được không.
Âu Dương Vĩ nhìn Lý Thần, ánh mắt không chút dấu giếm, phun ra hai chữ đầy cay độc:
- Không qua.
Lý Thần nghe giọng nói đầy ác nghiệt của Dương Vĩ, không nhịn được trừng mắt:
- Nhị ca à, người ta nào có đắc tội huynh. Aiz, mà quên mất, có lẽ lớn lên xinh đẹp đối với huynh cũng tính là tội ác! Nhưng mà đệ không hỏi huynh nha, đệ đang hỏi đại ca. Đại ca à, huynh nghĩ sao?
Nam Cung Lãnh khẽ cười, trên mặt hiện lên một tia ôn nhu hiếm thấy:
- Sẽ qua.
Nghe hắn nói vậy, người vốn có cái nhìn phiến diện như Âu Dương Vĩ cũng không khỏi kinh ngạc. Từ lúc mới vào phòng vấn, hắn đã thấy tố chất tâm lí của cô bé đó không ổn. Dưới tình trạng như vậy, làm sao mà chống lại được virut BX-160? Nhưng mà đại ca, từ trước đến giờ không nói sai.
Bỗng, một âm thanh bất chợt vang lên. Nghe tiếng động bất thường này, Âu Dương Vĩ và Lý Thần đều lộ rõ vẽ kinh ngạc, còn Nam Cung Lãnh thì thản nhiên như đã biết trước. Lý Thần thấp giọng, lẩm bẩm:
- Vậy mà qua. Hơn nữa, còn chỉ dùng một nửa thời gian quy định để hoàn thành.
Thủy Miên bước ra khỏi phòng, tinh thần cực kì phấn chấn. Đã lâu lắm rồi cô mới được chơi vui đến như vậy nha. Phải nói là sao ta? Độc cô cầu bại cuối cùng cũng gặp được đối thủ.
Nhưng khi vừa nhìn đến ba gương mặt đang ngôi đó, cô chợt nhớ đến “thảm án” mà mình vừa gây ra. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ rõ chút lo lắng, thanh âm lí nhí vang lên:
- Em đã lỡ tay phá hủy BX-160, nhưng em xin hứa là em không cố ý.
Lý Thần theo phản xạ mà thốt lên:
- Đó đúng là một việc lớn.
Nghe đến đó, tâm tình vui vẻ của Thủy Miên nhanh chóng biến mất. Cô thừa nhận, khi nãy cô có chút hưng phấn nên ra tay khá nặng với BX-160, nhưng mà cô không muốn vì vậy mà đánh mất cơ hội vào “Đông”. Nhìn cô đang rối rắm, không biết nên làm sao, Nam Cung Lãnh khẽ cười.
- Chúc mừng em, em được nhận vào thực tập.
Sau đó, còn đầy thâm ý nhìn cô:
- Thần không trách em phá hủy virut của cậu ấy, chỉ là hơi ngạc nhiên vì đã khá lâu, không có người làm được điều này. Dù sao, yêu cầu của chúng tôi, chỉ cần chống lại BX-160 là đã được nhận. Nên em có thể chính thức đi làm vào ngày mai. Sáng mai, em sẽ được phân công nhiệm vụ chính thức.
Hiểu ra mọi chuyện, Thủy Miên cười rạng rỡ. Cô cúi đầu chín mươi độ:
- Cảm ơn.
Sau đó, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng phỏng vấn mà không chú ý nơi sau lưng, có một người nhìn cô ánh mắt đầy hoài niệm, còn một người thì lại thất thần. Chỉ có mỗi Lý Thần vô cùng tỉnh táo, lòng đầy phấn khởi tiếp tục sự nghiệp tra tấn của mình:
Số báo danh 23 – Tạ Chiêu.
Mặc cho Lý Thần tiếp tục việc phỏng vấn, Nam Cung Lãnh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất dần, khẽ lẩm bẩm: