Một hủ nữ nào đó đôi tay không ngừng lướt trên bàn phím nhanh hơn múa, miệng không ngừng kêu réo đòi người phục vụ. Chẳng bao lâu sau, một ly nước nhanh chóng đẩy đến trước mặt Loan Loan, và một giọng nói bực bội khác vang lên:
- Của cô, đừng phiền tôi nữa.
Lần này, Ám tiên sinh đây không hề tỏ vẻ lạnh lùng mà là đang bực mình thật sự. Từ lúc sinh ra đến giờ, đại thiếu gia ngậm chìa khóa vàng như anh toàn được người khác hầu hạ, chứ có bao giờ hầu hạ ai? Hắn đã bắt đầu hoài nghi, khi nãy, mình đồng ý tạm trú tại nhà cô gái thiểu năng này là đang bảo vệ ngày nghỉ phép hiếm có hay là đang đánh mất luôn chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi nữa!
Đúng lúc này, Võ Loan Loan cũng dừng tay lại. Cô xoay người qua, và bất chợt bắt gặp hắn. Gương mặt tuấn mĩ đến mức khiến người ta nghẹt thở, tim đập thình thích, đặc biệt là trong lúc hắn đang phồng má vì bực bội. Mãi mê ngắm mỹ nam, cô đâu có hay là nước miếng mình đang chảy dài…
Bộ dạng không chút hình tượng của cô khiến Ám không khỏi thở dài. Hắn đi đến bàn, rút một miếng khăn giấy ướt đưa cho cô, bấc đắc dĩ nói:
- Mau lau đi, vi khuẩn sắp bay đầy căn phòng này rồi.
Hắn tuy không mắc chứng khiết phích(*) thời kì cuối như Nam Cung Lãnh, nhưng ít ra cảnh tượng mất vệ sinh này đối với hắn vẫn quá đỗi kinh khủng. Thế nên, bạn nam nào đó tự giác lấy khăn để “bảo vệ sức khỏe bản thân”.
Tuy vậy, trong lòng hắn không khỏi bội phục con người ngồi trước mắt. Không phải cô gái nào cũng có thể bất chấp hình tượng của mình như cô ta đâu! Mà không biết cô ta làm gì mà bày ra cái bộ dạng kinh tởm đến thế.
Chợt, Ám nghĩ đến một điều vô cùng đáng sợ, khóe môi bên trái cong lên, tạo thành một nụ cười vặn vẹo. Chẳng lẽ cô ta đang …phát xuân hay sao? Không được, hắn, hắn phải trốn nhanh ra khỏi chỗ này, để bảo toàn tấm thân xử nam của mình mới được! Thế là bạn nam nào đó không tự chủ được mà lui vài bước.
Võ Loan Loan vừa lau xong, nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn liền vội vả nói ngay:
- Tây Môn Thần Hi(**), anh yên tâm, tôi không có ý đồ gì với anh đâu.
Cô thật sự không muốn bá vương ngạch thượng cung(***) hắn ta a. Cô chỉ muốn mượn hình tượng hắn ta cho tiểu công yêu quý của cô thôi. Chẳng qua là do máu sắc nữ của cô đột nhiên trỗi dậy, làm cô liên tưởng đến nhiều thứ không nên tưởng nên hơi kích động một chút thôi mà.
Nhìn cô ta cuống quít giãy bày không giống giả vờ, Thần Hi tạm thời buông lỏng cảnh giác. Ánh mắt hắn lơ đãng rơi xuống màn hình vi tính, và rồi không khỏi giật mình. Đôi mắt hắn ta trợn trắng, miệng không ngừng kêu to:
- Cái quái quỷ gì đây!
- Truyện đam mỹ thôi, có gì lạ đâu.
Loan Loan trả lời, mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng điều đó khiến hắn nổi gay ốc. Hắn nhìn cô, nói năng lắp bắp:
- Đồi… đồi phong bại tục.
Một kẻ gia trưởng chưa từng chạm vào nữ nhân như Thần Hi làm sau chịu nổi khi đọc phải đam mỹ, hơn nữa còn ngay chương H văn. Những cảnh “da thịt” được miêu tả vô cùng tinh tế khiến cho hắn không tự chủ được rùng mình. Trời ạ, thà quăng hắn vào hang cọp còn tốt hơn phải nhìn thấy những thứ như thế này!
Loan Loan trừng mắt nhìn hắn ta, thông tin được các sợi nơ-ron truyền đi một vòng rồi trở vềtrung tâm não bộ. Uhm, chẳng lẽ tiểu công này có tính gia trưởng. Rất tốt, như thế thì tiểu thụ sẽbị từ chối vài lần, rồi hai người cũng vì thế mà ngược nhau. Rồi thì tiểu công hai sẽ lên sàn…
Càng suy nghĩ, mắt cô càng sáng đến rực rỡ. Chưa bao giờ ý tưởng về một bộ tiểu thuyết mới lại được hình thành nhanh chóng và cụ thể như lần này. Rất khả thi nha, cô tự tin mình sẽ viết được một bộ truyện yêu hận tình thù phức tạp đan xen với nhau để phục vụ cho nhu cầu yy(****) của cộng đồng hủ nữ. Vậy nên, cô vỗ mạnh xuống bàn vi tính:
- Nghĩ ra rồi.
Thần Hi ngơ ngác nhìn kiểu phản ứng chẳng mô-tê gì với những gì mình vừa nói. Nhưng chưa đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Loan Loan đã chạy đến ôm chầm lấy hắn và nhảy dựng lên:
- Cảm ơn anh rất nhiều.
Hắn hoàn toàn đứng hình, chẳng biết phản ứng ra sao cả. Hương thơm của lá bưởi thoang thoảng qua đầu mũi hắn, khiến hắn chìm vào ngất ngây, mặc kệ chuyện bản thân đang bị ăn đậu hủ một cách trắng trợn. Đã vậy, bản thân hắn còn nở một nụ cười vô cùng ngây ngô.
Nhưng giây phút lãng mạn của cặp đôi dỡ hơi kia làm sau có thể kéo dài được đây. Chưa đến mấy giây sau, lời nói của Loan Loan lại khiến hắn một phen run rẩy:
- Anh đúng là hình mẫu lí tưởng nhất cho quyển đam mỹ sắp ra lò của tôi mà!
- Cái gì!
Tây Môn Thần Hi hét lớn, tay chân run rẩy. Hắn cố gắng nhìn lại màn hình vi tính, mới thấy tác giả quyển truyện “đồi phong bại tục” khi nãy với tài khoản mà Loan Loan đang dùng là cùng một tên. Chợt nhớ đến điều gì, hắn túm lấy cổ áo cô:
- Hãy xóa ngay cái bộ truyện sắp ra lò kia cho tôi.
- Không
Loan Loan quật cường trả lời.
Lực đạo cổ tay hắn càng lúc càng trở nên nặng hơn, khiến gương mặt cô dần tái đi vì thiếu oxi. Nhưng đôi mắt to vẫn “kiên cường” trừng lấy hắn, dứt khoát không thỏa hiệp.
Nhìn thấy cô cơ hồ sắp chết vì nghẹt thở, hắn mới buông tay ra, rồi lao về phía vi tính. Loan Loan cách đó không xa lắm, vừa sặc sụa thều thào nói vài câu:
- Vô ích thôi, thư mục đó tôi đã đặt mật khẩu rồi. Anh không nhập thì không thể xóa, mà nhập sai ba lần thì sẽ tự động tắt máy ngay.
Vô cùng bực mình, Thần Hi mới lấy điện thoại ra, bật định vị để bọn người kia tìm đến. Hắn thà chịu đựng mấy lão hồ ly đó còn hơn là ở đây để trở thành nhân vật chính cho cái thể loại đồi trụy kia.
Chưa đến nửa tiếng sau, một thiếu niên tuấn mỹ bước xuống từ ô tô, cung kính nói với Thần Hi:
- Thiếu chủ, mời người trở về.
Loan Loan nhìn thấy anh ta, trong đầu không khỏi tiếp tục suy tưởng bát quái. Dịu dàng mềm mỏng, kiên trì bền bỉ, chắc chắn là đặc tính ưu tiên của tiểu thụ đây rồi. Hôm nay thật là có thu hoạch, đã gặp được hai trong ba hình mẫu quan trọng nhất để dựng lên truyện này. Thế là có thể khởi công được ngay, bởi nhân vật còn lại Loan Loan đã sớm tìm được “cảm hứng” từ trước.
Trước lúc lên xe, Thần Hi không quên liếc cô bằng cái nhìn sắt lẹm cảnh cáo. Nhìn thấy anh ta đã rời đi khá xa, Loan Loan mới luôn miệng lầm bầm:
- Hừ, người ta có thần thông quản đại cỡ nào cũng không thể viết được cả một bộ truyện trong vòng một buổi. Mới mượn hình tượng để viết văn án, tiết tử và cốt truyện thôi mà đã phản ứng dữ dội thế, thật nhỏ nhen…
Ám nào hay biết rằng, phản ứng kịch liệt của hắn càng khiến cô tức giận, và quyết tâm “viết cho bỏ tức”. Thế là bộ truyện đam mỹ NP H vô cùng đặc sắc này được đẩy nhanh tiến độ hơn bất kì bộ truyện nào từ trước đến giờ…
Chú thích:
(*): khiết phích: yêu sạch sẽ.
(**): tên thật của Ám.
(***): bá vương ngạch thượng cung: tức là cường bạo đó.