Chung Lăng luôn có cảm giác rằng, chỉ cần đó là quyết định do chính
bản thân cô đưa ra thì cô sẽ không bao giờ hối hận, thậm chí khi Đường
Tranh lấy việc chia tay để ép, cô cũng không bao giờ chịu thỏa hiệp.
Nhưng khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Phố Đông, cô bắt đầu suy
nghĩ về hành động khăng khăng làm theo ý mình của cô có đáng hay không.
Thượng Hải những ngày đầu tháng Hai, đêm rét căm căm, cô thu mình
trong chiếc áo lông vũ mà vẫn cảm nhận được cái rét len lỏi vào tận
xương.
Cô đợi mãi, đợi mãi, hai người đã hẹn sẽ ra sân bay đón cô đến giờ
vẫn chưa thây bóng dáng đâu. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô lấy điện
thoại ra tìm số của Quách Chỉ Quân rồi bấm máy, đầu bên kia là giọng nữ
nhẹ nhàng cất lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý
khách gọi lại sau”.
Hàng lông mày thanh tú của Chung Lăng cau lại, không phải cô trách Chỉ Quân lỗi hẹn, mà sợ có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Trời bắt đầu mưa như trút nước, khiến tâm trạng Chung Lăng càng tồi
tệ hơn. Cô đưa tay xem đồng hồ và quyết định sẽ không đợi nữa, hòa vào
dòng người vừa xuống máy bay ra điểm đợi taxi, kiên nhẫn chờ đợi.
Vừa đặt hành lý vào cốp xe, điện thoại của Chung Lăng liền réo liên hồi.
“Chỉ Quân à?” Cô vừa chui vào xe, vừa hỏi.
“Xin lỗi chị Chung Lăng, tôi là Phương Nhiên, cầu vượt tắc quá, tôi chưa có mặt ở sân bay được.”
“Vâng”, Chung Lăng đáp thờ ơ, “Không sao, tôi đã lên taxi rồi”.
Đối phương ngừng một lát rồi nói: “Thế tôi gửi tin nhắn tên khách sạn nhé”.
“Vâng.” Chung Lăng cúp máy.
So với sự chậm chạp của cô thì tin nhắn của Phương Nhiên chẳng khác
gì tên lửa: “Khách sạn Westin, nằm gần bến Thượng Hải”. Chung Lăng mỉm
cười gập điện thoại lại.
Vào khách sạn nhận phòng, tắm rửa, thu dọn xong xuôi, cuối cùng Chung Lăng cũng thở phào. Cô mở máy tính xách tay, đang định check mail thì
điện thoại lại đổ chuông.
“Chị Chung Lăng, tôi đang ở dưới sảnh lớn của khách sạn.” Tiếng Phương Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia.
Chung Lăng bình thản nói: “Vậy hả? Nhưng tôi chuẩn bị đi ngủ rồi”.
Rõ ràng Phương Nhiên không thể ngờ Chung Lăng lại trả lời như vậy, cô im lặng hồi lâu.
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Chị Chung Lăng, tôi chỉ muốn lên nói với chị vài câu rồi đi ngay, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị đâu.”
Chung Lăng liền mỉm cười: “Ok, chị lên đi”.
Cô biết bản thân mình không được người ta chào đón gì nhiều, Phương
Nhiên làm như vậy chẳng qua là muốn ra oai trước với cô, nhưng cô cũng
sẽ không vì thế mà lùi bước, đừng nói là vị trưởng phòng thị trường như
Phương Nhiên, kể cả vị phó tổng giám đốc công ty kia cũng coi cô như cái gai trong mắt. Nghĩ thấy cũng phải, đang yên đang lành tự nhiên lại có
vị giám đốc thị trường từ trụ sở chính tại Anh mò sang chi nhánh Thượng
Hải làm việc, trong lòng ai chẳng khó chịu.
Cô phải đối mặt với rất nhiều bài toán khó, con đường cô sắp qua sẽ rất nhiều chông gai.
Phương Nhiên có mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát, một cô gái năng động, làm được việc, đây là ấn tượng đầu
tiên của Chung Lăng về cô ấy.
Còn cô để mặt mộc, giản dị như quả trứng gà mới bóc, tóc buông xõa,
chân đi dép lê, bình dị chẳng hề ra dáng vị lãnh đạo cấp cao trong công
ty, nhìn chẳng khác gì cô bé hàng xóm thân thiện.
Cô mời Phương Nhiên vào phòng, cười hỏi: “Uống gì nhé?” Không đợi đối phương trả lời, cô lại nói thêm: “Nhưng ở đây chỉ có nước khoáng thôi”.
Phương Nhiên đành nói: “Không cần đâu”.
“Thực ra ngày mai đến công ty gặp nhau cũng được, không cần phải đến
cho vất vả.” Chung Lăng cười nói, không hề nhận ra vẻ không vui ở cô.
“Có gì vất vả đâu, trách nhiệm của tôi là phải ra sân bay đón chị, nhưng vì đường tắc quá…”
Chung Lăng lập tức ngắt lời Phương Nhiên, mỉm cười nói: “Thôi, tôi biết rồi, chị còn có việc gì nữa không?”.
Phương Nhiên biết đây là lệnh tiễn khách của Chung Lăng, nét mặt cô
thoáng qua vẻ ngại ngùng, rồi cô cắn môi nói: “Lúc đầu sếp tổng Hướng
Huy và giám đốc Tư Mẫn đã lên kế hoạch ra sân bay đón chị, nhưng công
việc bận quá không sắp xếp được thời gian, mong chị thông cảm”.
Chung Lăng gật đầu rất nhẹ, coi như thay câu trả lời.
Thái độ không vồn vã mà cũng không thờ ơ của cô khiến Phương Nhiên có vẻ ngại ngùng: “Vậy ngày mai gặp nhau”.
“Hẹn gặp ngày mai.” Chung Lăng tiễn Phương Nhiên ra đến cửa: “Tôi không tiễn xuống dưới nữa nhé”.
“Vâng, chúc chị ngủ ngon.”
Nụ cười vẫn đọng trên môi Chung Lăng, cô đóng cửa lại, cầm điện thoại lên bấm số của Quách Chỉ Quân một lần nữa.
Lần này, không ngờ điện thoại lại có người nghe máy: “A lô”. Giọng nam trầm vang lên ở đầu bên kia.
“Lâm Sâm à?” Chung Lăng không dám chắc.
“A lô, cô là?”
“Tôi là Chung Lăng, Chỉ Quân có đó không anh?”
Lâm Sâm nói: “Bọn anh đang ở trong bệnh viện”.
Tim Chung Lăng giật thót: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Chỉ Quân sảy thai rồi.” Lâm Sâm thở dài.
Chung Lăng như người ngồi trên lửa: “Hai người đang ở bệnh viện nào, em sẽ đến ngay”.
Sau khi Lâm Sâm báo tên bệnh viện và địa chỉ, Chung Lăng liền vơ ngay chiếc áo khoác, buộc tạm tóc lại rồi xách túi ra khỏi phòng.
Không hổ là khách sạn năm sao, vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Chung Lăng, liền có nhân viên bước đến hỏi: “Xin lỗi, chị có cần gọi taxi
không?”
Chung Lăng vội gật đầu: “Làm phiền anh”.
Cô đứng trong sảnh lớn tránh mưa, nhân viên khách sạn cầm ô chạy ra
giữa đường vẫy xe. Vì đã khuya, trời lại mưa như trút nước, taxi chạy
qua đều đã có khách cả, gần nửa tiếng đồng hồ mà không bắt được chiếc
nào. Đến khi quay vào, quần áo cậu nhân viên đã ướt hết.
“Chị à, chắc là phải đi ra xa một chút mới bắt được xe, chị cứ đứng ở đây đợi nhé.” Cậu nhân viên còn rất trẻ, cười để lộ hai lúm đồng tiền
nhỏ, trông như học sinh cấp ba.
Chung Lăng cũng thấy vui lây vì nụ cười đó, bất giác đáp lại bằng nụ cười ấm áp: “Không cần đâu, tôi tự ra bắt cũng được “.
“Chị…” Cậu nhân viên ngần ngừ một lát, Chung Lăng đã bước ra ngoài cửa kính, cậu nhân viên rảo bước rất nhanh: “Chị ơi”.
Chung Lăng quay đầu lại, cậu nhân viên đưa cho cô chiếc ô, cô mỉm cười đón lấy và nói: “Cảm ơn em”.
Chung Lăng băng qua hai làn đường, ở đây tầm nhìn rộng, xe cộ qua lại đông, chắc dễ bắt xe hơn.
Mắt cô cận hơn một độ, bình thường không đeo kính cũng không sao,
nhưng trời mưa, nước mưa nhạt nhòa nhìn không rõ, vì thế mỗi khi có ánh
đèn từ xa hắt tới, cô liền giơ tay lên vẫy, nhưng rồi lại chìm trong
thất vọng.
Cô liên tục xem đồng hồ, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc
gọi điện cho Lâm Sâm, cô vẫn đứng yên ở vị trí cũ, tâm trạng sốt ruột
cộng với cái lạnh trong đêm mưa khiến cô phải liên tục giậm châm, đi đi
lại lại cho người ấm hơn.
Thêm mười mấy phút nữa trôi qua, có lẽ sự chân thành của Chung Lăng
đã làm Thượng đế cảm động, cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng trước
mặt. Cô vội thu ô lại, mở cửa lên xe rồi nói: “Phiền bác tài chạy đến
bệnh viện RJ”.
Qua gương chiếu hậu, lái xe liếc cô một cái, định nói gì xong lại thôi.
Chung Lăng cũng thấy thắc mắc, hỏi: “Có gì không hả bác tài?”
Tài xế không đáp chỉ khẽ nhếch mép rồi rồ ga cho xe chạy.
Mặc dù trời mưa to, đường trơn nhưng rõ ràng tay lái của bác tài rất
cứng, chiếc xe luồn lách qua ngõ nọ phố kia một cách thành thạo, chẳng
bao lâu, tài xế đã quay đầu lại nhắc: “Đến rồi”.
Chung Lăng đang nhắm mắt tĩnh tâm, nghe thấy vậy liền vội móc ví trong túi xách ra: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Cô à, xe tôi không phải taxi.” Lái xe cười rất thoải mái.
Chung Lăng sửng sốt ngẩng đầu lên, phát hiện thấy đằng trước không có đồng hồ tính cước. Cô nheo mắt liếc “bác tài” thì thấy anh ta đang mím
môi, miệng hơi mỉm cười. Anh chàng sở hữu làn da màu đồng như Cổ Thiên
Lạc, nhìn rất trẻ trung, đặc biệt là đôi mắt rất sáng, mặc bộ comple
đen, bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt caravat.
Chung Lăng ngượng quá, vội co người lại: “Ôi, xin lỗi anh”. Chẳng lẽ
áp lực công việc quá lớn khiến đầu óc cô mê muội, nhìn gà hóa cuốc.
“Không sao”, anh chàng nhếch mép cười cười.
Sau khi xuống xe Chung Lăng mới hiểu ra vấn đề, đây là chiếc Santafe
màu đen còn khá mới, ngoài việc không có hộp đèn và đồng hồ tính cước
thì gần như không khác gì những chiếc taxi hằng ngày vẫn chạy quanh
đường phố Thượng Hải.
Trước khi đóng cửa, cô khẽ cúi người nói: “Cảm ơn anh nhiều”.
“Không có gì.” Nụ cười của anh chàng rất dễ chịu, tựa như ánh nắng lướt trên bầu trời u ám, vô cùng ấm áp.
Chung Lăng vội vã chạy vào bệnh viện, đến phòng tư vấn hỏi số giường. Nhờ có sự hướng dẫn tận tình của cô y tá, cuối cùng cô đã tìm được
phòng Quách Chỉ Quân đang nằm. Bước vào phòng, thấy Chỉ Quân đang nằm
trên giường với vẻ mệt mỏi, Lâm Sâm đang kê cao gối cho cô, nhẹ nhàng
khuyên cô nên ăn chút gì đó.
“Chỉ Quân.” Chung Lăng cảm thấy sống mũi cay cay, bước đến nắm chặt bàn tay Chỉ Quân.
“Cậu đến rồi à.” Chỉ Quân cười buồn.
Lâm Sâm nhường chỗ cho Chung Lăng: “Hai em cứ nói chuyện, anh đi hâm lại cháo cho nóng”.
“Sao cậu lại sơ ý như vậy, cậu không sao chứ?” Giọng Chung Lăng nửa phần tỏ ý trách móc, nửa phần tỏ ý thương bạn.
Quách Chỉ Quân lắc đầu: “Xin lỗi vì mình không ra đón cậu được”.
Chung Lăng bẹo má cô: “Cậu cứ lo cho bản thân đi đã”.
Nét mặt Chỉ Quân lộ rõ vẻ u buồn, cô đưa mắt nhìn ra ngoài rồi thở dài thườn thượt.
Là bạn thân chơi với nhau nhiều năm, Chung Lăng hiểu Chỉ Quân hơn ai
hết, cô vội khuyên: “Cậu và Lâm Sâm còn trẻ, còn nhiều cơ hội, trước mắt phải lo cho sức khỏe ổn định mới là quan trọng nhất”.
Quách Chỉ Quân cúi đầu một lát rồi lại ngẩng lên: “Anh chàng Đường Tranh để cậu về nước công tác mà không lo à?”
Lúc này còn đùa cợt được chứng tỏ Chỉ Quân không sao, Chung Lăng cũng thấy yên tâm hơn. Cô cười nói: “Vì muốn đem lại niềm vui cho cậu nên
mình phải hy sinh nhiều như vậy đây”.
Quách Chỉ Quân lấy khuỷu tay huých cô: “Khai thật đi, hai ông bà
không cãi nhau vì chuyện này chứ?” Đường Tranh là người hay chấp vặt,
khó tính, Chỉ Quân ít nhiều cũng hiểu.
Chung Lăng nhún vai, cố tình vờ như không thèm quan tâm, nói: “Mặc kệ hắn ta”.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Mời vào.” Chỉ Quân nói.
Đẩy cửa bước vào là một người đàn ông mặc áo blu, trông rất thư sinh, khôi ngô tuấn tú.
Quách Chỉ Quân sửng sốt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Đêm nay anh phải trực, vừa gặp bác sĩ Lâm ở cổng, mới biết em xảy ra chuyện không may.” Người vừa vào mang đến một bó hoa ly, hương thơm
thoang thoảng, thanh khiết.
Chỉ Quân đón lấy bó hoa rồi đưa cho Chung Lăng, Chung Lăng vội cắm hoa vào bình.
“Đây là?” Anh mắt anh chàng dừng ở Chung Lăng.
“Để em giới thiệu hai người làm quen nhé, đây là Chung Lăng, bạn thân của em. Còn đây là Tống Minh Chí, đồng nghiệp của anh Lâm Sâm.”
“Chào anh.” Chung Lăng vui vẻ đưa tay ra.
Tống Minh Chí cũng lịch thiệp không kém: “Rất vui vì được làm quen với em”.
Đang nói chuyện thì thấy Lâm Sâm nhẹ nhàng bê một bát cháo cá khói bốc nghi ngút vào, ý cười dịu dàng hiện rõ trong đáy mắt.
“Anh cứ để tạm đó, em chưa muốn ăn.”
“Thế anh bón cho em nhé.” Thế rồi Lâm Sâm coi như không có ai ở đó,
xúc một thìa cháo đưa lại gần miệng Chỉ Quân. Dù mặt dày đến đâu Chỉ
Quân cũng không thể coi hai người kia không tồn tại, miệng hứ một tiếng
rồi ngoan ngoãn đón lấy thìa cháo.
Chung Lăng bất giác bật cười, đúng là vỏ quýt dày thì có móng tay
nhọn. Cô ghé sát vào tai Chỉ Quân nói nhỏ: “Chỉ có Lâm Sâm mới trị được
cậu”.
Mắt Chỉ Quân híp lại: “Vậy hả, thế ai mới trị được cậu, Đường Tranh à?”
Chung Lăng lập tức bại trận, giơ tay xin hàng: “Đừng nhắc đến hắn nữa được không?”
Quách Chỉ Quân ăn liền một mạch hết bát cháo, lườm Chung Lăng một
cái: “Muộn quá rồi, thôi cậu về đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đây, đừng
để phờ phạc quá”.
Chung Lăng cúi đầu xem đồng hồ, cũng thuận nước đẩy thuyền nói: “Ừ, ngày mai mình lại đến thăm cậu”.
Chỉ Quân gật đầu, ra hiệu cho Lâm Sâm tiễn cô. Đột nhiên Tống Minh
Chí lên tiêng: “Bác sĩ Lâm cứ ở đây với Chỉ Quân đi, để tôi tiễn Chung
Lăng”.
Sao Chỉ Quân lại không hiểu ý Tống Minh Chí, cô chớp mắt cười: “Thế cũng được”.
Đêm mưa rất khó bắt xe, Tống Minh Chí nhẫn nại đợi xe cùng Chung Lăng, hai người cũng nói với nhau mấy câu.
“Chung Lăng vừa đặt chân đến Thượng Hải hôm nay à?”
“Dạ.”
“Em đi du lịch hay làm gì?”
Đôi môi Chung Lăng thoáng hiện lên nụ cười: “Em đi làm”.
“Em làm ở công ty nào vậy?”
“Một công ty có vốn đầu tư nưóc ngoài” Câu trả lời của Chung Lăng ngắn gọn một cách bất thường, lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Em nói chuyện rất thú vị.” Tống Minh Chí bất lực nói.
Chung Lăng chỉ cười không nói gì thêm.
Im lặng hồi lâu, Tống Minh Chí đang định nói thêm thì có chiếc taxi
đi đến cắt đứt chủ đề này. Đợi khách trên xe xuống xong, Chung Lăng vội
vàng chui vào xe, kéo cửa kính xe xuống nói: “Cảm ơn anh, tạm biệt”.
Tống Minh Chí mỉm cười, đưa mắt dõi theo chiếc xe chở Chung Lăng rồi quay lại phòng bệnh.
Chung Lăng đứng trong toilet, nghe thấy tiếng điện thoại reo trong
túi xách tay, liền vội vàng chạy ra, chưa kịp nhìn rõ thông tin hiển thị trên màn hình thì điện thoại đã hết pin tự động tắt, đợi đến khi cô lấy sạc pin cắm vào, kiểm tra thì thấy năm cuộc gọi nhỡ, và tất cả đều là
của một người, Đường Tranh.
Chung Lăng khẽ nhếch mép, tìm một chỗ khá thoải mái trên giường rồi chui vào chăn, sau đó bấm máy gọi cho Đường Tranh.
Điện thoại vừa đổ một hồi chuông đã được nhấc, xem ra Đường Tranh sốt ruột thật.
“Tại sao em không nghe máy?” Đường Tranh hỏi dồn dập.
“Em để điện thoại trong túi, không nghe thấy tiếng chuông.”
“Thế tại sao vừa nãy em lại tắt máy đi?”
“Điện thoại hết pin nên tự động tắt.” So với Đường Tranh, câu trả lời của Chung Lăng tỏ ra vô cùng đủng đỉnh.
Đối phương ngừng một lát.
“Chung Lăng.” Lần nào anh gọi cả tên lẫn họ cô thì chứng tỏ chuẩn bị
nói đến chuyện rất nghiêm túc. Chung Lăng vội ngồi thẳng người dậy theo
phản xạ: “Em nghe đây”.
“Em đã về Thượng Hải rồi phải không?”
“Vâng.”
“Em thật ích kỷ!”
Đường Tranh mắng cô như tát nước vào mặt. Im lặng hồi lâu, cuôi cùng cô nói: “Em ích kỷ ở điểm nào, anh nói em nghe xem”.
“Vì lý do gì mà em bắt anh phải từ bỏ sự nghiệp ở nước ngoài để quay
về Thượng Hải cùng em? Tại sao em lại có thể không nói lời nào mà bỏ về
luôn?”
Chung Lăng tức quá, bật cười: “Đường Tranh, anh hãy tự hỏi bản thân
xem, có lần nào em không nhượng bộ anh không? Tại sao anh không thể vì
em mà hy sinh một lần?”
Đường Tranh ấp úng, hồi lâu mới hậm hực đáp: “Em phải biết rằng anh
đã rất vất vả mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, anh không muốn
làm lại từ đầu”
“Vậy em thì sao? Đối với em đây là cơ hội ngàn năm có một, anh đã bao giờ nghĩ cho em chưa?”
Đầu bên kia điện thoại lập tức im lặng. Nhưng Chung Lăng có thể tưởng tượng được, lúc này chắc chắn Đường Tranh sẽ nhún vai với vẻ bất cần,
giống như vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng của anh sau vô số lần cãi nhau trước
đây. Còn Chung Lăng thì luôn phải lặp lại vòng tuần hoàn tồi tệ cãi
nhau, làm lành, cãi nhau.
“Đường Tranh, em rất mệt, em phải nghỉ đã.” Cô không muốn tranh cãi
với anh nữa, hoặc có thể để thời gian cho cả hai bình tĩnh lại sẽ tốt
hơn.
Đường Tranh cười khẩy một tiếng: “Chung Lăng, em muốn ám chỉ chúng mình sẽ chia tay ?”
Chưa kịp đợi cô trả lời, Đường Tranh lại nói tiếp: “Anh sẽ để em được toại nguyện”. Giọng anh chắc như đinh đóng cột, không cho Chung Lăng cơ hội giải thích mà cúp máy luôn.
Chung Lăng thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đến mười phút, bất giác
cười đau khổ, rõ ràng là anh ta có âm mưu từ lâu, nhưng giờ lại đổ hết
trách nhiệm cho cô. Thực ra cô biết tỏng từ lâu, Đường Tranh yêu cô,
nhưng lại yêu bản thân anh ta hơn. Cô cũng biết, khi đưa ra quyết định
này, với tính cách của Đường Tranh thì chia tay chỉ là chuyện sớm hay
muộn mà thôi, chỉ có điều cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Chung Lăng khoanh tay trước ngực, mệt mỏi gục xuống đầu giường, cả
đêm không thể chợp mắt. Dù là cô gái mạnh mẽ đên đâu cũng có lúc mềm
yếu. Mãi đến khi trời sáng, cô mới chợp mắt được một lát.
Tuy nhiên sau đó không lâu, chuông báo thức réo, một ngày mới bắt đầu.
Đang tắm thì bất ngờ Chung Lăng nhận được điện thoại của Phương Nhiên: “Chị Chung Lăng, tôi đang đợi dưới tầng”.
Sau một giây sững lại, Chung Lăng đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Chắc là những gì diễn ra tối hôm qua khiến Phương Nhiên ý thức được cô không phải là người dễ bắt nạt, nên đã biết điều hơn. Chung Lăng mỉm cười
nói: “Đợi tôi hai mươi phút nhé”.
Cô lau người, sấy khô tóc rồi thay quần áo, sau khi trang điểm che đi quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt tiều tụy liền xuống lầu.
Phương Nhiên mặc bộ đồng phục công sở chỉnh tề, mái tóc dài được búi
lại và cài thêm chiếc trâm, một lọn nhỏ tóc mai rủ xuống, trông rất có
sức sống nhưng không mất đi vẻ duyên dáng.
“Chào chị.” Nét mặt Phương Nhiên rất bình tĩnh, giọng vẫn bình thản,
không hề nhận ra sự bực bội mặc dù tối hôm qua bị tiếp đón rất lạnh
lùng.
Ánh mắt Chung Lăng lóe lên một tia nhìn sắc lẹm: “Phương Nhiên từ
trước đến nay vẫn quen dậy sớm hay là vì tôi mà phải thay đổi thói quen? Nếu là vì tôi thì thật ngại quá”.
Phương Nhiên cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô chỉ khéo léo đáp: “Đâu có, đây cũng là một trong những công việc của tôi”.
Chung Lăng mỉm cười và không nói gì thêm.
Phương Nhiên không lái xe, hai người bắt một chiếc taxi ở cổng sau
của khách sạn rồi đến thẳng tòa nhà của tập đoàn Hiển Dịch chi nhánh
Thượng Hải.
Xe đến nơi, Phương Nhiên không đưa Chung Lăng vào tòa nhà mà rẽ sang một con ngõ nhỏ nằm khép mình sau khu vực náo nhiệt.
Chung Lăng thắc mắc “ớ” một tiếng, Phương Nhiên ngoái đầu lại: “Chị
Chung Lăng chưa ăn sáng đúng không, đồ điểm tâm ở đây rất ngon”.
“Vậy hả.” Chung Lăng bình thản đáp, đúng là cô chưa ăn sáng, nhưng cô không thích cảm giác bị người ta sắp xếp lịch trình như thế này.
Mới hơn tám giờ, nhưng là thời điểm dân công sở đi làm và các cụ già
đi tập thể dục buổi sáng về, quán ăn sáng nhỏ người đông như nêm như
cối. Phương Nhiên nhanh tay lẹ mắt, nhìn thấy có người ngồi ở một chiếc
bàn trong góc đang quệt mép, cô liền kéo Chung Lăng bước đến, nhanh
chóng chiếm được chỗ trước những người khác.
Nụ cười thấp thoáng trên môi Chung Lăng: “Không ngờ Phương Nhiên rất
có kỉnh nghiệm trong việc chiếm chỗ nhỉ”. Không biết là khen hay mỉa
mai.
Phương Nhiên cười rất bình thản: “Từ nhỏ đến lớn chiếm nhiều nên tôi
quen rồi”. Cô không hỏi ý kiến Chung Lăng mà tự gọi mỳ vằn thắn và bánh
bao rán.
Chung Lăng có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nói gì.
Hai người ăn mặc rất sang trọng, không hề ăn nhập với bầu không khí
dân dã trong quán, tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng tới khẩu vị và
niềm vui của họ, dĩ nhiên không ai có thể nhận ra trong đó có bao nhiêu
tình cảm chân thành, bao nhiêu sự giả tạo.
Chung Lăng không tranh trả tiền ăn sáng với Phương Nhiên, coi như cho cô ấy cơ hội thể hiện hết mình lòng hiếu khách.
Ăn sáng xong xuôi mới hơn tám rưỡi. Đã có nhiều nữ nhân viên ăn mặc
thời trang và nam nhân viên thành công trong sự nghiệp comple lượt là,
lục tục bước vào văn phòng, đây cũng là thời điểm thang máy làm việc
không ngơi nghỉ. Thượng Hải là thành phố có nhịp sống nhanh, có lẽ cũng
chính vì thế mà kể cả những người sở hữu tấm bằng học vị cao và mức
lương hấp dẫn thì cũng không dám chủ quan, đầu óc lúc nào cũng căng như
dây đàn.
Sau khi thang máy dừng lại ở tầng 19, Phương Nhiên bước ra trước, lịch sự mời: “Mời chị Chung Lăng”.
Chung Lăng đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, nắm rất rõ về chi
nhánh của tập đoàn Hiển Dịch ở Thượng Hải. Công ty tọa lạc ở khu vực
nhộn nhịp nhất Thượng Hải, vì tổng giám đốc ít khi ở trong nước nên mọi
nghiệp vụ ở khu vực Hoa Đông đều do phó tổng giám đốc thường trực Hướng
Huy toàn quyền phụ trách. Anh này quản lý hai bộ phận quan trọng nhất
của công ty là Marketing và Dịch vụ.
Bây giờ, cô chen vào với tư cách giám đốc thị trường, chắc chắn sẽ
trở thành đối thủ không đội trời chung với một số nhân vật quan trọng.
Chung Lăng uyển chuyển bước từng bước, lúc này cô nghe thấy Phương
Nhiên cao giọng gọi: “Chào buổi sáng, sếp tổng”. Ngón tay út của Chung
Lăng búng một cái, đây là phản xạ theo thói quen mỗi khi cô căng thẳng
hoặc xảy ra chuyện quan trọng. Cô quay sang, trước mắt là một anh chàng
dáng dấp cao ráo, nét mặt cương nghị, ánh mắt sắc sảo, khoàng ngoài ba
mươi tuổi, trong tích tắc đó, cô có cảm giác lunli như trước đây đã từng gặp con người này ở đâu đó
Anh chàng được gọi là sếp tổng khẽ gật đầu: “Xin chào”.
“Em đã đón giám đốc thị trường Chung Lăng về đây rồi ” Phương Nhiên nghiêng người để hai vị lãnh đạo có thể làm quen với nhau.
Dường như lúc này Hướng Huy mới phát hiện ra sự có mặt của Chung
Lăng, anh nói nhỏ: “Chào Chung Lăng, chúc mừng cô đã đến công ty”. Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn hồ cầm.
Chung Lăng nhướn mày: “Xin chào tổng giám đốc Hướng Huy, tôi là Chung Lăng”. Cô chủ động đưa tay ra, Hướng Huy cũng đưa tay ra bắt nhẹ rồi
buông ra ngay.
Hướng Huy nói nhưng lại hướng về Phương Nhiên: “Đợi mọi người đến đủ
rồi triệu tập vào phòng hội nghị, giới thiệu Chung Lăng với các đồng
nghiệp để làm quen”.
“Dạ vâng.”
Hướng Huy gật đầu với Chung Lăng rồi nói “Phương Nhiên, cô đưa giám đốc Chung Lăng vào phòng việc của cô ấy”.
Mép Chung Lăng giật giật: “Cảm ơn anh”.
Phòng làm việc của giám đốc thị trường được sắp xếp bên cạnh phòng
làm việc của phó tổng giám đốc, rộng rãi thoải mái, đặc biệt là rất sáng sủa.
“Chị có hài lòng không? Nếu không thích tôi sẽ bảo phòng hành chính sắp xếp cho chị phòng khác.”
“Không cần đâu, thế này là tốt lắm rồi.” Nụ cười của Chung Lăng rất
khó phát hiện, đối với môi trường làm việc, từ trước đến nay cô rất ít
khi để tâm, nhưng Đương Tranh thì lại đặc biệt kén chọn.
Không hiểu tại sao vô duyên vô cớ lại nhớ đến anh ta, từ trước đến
nay cô luôn là người nghĩ thoáng trong mọi việc, Chung Lăng khẽ thở dài.
“Chị Chung Lăng, nếu không còn việc gì khác thì tôi xin phép ra
ngoài, có việc gì chị cứ gọi cho tôi, số máy nội bộ của tôi là 9527.”
Nói xong, Chung Lăng không có phản ứng gì, còn Phương Nhiên lại mỉm
cười.
Chung Lăng bật máy tính xách tay, nối mạng để check mail, mới chỉ một ngày mà có tới hàng trăm mail chưa đọc. Mail mới nhất được gửi cách đây năm phút, người gửi họ Hướng.
Chung Lăng di chuột mở ra, đó là mail viết bằng tiếng Anh chào đón cô đến chi nhánh ở Thượng Hải làm việc. Ngôn từ cẩn trọng, khách khí, chu
đáo và rất lịch thiệp. Đích thân phó tổng giám đốc gửi, đó là một niềm
vinh dự và cũng thể hiện sự tôn trọng đối với cô. Chung Lăng dùng chuột
bôi đậm dòng chữ ngắn ngủi đó, vẻ mặt đầy suy tư. Đột nhiên có tiếng gõ
cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Bước vào là Phương Nhiên và một cô gái trẻ khác: “Giám đốc Chung Lăng, đây là Đới Hiểu Lam, trợ lý công ty sắp xếp cho chị”.
Chung Lăng nhìn kỹ cô gái, các nét gọn gàng, dáng dấp nhỏ nhắn, khí
chất trong sáng, lúc cười còn để lộ hai chiếc răng khểnh trông rất dễ
thương.
“Giám đốc.” Giọng Đới Hiểu Lam lộ rõ vẻ e dè.
“Ờ?” Chung Lăng ngẩng đầu lên.
“Sếp tổng mời chị sang phòng họp.”
“Ừ, tôi sang đây.” Chung Lăng chợt nhớ tới lời Hướng Huy dặn Phương
Nhiên ban nãy, muốn giới thiệu để các đồng nghiệp làm quen với cô. Họ
muốn lấy lòng hay cô lập cô, cô chưa dám khẳng định, nhưng chắc chắn sẽ
không né tránh.
Chung Lăng là người cuối cùng bước vào phòng họp, vị trí ngồi của cô
được xếp ở bên tay trái Hướng Huy, giống như vị trí phòng làm việc của
họ. Những người khác đều ngồi bên tay phải Hướng Huy, rõ ràng là đối
nghịch hoàn toàn. Chung Lăng ngước mắt lên, kín đáo liếc một lượt. Trong phòng có tất cả năm người bao gồm cả cô, ngoài Phương Nhiên và Hướng
Huy ra, còn có một nam một nữ khác cô không quen.
Không đúng, Chung Lăng khẽ cau mày, người đàn ông này, rõ ràng là cô
đã từng gặp. Nét cười hiện rõ trong đáy mắt, khuôn mặt toát lên vẻ ngang tàng, chính là “tài xế taxi” mà tối qua cô nhìn nhầm.
Ánh mắt người đó lộ vẻ sửng sốt, rõ ràng cũng nhận ra cô. Nhưng nếu
anh ta đã không nói thì Chung Lăng cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
“Giám đốc Chung Lăng và trưởng phòng Phương Nhiên đã gặp nhau rồi,
tôi không giới thiệu nữa. Hai vị kia là Tư Mẫn, giám đốc phụ trách hành
chính và Hạ Dương, trưởng phòng dịch vụ chăm sóc khách hàng của công
ty.”
Một người giám đốc bằng vai phải lứa với Chung Lăng, còn vị kia là
cấp dưới của cô. Cô cười rất duyên dáng, chiếc cằm xinh xắn hơi nghếch
lên, kiêu ngạo đầy tự tin.
“Rất vui được làm quen với hai vị, mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tư Mẫn đưa tay ra trước, so với vẻ cao ráo, thon thả của Chung Lăng,
dáng người Tư Mẫn đầy đặn, tròn ữĩnh hơn, đôi mắt đen láy ngự trên khuôn mặt tròn như vầng trăng thu. Nụ cười trên môi Hạ Dương cũng rất đúng
mực, nét mặt rạng rỡ tựa như cái tên, chói chang như ngày hè. Đểu là
những nhân vật không nên va chạm, Chung Lăng than thầm, nhưng nụ cười
trên môi không thay đổi.
“Tối nay tôi muốn mời các đồng nghiệp trong công ty ăn bữa cơm, nhưng tôi chưa quen với khu vực này lắm, có thể nhờ giám đốc Tư Mẫn giúp một
tay được không?”
Tư Mẫn nở nụ cười duyên dáng: “Công ty đã lên kế hoạch tối nay sẽ mở
tiệc chào mừng giám đốc Chung Lăng đến nhận công tác, bữa tiệc sẽ được
tổ chức ở nhà hàng South Beauty trên đường Hoài Hải, đến lúc đó giám đốc phải uống với anh em mấy ly”.
Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, gật đầu cười.
“Giám đốc, tài liệu mà chị cần đều ở trong này ạ.” Đới Hiểu Lam bê
chồng tài liệu cao gần bằng nửa người cô đến, sau khi gõ cửa loạng
choạng bước vào, Chung Lăng vội đứng dậy đón lấy, dịu dàng nói: “Em vất
vả quá”.
“Dạ, không có gì.” Đới Hiểu Lam dường như hơi bất ngờ khi được trọng vọng như vậy. “Giám đốc có cần gì nữa không ạ?”
“Không cần thiết phải một câu giám đốc, hai câu giám đốc như vậy, cứ
gọi chị Kiya là được rồi.” Chung Lăng khẽ mỉm cười, cô đâu có phải là
Diệt Tuyệt sư thái1, cũng không có ba đầu sáu tay, không đến mức khiến
cô bé phải sợ như vậy.
1Diệt Tuyệt sư thái là một nhân vật hư cấu trong tiêu thuyết Ỷ thiên
Đồng Long ký của nhà văn Kim Dung. Bà nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm trắng đen rõ ràng.
“Dạ vâng, thưa giám đốc.”
“Hả”. Chung Lăng cau mày.
“Dạ, em biết rồi chị Kiya.” Đới Hiểu Lam vội sửa lại, lúc này Chung
Lăng mới mỉm cười tỏ ý hài lòng. Đới Hiểu Lam thẹn thùng nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép ra ngoài”.
Chung Lăng hiểu ý mỉm cười: “Ừ, em ra đi”.
Đưa mắt dõi theo bóng Đới Hiểu Lam ra ngoài, Chung Lăng chìm trong
suy nghĩ. Cô đã xem qua tài liệu về nhân viên của cô, Đới Hiểu Lam mới
vào làm việc chưa đầy một năm, trên lý thuyết, kinh nghiệm của cô bé này chưa thể đủ để làm trợ lý giám đốc, nhưng hiện tại lại được sắp xếp vào vị trí quan trọng này, không hiểu lý do bắt nguồn từ đâu.
Ngoài việc buổi trưa nhờ Đới Hiểu Lam đi mua một chiếc bánh sandwich
để ăn trưa, cả ngày Chung Lăng đều vùi đầu xem giấy tờ trong phòng làm
việc. Cô cần phải bắt tay vào công việc với tốc độ nhanh nhất để người
khác không soi mói gì được cô.
Ngày đầu tiên đến chi nhánh của tập đoàn Hiển Dịch ở Thượng Hải đã bình yên trôi qua như vậy.
Sáu giờ chiều, Phương Nhiên gõ cửa phòng làm việc Chung Lăng.
“Mời vào.”
Phương Nhiên thấy bàn làm việc chồng chất giấy tờ, liền cười hỏi: “Giám đốc, chị vẫn đang bận à?”
“Có việc gì không?” Chung Lăng dụi mắt.
Phương Nhiên cười khúc khích: “Công ty tổ chức tiệc chúc mừng chị đến nhận công tác, chị quên rồi à?”
Chung Lăng vỗ mạnh tay lên đầu, cười nói: “Đúng là tôi quên thật”.
“Đúng là sếp lớn nên hay quên.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng được thốt ra từ miệng Phương Nhiên
nghe rất chối tai. Nụ cười không thật lòng của cô ta khiến Chung Lăng
cảm thấy rất khó chịu. Cô chỉ cười mà không nói gì thêm, thu dọn sơ qua
bàn làm việc rồi nói: “Đi thôi”.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đều tự lái xe đi, chỉ có Hạ Dương chủ động đề nghị chở bọn họ.
Đợi lúc đèn đỏ, Chung Lăng phát hiện thấy Hướng Huy lái một chiếc
Volkswagen Tiguan màu xanh sapphire đi đầu tiên, ngay sau đó là chiếc
Volkswagen Sagitar màu đỏ và chiếc Volksvvagen Golf Gti màu đỏ tươi.
Chiếc Santafe màu đen mà họ ngồi đi cuối cùng.
Nhìn vẻ lái xe chăm chú của Hạ Dương, bất giác Chung Lăng cảm thấy buồn cười, đúng là cô có duyên với chiếc xe này.
Trong phòng ăn của nhà hàng, Chung Lăng nhìn thấy Thích Đình Đình, kế toán trưởng phụ trách tài vụ của công ty và giám đốc phụ trách bộ phận
hậu cần Bành Húc, hai người này không tham dự cuộc họp buổi sáng.
Thích Đình Đình là cô gái rất trẻ trung, xinh đẹp. Chung Lăng chưa
đến ba mươi tuổi mà đã được ngồi ở vị trí giám đốc thị trường, vốn là
một kỳ tích, không ngờ xem ra cô gái Thích Đình Đình này còn kém cô mấy
tuổi.
Còn Bành Húc thì trông rất thô kệch, mặt đầy nếp nhăn, nếu vị này
không có mặt ở đây sớm thì suýt nữa Chung Lăng đã tưởng anh ta được cử
đến để thu tiền bảo vệ.
Thức ăn đã được mang lên một nửa, rượu chưa quá ba tuần, Hướng Huy
mỉm cười nói: “Mọi người cứ vui vẻ đi nhé, tôi cáo lỗi về trước”.
Bất chấp sự hò hét và những tiếng la ó phản đối của mọi người, ý cười ấm áp hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, Hướng Huy vẫy tay chào mọi người
rồi ra về.
Chung Lăng mím môi, cố ý nói: “Tổng giám đốc Hướng làm như thế mọi người sẽ mất hứng đấy”.
Hạ Dương cười liếc cô một cái: “Từ trước đến nay sếp tổng luôn như vậy, dần dần sẽ thấy quen”.
Phương Nhiên tiếp lời rất đúng lúc: “Sếp tổng về rồi, bọn mình mới được chơi thoải mái”.
Thích Đình Đình chớp chớp mắt: “Đúng rồi đây, ăn xong đi hát karaoke nhé, ngày mai vứt hóa đơn cho sếp Hướng là được”.
Giọng điệu thoải mái của cô khiến mọi người đều cười ổ.
Nói thực, với một đội ngũ có tiềm năng và đầy sức trẻ, Chung Lăng rất muốn hòa nhập với họ, nhưng cô hiểu rằng, bầu không khí đoàn kết, dễ
chịu đó không có chỗ dành cho cô.
Lời dự đoán của Chung Lăng không sai, bữa tiệc chào đón cô mặc dù không nguy hiểm như Hồng Môn Yến1, nhưng cũng đầy sóng ngầm.
1 Hồng Môn Yên là buổi tiệc được tổ chức tại vùng ngoại ô Hồng Môn
đời Tần với sự tham gia của Hạng Vũ và Lưu Bang. Đây là buổi tiệc có sức ảnh hưởng quan trọng cho cuộc chiến nông dân cuối đời Tần sau này, được cho là nguyên nhân gián tiếp khiến Hạng Vũ thất bại và Lưu Bang lập nên triều Hán. Người đời sau đã dùng từ Hồng Môn Yến để chỉ về những buổi
tiệc có nhiều mưu đồ.
Bành Húc nâng ly lên trước: “Giám đốc Chung Lăng, tôi mời chị một ly”.
Nụ cười thấp thoáng trên môi Chung Lăng, cô uống một hơi cạn ly.
“Tửu lượng của giám đốc khá thật đấy.” Phương Nhiên vỗ tay đầu tiên
rồi rót cho Chung Lăng một ly rượu vang đầy, nâng ly mình lên, cười híp
mắt: “Tôi cũng mời giám đốc một ly, chúc mừng chị đã đến làm việc ở chi
nhánh Thượng Hải”.
Rõ ràng Chung Lăng nghe thấy có tiếng phì cười, định xem đó là ai
nhưng lại không biết tiếng cười phát ra từ hướng nào. Cô bình thản uống
cạn ly rượu, mày hơi cau lại: “Mời Phương Nhiên”.
Rõ ràng là Phương Nhiên không uống được rượu, miễn cưỡng uống hết một ly, người đã nhìn hơi lảo đảo, Tư Mẫn vội đứng dậy, nheo mắt nói: “Giám đốc, ta cũng cạn ly chứ nhỉ?”
Sự việc đã đến nước này, dù ngốc đến đâu Chung Lăng cũng nhận ra ý đồ của bọ họ. Cô xoay ly rượu, miệng lộ ý cười: “Mấy người định cấu kết
với nhau chuốc cho tôi say đúng không?”
“Giám đốc vui tính thật đấy.” sắc mặt Tư Mẫn hơi sầm xuống, nhưng rồi lại nhanh chóng cười tươi như hoa: “Giám đốc đã uống với anh Bành Húc
và chị Phương Nhiên, đừng có không nể mặt em nhé”.
Ngay cả trò kích tướng cũng lôi ra rổi, mấy khi được bọn họ trọng
vọng thế này đâu, sao Chung Lăng lại có thể để họ thất vọng, cô cau mày, uống hết ly rượu mà không hề chớp mắt.
Tư Mẫn bại trận ngồi xuống, tiu nghỉu gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, nhai uể oải.
Chung Lăng liếc Hạ Dương đang ngồi hơi chếch với cô phía đối diện,
tiếp theo sẽ đến lượt anh chàng này đây. Cô thầm cười khẩy trong lòng,
định chuốc cho cô say, hãy đợi đấy. Kiếp này cô chỉ say một lần, suýt
thì gây ra họa lớn, nếu không phải… Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng.
Cô thở phù một hơi dài, cố gắng gạt đi ký ức đau buồn đó. Lúc quay
mặt sang, cô nhìn thấy Phương Nhiên ra sức đưa mắt ra hiệu cho Hạ Dương, nhưng không ngờ anh chàng vờ như không nhìn thấy. Phương Nhiên đành
phải bấm bụng lâm trận, phát động vòng tấn công mới bằng rượu.
Mặc dù tửu lượng của Chung Lăng không tồi, nhưng cũng không thể chịu
nổi sự oanh tạc dồn dập của mấy người đó, rượu bốc lên khiến mặt cô nóng rực, cô khẽ mỉm cười nói: “Tôi vào toilet một lát, mọi người cứ tiếp
tục”.
Trong tích tắc vã nước lạnh lên mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn rất
nhiều. Cô chậm rãi dặm thêm phấn, loanh quanh hồi lâu mới quay vào.
Có lẽ mấy người kia ý thức được rằng nếu xét về tửu lượng, ở đây
không ai có thể là đối thủ của cô, nên không đến chúc rượu cô nữa. Chung Lăng rất vui vẻ, còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Chỉ Quân, nói rằng lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm.
Bành Húc là người đầu tiên không ngồi yên được nữa, anh ta loạng
choạng đứng dậy, miệng phả hơi rượu nói: “Tôi, tôi về trước đây”.
Tiếp đó là Phương Nhiên, tửu lượng của cô nàng vốn kém nhất, uống
không phải là ít, nếu không gắng gượng chịu đựng bằng ý chí thì đã gục
từ lâu rồi.
“Thôi thanh toán nhé.” Tư Mẫn nói nhỏ.
Dĩ nhiên là Chung Lăng không có ý kiến gì.
Tất cả mọi người đều trong tình trạng ngà say, không thể lái ve về.
Hạ Dương tống hết bọn họ lên taxi, báo địa chỉ cho lái xe, đến khi
ngoảnh đầu lại thì thấy Chung Lăng đang chậm rãi bước tới.
Hạ Dương lắc lư chiếc chìa khóa trong tay: “Đưa cô một đoạn nhé?”
Chung Lăng vẻ mặt vô cảm: “Anh rất bất lịch sự”.
Hạ Dương đáp rất tưng tửng: “Nếu cô muốn sau khi hết giờ làm việc vẫn bị người khác một điều giám đốc, hai điều giám đốc thì tôi có thể đáp
ứng yêu cầu của cô”.
Chung Lăng cứng họng, chỉ biết bĩu môi.
“Đến bệnh viện RJ?”
Chung Lăng thắc mắc ngẩng đầu lên: “Sao anh lại biết?”
Hạ Dương liền nhún vai: “Tôi có thể đọc vị bất kỳ ai, cô có tin không?”
Còn lâu Chung Lăng mới tin những lời khoa môi múa mép của Hạ Dương,
nhưng lại rất tin vào tay lái và khả năng nhớ dường của anh ta, cô nghĩ
một lát rồi mỉm cười: “Thế thì cảm phiền anh”.
Xe chạy được mấy cây số, đột nhiên Chung Lăng sực nhớ ra điều gì đó,
bèn hỏi: “Anh vẫn lái xe sau khi uống rượu à?” Cô không biết trong nước
sẽ phạt như thế nào đối với người uống rượu mà vẫn lái xe, nhưng ở Anh,
nhẹ thì bị tước bằng, nặng sẽ phải vào tù.
“Tôi không uống rượu.” Hạ Dương bình thản đáp.
“Vậy hả.” Lúc này Chung Lăng mói yên tâm.
“Vừa nãy sao anh không chúc rượu tôi?” Không nén nổi tò mò, cuối cùng Chung Lăng hỏi.
Anh mắt Hạ Dương rất bình thản, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt: “Cô nghĩ là tại sao?”
“…” Chung Lăng không biết phải nói gì, đành coi như chưa từng hỏi câu này.
Hạ Dương dừng xe trước cổng bệnh viện rồi nói nhỏ: “Đưa di động cho tôi”.
Mặc dù bất ngờ nhưng Chung Lăng vẫn đưa.
Hạ Dương nhập vào một dãy số rồi cười vui vẻ: “Nếu đi đâu mà không bắt được xe thì cứ bấm số này”.
“Vậy hả, số điện thoại gọi xe à? Cảm ơn anh.”
“…” Dường như Hạ Dương sững lại, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Chung Lăng mua một số đồ dinh dưỡng và trái cây ở siêu thị nhỏ gần
bệnh viện rồi xách vào phòng bệnh, Chỉ Quân đang vừa ăn táo vừa đọc tạp
chí.
“Ê, ung dung quá ha.” Chung Lăng trêu.
Chỉ Quân cười nói: “Vào đây”.
Đang nói cười thì phòng trong có người bước ra, cô ấy đặt con dao gọt hoa quả đã rửa sạch trở lại đầu giường, nghiêng đầu sang cười: “Chỉ
Quân, có bạn đến thăm chị à?”.
Một cô gái nhanh nhảu, mỏng mày hay hạt vừa nhìn Chung Lăng đã thấy rất ưa.
Chỉ Quân liền cười: “Diệp Tử, để chị giới thiệu với em, đây chính là chị Chung Lăng”.
Đôi mắt đẹp của Chung Lăng chớp chớp, cô khẽ gật đầu theo phản xạ, cái tên Diệp Tử không hề xa lạ đối với cô.
Diệp Tử vui vẻ đưa tay ra: “Chị Chỉ Quân thường kể về chị với em”.
“Hơ ha, thật là trùng hợp, cô ấy cũng thường…” Chung Lăng ngừng lại
một lát, chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Nói xấu Diệp Tử với chị”.
Diệp Tử liền la lớn: “Nói xấu người khác sau lưng, thật là vô liêm sỉ”.
Thấy vậy Chỉ Quân liền cười khúc khích, bầu không khí trở nên vô cùng thân thiện, sôi nổi.
Dường như ba người có rất nhiều chủ đề chung để nói, tính cách của
Chung Lăng khiến cô rất ít khi hồ hởi chuyện trò với một người mới gặp
lần đầu tiên, nhưng Diệp Tử là một ngoại lệ, rất thu hút cô.
Giữa chừng Diệp Tử có điện thoại gọi đến, cô nấp vào một góc nghe
máy. Một lát sau Diệp Tử cười tủm tỉm nói: “Em về đây, chị chú ý nghỉ
ngơi nhé”.
Quách Chỉ Quân chậm rãi cắt tỉa móng tay đáp: “Ừ, hẹn hò vui vẻ nha”.
Diệp Tử “xí” một tiếng rồi cất tiếng chào Chung Lăng, mặt đỏ tía tai ra về.
“Đúng là cái đồ trọng bồ khinh bạn.” Quách Chỉ Quân lẩm bẩm.
“Gì vậy?” Chung Lăng buột miệng hỏi.
Chỉ Quân chỉ ra cửa sổ: “Chắc chắn là ông chồng cô nàng lại đến đón đó mà”.
Chung Lăng đứng dậy chỉ kịp nhìn thấy Diệp Tử lên một chiếc xe màu
xanh sapphire, sau khi quay đầu liền lao vút đi. “Tình cảm của bọn họ
thắm thiết lắm hả?”
“Ừ, là bạn học hồi đại học, kết hôn cũng mấy năm rổi, vẫn dính nhau như sam.”
Chung Lăng tặc lưỡi nói: “Thế hóa ra cậu ghen với người ta hả”.
Quách Chỉ Quân liền lườm cô một cái, hứ một tiếng, nói: “Đúng vậy, tôi ghen vì đồng chí vẫn chưa được anh nào tha đi cho”.
Chung Lăng bất giác buồn cười, cô bạn này của cô từ trước đến nay vẫn ruột để ngoài da, tốt nhất cứ mặc cô nàng thích nói gì thì nói.
Từ bệnh viện ra về, màn đêm mờ ảo, ánh trăng lung linh rất dễ chịu,
bị cái miệng xủi xẻo của cô bạn rủa, ngoài cổng không có chiếc taxi nào. Chung Lăng liên tiếp xem đồng hồ, hồi lâu không bắt được xe, cuối cùng
cô quyết định đi bộ.
Đang đi cô nhìn thấy có một quán bar tên là Atlantic Bar and Grill,
giống hệt tên quán bar ở Anh mà cô thường hay ghé. Trí tò mò nổi lên,
khiến cô bất chấp tất cả, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa, cô đã thấy sửng sốt, từ cách trang trí nội thất đến kệ
đặt, thậm chí vị trí đèn neon trên tường giống hệt quán bar bên Anh. May mà nhân viên pha chế lại hoàn toàn xa lạ, nếu không thực sự thần kinh
của cô sẽ chập mạch mất.
Cô gõ tay xuống quầy: “Cho một ly Bloody Mary”.
Nhân viên pha chế có phong cách rất ngầu và bụi, nhưng giọng lại trầm ấm: “Chị đợi một lát nhé”.
Chung Lăng nâng ly rượu lên chậm rãi thưởng thức, liên lục có người
tranh thủ cơ hội bắt chuyện với cô, đủ mọi hạng người đến đây để giải
phóng mình, nhưng số người như cô lim dim đôi mắt nhìn ngắm mọi người
không phải là nhiều. Càng là những nơi ồn ào lại càng cảm thấy cô đơn,
cảm giác bị đi đày đột nhiên ập tới, ngực thấy rất tức, cô gọi thêm mấy
ly rượu nữa rổi xếp chúng thành hàng, mỗi lần uống xong một ly, dường
như xóa đi được một chút lạnh lẽo.
“Em gái, ngồi đây một mình uống rượu không thấy buồn sao?” Mặc dù đã
có nhiều người bị từ chối, nhưng vẫn có kẻ không sợ chết mò tới.
Chung Lăng bực bội đáp: “Đi đi”. Tâm trạng không được vui, giọng cô lộ rõ vẻ khó chịu.
“Mò đến chốn này tìm cơn say mà còn giả vờ thanh cao?” Gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi bụng phệ ngồi phịch xuống, ghé sát vào người cô.
Nét mặt Chung Lăng lộ rõ vẻ kinh tởm, cô đứng phắt dậy đặt tiền lên
mặt quầy, xách túi đi luôn ra ngoài. Quán bar có những kẻ lãng nhách như vậy, thật đúng là không được yên thân.
Bloody Mary có vị rất ngon, nhưng uống xong mới thấy được độ nặng của nó, Chung Lăng uống mấy ly liền, cảm thấy mắt bắt đầu hoa lên, cô lấy
điện thoại ra, bấm số, điện thoại được nhấc rất nhanh.
“Đường Tranh, em đang ở Atlantic Bar and Grill, anh đến đón em đi.”
Giống như bao đêm trước đây, người đầu tiên mà cô nghĩ tới vẫn là Đường
Tranh, nhưng cô quên rằng tối hôm qua, họ đã chia tay qua điện thoại.
Đối phương không nói gì.
“Anh sao vậy?” Chung Lăng vỗ mạnh tay vào điện thoại, lộ rõ vẻ bực bội.
Đường Tranh khẽ thở dài.
Gió lạnh thổi tới, Chung Lăng chợt bừng tỉnh. Cô xoa xoa vầng trán nóng rực, cảm thấy vô cùng chán chường.
“Chung Lăng.” Đột nhiên Đường Tranh nói. “Đến giờ níu kéo có phải là muộn quá hay không?”
Chung Lăng cười khẩy một tiếng.
“Nếu biết sớm sẽ thế này thì sao phải làm như vậy.” Giọng Đường Tranh đủng đỉnh từ đầu bên kia vọng lại, vừa như giáo huấn, vừa như rất đắc ý vì đã nhìn thấu được tâm sự của cô.
Chung Lăng từ từ mỉm cười, nói từng chữ một qua điện thoại: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số”, rồi cô cúp máy ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng. Hình
ảnh khuôn mặt của Đường Tranh lóe lên trong đầu cô rồi vụt tắt, cô nắm
chặt điện thoại, bao cảm giác chán chường dồn lại trong lồng ngực, không cách nào trút bỏ.
Chung Lăng ngồi ở bậc tam cấp bên vệ đường đợi taxi, không hiểu tại
sao, hôm nay làm việc gì cũng không thuận lợi, xe chạy qua đều đã có
khách. Cô bực bội giậm chân, dứt tóc, cuối cùng gọi số điện thoại mà cô
vẫn tưởng là số của taxi.
Lúc điện thoại đổ chuông, Hạ Dương đang say giấc nồng.
Anh làm trong lĩnh vực dịch vụ chăm sóc khách hàng, nửa đêm bị khách
hàng lôi dậy đi sửa thiết bị là chuyện thường. Không kịp đế ý đến số đối phương, anh nhấc máy ngay, giọng khàn khàn: “Alô”.
“Tôi đang ở số XX đường YY, cảm phiền cho một chiếc xe tới.”
“…” Hạ Dương sững lại. Số điện thoại này rất lạ, giọng nói cũng không quen, nhưng anh lập tức hiểu ra vấn đề. Bụng làm dạ chịu, anh uể oải
bĩu môi, bình thản đáp: “Ok, nửa tiếng sau xe sẽ đến”.
Chung Lăng cau mày: “Càng nhanh càng tốt nhé”.
Hạ Dương khóc dở mếu dở: “Ok”.
Lúc có mặt ở trước cửa quán bar, Hạ Dương đã nhìn thấy cảnh tượng
sau: Chung Lăng ôm túi xách ngồi bên vệ đường, mặt đỏ bừng, nét mặt hậm
hực, như vừa phải hứng chịu chuyện gì rất ấm ức.
“Hi.” Hạ Dương nở một nụ cười rất thản nhiên.
Chung Lăng vô cùng sửng sốt: “Sao lại là anh?”
“Đừng trăng sao gì nữa, để tôi đưa cô về đã.” Hạ Dương đưa tay ra
định đỡ cô đứng dậy nhưng Chung Lăng đã chống một tay xuống đất và đứng
lên, giậm vài nhịp, đấm chân mấy cái cho hết tê.
Mở cửa, lên xe, Chung Lăng ngồi luôn ở ghế sau, đệm ghế mềm mại,
nhiệt độ vừa phải, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, miệng ngáp ngắn ngáp
dài.
Hạ Dương mỉm cười tự giễu, cảm giác mình như lái xe riêng của cô vậy.
“Cô ở khách sạn nào?” Anh hỏi. Hỏi mấy câu liền nhưng Chung Lăng
không hề đáp. Hạ Dương ngoái đầu lại, mới phát hiện cô đã nhắm nghiền
mắt, nhịp thở đều đặn, đầu dựa vào gối ôm và ngủ ngon lành.
Hạ Dương gãi gãi đầu: “Này, nói địa chỉ trước rồi hãy ngủ”.
Chung Lăng ngủ rất say, chỉ còn thiếu nước kéo gỗ nữa thôi. Gần như
cả đêm hôm qua cô không chợp mắt, cộng với cả ngày hôm nay đầu óc căng
thẳng, tối đến lại uống khá nhiều rượu, sau khi lên xe, toàn thân mới
được thả lỏng, lúc này đây, e rằng sét đánh ngang tai cũng không đánh
thức được cô.
Hạ Dương ngẫm nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra bâm số của Phương
Nhiên, tắt máy. Anh lắc đầu rồi gọi cho Tư Mẫn, cũng tắt máy, sau đó gọi cho lễ tân và trợ lý hành chính, tắt máy nốt. Hạ Dương tức đến mức chỉ
thiếu nước quăng luôn cái điện thoại đi.
Bó tay hết cách.
Anh ngồi thẫn thờ trong xe, thỉnh thoảng ngoái lại ngó Chung Lăng. Cô đang ngủ rất say, tựa như chú mèo nhỏ nằm cuộn tròn, trông rất ngoan
hiền, khác hẳn với hình ảnh cô nàng giỏi giang, manh mẽ hét ra lửa lúc
ban ngày.
Hạ Dương tần ngần hồi lâu, cuôì cùng nghiến răng rồ ga, xoay vô lăng chạy thẳng về hướng nhà mình.
Đến khi Chung Lăng tỉnh giấc, trời vừa tờ mờ sáng. Cổ gáy mỏi nhừ,
đầu đau như búa bổ, mở mắt ra, đầu cô lập tức như nổ tung, đây không
phải là khách sạn, cô vội đưa tay sờ quần áo theo bản năng, tại sao cô
lại có thể hai lần cùng phạm một lỗi? Một chiếc áo comple nam từ từ rơi
xuống, cô nắm trong tay, vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà và trà xanh,
đầu cô rối như một mó bòng bong, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Hạ Dương
đang gục đầu trên vô lăng ở ghế trước.
Có thể nhận thấy anh chàng ngủ không được ngon, vì cái dáng quá khổ
nên chân duỗi không được thoải mái trong không gian chật hẹp, giống như
con thú bị nhốt trong chuồng, bức bách, khó chịu.
Chung Lăng muốn cười nhưng lại ngại, dù sao thì vì cô mà người ta mới ra nông nỗi này. Ngần ngừ hồi lâu, cô khẽ hắng giọng một tiếng.
Hạ Dương lập tức ngồi thẳng dậy như chiếc lò xo, ngoái đầu lại, miệng thoáng ý cười: “Tỉnh rồi hả?”
“Ờ”, Chung Lăng trả chiếc áo comple cho anh chàng, định cảm ơn nhưng không hiểu sao không thốt được ra thành tiếng.
“Đừng ngại.” Hạ Dương đưa tay ra đón áo rổi tiện tay quăng sang ghế phụ, cười rất thoải mái.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Chung Lăng cắn môi nói: “Anh có thể đưa tôi về khách sạn được không?” Cô không thể mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm qua đến công ty, nếu
không một người vốn đã bị bài xích như cô sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.
“Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.” Hạ Dương vui vẻ đáp. “Đợi cả đêm rồi, cuối cùng thì cũng được đưa cô về.”
Mặt Chung Lăng đỏ bừng, cô cũng không biết tại sao lại có thể ngủ một đêm trên xe của một người gần như là xa lạ.
Hồi lâu không thấy Chung Lăng trả lời, Hạ Dương liền hỏi: “Địa chỉ ở
đâu? Chắc là cô sẽ không nghĩ rằng tôi biết rõ khách sạn cô ở mà cố tình giữ cô ở lại chứ. Chung…” Anh chàng vỗ tay lên trán rồi thở dài, thực
sự không nhớ tên cô, nhưng lại ngại gọi cô là giám đốc.
“Anh có thể gọi tôi là Kiya.” Chung Lăng trề môi, cũng không cảm thấy có gì là không vui.
“Kiya.” Hạ Dương lẩm bẩm nhắc lại mấy lần, đột nhiên lại hỏi: “Cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì à?”
Chung Lăng liền tự khen: “Thông minh”.
Hạ Dương hào hứng nói: “Kể nghe xem sao”.
“Vợ Pharaon1.” Chung Lăng đáp vắn tắt.
“Gì cơ?” Hạ Dương còn tưởng mình nghe lầm.
1 Vua Ai Cập thời cổ đại
Chung Lăng liền nhún vai, nói thật mà người khác không thèm tin.
Hạ Dương im lặng một lát, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: “Thẩm mỹ của cô rất đặc biệt”.
“Cám ơn anh.” Chung Lăng không hề ngại ngần coi đó như một lời khen.
“…” Hạ Dương cứng họng.
Nói qua nói lại nhưng Chung Lăng vẫn chưa nói ra địa chỉ khách sạn.
Hạ Dương không hỏi thêm nữa, không phải vì anh đã quên bài toán khó
này, mà là khi khởi động xe, động cơ không nổ. Anh như người ngồi trên
lửa, mặc dù là con xe còm, nhưng cũng đừng để anh mất mặt trong thời
điểm này.
Chung Lăng phát hiện ra điều bất thường, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, sẽ nhanh thôi.” Hạ Dương không muốn mất mặt, trời mùa đông mà trán vã mồ hôi.
May mà con xe còm không để anh phải mất mặt quá lâu, cuối cùng máy đã nổ, Hạ Dương toát hết mồ hôi hột.
Chung Lăng không kìm được bèn nói: “Này, vị trí của anh đâu có tồi, sao anh không thay xe mới”.
Hạ Dương liếc cô qua gương chiếu hậu, thủng thẳng đáp: “Cô chưa nghe
người ta nói xe cũng giống như vợ vậy, đâu có thể thay đổi tùy tiện”.
“Ai nói vậy?” Chung Lăng thắc mắc.
“Tôi.” Hạ Dương đáp rất tỉnh bơ.
Chung Lăng: “…”
“Này, rốt cuộc là cô ở đâu hả?” Sau khi lái xe ra khỏi khu dân cư, Hạ Dương hỏi.
“Khách sạn Westin.”
Hạ Dương cho xe chạy lên cầu vượt, mọi động tác rất thành thạo, xe chạy song song với một chiếc Mercedes, không hề chịu thua.
Chung Lăng cười cười, chế giễu: “Tôi biết tại sao tay lái của anh
không tồi rồi, lái con xe còm mà còn thích chơi trội, tay lái không cứng thì kiểu gì chẳng xảy ra tai nạn”.
“Quá khen, quá khen.” Mặt Hạ Dương cũng không mỏng hơn Chung Lăng bao nhiêu, vui vẻ đón nhận lời khen.
Chung Lăng bình thản đáp: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự bắt xe đến công ty”.
“Đằng nào tôi cũng chẳng có việc gì, chi bằng đi ăn sáng cùng nhau.”
Chung Lăng liếc anh một một cái, đáp với vẻ tỉnh bơ: “Anh thích thì cứ đợi”.
Hạ Dương mở cửa cho cô: “Thôi cứ thế nhé”, nhưng giọng không thể hiện sự vui vẻ gì.
Chung Lăng loanh quanh trong nhà tắm gần một tiếng đồng hồ, lau khô
người mới chui ra. Trang điểm, chọn quần áo mất nửa tiếng nữa, Chung
Lăng ngắm cô nàng duyên dáng trong gương và mỉm cười hài lòng.
Đến khi ra khỏi cổng khách sạn, quả nhiên đã không thấy xe Hạ Dương
đâu nữa. Cô cố tình lề mề lâu như vậy là để anh chàng mất kiên nhẫn rồi
bỏ đi. Qua đó có thể thấy con người này không có gì đáng bận tâm.
“Hi, Kiya!”
Chung Lăng ngoái lại thì thấy Hạ Dương đang thò đầu ra ngoài cửa xe gọi cô. Cô liền mỉm cười: “Hi, chào buổi sáng”.
Hạ Dương đã thay bộ quần áo khác, đầu vẫn còn ướt, rõ ràng là vừa mới tắm gội không lâu.
Chung Lăng sững lại: “Anh về nhà hả?”
“Chứ sao, tôi đoán con gái trang điểm, thay quần áo kiểu gì cũng mất
tiếng đồng hồ, thế nên tôi đã tranh thủ thời gian chạy ù về nhà, tắm một cái và thay bộ quần áo mới.” Hạ Dương bắt chước rất giống giọng Châu
Tinh Trì trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương.
Chỉ tiếc rằng Chung Lăng không biết thưởng thức, cô cau mày nói: “Thôi đừng có cợt nhả nữa”.
Hạ Dương hậm hực: “Thật chẳng biết thế nào là hóm hỉnh”.
Chung Lăng liếc anh chàng một cái rồi tự mình mở cửa xe, bình thản
lên xe, thủng thẳng bồi thêm một câu: “Thật chẳng biết phép lịch sự là
gì”.
Hạ Dương: “…”
“Anh đưa tôi đến đây để ăn cái này ư?” Chung Lăng sửng sốt.
Lúc này đây, bọn họ đang yên vị trên chiếc ghế cạnh công viên nhỏ,
trước mặt là hai hộp đậu phụ thối1. Phải mất hai mươi phút xếp hàng, Hạ
Dương mới mua được về.
1 Đậu phụ thối là loại đậu phụ lên men khá nặng mùi. Đây là món ăn
nhẹ, bình dân, thường được bày bán ở các chợ đêm hoặc lể đường hơn là
trong các nhà hàng ở Trung Quốc.
Hạ Dương cầm chiếc tăm lên, cắm một miếng nhỏ đưa cho Chung Lăng nhưng cô nhất quyết không chịu đón lấy.
“Cái món này ngửi thì hôi nhưng ăn lại thơm lắm, cô nếm thử xem.” Hạ
Dương dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hôm nay là số cô may đấy, bình
thường vừa ra lò là bán hết ngay còn lâu mới đến lượt cô”.
Chung Lăng mặt mày căng thẳng, đầu lắc lia lịa, nhất quyết không chịu ăn.
“Không ăn thì lát nữa đừng có hối hận đấy.” Hạ Dương vui vẻ tiếp lời: “Chấm ít tương ớt sẽ càng phê hơn”.
Khóe mép Chung Lăng khẽ giật, cô tiếp tục yên lặng.
“À còn quên một thứ, cô đợi nhé, để tôi đi mua”.
Nói rồi Hạ Dương liền chạy vụt đi, Chung Lăng nhìn món đậu phụ thối
đã được rán vàng ươm trước mặt, có đúng là ngon thật không nhỉ? Thấy
bóng Hạ Dương đã khuất hẳn, cô liền thu ánh mắt về, quyết tâm nhón một
miếng đưa vào miệng.
Hạ Dương đẩy toàn bộ chỗ đậu phụ thôi đến trước mặt cô: “Thế thì ăn hết đi”. Giọng anh lộ rõ vẻ châm chọc.
Hôm nay Chung Lăng diện chiếc váy ngắn, ngoài là áo khoác, tất cả đều của hãng Givenchy, vai đeo chiếc túi xách lim của Gucci, Hạ Dương thì
comple thẳng thướm, đường hoàng chững chạc, ít nhất hai người phải ngồi
trong Starbucks uống cà phê Cappuccino, ăn bánh ngọt, chứ không phải
ngồi nhếch nhác bên vệ đường, ăn đậu phụ thối uống cà phê tan mua trong
siêu thị như thế này.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá nực cười, thu hút không dưới chục người đứng ngó nghiêng từ xa và chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chung Lăng là người đầu tiên phát hiện ra cô và Hạ Dương đã trở thành đối tượng bị người ta nhòm ngó, mặt cô đỏ bừng: “Ta đi thôi”.
Từ trước đến nay Hạ Dương không bao giờ quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng anh tôn trọng ý kiến của Chung Lăng: “Ok”.
Hai người lên xe được một lúc thì Chung Lăng phát hiện trên người có
mùi lạ, cô bực bội nói: “Sao anh nhỏ mọn thế nhỉ, tôi chỉ bắt anh đợi
hơn tiếng đồng hồ mà anh đưa tôi đi ăn cái thứ đó”, vẫn chưa hả giận, cô lại giậm chân: “Tóc cũng thấy có mùi, anh bảo tôi phải đi làm kiểu gì
đây. Không được tôi phải quay về khách sạn”.
Vừa rồi ai ăn lấy ăn để nhỉ, thoáng một cái đã phủi tay như không. Hạ Dương cố nhịn cười: “Đừng nóng, lát nữa không khí trong xe được lưu
thông sẽ hết mùi thôi”.
“Anh nói thật hay nói đùa vậy?” Chung Lăng nhìn Hạ Dương chằm chằm, có vẻ như không tin lời anh nói.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Nói xong, Hạ Dương liền bật điều hòa.
“Woa, con xe còm này của anh cũng có điều hòa hai chiều hả?”
“…”
Giải quyết xong vấn đề mùi đậu phụ thối bám trên quần áo, một lát sau Chung Lăng lại hậm hực hỏi: “Có kẹo cao su không?”
Dường như Hạ Dương đã đoán được tâm trạng của cô từ lâu, anh tủm tỉm
cười nói: “Cạnh cô có cái hộp, bên trong có lạc rang đấy, ăn mấy hạt là
ổn”.
“Anh lôi đâu ra cái cách quê mùa này vậy?” Chung Lăng tỉnh bơ như không.
Hạ Dương liếc cô một cái: “Văn hóa Trung Quốc đa dạng, đậm đà bản sắc dân tộc, cô chớ coi thường”.
Thôi được, Chung Lăng không sức đâu mà tranh cãi, lặng lẽ bỏ mấy hạt
lạc vào miệng và chậm rãi thưởng thức. Đúng là bùi thật, cô cố gắng nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
“Chỗ bình thường không mua được đâu.”
Chung Lăng không hiểu.
Hạ Dương cười rất bâng quơ: “Loại lạc này là bí quyết độc quyền của nhà họ Hạ”.
Chung Lăng sững lại, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô mới thốt lên: “Ồ, anh họ Hạ mà”.
Hạ Dương bất lực đưa tay lau mặt, chăm chú lái xe, không nói thêm lời nào nữa.