Mùa Hạ Chung Tình

Chương 2



Loáng cái mà hơn một tuần đã trôi qua, công việc của Chung Lăng dần dần bước vào quỹ đạo ổn định, bề ngoài mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng. Nhưng cô không thể ngờ, bản kế hoạch đầu tiên của cô sau khi vào làm việc ở chi nhánh Thượng Hải đã bị Hướng Huy thẳng thắn phủ quyết.

Mười phút trước, Hướng Huy gọi cô vào phòng làm việc của phó tổng giám đốc, khách khí mời cô ngồi xuống rồi bình thản nói với cô rằng, phương án của cô không được chấp nhận.

Lý do rất đơn giản, cần phải xem xét đến tình hình của Trung Quốc, chứ không thể bê nguyên xi mô hình quản lý của công ty từ bên Anh về.

Do nể nang cương vị giám đốc của cô, Hướng Huy còn giữ thể diện cho cô vài phần, nếu không hoàn toàn có thể triệu tập một cuộc họp chủ chốt, sau đó bác bỏ đề nghị của cô trước mặt tất cả mọi người.

Chung Lăng không chịu, cô chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, đây là hàng loạt biện pháp cô đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian để xây dựng nhằm mở rộng thị trường ở khu vực Hoa Đông, tại sao có thể không có giá trị một xu như vậy. Cô sầm mặt nói: “Tổng giám đốc chưa xem kỹ đúng không?”

Hướng Huy hạ giọng nói: “Mỗi nội dung mà giám đốc gửi cho tôi trong các email tôi đều nắm rất rõ, hơn nữa Phương Nhiên và Hạ Dương cũng đã nghiên cứu rất kỹ rồi”.

“Thế tại sao lại không thông qua?” Chung Lăng vẫn không chịu bỏ cuộc.

Hướng Huy mỉm cười nói: “Giám đốc Chung Lăng, cô vừa về nước, có rất nhiều thứ cô chưa hiểu hết”.

Chung Lăng nhìn Hướng Huy với ánh mắt thắc mắc.

Ý cười ẩn sâu trong đáy mắt Hướng Huy: “Có những thứ không phải cứ lên mạng search thông tin hoặc nghe người khác tường thuật lại là có thể biết, mà phải tự đi cảm nhận, lĩnh hội”.

Hừ, Chung Lăng thầm cười khẩy, bất giác chửi thầm một câu, nói uyên thâm thế giải quyết được cái gì, chẳng qua nói vậy để tước quyền của cô mà thôi. Bụng thì chửi thầm nhưng nét mặt cô vẫn khong có gì thay đổi, cô đáp: “Tôi hiểu rồi” .

Hưóng Huy bình thản ra hiệu cho cô có thể đi.

Chung Lăng trở về phòng mình vói tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cô biết con đường cô đi sẽ còn rất nhiều chông gai, và cũng đã có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị vấp một cú đau điếng, chắc chắn không phải là điềm lành.

Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.

Chỉ Quân gọi đến, cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Alô”.

Chỉ Quân ngần ngừ một lát: “Lăng Lăng, chuyện cậu về nước không báo cho ba cậu à? Bác gọi điện cho mình rồi đấy”. Giọng Chỉ Quân tỏ ra khá lo lắng.

“Được rồi, mình biết rồi.” Chung Lăng nhìn vào máy tính, hờ hững đáp.

“Cậu nhớ gọi điện thoại về nhà nhé, không bác lại mong.”

Chung Lăng khẽ thở dài: “Cậu lắm điều quá đấy”.

“Thôi thôi, mình không nói nữa. Tối đến đây ăn cơm nhé, thôi nha, bye bye.”

Cúp máy rồi, tâm trạng Chung Lăng dường như lại có phần nặng nề hơn.

Chỉ mấy phút sau, điện thoại bàn của cô lại đổ chuông.

Điện thoại nội bộ gọi từ số 9527, cô bấm nút nghe trực tiếp, hỏi: “Trưởng phòng Phương Nhiên, có việc gì không?”

“Giám đốc, tôi đã tìm hộ chị một căn hộ phù hợp rồi, chị có muốn đi xem luôn không?”

Mấy hôm trước, Chung Lăng nhờ Phương Nhiên tìm hộ cô một chỗ ở tiện đường giao thông và gần công ty, xem ra cô ta cũng đã rất lưu ý. Cô nghĩ một lát rồi nói: “Thế ta đi ngay nhé”.

“Vâng, tôi đợi giám đốc dưới bãi đỗ xe.”

Chung Lăng tự rặn ra một nụ cười, bước về phía khu vực sinh hoạt chung của bộ phận thị trường, vỗ tay nói: “Các vị, đã đến giờ uống trà buổi chiều, mọi người thích ăn gì? Tôi mời”.

Đới Hiểu Lam chớp chớp đôi mắt to tròn nói: “Em không thích ăn đồ ngọt, em thích uống trà sữa và bánh sữa tươi”. Ngoài ra, không có ai đáp lời.

Chung Lăng lại hỏi thêm một lần nữa, mới có người trả lời không cần hoặc lấy cớ sợ béo để từ chối.

Vẻ tiu nghỉu thoáng hiện trên khuôn mặt Chung Lăng, cô nhún vai, chạy đến phòng làm việc riêng của Hướng Huy, Tư Mẫn, Thích Đình Đình để hỏi nhưng vẫn chỉ nhận được câu trả lời tương tự.

Rõ ràng là đã biết sự thật bị mọi người bài xích, nhưng Chung Lăng vẫn cảm thấy hậm hực trong lòng.

Đúng lúc Hạ Dương ra rót nước, mắt Chung Lăng sáng lên, hỏi: “Anh uống trà chiều không? Để tôi mang lên cho”.

Hạ Dương lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có thói quen uống trà chiều”.

Chung Lăng nhún vai, quay trở lại phòng làm việc lấy túi xách, lúc đi qua phòng trà, cô nghe thấy cuộc đối thoại:

“Haiz, uống trà kiểu Anh gì chứ, người Trung Quốc vẫn quen với món tào phớ và đậu phụ thối hơn.”

“Người ta từ Anh về mà lại, không cùng đẳng cấp với bọn mình.”

“Cẩn thận không lại ăn đòn đấy.”

Tiếp đó là một tràng cười rộ lên.

Chung Lăng cười chua chát tự giễu rồi thở dài.

Dưới bãi đỗ xe ngầm, Phương Nhiên đã đợi rất lâu, nhưng Chung Lăng là sếp trực tiếp của cô, dù bực đến đâu cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

Chung Lăng ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, quay sang hỏi: “Vị trí thế nào?”

“Ở ngay trung tâm thành phố, cách công ty chỉ khoảng mười phút lái xe.” Phương Nhiên đắc ý nói, cô có bạn làm sếp ở công ty bất động sản, tìm phòng vốn là thế mạnh của cô.

Chung Lăng gật đầu với vẻ hài lòng.

Phương Nhiên lái một chiếc New Beetle màu bạc của hãng Volkswagen, chỉ mấy phút sau xe đã chạy vào khu chung cư cao cấp. Chung Lăng để ý thấy có bốn chữ vàng lấp lánh “Ngân Nhân city” viết ở cổng, các nét rất sắc sảo, có thể được viết bởi một nhà thư pháp nổi tiếng.

Ở đây môi tnrờng trong lành, dễ chịu, có hòn non bộ, đình nghỉ chân, và cả thảm cỏ rộng rãi, rất vừa mắt Chung Lăng.

Đến tòa nhà trong cùng, vào thang máy lên tầng 19.

Tòa nhà được thiết kế theo kiểu hai căn hộ chung một thang máy, trong lúc lấy chìa khóa mở căn phía Tây, Phương Nhiên khẽ nhếch mép: “Mời giám đốc vào”.

Chung Lăng liếc bốn xung quanh, cảm thấy mặc dù thiếu hơi người, nhưng vô cùng sạch sẽ. “Tốt quá.”

“Vậy cứ quyết định thế nhé, giám đốc?” Phương Nhiên xin ý kiến cô.

“Ừ, bao giờ tôi có thể chuyển đến được?”

Phương Nhiên liền cười: “Bất cứ lúc nào”.

Chung Lăng mỉm cười: “Phiền cho Phương Nhiên quá”.

“Giám đốc đừng khách sáo.” Phương Nhiên đáp rất khách khí.

Chung Lăng đi ra ngoài trước, Phương Nhiên cúi đầu khóa cửa, chỉ nghe thấy phía đối diện có tiếng “cạch”, sau khi đóng cửa chống trộm, một người đàn ông nhìn về phía họ mím cười hòa nhã nói: “Ấy, có hàng xóm mới chuyển đến”.

Chung Lăng không muốn làm quen với người lạ, cô chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười đáp lại.

Nhưng Phương Nhiên vô cùng sửng sốt khi nghe thấy giọng nói đó, cô từ từ quay đầu nhìn, nét mặt sững lại: “Đúng lúc quá”.

“Hai người quen nhau à?” Chung Lăng tò mò hỏi.

“Vâng.” Xem ra cả hai người đều không muốn nhắc tới chuyện này.

Chung Lăng chợt hiểu ra điều gì đó, nên không nói thêm gì nữa.

Ba người đứng đối diện với nhau, không ai nói gì, hai bàn tay Phương Nhiên xoa vào nhau, mắt nhìn chằm chằm xuống mấy ngón chân, hồi lâu mới nói: “Giám đốc, công ty còn nhiều việc phải giải quyết, ta về thôi”.

“Ừ, về thôi.”

“Bye bye.” Phương Nhiên không ngoái đầu lại mà chạy thẳng xuống cầu thang.

Người đàn ông thở phào một tiếng: “Bye bye”.

Nét mặt Phương Nhiên lộ rõ vẻ thẫn thờ, rõ ràng là đầu óc đang để đâu đâu, Chung Lăng biết có gì đó mờ ám, nhưng, cô không có thói quen dò hỏi chuyện đời tư của người khác. Chỉ có điều cô rất thắc mắc: Tại sao có thang máy không đi, lại đi bộ từ tầng 19 xuống.

Trên đường đi Phương Nhiên như người mất hồn, xe lao như bay, dù ngờ nghệch đến đâu Chung Lăng cũng thừa hiểu, tình trạng này của cô ta chắc chắn liên quan đến người đàn ông ban nãy. Vì cái mạng còi của mình, cô không dám nói chuyện với Phương Nhiên. Thực ra, nếu bằng lái xe của cô được sử dụng ở Trung Quốc đại lục, và vị trí vô lăng không ở bên trái thì cô đã cướp lái từ lâu, dù gì cũng tốt hơn là ngổi thấp thỏm như thế này.

Cuối cùng đã về đến công ty an toàn, mặt mày Chung Lăng tái nhợt, nghĩ lại vẫn thấy khiếp đảm.

Phương Nhiên không nói không rằng, cô bạn Lo Lo trực quầy tiếp tân lên tiếng chào cô nhưng cô không hề có phản ứng, hoàn toàn không giống với tác phong ngày thường.

Nhìn thấy trên bàn Lo Lo bày một cốc trà bí đao và một miếng bánh ngọt nhỏ, Chung Lăng khẽ cười khẩy, Lo Lo vội lấy tay che đi theo phản xạ, nhưng dù có giấu cũng chẳng giải quyết được gì.

Không nằm ngoài sự dự đoán của cô, trong phạm vi cô có thể quan sát, gần như người nào cũng có một suất trà chiều và món điểm tâm, đặc biệt là anh chàng Đinh Khiết, nhân viên của bộ phận thị trường miệng không ngớt lời đòi giảm béo kia, tay cầm một miếng bánh ngọt to, cạnh máy tính còn hai chiếc bánh egg tart.

Chung Lăng là người biết địch biết ta, cô không chỉ trích mọi người ngay lập tức, nhưng nụ cười lộ rõ vẻ mỉa mai, khiến ai cũng cảm thấy rùng mình.

Quay về văn phòng không lâu, cô liền gọi Đới Hiểu Lam vào phòng, mim cười nhã nhặn hỏi: “Hiểu Lam, em biết quanh đây có chỗ nào bán đậu phụ thối không?”

Đới Hiểu Lam ngẩn tò te đưa tay gãi cằm: “Cũng có, nhưng chị Kiya cần làm gì ạ?”

“Dĩ nhiên là ăn rồi.” Chung Lăng cười tủm tỉm, dường như không việc gì có thể ảnh hưởng đến cô.

“Vậy ạ.” Đới Hiểu Lam gãi đầu gãi tai: “Cửa hàng nổi tiếng nhất gần đây chắc là đã bán hết từ lâu rồi, những chỗ khác may ra thì có”.

“Thế phiền em chạy đi mua cho chị một ít nhé.”

“Mua bao nhiêu ạ?”

Chung Lăng nghĩ một lát rồi nói: “Mua tạm hai mươi suất trước”.

Đới Hiểu Lam giật nảy mình, nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao tư duy của sếp cũng khác, nhân viên quèn như cô khó có thể lý giải.

Đới Hiểu Lam ăn mặc lịch sự, trang điểm nhã nhặn, vậy mà phải mua hai chục suất đậu phụ thối, khiến người nào ngửi thấy cũng phải thắc mắc. Cô vừa xách túi đi vào thang máy, đã có người cau mày hỏi: “Mùi gì mà lạ thế nhỉ?”

Cả đám đông nhất loạt nhìn cô chằm chằm, thực sự chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai.

Thế nên cô đã ngoan ngoãn nín thở, lúc vào văn phòng không dám ngẩng đầu lên, xách thẳng túi đồ vào phòng Chung Lăng, mặt xị xuống: “Chị Kiya, em mua về rồi”.

“Nếu thích em cứ lấy một suất mà ăn.” Chung Lăng cười cười.

“Không đâu, không đâu.” Đới Hiểu Lam khua tay rối rít, cái món này từ trước đến nay cô luôn tránh xa vạn dặm.

“Thôi vậy.” Giọng Chung Lăng rất dịu đàng: “Thế thì phiền em một việc nữa nhé, em mang sang đưa cho các đồng nghiệp hộ chị”. Cô đọc mấy cái tên, toàn là mấy vị lắm điều vừa nãy bảo cẩn thận không là ăn đòn đấy.

Chắc chắn là Đới Hiểu Lam không cam tâm tình nguyện, nhưng dù gì cũng là trợ lý, không thể không nghe theo mọi chỉ thị của Chung Lăng.

Trong lúc mọi người đang chuyện trò rôm rả thì Chung Lăng đã lặng lẽ bước đến sau lưng họ, lạnh lùng nhíu mày, nhưng nụ cười lại vô cùng dịu dàng, giọng cũng ngọt như mía lùi: “Đừng làm khách nhé, ăn thêm đi, tôi mời”.

“Giám đốc.” Một người trong đó thốt lên, đậu phụ thối trước mặt cô ta là nhiều nhất.

“Không hợp khẩu vị của chị à?” Không để chị ta trả lời, Chung Lăng đã mím môi mỉm cười: “Không phải chị thích ăn món này nhất đó sao? Tôi nghe rất rõ mà, người Trung Quốc chúng ta vẫn hợp với món tào phớ và đậu phụ thối hơn. Xin lỗi hôm nay gấp quá nên không mua được tào phớ, dịp khác tôi sẽ mời sau”.

Lúc ra khỏi phòng làm việc, đập vào mắt Phương Nhiên là cảnh tượng sau: Mấy nhân viên bộ phận thị trường mặt mày nhăn nhó nuốt từng miếng đậu phụ thối, miệng ai cũng bóng nhẫy dầu, phòng làm việc bốc lên một thứ mùi vô cùng khó ngửi.

Chung Lăng đứng bên cạnh liên tục góp lời, miệng cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết.

Phương Nhiên thấy lạnh xương sống, vị giám đốc này trông yếu liễu đào tơ, bình thường hay nói hay cười, thực ra là nhân vật không hề dễ bắt nạt.

Như vậy là Chung Lăng đã để mất lòng tất cả mọi người. Thực ra cô hối hận từ lâu, đáng lẽ không nên xốc nổi như vậy, nhưng vì không chịu được cục tức đó.

Chung Lăng cầm chiếc bút bi gõ từng nhịp xuống mặt bàn, mắt liếc đống đậu phụ thối còn thừa, lòng cũng thấy hơi rầu. Cô không thể tái diễn lại chuyện ban nãy, nhưng thực sự không thể chịu nổi thứ mùi kia, mắt đảo một hồi rồi nảy ra một ý.

Chung Lăng đích thân xách túi đậu phụ đi vào phòng làm việc của Hạ Dương, bữa đậu sáng nay gần như một mình cô tiêu diệt, chỗ này coi như bù lại cho anh ta.

Nhưng cô không thể ngờ rằng, trên bàn làm việc của Hạ Dương là nửa chiếc bánh ngọt đang ăn dở.

Cô tưởng rằng anh ta không giống với những đồng nghiệp khác, nhưng rõ ràng là cô quá ngây thơ. Cô đặt phịch túi đậu phụ lên bàn Hạ Dương, cười khẩy một tiêng, không nói câu nào mà bỏ đi luôn.

Hạ Dương tựa lưng vào ghế nhìn chiếc túi rồi lại nhìn miếng bánh ngọt, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Bữa điểm tâm chiều là do Lo Lo đưa đến, anh không thể bảo cô ta mang đi. Biết là Chung Lăng đã hiểu lầm nhưng anh cũng không thể thanh minh.

Chung Lăng muốn lo xong chuyện chuyển sang chỗ ở mới nên trước khi hết giờ làm việc đã gọi điện cho Quách Chỉ Quân, nói rằng cô không đến ăn cơm. Quách Chỉ Quân hậm hực nghiến răng thề rằng nếu cô không đến sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả. Chung Lăng khóc dở mếu dở, năn nỉ hết lời mới thuyết phục được cô nàng. .

Đồ đạc của cô không nhiều, sau khi trả phòng khách sạn, cô kéo va ly rồi chuẩn bị sang đường bắt xe.

Một chiếc xe hiệu Honda màu đen từ từ dừng lại, che mất tẩm nhìn của cô. Chung Lăng bực bội nghĩ, không thể phủ nhận rằng giữa tố chất của người Trung Quốc và sự lịch thiệp của người Anh còn một khoảng cách khá lớn.

“Em đi đâu vậy? Lên xe anh chở một đoạn.” Sau khi kính xe được kéo xuống, Chung Lăng mới phát hiện ra người vừa thò đầu ra có nét quen quen.

Chung Lăng nheo mắt ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra đó chính là bác sĩ Tống Minh Chí mà cô đã gặp trong lần vào thăm Quách Chỉ Quân. “Cảm ơn anh, không cần đâu”, cô lắc đầu. “Bắt taxi rất tiện mà.”

“Lên xe đi, anh tiện đường mà.” Tống Minh Chí đã ân cần mở cửa xe.

Cô còn chưa nói đi đâu, làm sao anh ta biết là tiện đường, nhưng đã nói thế rồi, Chung Lăng cũng ngại từ chối. “Ngân Nhân City.” Sau khi ngồi yên vị, cô nói địa chỉ cần đến.

“Ồ, em mua nhà ở đó hả? Tiến hành cũng nhanh nhỉ.”

“Căn hộ công ty thuê cho thôi.” Chung Lăng thủng thẳng đáp.

Tông Minh Chí tiếp tục kiếm chuyện làm quà: “Chế độ phúc lợi của công ty em ổn nhỉ”.

“Vâng.”

Trừ phi Tống Minh Chí hỏi, Chung Lăng rất ít chủ động gợi chuyện.

Lúc đến nơi, Tống Minh Chí nói: “Chắc Chung Lăng luôn tỏ ra xa cách với mọi người như thế này nhỉ?”

Chung Lăng ngước đôi mắt đẹp lên, không trả lời mà chỉ nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về”.

Tống Minh Chí vân vê ngón tay trên cánh mũi, không những không cảm thấy cô gái này nhạt nhẽo, lãng nhách mà đầy vẻ thách thức.

Sau khi vào phòng, Chung Lăng vứt va ly sang một bên rồi gọi điện thoại cho Quách Chỉ Quân, khi đầu bên kia nhấc máy, cô hậm hực nói: “Cậu lại gây rắc rối cho mình rồi đấy”.

Quách Chỉ Quân vốn là người tinh ý, vừa nghe thấy Chung Lăng bực bội hỏi tội liền hiểu ngay ra vấn đề, cô tủm tỉm cười và nói: “Không ngờ gã này lại sốt sắng đến thế”.

Chung Lăng liền hứ một tiếng.

Quách Chỉ Quân ấm ức phân trần: “Mình cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cứ ôm ảo mộng về gã Đường Tranh đi mà chết già à?” Chỉ Quân chưa gặp Đường Tranh bao giờ nhưng không hiểu tại sao, cô không hề có thiện cảm với anh ta. Có lẽ là tại tính cách, cô rất coi thường những anh chàng tính tình nhỏ mọn, trong khi Đường Tranh lại là mẫu người đó. Cô thường nói, đàn ông có thể không tiền, không nhà, không xe, những cái đó không thành vấn đề, nhưng nếu bụng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng tính toán thiệt hơn thì ai yêu anh ta chỉ có xui xẻo. Bấy lâu nay Chỉ Quân vẫn không thể nào lý giải nổi, tính cách của Chung Lăng và Đường Tranh khác nhau một trời một vực, tại sao lại có thể chung sống hòa bình với nhau lâu như vậy.

Chung Lăng bình thản cười: “Bọn mình chia tay rồi”.

Quách Chỉ Quân cao hứng đến mức nhảy dựng lên: “Tuyệt quá, my darling, cuối cùng đầu óc cậu đã được khai thông. Chúc mừng cậu đã thoát khỏi biển khổ”.

“Có người nào an ủi kiểu như cậu không?” Chung Lăng bật cười.

“Thôi đi!” Chỉ Quân nhướn mày nói: “Trông cậu có vẻ không đến nỗi buồn quá đòi đi tự tử nhỉ”.

“Hiện giờ mình không còn đầu óc để nghĩ đến những chuyện này, cậu đừng lo bò trắng răng nữa, cái anh chàng Tống… gì đó, cậu để dành cho người khác đỉ.” Những rắc rối trong công việc và mối quan hệ không đâu vào đâu với đồng nghiệp khiến đầu Chung Lăng như muốn nổ tung, tâm trạng đâu để tính đến chuyện yêu đương.

“Thôi được.” Mặc dù không đồng tình với điều đó nhưng Quách Chỉ Quân tôn trọng tuyệt đối sự lựa chọn của Chung Lăng. “Nhưng mà nói đi phải nói lại, cậu không có chút thiện cảm nào với Tống Minh Chí à? Chưa nói đến việc người ta đẹp trai ngời ngời, chỉ riêng tay nghề thôi cũng đã đủ nể rồi, trong bệnh viện ngoài ông xã đây ra, anh ấy là nhân vật quan trọng thứ hai đấy.”

Chung Lăng thực sự không nhịn nổi liền phì cười. Đây rõ ràng là khen khéo Lâm Sâm, có thấy ai mặt dày như cô nàng này không.

Quách Chỉ Quân cười khúc khích nói: “Đừng cười nhé, hi hi”.

“Không có việc gì nữa mình cúp máy đây.”

“Sao vội thế?”, Chỉ Quân thôi không cười nữa, nghiêm giọng hỏi: “Đã liên hệ với ba cậu chưa?”.

Bàn tay Chung Lăng bất giác nắm lại, sắc mặt hơi tái đi: “Thì mình đã có thời gian làm gì đâu”.

“Ngài giám đốc, gọi cú điện thoại có mất bao nhiêu thời gian của ngài đâu.”

Chung Lăng thở dài nói: “Thôi thôi, mình gọi ngay đây”.

“Lăng Lăng.” Giọng Chỉ Quân nặng hơn: “Cái này là vì cậu chứ không phải vì mình”.

“Tuân mệnh, Quách nữ hiệp.” Đây là biệt hiệu mà Chung Lăng đặt cho Chỉ Quân, những lúc không đấu được với cô nàng, cô bèn sử dụng chiêu này.

“Có gì nhớ liên lạc nhé.”

Chung Lăng đi loanh quanh mấy vòng trong phòng ngủ, hít thở thật sâu như đang phải đối mặt với kẻ địch cuối cùng hạ quyết tâm bấm dãy số mà cô đã thuộc làu như lòng bàn tay.

Không phải ba nghe máy, tự nhiên Chung Lăng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Cô cả à?” Nghe giọng hình như là Lưu Duy Minh, trợ lý đặc biệt của ba.

“Vâng, ba tôi… dạo này có khỏe không?”

“Ồ, để chủ tịch đích thân nói chuyện với cô nhé.”

Chung Lăng không kịp ngăn, đầu bên kia đã vọng lại tiếng nói sang sảng: “Trong mắt mày còn có ba ư?”

“Ba, con…”

Đối phương không cho cô cơ hội giải thích gì thêm mà mắng như tát nưóc vào mặt: “Chuyện mày về nước được giấu kín như bưng, nếu ba không gọi cho Chỉ Quân thì mày định giấu ba đến bao giờ?”

Điều này Chung Lăng không có cách nào phân bua, vì đúng là cô cố tình làm như vậy. Không phải cô không muốn nói với ba, mà thực sự không biết phải nói thế nào.

“Mày bây giờ giỏi rồi, sự nghiệp lớn thế này không giữ nổi chân mày, đi làm thuê cho người khác vui lắm đúng không?”

Chung Lăng lặng lẽ đưa điện thoại ra xa hơn, lần nào gọi điện thoại chưa được hai câu đã bị ăn mắng, thảo nào cô không thích gọi điện về nhà.

Quát tháo được chừng mười phút, chắc ông cụ đã thấm mệt nên thở hổn hển nói: “Cuối tuần mày về nhà ăn cơm, thôi thế đã nhé”. Nói xong liền cúp máy. Giọng rất kiên quyết, gia trưởng, đúng tác phong quân phiệt.

Một người cha như thế sinh ra cô con gái ngang ngạnh, cứng đầu cũng không có gì là lạ.

Chung Lăng ngồi phịch xuống ghế sofa trong trạng thái rã rời, cứ nghĩ đến chuyện cuối tuần phải về nhà, đầu cô chỉ muốn nổ tung.

Chuông cửa đột nhiên réo lớn, Chung Lăng vô cùng sửng sốt, cô dọn đến đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, sao đã có người tìm cô nhỉ.

Đứng ngoài cửa là một cô gái tóc buộc cao, cười rất tươi. Mặc dù không phải sắc nước hương trời nhưng rất có duyên, đặc biệt là khi cười, đôi mắt cũng cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy hy vọng.

“Hi!” Cô gái vẫy cô.

Chung Lăng ngơ ngác hỏi: “Em là?”

Cô gái cười tủm tỉm nói: “Em ở phòng đối diện, nhưng mà…”, Cô gái ngượng nghịu nói: “Em quên mang chìa khóa, chị có thể cho em ngồi nhờ một lát được không?”.

“Ok, em vào đi.” Chung Lăng mời cô gái vào nhà.

Cô bé vui vẻ tìm một cái ghế ngồi xuống rồi tự giới thiệu “Em tên là Diêu Thiên Thiên, chị tên là gì ạ?”

“Chị tên là Chung Lăng.”

“Giống trong Thiên long bát bộ ạ?” Diêu Thiên Thiên chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi.

Chung Lăng liền hỏi lại: “Là cái gì vậy?”

“…” Bà này từ sao Hỏa đến ư, Diêu Thiên Thiên nghĩ bụng.

“Rốt cục là cái gì vậy?” Chung Lăng hỏi lại.

Diêu Thiên Thiên chống tay lên trán: “Là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp”.

“Vậy hả”, Chung Lăng giờ mới hiểu ra vấn đề, cô rất ít khi đọc loại tiểu thuyết giải trí, loại sách duy nhất mà cô thích là trinh thám, thích nhất là Keigo Higashino1 và Agatha Christie2.

Đôi mắt to tròn của Diêu Thiên Thiên chớp chớóp, tò mò nhìn người hàng xóm mới, Chung Lăng xếp gọn lại mấy đôi giày đang đặt ngổn ngang, xoa xoa tay nói: “Vừa mới dọn đến, phòng ốc bừa bộn quá, em đừng cười nhé”.

Diêu Thiên Thiên xua tay: “Không sao, không sao, phòng em còn bừa bộn hơn”.

Nói đến đây, Chung Lăng sực nhớ ra điều gì đó, bèn liếc cô hàng xóm hỏi: “Buổi chiều chị đến xem nhà, hình như chủ nhà của phòng đối diện là nam giới”.

1 Keigo Higashino (1958): Nhà văn trinh thám của Nhật Bản.

2 Agatha Christie (1890-1976): Nữ nhà văn trinh thám nổi tiếng của Anh.

Diêu Thiên Thiên liền cười: “Hóa ra là hai người đã gặp nhau rồi, đó là ông xã em”.

Chung Lăng chợt hiểu ra vấn đề, nhưng nhớ lại sự thay đổi rõ nét trong thái độ của Phương Nhiên hồi chiều, bất giác nghĩ thầm, mối quan hệ này rối rắm thật đấy. Rồi cô lại hỏi tiếp: “Thế sao em biết có người mới chuyển đến?”

“Bảo vệ ở dưới bảo với em, à, có việc gì chị cứ nhờ họ giúp, tiền dịch vụ ở đây hơi đắt nhưng họ làm việc khá trách nhiệm, lần trước em cũng không mang chìa khóa, suýt thì bảo vệ phải trèo qua ban công vào nhà.” Mặc dù chắc chỉ là nói đùa, nhưng vẫn khiến Chung Lăng bật cười.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Diêu Thiên Thiên chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, liền reo lên: “Chắc là chồng em về rồi, em về nhà đã. Chị Chung Lăng, em rất vui vì được làm quen với chị, hôm nào em lại sang chơi nhé”.

“Ok.” Chung Lăng mim cười, ở bên cô gái lạc quan, yêu đời như thế này, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Diêu Thiên Thiên vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài, một giọng đàn ông trầm ấm vừa thể hiện vẻ yêu thương, vừa tỏ ý trách móc liền cất lên: “Lại quên mang chìa khóa hả?”

Qua mắt thần Chung Lăng nhìn thấy người đàn ông đang khoác tay lên vai Diêu Thiên Thiên chính là anh chàng buổi chiều khiến mặt mày Phương Nhiên thất sắc. Cô vuốt vuốt lọn tóc trước trán, vẻ giễu cợt trên khuôn mặt có phần hà khắc.

Lau chùi dọn dẹp, thu gọn quần áo và đồ dùng xong xuôi, Chung Lăng mệt quá nằm vật ra giường. Nhưng cái bụng đói cồn cào đâu có chịu buông tha cho cô, cô đành phải mò dậy làm cái gì để ăn. Ngại ra ngoài mua đồ, cô lôi ra một gói mì ăn liền mà hôm trước về nước nhét đại vào va li, cho nước nóng vào ngâm rồi mang ra ăn ngấu nghiến, coi như đã lấy lại được sức.

Cô vừa đặt bát vào bồn rửa thì chuông cửa lại réo. Hôm nay đông vui thật, cô cười.

Người gõ cửa vẫn là Diêu Thiên Thiên, cô bé cười híp mắt: “Lại là em ạ”.

Chung Lăng ra hiệu cho cô bé vào phòng rồi trêu: “Sao vậy, lại bị nhốt ở ngoài à?”

“Dạ không”. Diêu Thiên Thiên cười khúc khích. “Là thế này ạ, tối nay nhà em ăn dấm, muốn đến xin chị ít cua”.

“Hả…” Chung Lăng trợn mắt.

“Oái, nói lộn rồi, hôm nay nhà em ăn cua, muốn sang xin chị ít dấm” Mặt Diêu Thiên Thiên đỏ bừng.

Chung Lăng mím môi cười: “Sorry em, chị vừa mới chuyển đến, chưa kịp mua những thứ đó”.

“Vậy hả!” Diêu Thiên Thiên lấy tay véo cằm. “Thế thì bọn mình đi siêu thị đi, đằng nào thì chị cũng phải làm quen với đường sá ở đây”

Chung Lăng đã mệt rã rời, việc cô muốn làm nhất bây giờ là tắm nước ấm một trận thật đã rồi lên giường đánh một giấc ngon. Nhưng không cưỡng lại được lời mời nhiệt tình của Diêu Thiên Thiên, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

“Để em về lấy ví, chị đợi em ở dưới nhé”.

Chung Lăng liền gật đầu, nhìn mình đầu bù tóc rối trong gương, cô liền đi rửa mặt, thay bộ quần áo khác rồi mới ra cửa.

Diêu Thiên Thiên đeo một chiếc balo in hình hoạt hình, mặc áo nỉ chui đầu có mũ, trẻ trung như một cô học sinh cấp M chuẩn bị đi dã ngoại.

“Tuổi trẻ thích thật đấy.” Chung Lăng than.

“Nghe giọng chị cứ như năm nay bảy, tám mươi tuổi ấy.” Diêu Thiên Thiên nói lại.

“Ừ, độ tuổi tâm lý của chị phải hơn độ tuổi sinh lý ít nhất hai mươi tuổi”

Diêu Thiên Thiên không nói gì nữa, có lúc cô cảm giác không thể theo kịp tư duy của Chung Lăng.

“Còn không đi à?” Chung Lăng nói. “Đợi em mua xong thì đến giờ ăn đêm rổi.”

“Chị đợi chút ông xã em đang ra lấy xe, để anh ấy đi xách đồ và phụ trách đón rước” Diêu Thiên Thiên đắc ý chống tay ngang hông cười khúc khích.

Chung Lăng chống tay lên cằm than thở: “Có chồng thích thật đấy”.

Diêu Thiên Thiên nhìn cô với ánh mắt thắc mắc: “Chị xinh thế này mà không có người yêu à?”

“Không có.” Chung Lăng cười cười.

Mắt Diêu Thiên Thiên liền sáng lên, tay vỗ ngực nói “Chuyện đại sự trăm năm của chị cứ giao cho em, chắc chắn em sẽ giới thiệu cho chị một anh chàng không thể chê ở điểm nào”.

Chung Lăng cố nhịn cười nói: “Thế thì cảm ơn em quá”.

“Diêu Thiên Thiên, em chuyển sang nghề bà mối từ bao giờ đấy, nhưng anh thấy cũng có nét giống, châm thêm hai nốt ruồi đỏ trên mặt em thì chẳng phải hóa trang thêm gì nữa.” Một chiếc Volvo màu sâm panh đã đỗ bên canh họ từ lúc nào. Người đàn ông Chung Lăng đã gặp hồi chiều đang tựa vào cửa xe, miệng mỉm cười, mắt nheo thành hình vòng cung, trông rầt phong lưu, đàn ông.

Diêu Thiên Thiên liền đập chiếc balo vào mặt anh chàng: “Hạo Tử, anh muốn chết đúng không”.

“Này, ra ngoài ít nhiều em phải nể mặt anh chứ.”

Diêu Thiên Thiên tự mở cửa xe sau rồi gọi: “Chung Lăng, chị vào đi”.

Chung Lăng nhìn mà thấy lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy một cặp vợ chồng nói chuyện với nhau như vậy.

Diêu Thiên Thiên chỉ tay nói: “Đây là anh Thẩm Hạo, ông xã em”.

Ý cười hiện rõ trong mắt Chung Lăng: “Rất hân hạnh được làm quen với anh”.

“Đâu dám, đâu dám.” Thẩm Hạo vội tiếp lời.

“Hai người đang chơi trò đố chữ gì vậy.”

Cả hai liền nhất tề đồng thanh rất ăn ý: “Không có gì cả”. ,

Ánh mắt Diêu Thiên Thiên lộ rõ vẻ tra khảo, nhưng Thẩm Hạo đã nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.

Cách khu nhà Chung Lăng ở không xa có một siêu thị tổng hợp lớn, Thẩm Hạo đỗ xe ở bãi đỗ ngầm, ba người đi thang máy lên thẳng tầng ba, Diêu Thiên Thiên nhanh nhẹn lấy ra hai chiếc xe đẩy rồi kéo Chung Lăng vào khu đồ ăn vặt, mua một đống ô mai, khoai tây chiên, hạt hướng dương…

“Này, bọn mình đến đây mua dấm mà!” Diêu Thiên Thiên bỏ vào xe bao nhiêu, Thẩm Hạo lại nhặt ra ngoài bấy nhiêu.

Diêu Thiên Thiên liền gây gổ: “Anh đừng có quan tâm đến việc của em”.

Thẩm Hạo lại tiu nghỉu nhặt bỏ vào xe.

Chung Lăng lén ghé sát vào tai Diêu Thiên Thiên nói nhỏ: “Cao thủ, cao thủ!”

“Đâu có, đâu có.” Diêu Thiên Thiên liền khiêm tốn đáp.

Hai vợ chồng nhà này giọng điệu giống hệt nhau, thật xứng đôi vừa lứa.

Chung Lăng thì mua mấy túi sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền, Diêu Thiên Thiên liền tặc lưỡi nói: “Chị toàn ăn mấy đồ này, thảo nào trông chị xanh xao như ốm đói vậy”.

Chung Lăng bất giác sờ tay lên mặt: “Vậy hả?”

“Hi Hi”, Diêu Thiên Thiên bật cười. “Em trêu chị thôi.”

Chung Lăng lườm cô bé một cái, không phải cô thích ăn mấy cái đồ nhạt nhẽo và chẳng bổ béo gì này, nhưng mà thực sự cô không thích vào bếp nấu nướng, hay nói cách khác, ngoài việc biết nấu mì ăn liền, món tủ nhất của cô là cho quả cà chua hay quả trứng vào mì ăn liền.

“Chị Chung Lăng coi này, con búp bê này dễ thương không?!

“Dễ thương.”

“Woa, con chó này mà đặt trên chiếc kệ đầu giường sẽ đẹp lắm đây.”

“Ừ.”

“Chị có thích con gấu này không? Để em mua tặng chị nhé.”

“Không cần đâu.”

Diêu Thiên Thiên tính vẫn còn rất trẻ con, tay mân mê các loại đồ chơi, phấn khích đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Thẩm Hạo đứng bên cạnh vừa bất lực lắc đầu vừa nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng yêu chiều, dịu dàng.

Chung Lăng vừa ngưỡng mộ vừa thấy mừng cho cô bé.

Chung Lăng đang ngồi xổm dưới đất để thảo luận với Diêu Thiên Thiên loại thảm nào trải ở phòng khách thì hợp, chợt có một đôi bốt nữ mũi nhọn xuất hiện ngay trước mắt cô, người đó hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Có phải Chung Lăng không nhỉ?”

Chung Lăng giật mình, vội ngẩng đầu lên, bất giác nắm chặt bàn tay thành nắm đâm.

“Đúng là Chung Lăng rồi.”

“Vâng.” Chỉ trong tích tắc, Chung Lăng đã lấy lại được bình tĩnh.

“Về nước mà không gọi điện thoại thông báo với cả nhà, có biết ba ở nhà lo lắng thế nào không, lớn thế này rồi mà không hiểu biết gì cả.”

Diêu Thiên Thiên há hốc miệng, cô gái đứng trước mặt tuổi tác xấp xỉ Chung Lăng, tại sao nói chuyện giọng như bà mợ, kẻ cả thế nhỉ.

“Cuối tuần tôi sẽ về.” Chung Lăng cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, bình thản đáp.

“Ừ, cuối tuần gặp nhé.”

Chung Lăng ưỡn thẳng người, hơi thở có phần gấp gáp.

Người đó đẩy chiếc xe đổ rẽ sang một góc khác rồi biến mất.

Thấy Diêu Thiên Thiên ngập ngừng như muốn hỏi điều gì đó, Chung Lăng liền cười: “Chắc là em rất muốn biết người đấy là ai đúng không?”

Diêu Thiên Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu, vốn dĩ nhòm ngó chuyện đời tư của người khác chẳng hay ho gì.

Chung Lăng khẽ cười, nhưng giọng lại lạnh như băng:”Đó là mẹ kế của chị”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.