Sáng thứ Bảy, Chung Lăng dậy rất sớm, nhà cô ở ngoại thành, mấy năm
rồi không về nước, cộng với việc Thượng Hải đã thay đổi rất nhiều, phải
lòng vòng hồi lâu cô mới tìm được chuyến xe chạy thẳng về nhà.
Chung Lăng mua vé, lên xe, kiếm một chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống.
Chuyến xe này không thể được như xe bus, đến giờ là chạy, lái xe phải
đợi khách lên được hai phần ba mới khởi hành.
Đợi khoảng hơn mười phút, sau khi bị hành khách thúc giục, phàn nàn,
cuối cùng lái xe miễn cưỡng nổ máy. Chung Lăng ngồi xe khách đường dài
có tật say xe, vậy là cô liền, nhắm mắt cố gắng thiếp đi một giấc.
Xe chạy rất chậm, giữa đường còn liên tục mời chào khách, mất thêm
không ít thời gian. Chung Lăng nhìn đồng hồ, chín giờ sáng, về đến nhà
chắc đúng giờ cơm trưa, chắc chắn lại bị mẹ kế mỉa mai, cạnh khóe mấy
câu.
Xe chạy thêm nửa tiếng nữa, trong lúc Chung Lăng đang ngủ lơ mơ thì
lái xe đột nhiên phanh gấp, do không đề phòng, đầu cô liền va mạnh vào
ghế trước, cô vừa xoa xoa trán, vừa thò cổ ngó ra ngoài cửa xe.
“Mắt mù à!” Lái xe chửi lớn.
Người vừa qua đường kia làm mặt hề với lái xe rồi khệnh khạng bỏ đi.
Lái xe văng nọ văng kia một hồi, Chung Lăng lắc đầu, lại một lần nữa phải than thầm vì văn hóa của người Trung Quốc.
Qua trạm thu phí, lại có người lên xe, lúc này trong xe đã hết ghế
trống, và người lên xe lại là cụ già tóc bạc phơ, lưng còng, Chung Lăng
đang định đứng lên nhường chỗ thì ghế trước đã có người đứng dậy, giọng
có phần uể oải: “Cụ ơi, cụ ngồi xuống đi”.
Nghe thấy giọng quen quen, Chung Lăng liền ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt sáng ngời, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Còn Hạ Dương vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười rạng rỡ:
“Hi, Kiya, sao đúng lúc thế”. Sau đó liền nhét hết túi nhỏ túi lớn
trong tay vào lòng cô một cách rất tự nhiên: “Cho tôi nhờ chút nhé”.
Chung Lăng khẽ quay mặt đi, chẳng buồn đếm xỉa đến anh chàng.
Hạ Dương được voi đòi tiên, thấy thế liền nhặt một cái bao dài dưới đất lên đưa cho Chung Lăng: “Đặt luôn dưới ghế của cô nhé”.
“Cái gì vậy?”
Hạ Dương liền đáp với vẻ đầy bí ẩn: “Không tiết lộ được”.
Chung Lăng bèn lấy chân đá thử mấy cái, Hạ Dương cười tủm tỉm: “Làm hỏng thì phải đền đấy”.
Chung Lăng thủng thẳng: “Chắc là đồ quý à?”
Hạ Dương chỉ nhướn mày, đáy mắt không hề gợn sóng.
Không nén được trí tò mò, Chung Lăng liền cúi xuống từ từ mở cái bao
ra xem, bên trong là hai cái cần câu. Mắt cô chỉ liếc một cái rồi nói
với vẻ không thèm chấp: “Tưởng gì, hóa ra là anh bước vào tuổi lên lão
trước thời hạn”.
“Ai quy định chi có các cụ mới được tham gia hoạt động này?” Hạ Dương cười rất ranh mãnh.
“Chỉ có các cụ về hưu mới có thời gian lãng phí cho việc câu cá.” Chung Lăng bĩu môi.
Hạ Dương liền nở một nụ cười tươi rói: “Đây là trò giải trí rèn tính kiên trì, cô có thể thử xem”.
“Không dám, tôi không có nhiều thời gian rỗi.”
“Vậy hả? Ở công ty có thấy cô bận đên mức bù đầu bù cổ đâu?” Miệng Hạ Dương khẽ mấp máy.
“Anh…” Rõ ràng là Hạ Dương đang chọc vào chỗ đau của cô, phương án
marketing mà cô xây dựng không được thông qua, cũng không có cơ hội tham gia vào các dự án khác chính vì vậy trong công ty, cô là người thoải
mái nhất.
Hạ Dương nhún vai một cách vô tội: “Tôi chỉ nói ra sự thật thôi”.
Chung Lăng liền lườm anh chàng một cái rồi cúi đầu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngoi.
Sau khi cụ già xuống xe giữa chừng, Hạ Dương đang định quay về cỗ cũ
thì cô gái ngồi cạnh Chung Lăng đã nhanh nhẹn đưa tay vuốt tóc, cười
nói: “Anh chị cứ ngồi đi, để em ghế trước”.
Hạ Dương không khách khí mà ngồi xuống luôn, mỉm cười rạng rỡ như gió xuân: “Cảm ơn em nhé”.
Cô gái liền hất mái tóc dài: “Không có gì”.
Chung Lăng liền vứt trả cái túi du lịch đang đặt trong lòng cô cho Hạ Dương: “Cầm lấy đồ của anh đi”.
Hạ Dương liền làu bàu: “Đúng là cô chẳng bao giờ chịu thiệt điều gì cả”.
Chung Lăng hằm hằm nguýt anh chàng một cái: “Xem ra anh rất thích chịu thiệt đúng không?”
Hạ Dương liền đáp trả luôn: “Tất nhiên rồi, các cụ nói chịu thiệt là phúc mà”.
“Vậy hả?” Chung Lăng vờ như trầm tư suy nghĩ, cười cười nhét luôn cả
túi du lịch của mình vào lòng anh chàng: “Đã đến lúc để anh phát huy
tinh thần quân tử rồi đấy”.
Túi xách của Chung Lăng không to nhưng không hiểu sao rất nặng. Bị
ném bất ngờ vào ngực, Hạ Dương trợn mắt, ho khan mấy tiếng, cảm thấy
không dễ chịu chút nào.
Gỡ lại được một bàn thua, Chung Lăng khoái chí vô cùng.
Xe chạy trên con đường đông đúc xe cộ, tốc độ mỗi lúc một chậm. Nghe
lái xe nói đằng trước có vụ tai nạn nên ảnh hưởng đến việc tham gia giao thông.
Bắt đầu từ lúc xe đi được một đoạn lại dừng, Chung Lăng bắt đầu cảm
thấy khó chịu, chóng mặt lợm giọng. Cô sợ say xe nên buổi sáng không dám ăn nhiều, nêu không chắc đã nôn ra từ lâu rồi.
Bàn tay Chung Lăng bụm chặt miệng, sắc mặt tái nhợt đầu mày cau lại,
chỉ mong sớm đến trạm cuối cùng để được thoát khỏi cảnh khôn khổ sở này.
“Cô làm sao vậy?” Hạ Dương đã phát hiện ra sắc mặt nhợt nhạt của cô, trán thì lấm tấm mồ hôi, liền quan tâm hỏi.
“Không sao.” Chung Lăng yếu ớt đáp. Lúc này trông cô hoàn toàn khác với cô nàng ăn nói sắc sảo ban nãy.
Hạ Dương không khó phát hiện ra dấu hiệu say xe của cô anh liền móc
ra một túi ô mai trong túi áo và nói: “Ngậm cái này sẽ dễ chịu hơn đấy”.
Chung Lăng liền đốp lại với vẻ coi thường: “Anh là đàn ông mà cũng mang theo đồ ăn vặt à?”
Hạ Dương nói: “Đúng là làm phúc phải tội”.
Mặc dù miệng thì cạnh khóe như vậy, nhưng trong lòng Chung Lăng vẫn
cảm kích Hạ Dương, nhưng đã nói ra rồi, không thể rút lại được nữa, cô
cũng không có ý định thỏa hiệp.
“Thôi thôi, nam tử không đấu với nữ nhi thường tình.'' Hạ Dương cho
cô cơ hội xuống thang, đổng thời cũng để tìm cái cớ cho mình.
Chung Lăng nhón một viên ô mai đút vội vào miệng, chưa kịp thưởng
thức mùi vì thì xe bỗng phanh gấp, đầu cô thúc mạnh vào lòng Hạ Dương,
cùng lúc đó, dạ dày như muốn lộn nhào, rồi cô nôn thốc nôn tháo vào
người Hạ Dương, chưa kịp xin lỗi thì lại phụt ra một lần nữa, chiếc quần của Hạ Dương lập tức loang lổ vô cùng thảm hại.
Điều khiến Chung Lăng cảm thấy may mắn là buổi sáng cô chỉ ăn ít
cháo, nếu là đậu phụ thôi… hic, thì hôm nay không còn mặt mũi nào.
“Cô… không sao chứ?” Hạ Dương không để ý lắm đến hình ảnh cá nhân lúc này mà lấy giấy ăn đưa cho Chung Lăng lau miệng.
Nôn xong, Chung Lăng cảm thấy dễ chịu hơn, điều khiến cô đau đầu là,
cô không biết phải làm gì với chiếc quần bò mới toanh, thời thượng, mặc
vào nhìn chân rất dài nhưng giờ đã không còn nhận ra màu gì nữa.
Cô nhìn túi giấy ăn trong tay, không kịp nghĩ gì mà lau ngay cho Hạ
Dương. Sau khi hiểu ra vấn đề, Hạ Dương liền cuống quýt nói: “Để tôi tự
lau”.
Chung Lăng ngừng một lát nhưng rồi vẫn tiếp tục lau, miệng nói: “Thật xin lỗi anh quá”.
“Thôi… cứ để tôi tự lau.” Hạ Dương giành lấy tờ giấy ăn trong tay Chung Lăng, mặt tự nhiên đỏ như quả cà chua.
Còn Chung Lăng vẫn không hay biết gì, nét mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Giữa đường, Chung Lăng lại nôn thêm một lần nữa, lần này Hạ Dương đã
rút kinh nghiệm, chuẩn bị sẵn một cái túi nilon, thấy tình hình không ổn là đưa ngay cho cô.
Lúc xuống xe, sắc mặt Chung Lăng tái nhợn, chân đứng không vững.
Hạ Dương liền gom hành lý của hai người lại thành một, tay chỉ vào quầy cantin ở bến xe: “Tôi vào mua nước, cô đợi đây nhé”.
Chung Lăng chẳng còn chút sức lực nào nữa, tựa người vào tường, như sắp đứt hơi.
Hạ Dương đi rất nhanh, anh đưa một chai nước đã mở nắp đến gần miệng Chung Lăng, nói: “Cô súc miệng đi”.
Chung Lăng liền dốc ngay mấy ngụm vào miệng, suýt thì bị sặc.
“Ổn hơn rồi chứ?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Chung Lăng đặt tay lên ngực thở dốc.
“Ừ, nếu không làm được thì để tôi chọc cho cô hai nhát là khỏi.” Hạ
Dương nhặt một cành cây dưới đất lên, làm động tác nhét vào cổ họng.
“Biến đi.” Chung Lăng nghiến răng ken két nói.
Thấy tinh thần cô đã phục hồi kha khá, Hạ Dương liền lôi ra một chiếc quần bò dưới đáy túi du lịch, chỉ về phía WC
Chung Lăng nhớ lại chuyện đáng xấu hổ ban nãy, mặt liền đỏ bừng.
Hạ Dương thay xong quần đi ra, cười hỏi: “Cô về đâu? Để tôi đưa cô về nhé”.
“Không cần đâu.” Chung Lăng gắng gượng xách túi du lịch, đi được mấy bước liền thở hổn hển.
Hạ Dương bèn lắc đầu, đưa tay giật ngay lấy: “Đến nước này rồi mà còn bày đặt làm anh hùng rơm”.
Chung Lăng cắn chặt môi, từ bến xe về nhà vẫn còn một đoạn, cô không
dám gọi taxi, nếu đi bộ thì không thể xách theo hành lý, thế nên cũng
không từ chối nữa.
“Về đâu?”
“Hoa viên Thanh Thủy.”
Hạ Dượng liền mỉm cười: “Thế thì tiện đường”.
Chung Lăng nhìn anh chàng với ánh mắt thắc mắc, còn Hạ Dương thì cười tươi hơn bao giờ hết.
“Sao anh không tự lái xe về?” Đang đi đột nhiên Chung Lăng hỏi, những người có xe, tự lái xe đi chơi vẫn là tiện nhất.
Hiếm khi thấy Hạ Dương ngượng nghịu như vậy: “Xe tôi mang đi sửa rồi”.
“Vậy hả.” Chung Lăng chợt hiểu ra vấn đề, con xe còm đó không thường xuyên trục trặc mới là lạ.
Mặc dù lâu rồi không về nhà nhưng cảnh tượng xanh mướt trước mắt đã
nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của Chung Lăng. Tuy nhiên càng đi vào
trong, nét mặt Hạ Dương lại càng kì lạ hơn, khi cô dừng lại trước ngôi
biệt thự hai tầng,Hạ Dương liền thắc mắc: “Ồ, cô ở đây hả?”
Mấy năm gần đây giá nhà tăng chóng mặt, khi mua ngôi biệt thự này,
cha Chung Lăng chỉ mất mấy vạn, hiện tại đã tăng gấp mười lần. Mặc dù
không hài lòng với người cha, nhưng cô vẫn rất nể phục con mắt đầu tư
của ông. Cô khiêu khích hỏi: “Sao cơ? Không được hả?”
Hạ Dương gãi đầu, đúng là trùng hợp lạ lùng thật. Anh chớp chớp mắt: “Tôi cũng đến ngôi nhà này”.
Chung Lăng vô cùng thắc mắc, nếu bảo không có âm mưu nào trong chuyện này thì cô không tin.
Hạ Dương mỉm cười rồi bước đến gõ cừa.
Sau cửa thấp thoáng bóng người rất nhanh nhẹn, nụ cười hiện rõ trên
môi, đó là khuôn mặt Đông Gioăng có thể khiến người ta ngạt thở. Cậu ta
giơ nắm đấm ra trước mặt Hạ Dương và nói: “Sao muộn thế?”.
“Ờ, tắc đường.” Hạ Dương đáp gọn lỏn rồi nghiêng người, để lộ Chung Lăng ở phía sau.
“Chị cả?” Chàng trai trẻ trợn tròn mắt, dường như không tin vào mắt mình. Cậu quay đầu lại gọi lớn: “Ba, chị cả về rồi”.
Hạ Dương nhìn Chung Lăng một lượt từ đầu xuống chân cười nói: “Hóa ra cô chính là bà chị mà Chung Khải hay nhắc đến hả?”
Chung Lăng liền cười: “Đúng rồi Hạ tiểu đệ”.
Hạ Dương: “…” Bị trả đũa đau quá.
“Chị vào nhà đi.” Chung Khải hào hứng kéo Chung Lăng vào nhà, tiện
thể thụi luôn một quả vào ngực Hạ Dương; “Ông cưa kéo chị tôi từ bao giờ vậy?”.
“Đừng nói linh tinh.” Chung Lăng vội cắt đứt ảo tưởng của cậu em rồi nói vói vẻ chán chường: “Bọn chị vừa gặp nhau ở cổng”.
Chung Khải nhìn Chung Lăng hai tay đi không, còn Hạ Dương thì mỗi tay treo lủng lẳng một chiếc túi du lịch, liền hiểu vấn đề nói: “Gặp nhau ở cổng hả? Hạ Dương, cậu bắt chước tinh thần Lôi Phong làm việc tốt à?”.
Chung Lăng liền xòe tay ra: “Tin hay không thì tùy em”.
Một điều khó hiểu là Hạ Dương không phủ nhận cũng không thừa nhận, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
“Về bao giờ vậy?” Một giọng nói sang sảng từ đầu cầu thang tầng hai vọng xuống.
Chung Lăng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng vẫn cố gắng lắm mới rặn ra được một nụ cười khó coi: “Ba, con về rồi ạ”.
” Hừ!” Ông Chung lạnh lùng đáp.
Chung Khải vội xoa dịu tình hình: “Ba làm sao vậy, chị cả không về
thì ngày nào ba cũng nhắc, về rồi ba lại tỏ ra bực bội khó coi vậy sao?”
Bị cậu con trai vạch trần, ông Chung cũng hơi ngại, rồi ông đành phải hắng giọng một tiếng và chuyển sang chủ đề: “Thôi đi ăn cơm, mọi người
đều đang đợi”.
Tường Viêm, mẹ kế của Chung Lăng không biết từ đâu ra, cười nhạt hỏi: “Lăng Lăng giỏi sắp xếp thời gian thật, về đúng giờ ăn cơm”.
“Cô bớt đi vài câu cũng không ai bảo cô bị câm đâu.” Chung Khải đốp lại với vẻ khó chịu.
“Ông coi đó, ông phải bảo con trai ông đi chứ.” Tưởng Viêm tỏ vẻ ấm ức nói.
“'Chung Khải mày có thôi đi không/' Ông Chung Đức Phúc bực bội quát.
Chung Lăng liền thở dài, hồi cô còn ở nhà, gần như ngày nào gia đình
cô cũng diễn vở kịch này, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao cô không muốn về nhà.
“Ba, nhà đang có khách, ba phải giữ cho con chút thể diện chứ.”
“Cháu chào bác.” Hạ Dương lịch sự chào.
Lúc này ông Chung Đức Phúc mới phát hiện ra sự có mặt của Hạ Dương,
ông khẽ gật đầu: “Cháu đến rồi hả, dạo này công việc của cháu có bận lắm không? Lâu lắm không đến thăm bác rồi nhỉ”. Không hiểu tại sao, với cô
con gái và cậu con trai của mình, ông luôn tìm cách hạ thấp, còn đối với Hạ Dương thì lại tỏ ra hết sức nể nang.
“Dạ cháu cũng hơi bận, nhưng có thời gian là cháu đến câu cá với bác ngay ạ.” Hạ Dương giơ bao đựng cần câu trong tay ra.
“Ha ha, chàng trai trẻ này rất khá đấy.” Dường như tâm trạng của ông Chung Đức Phúc đã khá lên rất nhiều.
Chung Khải liền lẩm bẩm: “Người nào không biết lại tưởng ngươi là con ông ấy”.
Chung Lăng thì thấy quá bình thường, cô chưa bao giờ thấy ông Chung Đức Phúc nói câu nào nhẹ nhàng với hai chị em cô.
Chung Lăng vốn định ngồi xa một chút, nhưng khi rửa tay xong quay ra, chỉ còn ghế bên cạnh ông Chung Đức Phúc còn trống.
Cô ngần ngừ một lát, ông Chung Đức Phúc liền trợn mắt nói: “Vào đây
ngồi, lại còn sợ ba ăn thịt mày à”. Thế là cô đành phải ngoan ngoãn an
tọa.
Nhìn thấy cảnh đó, Tưởng Viêm liền phì cười rồi cao giọng nói với vẻ
rất cạnh khóe: “Ông nhìn thấy con gái cả là quên ngay con gái út mà”.
“Sao mình lại nói vậy, Lội Lội đâu, lại không chịu ăn cơm? Bế nó xuống đây”.
Ông Chung Đức Phúc vừa ra lệnh, Tưởng Viêm liền đứng dưới chân cầu
thang gọi với lên, cô bé giúp việc liền bế Lội Lội xuống, Tưởng Viêm
liền ôm con gái vào lòng, thơm mấy cái.
Tiểu Chung Lội mới lên ba, đây là lần đầu tiên Chung Lăng gặp cô bé.
Hai má phúng phình, đôi mắt tròn xoe, đen láy, đôi môi đỏ chúm chím, và
cả má lúm đồng tiền xinh xinh, giống hệt Chung Lăng hồi nhỏ.
Cô bé thỏ thẻ gọi: “Chị ơi”. Nói rồi liền chạy về phía Chung Lăng.
Sau một lúc luống cuống, Chung Lăng liền bế cô bé lên. Cô véo mũi Lội Lội rồi cười tủm tim hỏi: “Sao em lại biết chị là chị gái em?”
Chung Lội liền nhỏ nhẹ đáp: “Trên bàn làm việc của ba có ảnh chị mà”.
Đôi mắt Chung Lăng chợt sáng lên lấp lánh, cô từ từ ngẩng đầu lên, chạm đúng vào ánh mắt của ba cô.
Ông Chung ngại ngùng nhìn đi nơi khác.
“Lội Lội, sang ngồi chỗ mẹ này.” Nét mặt Tưởng Viêm tỏ ra không vui.
“Món này, món này, món này, cả món này nữa.” Lội Lội chỉ vào hết đĩa nọ đến đĩa kia, khiến tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Chung Lăng nín cười: “Em ăn ít cá nhé”. Rồi cô gắp một miếng cá, cẩn
thận bỏ hết xương ra rồi lấy thìa bón cho cô bé. Lội Lội mặt mày khổ sở
như phải ra trận, miễn cưỡng ngậm lấy miếng cá, gần như không nhai mà
nuốt chửng ngay.
Chung Khải vân vê ngón tay trên sống mũi, cười tủm tỉm nói: “Chị giỏi thật đấy”.
Chung Lăng nhìn mọi người với ánh mắt thắc mắc, chị giúp việc đứng bên cạnh liền cười giải thích: “Lội Lội ghét nhất là ăn cá”.
“Lội Lội có muốn xinh đẹp không, muốn xinh đẹp thì phải ăn nhiều cá.” Chung Lăng nhẹ nhàng dỗ dành rồi tranh thủ bón thêm một miếng to cho cô bé.
Lội Lội ra sức gật đẩu: “Em muốn xinh đẹp như chị cơ”. Nói xong liền chủ động đưa tay ra cầm thìa.
Tưởng Viêm mặt không biểu lộ cảm xúc, còn ông Chung thì tay chống cằm cười rất hạnh phúc. Ý cười thoải mái hiện trong mắt Chung Khải: “Xem ra chị rất có kinh nghiệm dỗ trẻ con nhỉ”.
Chung Lăng mỉm cười, không nói gì.
Lội Lội ăn rất ít, mới được mấy miếng đã kêu no. Cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn lên dụi mắt, vừa dụi vừa ngáp.
“Đến giờ Lội Lội ngủ trưa rồi.” Cô giúp việc nói với vẻ có kinh nghiệm.
Tưởng Viêm liền cười khẩy nói: “Bình thường giờ này ngủ say rồi, hôm
nay bị đảo lộn giờ giấc”. Lại một lần nữa tranh thủ nói kháy Chung Lăng.
Chung Lăng vờ như không nghe thấy, chẳng mấy khi về nhà, cô không muốn lãng phí thời gian vào việc cãi nhau.
Tưởng Viêm lại nói tiếp: “Đưa Lội Lội cho tôi, tôi phải bế nó lên
tầng ngủ”. Rồi cô ta lại tiếp tục nói mát: “Lăng Lăng ăn nhiều vào nhé,
thức ăn hôm nay toàn là những món cô thích đấy, tối qua ông nhà đã dặn
nấu mà”.
Chung Lăng tiếp tục lặng thinh, ở nước ngoài nhiều năm, không học được gì nhiều, có điều đã quen với bài “bánh qui bơ”.
Chỉ có điều Lội Lội lại không chịu buông cô ra, cánh tay nhỏ xinh túm chặt eo cô, rõ ràng là ngáp liên hồi nhưng nhất định không chịu rời.
“Để tôi bế nó lên.” Cô nói.
Tưởng Viêm không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, đành lạnh nhạt nói: “Thế thì làm phiền nhé”.
Chung Lăng khẽ thả lỏng rồi nói với cô giúp việc: “Em đi trước đi”.
Rời khỏi bàn ăn, Chung Lăng liền thở phào. Cả bữa cơm chẳng ăn được
mấy miếng mà phải chịu bao nỗi ấm ức. Nếu tiếp tục thế này kiểu gì cũng
mắc bệnh về đường tiêu hóa hoặc viêm loét dạ dày. Cũng không biết mấy
năm qua Chung Khải phải sống thế nào, nhưng nó cũng không phải là kẻ thà là cãi nhau chứ không chịu nín nhịn cho qua chuyện điểm này, nó rất
giống với ông Chung.
Khó khăn lắm mới lừa được Lội Lội ngủ, Chung Lăng toát hết mồ hôi. Rồi cô lại hỏi: “Chăm một đứa trẻ chắc vất vả lắm nhỉ”.
Cô giúp việc thật thà trả lời: “Bình thường Lội Lội rất ngoan, rất biết nghe lời ạ”.
Nhìn Lội Lội ngủ say, bất giác Chung Lăng nhớ lại tuổi thơ của mình.
Ngày nào cũng chạy nhảy như chú ngựa hoang, hai chị em suốt ngày gây
họa, khiến ba mẹ vô cùng đau đầu. Đến khi cô vào đại học, quen Tưởng
Viêm, những tháng ngày vô lo vô nghĩ, không biết buồn khổ là gì đó mó có sự thay đổi.
Đôi lúc cô thường tự đặt câu hỏi rằng, nếu năm đó, cô không đưa Tưởng Viêm về nhà thì phải chăng cuộc đời cô sẽ hoàn toàn khác với hiện tại.
“Cô ạ, phòng của cô mới được quét sơn lại rồi, cô có muốn sang ngó
qua không?” Tiếng cô bé giúp việc đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Chung Lăng liền vuốt tóc, cười đáp: “ừ”.
Cô bé giúp việc ân cần dẫn đường, Chung Lăng cười cười, mặc dù rất
lâu rồi cô không về nhà, nhưng không đến nỗi ngay cả phòng của mình cũng không nhớ nổi.
Đến khi vào phòng rồi, Chung Lăng mới sững sờ. Không biết ý tưởng của ai mà toàn bộ màu sơn đều là màu hồng phấn.
“Cô không thích ạ?” Cô bé giúp việc quan sát phản ứng trên mặt Chung Lăng rồi rụt rè hỏi.
Chung Lăng liền nhún vai, cô không có ý định ở đây lâu, nên việc thích hay không thích có ảnh hưởng gì đâu.
Xuống lầu đứng lúc nghe thấy Chung Khải hỏi: “Lần trước nghe ông nói
công ty ông mới có một vị nữ giám đốc, có phải cô nàng ba mươi mấy tuổi
đầu mà chưa có ai rước đi không?”
Hạ Dương gãi gãi mũi, liếc về phía Chung Lăng, cười ma mãnh đáp: “Nghe nói cô nàng chưa đến ba mươi”.
“Tính tình thế nào?”
“Ngoài việc tám giờ sáng có mặt ở công ty, khiến nhân viên quầy tiếp
tân oán trời trách đất, tạm thời chưa phát hiện năng lực gì khác.”
Chung Lăng bước tới mà không có một tiếng động, cười cười nói xen
vào: “Chung Khải, sao em lại quan tâm đến những tin vỉa hè thế nhỉ?”.
Chung Khải đáp tỉnh queo: “Chị không biết đó thôi, nếu gặp phải một
bà sếp như Diệt Tuyệt sư thái thì Hạ Dương tha hồ mà lĩnh đủ”.
Chung Lăng vỗ mạnh vào đầu Chung Khải: “Diệt Tuyệt cái đầu em ấy”.
Chung Khải ấm ức xoa đầu.
Hạ Dương cười khoái chí hơn bao giờ hết.
Sau bữa cơm trưa, theo ý nguyện của Chung Lăng, tuyệt nhất là lập tức cáo từ cho yên thân, nhưng cô không dám mở miệng nói ra điều đó. Có thể khẳng định, chỉ cần cô dám hé răng nửa lời, ông Chung sẽ lập tức cho cô biết tay.
“Chị đi dạo cùng ba đi.” Chung Khải đưa mắt ra hiệu cho cô.
Chung Lăng ngần ngừ một lát rồi nói: “Ừ”.
Trên đường đi, Chung Lăng rất kiệm lời, gần như là ông Chung hỏi cô,
cô mới trả lời một vài câu. Mặc dù vậy, vẫn có thể nhận thấy ông Chung
rất vui, rất phấn chấn.
Lúc quay về, dường như ông vờ vô tình hỏi: “Về nước rồi con định có kế hoạch gì?”
“Ba”, Chung Lăng ngừng một lát, “Con có công việc của con”,
“Ba biết là mày có công việc.” Ông Chung bực bội nói “Vị trí cao đến
đâu cũng giải quyết được gì, vẫn chỉ là làm thuê cho người khác.”
Chung Lăng cười buồn: “Ba, con có mơ ước riêng trong sự nghiệp”.
“Mơ ước thì ở đâu mà chẳng thực hiện được? Về giúp ba một tay mà khó khăn đến thế sao?”
Chung Lăng chống tay lên trán, tại sao cứ có cảm giác là không thể
nói rành mạch với ông chuyện này. Đây không phải là lần đẩu tiên hai cha con thảo luận chủ đề này, xem ra cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
“Cũng có điểm khác ba ạ.”
“Khác ở chỗ nào?” Ông Chung không thể lý giải, tại sao gia nghiệp lớn như thế này lại không có người chịu kế thừa, con trai không chịu, con
gái cũng không buồn để mắt.
Chung Lăng im lặng hồi lâu, một lát sau cô mới nói: “Không phải ba có mỗi mình con đâu, Chung Khải thông minh hơn con, chắc là sẽ giúp được
ba mà”.
“Thằng nhóc đó tính còn ngang hơn mày, làm sao ba thuyết phục được nó.” Ông Chung hậm hực đáp.
“Thế thì giao cho… Tưởng Viêm tiếp quản, không phải từ lâu cô ấy rất
muốn tham gia vào công việc của công ty đó sao? “. Giọng Chung Lăng
không hề tỏ ra có thiện cảm, thậm chí còn lộ rõ ý mỉa mai.
Ông Chung lặng lẽ nhìn cô. Ông quá hiểu con gái ông, từ trước đến nay Chung Lăng chưa bao giờ tin rằng Tưởng Viêm lấy ông là vì tình yêu.
Trong mắt cô, một cô gái trẻ trung xinh đẹp chịu lấy một người đàn ông
gần như bằng tuổi cha mình, không vì tiền bạc thì vì cái gì.
“Nói thật là ba rất thất vọng về con.” vẻ u ám lộ rõ trong ánh mắt ông.
Chung Lăng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ba à, lúc về đến nhà con đã luôn phải tự nhủ với mình rằng không được cãi nhau với ba, nhưng con
vẫn không làm được điều đó”. Đúng là cô đã rất nỗ lực, nhưng kết quả lại càng tồi tệ hơn.
Ánh mắt Chung Đức Phúc lạnh lùng xoáy vào cô, kèm thêm một chút buồn bã: “Bao nhiêu năm rồi, mày…”
Chung Lăng lập tức ngắt lời ông: “Con… về trước đây” Vết thương vẫn
còn rỉ máu trong trái tim cô, không phải không nhắc đến sẽ không tồn tại nữa.
“Lăng Lăng, Lăng Lăng.”
Bất chấp người cha đứng gọi sau lưng, Chung Lăng sải bước mỗi lúc một nhanh. Cô đi một mạch về đến biệt thự, vơ lấy túi đồ rồi ra khỏi nhà.
Lúc quay đầu, không hiểu Hạ Dương đã đứng chặn trước mặt cô từ lúc nào.
“Tránh ra.” Chung Lăng lạnh lùng nói.
Hạ Dương túm chặt cánh tay cô: “Cô ra đây đi”.
“Anh buông tay ra.” Chung Lăng nổi khùng.
Hạ Dương lôi cô đến chỗ không một bóng người, buông tay ra, bình thản đứng chắp tay sau lưng: “Kiya, nếu cô vẫn muốn quan hệ của hai cha con
căng thẳng thế này cho đến hết đời thì cô có thể đi ngay bây giờ”.
Chung Lăng sững lại, khoanh tay trước ngực đứng hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Ý cô là muốn một mình ra đi, từ nay về sau không bao giờ quay lại
nữa hay là một vài năm sau lại lặp lại chuyện của ngày hôm nay?” Hạ
Dương nói, mặc dù giọng rất gay gắt nhưng không phải là không có lý.
“Tất cả những điều này đều không thể giải quyết được vấn đề gì.”
Chung Lăng lạnh lùng liếc anh một cái nhưng không
Hạ Dương không hề e dè nói tiếp: “Nếu tôi là cô, chẳng thà tôi sẽ tìm một cơ hội phù hợp để nói chuyện với ông, hai cha con đâu có thể thù
nhau mãi được”.
“Rất tiếc anh không phải là tôi.” Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, giọng rất lãnh đạm.
Hạ Dương không chịu bỏ cuộc: “Hai người chỉ thiếu sự chuyện trò, tâm sự mà thôi”.
Chung Lăng phì cười: “Đã có người nào nói với anh rằng anh rất giống ông tổ trưởng dân phố không?”
Hạ Dương không hề ngại ngùng: “Chung Khải nói tôi là Trưởng ban hòa giải”.
Chung Lăng: “…”
Ý cười hiện rõ trên môi Hạ Dương, ánh nắng chiếu xuống mặt anh vô cùng rạng ngời.
Chung Lăng khẽ thở dài: “Có phải chưa bao giờ anh coi tôi là sếp của anh đúng không?”
“Ở công ty cô là sếp của tôi, nhưng hiện tại không phải là giờ đi làm.” Hạ Dương vô tư đáp lại.
Chung Lăng giấu đi ý cười: “Anh không sợ tôi sẽ thù anh à?”
Hạ Dương nhún vai, cười rất vô tội: “Tùy cô thôi”, rồi anh lại bổ
sung thêm một câu: “Nếu cô là người không biết đúng sai thì tôi cũng
chẳng có cách nào hơn”.
“…”
Một lát sau, Chung Lăng hỏi: “Anh có rượu không?”
“Tôi không có thói quen mang rượu đi chơi.” Đôi mắt sáng ngời của Hạ Dương không hề gợn sóng.
“Thế thì thôi vậy.”
Hạ Dương liền cười: “Ra cổng rẽ phải là có siêu thị, đi thôi”.
Chung Lăng vội xòe tay ra: “Tôi không mang chứng minh thư, anh có mang không?”
Hạ Dương không biết phải nói gì: “Cô từ sao Hỏa đến à?”
Chung Lăng lẩm bẩm: “Nhưng ở Anh muốn mua rượu phải có chứng minh thư”.
Hạ Dương há hốc miệng, hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Tôi hiểu rồi!”
“Hiểu gì?”
“Tôi đoán chắc hồi nhỏ cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc, sau đó
thả xuống nước Anh, thế nên cô chẳng hiểu gì về Trung Quốc cả.” Hạ Dương châm chọc, ánh mắt sáng ngời.
“Anh có biến ngay không!” Chung Lăng nghiến răng ken két nói. Mỗi khi không đâu nổi gã này, cô bèn tung độc chiêu cuối cùng.
Hai người nhàn tản ngồi trên thảm cỏ, không nói chuyện gì, chỉ chạm
lon bia với nhau rồi uống. Không biết đã uống hết bao nhiêu lon, đột
nhiên Hạ Dương lên tiêng: “Muốn mượn giải sầu à? Nên nhớ rằng “nâng chén tiêu sầu càng sầu đấy”.
“Không phải”, Chung Lăng lắc đầu, “mượn rượu để lấy can đảm thôi”.
Hạ Dương không hiểu lắm, nhưng Chung Lăng không giải thích gì thêm.
Mấy phút nữa lại trôi qua, Chung Lăng thò tay tìm bia trong túi nilon nhưng không mò được gì, lúc này cô mới thở dài: “Trên đường về nhà, tôi đã tự nhủ nhiều lẩn với mình là hôm nay tuyệt đối không được để ba bực
mình, anh cũng thấy rồi đấy, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả”.
“Hờ hờ, hai cha con ở bên nhau như sao Hỏa đâm vào Trái Đất. Các cụ
bảo cha hợp với con gái, nhưng đối với trường hợp của cô thì không đúng
tí nào.”
Chung Lăng liền lườm một cái sắc lẹm: “Anh không thể nói dễ nghe hơn một chút à?”
Hạ Dương vui vẻ đáp: “Được thôi, cô muốn tôi nói dễ nghe thế nào?”
Chung Lăng nhìn Hạ Dương một hồi từ đầu đến chân rồi đầu hàng: “Thôi, anh cứ nói toạc ra đi”.
Hạ Dương liền đưa cho cô lon bia cuối cùng chưa bật nắp đang cầm trên tay: “Có uống nữa không?”
“Sao vậy, định chuốc cho tôi say hả?” Chung Lăng liếc xéo, đôi mắt đẹp chớp nhẹ, sắc sảo và quyến rũ.
Hạ Dương cười cười: “Đâu dám, đây là địa bàn của cô mà”.
“Ờ, biết thời biết thế mới là anh hùng,” Chung Lăng buột miệng nói.
“… Cô chơi chữ cũng giỏi đó.”
“Quá khen.”
“…” Trước người ngoài hành tinh, lần này thì Hạ Dương thực sự cứng họng.
“Cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi lâu như vậy, tâm trạng của tôi đã khá hơn nhiều rồi.” Chung Lăng mỉm cực kỳ dịu dàng.
“Đừng khách khí, tôi là trưởng ban hòa giải mà.” Hạ Dương đáp mỉa.
Trước khi bước chân vào ngôi biệt thự, Hạ Dương liền cười nói: “Tôi tưởng cô có chuyện gì khác muốn nói cơ”.
Nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, hút hồn, khiến Chung Lăng thất thần
trong giây lát. Haiz, trước đây không nhận ra thực ra gã này trông rất
sát gái. “Cũng có thể, lần sau nhé.” Cô bình thản đáp, rõ ràng là biết
không nên bộc lộ nhiều suy nghĩ cá nhân trước mặt cấp dưới, nhưng đối
với Hạ Dương, hình như chẳng bí mật nào cô có thể giấu nữa.
“Ừ.” Giọng anh trầm ấm cất lên.
Thấy Chung Lăng quay trở lại, ông Chung mừng vô cùng. Ông vỗ vỗ vai Hạ Dương với vẻ đầy cảm kích.
Còn Tưởng Viêm thì để lộ rõ vẻ mỉa mai trên khuôn mặt. Cô ta thủng
thẳng nói mát: “Phòng đã cho người thu dọn rồi đấy, xem ra tôi rất có
con mắt dự đoán vấn đề”.
Chung Lăng khách khí nói lời cảm ơn, hàng lông mày thanh tú chợt cau lại.
Cảnh tượng đó đều lọt vào mắt Hạ Dương, một cảm giác xót xa trào dâng trong lòng anh.
Bụng chứa bao nhiêu là bia, dĩ nhiên không thể ăn cơm tối được nữa,
Chung Lăng lấy cớ mệt trốn vào phòng đi ngủ, ai ngờ ngủ đến nửa đêm,
bụng lại réo o o vì đói.
Bụng đói khó chịu, không thể ngủ tiếp. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng Chung Lăng vẫn quyết định mò dậy tìm cái gì ăn tạm.
Bên cạnh là phòng Lội Lội, sợ làm con bé tỉnh giấc, cô đi rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Ánh trăng hắt vào cửa sổ, một bóng người hiện ra.
Có người! Chung Lăng giật thột, vội hỏi: “Ai vậy?”
“Lăng Lăng à?”
Chung Lăng thở phào: “Hóa ra là ba à”. Rồi cô đưa tay bật công tắc đèn treo tường.
Ông Chung tay cầm cốc nước lọc, đang bỏ thuốc vào miệng
“Ba mệt à?” Chung Lăng bước đến.
“Không.”
Lúc này Chung Lăng đã nhìn rõ dòng chữ trên lọ thuốc. Chính là thuốc
an thần, nó không xa lạ với cô, có một thời gian, cô cũng phải dựa vào
nó mới ngủ được. Cô cau mày: “Ba, sao ba lại uống cái này?”
“Ừ, không ngủ được.”
Chung Lăng im lặng hổi lâu: “Cô ấy có biết không?”
Mặc dù không hỏi thẳng tên, nhưng ông Chung cũng biết “cô ấy” ở đây
là ai. Ông cười: “Chuyện nhỏ mà, không muốn để cô ấy phải lo”.
Chung Lăng nở một nụ cười khinh miệt, bao cảm xúc trào dâng trong lòng, cố gắng mãi mới kìm chế để không thốt ra lời.
“Sắp đến ngày giỗ mẹ con rồi”, ông Chung tỏ vẻ như vô tình nhắc đến.
Chung Lăng cảm thấy đầu óc choáng váng. Bao năm qua, cô đã cố gắng lựa
chọn cách lãng quên, thực ra là cô không chịu chấp nhận sự thật này.
“Ra thăm mẹ con đi, nói chuyện với bà ấy một lúc. Lâu lắm rồi con không về nước, chắc là mẹ nhớ con lắm.”
Nghe thấy vậy, Chung Lăng chỉ đáp một tiếng: “Vâng”.
Chung Lăng như người mất hồn, xuống tầng một lại không nhớ là mình phải làm gì nữa.
Mãi cho đến khi một mùi thơm ngào ngạt lọt vào mũi cô.
Cô khịt khịt mũi, đi về phía bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hình như là mùi mì tôm trứng”.
“Đoán rất chuẩn.” Hạ Dương đang khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào khung cửa với dáng vẻ phởn phơ.
Còn Chung Khải, em trai cô thì đang ngồi xổm trong góc tường với dáng vẻ rất tội nghiệp, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào nồi mì thơm điếc
mũi đó, nước miếng chỉ chực văng ra tứ phía.
Chung Lăng lấy ra một cái bát, một đôi đũa một cách rất tự nhiên rồi hất hàm hỏi: “Lát nữa chín nhớ cho tôi một bát”.
“Ok.” Hạ Dương cười nói.
Chung Khải liền dẩu môi: “Vốn đã không đủ ăn, giờ lại thêm một nhân nữa đến tranh”.
Chung Lăng không buồn liếc em mà nói trực tiếp với Hạ Dương: “Anh cứ liệu liệu mà giải quyết”.
Hạ Dương không hề đắn đo mà múc ngay một bát đầy cho Chung Lăng, Chung Lăng liền đưa mắt nhìn Chung Khải với vẻ rất thách thức.
“Đợi đến khi nào cậu làm sếp của tôi rồi tính sau.” Hạ Dương gắp nốt chỗ mì còn lại vào bát mình.
“Hả!” Chung Khải trợn tròn mắt, như gặp ma giữa ban ngày.
Chung Lăng lấy đũa gõ vào đầu cậu ta: “Chị mày chính là nhân vật Diệt Tuyệt sư thái mà mày nhắc đến đó”.
Chung Khải tái mặt, ôm đầu cãi bay: “Em có nói gì đâu”.
Hạ Dương vừa húp mì vừa nhìn hai chị em họ cãi nhau lòng vui rộn ràng.
Ba người ăn xong mì liền vứt bát đũa vào bồn rửa.
“Cơm no rượu say rồi, ta đi ngủ đây”.
Hạ Dương bèn đá cậu ta nói: “Đã nói là tôi nấu mì, cậu rửa bát rồi mà!”
“Để tôi rửa.” Chung Lăng bình thản nói, Hạ Dương cũng không nói gì thêm.
“Anh cũng đi ngủ đi.” Chung Lăng giục.
“Vừa ăn xong đã đi ngủ để mà thành con gì à.”
Chung Lăng ngẫm nghĩ hồi lâu mới bật cười.
Hạ Dương tựa người vào khung cửa trông rất mất hình tượng, miệng mỉm cười nhìn cô chằm chằm.
Chung Lăng khẽ hắng giọng, tìm chủ đề để nói: “Tối đến hai người cũng không ăn no à?”
“Chung Lăng và dì của cô cãi nhau mấy câu, mọi người chẳng ai muốn ăn.”
“Anh nghe cho rõ đây, cô ta không phải là dì của tôi.” Chung Lăng ngắt lời Hạ Dương với vẻ rất khiêu khích.
Sau một hồi im lặng khó xử, Hạ Dương bèn xoa dịu bầu không khí: “À,
từ lâu tôi đã muốn hỏi cô một chuyện, tên cô là Chung Lăng, có phải vì
ba cô rất thích đọc Thiên Long bát bộ không?”
Chung Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Thiên Long bát bộ là cái gì?” Cái tên này hình như nghe có vẻ rất quen.
“…” Trong tích tắc, Hạ Dương không biết phải dùng từ gì để đáp lại.
Chung Lăng đặt chồng bát đũa đã tráng nước nóng bàn, Hạ Dương vội lấy khăn sạch lau khô rồi úp vào tủ bát.
“Xem ra anh còn thành thạo việc nhà tôi hơn cả tôi” Giọng Chung Lăng lộ rõ ý mỉa mai.
Hạ Dương vờ như không hiểu ẩn ý trong câu nói của Chung Lăng mà đáp lại rất nghiêm túc: “Đến nhiều lần thì quen thôi”.
“Tôi về phòng đây” Chung Lăng nói như một cái máy.
“See you tomorrow.” Giọng Hạ Dương bình thản.
“See you tomorrow.”
Về đến phòng, vừa nằm xuống giường Chung Lăng đã ngủ thiếp luôn, cả đêm không có giấc mơ nào.
Ai ngờ, ngay sáng sớm hôm sau, Chung Lăng đã bị bàn tay nhỏ mềm mại véo mũi đánh thức.
“Chị ơi, chị sâu lười ai, mau dậy đi thôi.” 1
Chung Lăng gạt bàn tay đó ra, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ
cuộc. Cô đành phải mở mắt ra, trước mắt là Lội Lội với nụ cười rạng rỡ.
“Chị mau dậy đi, ba gọi chị đi câu cá kìa.”
Chung Lăng liền vùi đầu vào gối, trò của mấy ông già, đâu có hợp với cô.
Lội Lội liền kéo chăn cô ra, hai tay chọc vào nách cô rồi đếm: “Một, hai, ba”.
Lội Lội gật đầu như bà cụ non: “Hi hi, em đã nói với anh Hạ Dương rồi, giao cho em nhiệm vụ, chắc chắn em sẽ hoàn thành mà”.
Chung Lăng rủa thầm, tại sao lại dính líu đến con người ấy nhỉ.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống lầu, những người khác đã ăn xong, chỉ còn đợi cô.
Chung Lăng lườm Hạ Dương một cái, đánh nhanh gọn suất bánh mì và sữa rồi uể oải nói: “Đi thôi”.
Lội Lội hào hứng sà ngay vào lòng Chung Lăng, Hạ Dương thì tự giác vác cần câu, ông Chung rắn rỏi đi đầu tiên.
Chung Lăng cố tình đi chậm lại hỏi Hạ Dương: “Chung Khải đâu?”
“Còn đang ngủ.”
Chung Lăng tức lắm, nghiến răng liếc xéo: “Thế tại sao lại gọi tôi
dậy?” Bình thường chưa đến bảy giờ cô đã phải dậy, tưởng cuối tuần được
ngủ bù, không ngờ còn khổ hơn cả đi làm.
Đôi mày rậm của Hạ Dương liền cau tại: “Cô bị ba cô điểm mặt chỉ tên mà”.
” Hả…” Chung Lăng không nói được gì thêm.
Bên ngoài khu biệt thự trong hoa viên Thanh Thúy có một hồ nhân tạo
phong cảnh rất đẹp. Chung Lăng còn nhớ hồi mới chuyển về đây, nước hồ
vừa bẩn vừa hôi, xung quanh chất đầy gạch đá, giờ đây nước hồ trong vắt, mấy năm vừa rồi công tác cải tạo môi trường làm cũng không tệ.
Hạ Dương nhanh nhẹn chọn một địa điểm, dựng cần lên, ông Chung nhàn
nhã tung lưỡi câu ra xa, ngoái đầu lại nói “Ta thi một hiệp nhé?”
Hạ Dương còn chưa đáp lời Lội Lội đã vỗ tay hoan hô: “Hay quá, hay quá”.
Chung Lăng cũng hào hứng nói: “Để con làm trọng tài”.
Trận đấu bắt đầu, thời gian thi đấu là hai tiếng đồng hồ.
Hạ Dương và ông Chung đều là người rất kiên nhẫn mấy lần rõ ràng
Chung Lăng nhìn thấy lưỡi câu đã nhúc nhích, đó là dấu hiệu cho thấy cá
đã đớp mồi, nhưng cả hai đều không vội vàng, đợi đến khi chắc chắn rồi
mới nhấc cần, lên lần nào, được lần ấy.
Sau này được Hạ Dương giải thích, Chung Lăng mới biết trước đó lưỡi
câu động nhẹ là do cá đang thăm dò, nếu lúc này nhấc cần lên thì gần như toi công.
Chung Lăng xem được một lát rồi uể oải ngáp ngắn ngáp dài.
Lội Lội thì vô cùng phấn khích, lúc thì chạy đến ghé sát tai ông
Chung Đức Phúc thì thầm mấy câu, lúc lại hào hứng chạy sang chỗ Hạ Dương chỉ chỉ trỏ trỏ, hai má đỏ hồng miệng cười khúc kha khúc khích.
Rốt cuộc ông Chung là người đã có tuổi, không thể ngồi lâu, ông liền
vẫy Chung Lăng lại: “Ngó hộ ba nhé, ba ra chỗ kia hoạt động gân cốt một
lát”.
Chung Lăng đành phải đồng ý: “Vâng”.
Hạ Dương liền cười cười: “Đừng có để bác Chung mất mặt nhé, lần nào tôi cũng bại trận dưới tay bác ấy đấy”.
“Cứ đợi đấy.” Chung Lăng đâu có dễ dàng chịu thua. Cô thông minh hơn
người, nhìn qua là hiểu vấn đề, ngoài việc hơi thiếu kiên nhẫn, động tác và cách thức không có gì sai.
Chung Lăng phát hiện, Hạ Dương giật cần không mấy lần liền, nhưng rồi anh lại đủng đỉnh cắm thêm mồi vào lưỡi câu và thả xuống hồ. Bất giác
cô cười thầm: “Trình độ của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi”. Đúng vậy,
số cá trong xô của cô đã vượt Hạ Dương.
Hạ Dương chỉ mỉm cười mà không nói gì. Không hiểu tại sao, anh lại để cá ăn hết mồi rồi mới giật cần, rồi lặp lại động tác ban nãy.
“Anh làm gì vậy?” Chung Lăng tò mò hỏi.
Nụ cười của Hạ Dương lộ rõ vẻ bí hiểm: “Thả dây dài câu cá to”.
Chung Lăng bĩu môi tỏ vẻ không thèm chấp.
Quá đúng không sai, sau đó không lâu, đột nhiên Hạ Dương lại cười: “Cá đớp mồi rồi”. Nhưng giọng thì rất bình thản.
Chung Lăng nhìn theo hướng Hạ Dương đang theo dõi, không biết tên con cá vừa bị câu lên là gì, nhưng chắc cũng phải ba, bốn kilogam, có lẽ
còn nặng hơn tất cả số cá trong xô của cô, cô ngoái đầu lại, gọi nhỏ:
“Lội Lội, thử đếm xem cá của ai nhiều”.
Hồi lâu không có tiếng đáp lại.
Cô sửng sốt quay lại, chỗ Lội Lội đứng ban nãy trống không.
Chung Lăng lập tức toát hết mồ hôi hột.
“Lội Lội, Lội Lội”, Chung Lăng thực sự lo lắng. Con bé mới ba tuổi, có thể chạy đi đâu, trừ phi… Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Hạ Dương bình tĩnh hơn cô nhiều: “Đừng cuống, chắc là Lội Lội chạy đi đâu chơi thôi, mình chia hai ngả tìm xem”.
“Liệu có khả năng…” Chung Lăng liếc mặt hồ không một gợn sóng, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không thể, chúng ta đều ngồi ở đây, có nghe thấy tiếng gì rơi xuống hồ đâu, cô đừng có thần hồn nát thần tính.”
Đúng là sợ quá nên nghĩ quẩn, Chung Lăng cũng đỡ lo phần nào.
“Thôi, tôi đi đường này, cô đi đường kia, có gì liên lạc qua điện
thoại.” Hạ Dương bình tĩnh phân công nhiệm vụ, Chung Lăng vội gật đầu.
Chung Lăng cuống quýt tìm quanh hồ, vừa đi vừa gọi tên Lội Lội, dù
ghét Tưởng Viêm đến đâu, con bé chỉ là đứa trẻ vô tội, huống hồ Lội Lội
lại thông minh, lanh lợi như vậy. Cô thực lòng yêu mến con bé.
Đột nhiên, Chung Lăng dừng chân. Cô nhìn thấy có chiếc mũ nhỏ hình
Hello Kitty đang trôi trên mặt hồ. Cô cảm thấy như có sét đánh ngang
tai, chiếc mũ này là của Lội Lội, trước khi ra khỏi nhà, cô còn đích
thân đội cho con bé.
Cô run rẩy bẩm điện thoại cho Hạ Dương, răng đánh lập cập nói: “Hình như xảy ra chuyện không may rồi”.
“Cô cứ đứng nguyên chỗ đó, tôi sẽ đến ngay.”
Hạ Dương chạy ngay tới, Chung Lăng mặt cắt không còn giọt máu, răng đánh lập cập, chỉ tay xuống hồ, Hạ Dương mặt cũng biến sắc.
“Cô đừng cuống, báo cảnh sát trước.”
Chung Lăng không có kinh nghiệm gì trong những vụ như thế này, đầu óc đã rôì từ lâu, được Hạ Dương nhắc vậy, cô chợt bừng tỉnh. Đến khi gọi
điện thoại báo xong địa chỉ, quay sang thì thấy Hạ Dương đã cởi áo
ngoài, nhanh như cắt nhảy ngay xuống hồ.
“Này, anh cẩn thận đấy.”
“Biết rồi.”
Hạ Dương lặn ngụm ở dưới nước một lát rồi lại thò đầu lên thở mấy nhịp, sau đó lại lặn xuống.
Chung Lăng như kiến bò trên chảo, nếu cô biết bơi thì chắc cô nhảy
xuống lâu rồi, dù gì cũng tốt hơn là đứng ở trên bờ sốt ruột như lúc
này.
Cô liên tục nhìn đồng hồ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ
Dương lặn xuống hồ hết lần này đến lần khác, lần nào cũng thất vọng ngoi lên.
Nhân viên cứu nạn đến nhanh hơn cô tưởng, sau khi nhận được điện
thoại, mấy viên cảnh sát liền có mặt ngay, hỏi vị trí cụ thể xong, không nói thêm câu nào mà nhảy ngay xuống hồ tìm kiếm.
Chung Lăng đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng trên bờ, tay nắm
chặt thành nắm đấm nhợt nhạt. Cô biết thời gian càng kéo dài thì khả
năng sống sót của Lội Lội càng thấp, Hạ Dương và mọi người không bỏ
cuộc, chắc chắn cô cũng không thể bỏ cuộc.
Tưởng Viêm đầu tóc xõa xượi lao đến như điên, cô túm ngay vạt áo Chung Lăng hét lớn: “Lội Lội đâu?”
“Có thể Lội Lội bị ngã xuống hồ, tôi đã báo cảnh sát, họ đang cứu
trợ, cô đừng sốt ruột.” Vừa nãy Chung Lăng không dám nói rõ trong điện
thoại.
Tưởng Viêm sắc mặt tái nhợt, tay bóp chặt cổ Chung Lăng gào khóc: “Chính mày đã đẩy nó xuống hồ đúng không?”
Chung Lăng không thở được, nhưng vẫn cố gắng đi với giọng nhẹ nhàng: “Cô bình tĩnh lại đi”.
Tưởng Viêm lắc người Chung Lăng như một kẻ lên cơn điên: “Mày là con
hồ ly tinh, tại sao mày lại quay về, tao chỉ có một đứa con gái mà mày
cũng không chịu buông tha cho nó”. Cô ta vừa gào vừa khóc, hai mắt đỏ
như hai hòn lửa, mặt mày gớm ghiếc.
Bị lắc mạnh, Chung Lăng cảm thấy đầu óc quay cuồng mắt mũi hoa lên,
cô ra sức ho, nhưng trước cơn thịnh nộ lên đến cực điểm của Tưởng Viêm,
cô không thể thoát ra nổi.
May mà Chung Khải kịp thời chạy đến, cậu đẩy ngã Tưởng Viêm ra, để Chung Lăng đứng sau lưng: “Bà định bóp chết chị ấy hả?”
Tưởng Viêm chỉ thẳng vào Chung Lăng như lên cơn điên móng tay nhọn
gần như đâm thẳng vào má Chung Khải “Nếu Lội Lội có mệnh hệ gì thì tao
sẽ không cho mày được sống yên ôn đâu .
“Để em xuống xem thế nào, chị cẩn thận con mụ điên này đấy.” Chung Khải vẫn không yên tâm nên nhắc thêm.
Chung Lăng vội gật đầu.
Tưởng Viêm lo cho con gái, mấy lần bất chấp nguy hiểm định lao xuống
tìm, nhưng đều bị Chung Lăng túm lại: “Cô không biết bơi, lẽ nào còn
muốn để mọi người phân tâm cứu cô nữa ư?”
Thế là cô ta mới chịu thôi, tay ôm chặt đầu, chân giậm thình thịch,
lúc thì nhìn xuống hồ, lúc lại nhìn chằm chằm Chung Lăng, khiến cô sởn
hết gai ốc.
Không biết đã đợi bao lâu, Hạ Dương, Chung Khải và một viên cảnh sát
khác ủ rũ lên bờ, trước ánh mắt chờ đợi Chung Lăng và Tưởng Viêm, ánh
mắt họ đều né tránh rồi lắc đầu.
Tưởng Viêm òa khóc, lao vào Chung Lăng như điên, may Chung Khải đã có sự chuẩn bị tinh thần từ trước, các cú đánh của Tưởng Viêm đều rơi vào
người cậu.
“Chung Lăng, mày đền con gái cho tao, đền con gái cho tao!” Tưởng Viêm ngồi phịch xuống đất, lấy hết sức bình sinh
Chung Lăng chết lặng một bên, mặt mày vô cảm, trong lòng chứa vô vàn cảm xúc.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Một giọng ồm ồm cất lên sau lưng họ.
Chung Lăng vội quay đầu lại, cảnh tượng đầu tiên đạp vào mắt cô là
Lội Lội đang đắc ý ngồi vắt vẻo trên cổ ông Chung, vừa cười vừa túm chặt mái tóc hoa râm của ông miệng còn đang ngậm một cái kẹo mút.
“Anh Hạ Dương, anh Chung Khải, sao các anh ướt hết vậy?” Rồi cô bé
ngây thơ nói tiếp: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Chị ơi, sao chị cũng khóc
vậy?”
Chung Lăng mặt ướt đẫm nước mắt, đưa tay lên lau nhưng không thể lau sạch.
Tưởng Viêm lao đến như mũi tên, ôm chặt con gái: “Con gái yêu, con gái ngoan của mẹ, con làm mẹ sợ quá đi thôi”.
Chung Lăng thở phào, chân mềm nhũn, cũng may Hạ Dương đỡ cô kịp thời, ý cười ranh mãnh hiện trong đáy mắt: “Tôi sẽ không thấy phiền nếu cô
mượn tạm bờ vai của tôi để dựa”.
Chung Lăng không còn đầu óc nào để cãi nhau với anh.
Chung Đức Phúc là người từng trải, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập
tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bèn vội nói với viên cảnh sát: “Một
sự hiểu lầm, xin lỗi các anh nhé, để các anh phải mất công mất buổi
quá”.
“Không sao, quan trọng nhất là cháu bé không xảy ra chuyện gì.”
Sau khi hết lời cảm ơn mấy viên cảnh sát và tiễn họ về, ông Chung
quắc mắt nhìn Tưởng Viêm, nhưng cô ta dắt tay Lội Lội như không có
chuyện gì xảy ra rồi để lại một cái bóng ngạo mạn cho tất cả mọi người.
''Ba, ba đưa Lội Lội đi mua đồ mà sao không nói với bọn con một
tiếng.” Giọng Chung Lăng tỏ ý trách móc, mà vẫn còn tim đập chân run.
Ông Chung không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói với con
gái rằng ông cố tình để cô và Hạ Dương có cơ hội nói chuyện riêng với
nhau. “Lúc đầu tưởng sẽ quay lại ngay nhưng Lội Lội nhìn thấy thú nhún
lại thích quá, không chịu về, đành phải cho nó chơi, không ngờ lại để
mọi người phải lo lắng như vậy”.
“Cũng là do bọn cháu sơ ý, đáng lẽ phải nghĩ đến việc bác dắt Lội Lội theo.” Nụ cười kín đáo hiện trên môi Hạ Dương.
Chung Lăng liền cau mày hỏi: “Thế cái mũ của Lội Lội là thế nào?”
“Có thể là do con bé không cẩn thận nên đánh rơi, ba cũng không để ý lắm.”
Chung Lăng khẽ “vâng” một tiếng.
“Để các con một phen hú hồn đúng không.” Ông Chung nắm tay cô, Chung Lăng sờ tay lên cổ mà vẫn chưa hết sợ.
“Tuởng Viêm… cũng vì lo cho Lội Lội, con đừng trách cô ấy”.
Giọng Chung Lăng có phần khinh mạn: “Con đâu có tư cách để trách mẹ của Lội Lội?”
Ông Chung không biết phải nói gì hơn. Đúng lúc này Hạ Dương hắt xì
hơi một cái rất kịp thời, khiến chủ đề khó xử lập tức được gạt đi một
cách khéo léo.
Chung Lăng liền tung cho anh chàng một gói giấy ăn.
Hạ Dương cười tươi đón lấy: “Cảm ơn nhé”.
Chứng kiến cảnh đó, ông Chung cười rạng rỡ, các nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ mồn một.
Chuyện xảy ra lúc sáng khiến Chung Lăng không còm tâm trạng nào mà ở lại, cơm trưa xong xuôi không lâu, cô liền cáo từ cha mình.
Ánh mắt ông Chung liền sầm xuống: “Có việc gì gấp à? Ăn cơm tối xong hãy về”.
Chung Lăng kiên quyết lắc đầu.
“Thế để Duy Minh đưa con về.”
Nghĩ đến cảnh sống dở chết dở khi ngồi xe khách đường dài, Chung Lăng ngần ngừ một lát rồi cũng đồng ý.
Chung Lăng nhét đại đống quần áo vào chiếc túi du lịch, tần ngần nghĩ một lát rồi rút một cuốn album mỏng ở ngăn kéo cuối cùng của bàn học
ra, nhét giữa hai chiếc áo, kéo khóa lại rồi xách chiếc túi ra khỏi
phòng.
Lưu Duy Minh cung kính đứng bên cạnh: “Cô chủ”.
Chung Lăng không nhìn anh ta, chỉ ậm ờ đáp một tiếng.
“Cô có thể đi được chưa ạ?” Lưu Duy Minh đón lấy túi hành lý trên tay Chung Lăng một cách rất tự nhiên.
“Đi thôi.” Chung Lăng ngoái đầu lại: “Ba, con đi đây ạ”.
“Ừ.” Ông Chung ngồi trên ghế sofa vờ tập trung đọc báo rồi khua tay.
Lưu Duy Minh mời Chung Lăng lên xe trước rồi bỏ túi hành lý vào cốp xe.
Chung Lăng mở cửa xe ra liền sững lại: “Hai người cũng đi à?”
Chung Khải khẽ mím môi: “Vâng, em quay về công ty”.
“Có xe chùa, sao lại không đi ké nhỉ?” Hạ Dương nhướn mày, cười tươi như hoa.
Chung Lăng nhún vai tỏ vẻ không buồn quan tâm, xe chạy một lúc cô bắt đầu buồn ngủ. Suốt chặng đường cô ngủ ngon lành, bù cho việc dậy sớm và sự khiếp đảm xảy ra trong sáng nay.
Xe chạy vào trung tâm thành phố, Chung Khải liền lấy chiếc kính đen ra đeo.
Chung Lăng bĩu môi: “Ngươi tưởng ngươi là ngôi sao điện ảnh hay sao mà còn học đòi cool?”
Mọi người đều nhất loạt quay lại nhìn cô.
“Mọi người sao vậy?” Chung Lăng tròn mắt hỏi.
Hạ Dương khẽ thở dài, nói: “Ta đã nói chị ngươi là người ngoài hành tinh mà”.
Chung Khải nhún vai: “Thôi chị nên quay về sao Hỏa thì hơn, Trái đất quá nguy hiểm đối với chị”.
Lưu Duy Minh nói vẫn khách khí hơn: “Cô chủ, cô không xem ti vi, không xem các bản tin giải trí à?”
Chung Lăng nghiến răng ken két: “Rốt cuộc là mấy người đang chơi trò đố chữ gì vậy?”
“Bó tay, ngay cả chút hóm hỉnh tối thiểu chị cũng không có.” Trông Chung Khải có vẻ rất buồn khổ và chán nản.
Hạ Dương chỉ một mực cười, cười đến nỗi khiến Chung Lăng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Lưu Duy Minh liền đưa cho cô một cuốn tạp chí: “Hình như là ở trang 48 và 58″, nói rồi quay sang tiếp tục chăm chú lái xe.
Đây là cuốn tạp chí giải trí, không hiểu tại sao trên xe ông Chung lại có thứ này.
Chung Lăng thờ ơ lật sang trang 48, trong ảnh Chung Khải đang cười
rất rạng rỡ, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp có thể quảng cáo cho bất cứ sản phẩm bảo vệ răng miệng nào, các nét quyết rũ, dáng dấp như người
mẫu, từ cháu bé tám tuổi đến bà già tám mươi tuổi, ai ai cũng phải ngất
ngây.
Bài viết giới thiệu cụ thể kể từ khi vào nghề cho đến nay Chung Khải
đã quay những đoạn phim quảng cáo nào, phim điện ảnh nào và bộ phim
truyền hình nào. Xem ra cậu đã trở thành thần tượng thế hệ mới của nhiều fan hâm mộ trong nước
“…” Chung Lăng trợn tròn mắt.
“Chị chẳng quan tâm đến em gì cả.” Chung Khải ai oán than thở.
Chung Lăng trợn mắt nhìn cậu ta một cái: “Mày toàn thích những cái
trò lông bông thôi”, dừng một lát, đột nhiên lại cười: “Không ngờ mình
lại có thằng em là ngôi sao điện ảnh, xem ra từ ngày mai, mình cũng phải đeo kính đen ra đường thôi”.
“Chị nói đùa mà khiến người ta lạnh gáy.” Chung Khải rùng mình.
Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ thích thú. Trên đường, có thể là do buổi
sáng ngâm dưới hồ lâu quá, đến giờ hơi lạnh mới dần dần ngấm vào người,
Hạ Dương bắt đầu hắt xì hơi liên hồi.
“Duy Minh, anh cho xe vào bệnh viện đã.” Chung Khải nhắc.
“Không cần đâu.” Hạ Dương đã kịp ngăn trước khi Lưu Duy Minh đánh lái rồi lấy giấy ăn bịt mũi, nói giọng ồm ồm: “Không phải tiểu thư thế đâu, lát nữa vào hiệu thuốc mua viên thuốc uống là được”.
“Hơ, ngươi với chị ta giống hệt nhau, đều không thích đi khám bác sĩ.”
“Đó là do hắn giấu bệnh ngại chứ, đừng có đem ra so sánh với ta.” Chung Lăng và Hạ Dương đồng thanh đáp.
Chung Khải mỉm cười, giọng không cao không thấp, nhưng vừa đủ để hai bọn họ nghe thấy: “Ăn ý thế nhỉ”.
Chung Lăng liền đá một cái vào chân Chung Khải, còn Hạ Dương thì rút
hết tờ giấy ăn này đến tờ giấy ăn khác, chẳng còn thời gian đếm xỉa đến
cậu ta.
“Anh dừng xe bên đường hộ một lát nhé.”
Chung Khải nhìn Hạ Dương bước vào hiệu thuốc rồi đẩy Chung Lăng một cái: “Chị thấy gã Hạ Dương thế nào?”
“Thế nào là sao?” Chung Lăng không hiểu.
“Ấn tượng của chị về gã có tốt không?” Chung Khải vẫn không chịu
buông tha, nhất quyết phải khai thác được thôn tin nóng hổi từ Chung
Lăng.
Chung Lăng đâu phải kẻ ngốc, Chung Khải và ba cô có ý đồ gì, cô đã đi guốc trong bụng họ. Cô chỉ cười cười đáp: “Ý mày là chị và anh ta có cơ hội phát triển sâu hơn không hả?”
“Vâng.” Chung Khải gật đầu như gà mổ thóc.
“Không thể.” Chung Lăng không hề do dự.
“Vì sao?”
Chung Lăng liền nhếch mép: “Tính cách không hợp”.
“…”
Chung Lăng không nói gì nữa, có một số chuyện không cần phải nói vói
người khác, tự mình hiểu là được. Hạ Dương thích những cái thuộc về
truyền thống, ví dụ câu cá, còn cô thì cho rằng đó là những trò vô vị.
Sách mà Hạ Dương đọc li những cuốn tiểu thuyết giải trí như Thiên long
bát bộ, vì Diêu Thiên Thiên và anh ta đều hỏi về tên cô, vừa nãy cô phải lên mạng search mới biết Chung Linh1 là ai, vì loại sách này cô không
bao giờ động đến. Điều quan trọng nhất là, cô là sếp của Hạ Dương, cô
chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cho người có vị trí thấp hơn mình cơ hội.
1 Cách phát âm của hai tên “Chung Lăng” và “Chung Linh” giống nhau,
đều là Zhong Ling. Diêu Thiên Thiên và Hạ Dương đều hiểu nhầm tên Chung
Lăng là Chung Linh – nhân vật trong tiêu thuyết Thiên long bát bộ của
nhà văn Kim Dung.
Nhà Hạ Dương gần nhất, Lưu Duy Minh cho anh xuống ở cổng, lúc vẫy tay tạm biệt mọi người, Hạ Dương lại hắt xì hơi thêm ba cái nữa.
Chung Lăng cau mày nói: “Nếu thấy người không khỏe thì mai anh cứ nghỉ ở nhà, tôi sẽ ký giấy nghỉ ốm cho anh”.
Hạ Dương giơ tay tỏ ý “Ok”.
Chung Khải cười cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ranh mãnh: “Chị, chị quan tâm đến gã đó mà”.
“Đó là do chị sợ hắn lây sang mọi người.” Chung Lăng mím môi. “Huống
hồ chị đâu có phải là bà sếp không biết điều” Cô ngừng một lát: “Hơn nữa anh ta cũng vì Lội Lội nên mới ốm mà”. Nói xong, cô lườm Chung Khải một cái: “Tại sao chị phải giải thích cho cậu nhiều thế nhỉ, tốn công, phí
nước bọt”.
“…”
Sau khi đưa Chung Khải đến công ty điện ảnh, trên xe chỉ còn lại
Chung Lăng và Lưu Duy Minh, không ai chịu lên tiếng, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
“Thôi đỗ ở đây đi.”
“Vẫn chưa đến mà.” Mặc dù nói vậy nhưng Lưu Duy Minh vẫn phanh xe gấp.
“Đây là đường một chiều, vòng sang không tiện” Chung Lăng bình thản đáp.
“Vâng”.
“Bye bye.” Chung Lăng đóng cửa, không hề ngoái đầu lại.
“Cô chủ.”
Chung Lăng vẫn không ngoái đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô chủ, chủ tịch rất quan tâm đến cô.”
“Đó là ba tôi, tôi tin là tôi hiểu ông ấy hơn anh.” Giọng Chung Lăng vô cùng lạnh lùng.
“Cô nên thường xuyên về thăm ông.”
“Tôi làm thế nào không cần anh phải chỉ tay năm ngón.”
“Cô chủ.” Lưu Duy Minh giật giọng.
Chung Lăng còn lâu mới sợ anh ta, cô cao giọng nói “Lưu Duy Minh, nếu anh đã gọi tôi là cô chủ thì mong anh hãy tự giác làm bề dưới”. Cô nhấc gót bước mạnh lên bậc thang rồi biến mất.
Lưu Duy Minh rút ra một điếu thuốc và châm lửa, khuôn mặt trở nên mông lung, mơ hồ giữa làn khói thuốc.