Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 21: Trưởng Thành Đồng Nghĩa Với Cô Đơn





Theo bạn, thế nào là trưởng thành?
Là lớn lên theo thời gian, theo năm tháng? Là khi ta biết điều tiết cảm xúc? Là khi ta trưởng thành từ trong suy nghĩ? Là khi ta thành thực với lòng mình?
Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ tất cả đều đúng với bản thân tôi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi từ một cô gái ở tuổi 18 đẹp đẽ nhất, giờ đã trở thành một cô nàng chín chắn hơn.

Thứ thay đổi không phải là gương mặt hay vẻ bề ngoài, mà chính là nhận thức và suy nghĩ của bản thân.
Cũng đã trôi qua 5 năm rồi, tôi thì vẫn theo đuổi giấc mơ vẽ vời của mình và trở thành một họa sĩ tự do.

Ánh đèn thành thị sáng lên, xuyên qua những chiếc xe hối hả tới lui.
Tôi trưởng thành rồi.....
Nhưng nếu biết trưởng thành phải đối mặt với cô đơn, thì tôi thà làm một cô bé hồn nhiên như ngày trước vẫn hơn.
Tôi đã kể rằng mình đã lớn lên cùng với ngoại tôi, rất đỗi thân thương bình dị và nhọc nhằn như thế, bên nồi canh gà hầm đậm đà được nêm bằng hơi ấm của ngoại, là cả một cuộc đời quãng đại để bao dung.

Một căn nhà nhỏ nằm quạnh hiu phía sau con hẻm dẫn vô xóm chợ chiều chiều.
Có những chú mèo tam thể nằm vất vưởng trên mấy rặng mướp hoa vàng, thoải mái hưởng thụ làn gió thu nhè nhẹ, chậm rì rì mà lướt ngang qua.
Có những đứa trẻ con tinh nghịch chơi đuổi bắt với nhau, mặt mày đã lấm lem bùn đất.
Có cụ giáo già ngồi kể chuyện làm hành trang cho mấy cô cậu nh ỏ lên đường đi tìm cuộc đời mới.
Ngoài kia, từng hàng quán, các cô các bác gọi nhau í ới.
Có cả tiếng nói cười vui vẻ của người đưa đò hỏi người lữ khách có muốn sang sông.
Những cuộc đời bình dị gặp nhau giữa chốn an yên tạo nên một xóm thôn yên bình của những con người đi miệt mài cả một quãng đời thong thả.
Xóm thôn ấy của tôi đã nuôi sống những tâm hồn đơn độc của các cụ già có người con xa quê, đã sưởi ấm những trái tim dại khờ của những đứa trẻ mồ côi như tôi và mở lối dẫn đường cho những cuộc đời đi miệt mãi vẫn không thể tìm thấy an yên.

Chính nơi ấy đã gắn kết trái tim giữa người với người lại với nhau, là một đại gia đình luôn trao nhau những tình thương ấm áp.

Thời gian sống ở đó đã giúp tôi trưởng thành qua từng ngày, nhưng cũng chính thời gian đã trôi qua ấy, ngoại tôi đã rời xa tôi mãi mãi.

Ngoại tôi mất do tuổi già, những ngày cuối đời, tôi luôn túc trực bên cạnh ngoại trong bệnh viện, căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng.

Nhìn ngoại mệt mỏi và đau như vậy, lòng tôi cũng rát đau, tôi rất thương ngoại, giá mà có thể thay ngoại cảm nhận những nỗi đau ấy.
Trước khi nhắm mắt, ngoại vuốt v e khuôn mặt tôi, nở một nụ cười, đó cũng là nụ cười dịu dàng nhất thế gian mà tôi từng nhìn thấy.
" Hạ Hạ của ngoại, con là đứa cháu gái mà ngoại yêu quý nhất, được sống một cuộc đời yên ổn bên con cả một quãng đời người là điều mà ngoại hạnh phúc nhất, cả đời này có con bên cạnh, ngoại không còn điều gì nuối tiếc! "
Tôi đã bật khóc, khóc rất nhiều, nước mắt nước mũi giàn giụa, đến độ bọng mắt sưng húp, đôi mắt đỏ hoe.
Ngoại lấy ngón tay lau đi những vệt nước mắt còn đọng trên gò má tôi.
" Đừng khóc, xấu lắm! Hạ Hạ của ngoại xinh đẹp nhất là khi cười, vì vậy con phải cười thật nhiều, có như vậy ngoại ở trên trời mới thấy an tâm.

Trước khi nhắm mắt, ngoại muốn nhìn thấy con cười, cười thật tươi, hạnh phúc mà tiễn ngoại! "
Tôi nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của ngoại, gạt hết đi nước mắt, rồi cong lên một nụ cười tươi nhất từ trước tới giờ.
" Ngoại, con biết rồi, con sẽ luôn nghe lời ngoại! "

Sau đó, ngoại tôi nhắm mắt thanh thản ra đi.
Đám tang của ngoại, tôi đã khóc rất nhiều.
Những ngày sau đó, tôi mệt mỏi nằm liệt ở nhà, những đồ vật này gợi lại những kỉ niệm hồi xưa, càng khiến tôi nhớ ngoại cũng càng khiến tôi khóc càng nhiều càng lớn.
Những giọt nước mắt ấy đều là những giọt nước mắt hạnh phúc, bởi vì ngoại đã mang tôi về từ trại trẻ mồ côi, bởi vì ngoại luôn yêu thương, chăm sóc tôi.

Ngoại là người tuyệt vời nhất trong lòng tôi.

Tôi thực hạnh phúc khi có ngoại trở thành người thân của tôi.
Ngoại ơi, con nhất định sẽ sống thật tốt, con sẽ luôn giữ lời hứa phải luôn cười thật nhiều, phải luôn suy nghĩ lạc quan tích cực, con nhất định sẽ trưởng thành hơn, chín chắn hơn để tự đứng vững trong xã hội này, con nhất định sẽ trở thành một cô gái giỏi giang, thành đạt, để ngoại ở trên thiên đàng nhìn xuống, cảm thấy tự hào về con.
Ngoại ơi, nhưng cho dù con có là một người lớn trưởng thành, thì con vẫn mãi mãi là cô cháu gái nhỏ đáng yêu của ngoại.
Con yêu ngoại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.