Sơ Hạ mới cùng Tề Hạo gặp nhau một lần, cô còn không có cách nào nhận định hai người có thích hợp hay không.
Lời khẳng định của Hàn Liệt Sơ Hạ cũng không để trong lòng.
Về đến nhà, Sơ Hạ nhận được wechat của mẹ, hỏi cô tiến triển thế nào.
Sơ Hạ trực tiếp gọi điện thoại lại, đem đại khái tình huống cơm tối kể cho mẹ.
Liêu Hồng ở bên kia cười nói: “Xem mắt đều như thế, sau này hiểu rõ nhau rồi thì sẽ có chủ đề nói chuyện, ba con lúc còn trẻ cũng rất ngốc nghếch, sau đó nói lời ngon tiếng ngọt so với người khác cũng trôi chảy.”
Sơ Hạ không tưởng tượng ra dáng vẻ của ba nói lời đường mật với mẹ là thế nào.
Tính cách của cô rất giống ba, dễ dàng đắm chìm vào những chuyện bận rộn trong tay, hơn nữa không giỏi cũng như không phải rất thích xã giao.
“Vậy lúc đó ba làm sao theo đuổi được mẹ?” Sơ Hạ bỗng nhiên rất tò mò.
Liêu Hồng bị mắc lại, mắt nhìn chồng Hứa Thụy An đang ngồi xem tivi trên ghế salon, bà đi đến ban công của phòng ngủ chính cùng con gái trò chuyện, trong lời nói có chút ý bất mãn: “Ba con đúng là ngốc nghếch mà, lúc mẹ nằm viện, chủ động hỏi ông ấy mấy vấn đề ông ấy mới có thể đáp lời mẹ, mẹ không hỏi ông ấy cũng không nhìn mẹ, sau đó mẹ xuất viện, muốn xin số điện thoại của ông ấy, ba con mới hiểu được ý của mẹ.”
Sơ Hạ hiểu: “Là mẹ theo đuổi ba ạ.”
Liêu Hồng hừ hừ: “Ba con phải cảm tạ áo blouse trắng của ba con, nếu không người theo đuổi mẹ nhiều như vậy, mẹ mới không vừa ý ba con.”
Sơ Hạ bày tỏ hoài nghi, ba không mặc áo blouse trắng cũng rất đẹp trai, kiểu đẹp trai dịu dàng ấy khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Cúp điện thoại, Sơ Hạ phân tích tình huống của cô và Tề hạo, gửi wechat cho ba: Ba ơi, năm đó lúc mẹ theo đuổi ba, ba có cảm giác động tâm không?
Tám năm trước thời điểm Hàn Liệt lần đầu tiên gọi cô là mỹ nữ, Sơ Hạ liền động lòng, tim đập đất rất nhanh.
Bây giờ cô đối với Tề Hạo cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy anh cũng không có vấn đề gì to lớn, có thể thử qua lại, xem xem có thể “cọ xát” ra tia lửa tình không?
Sơ Hạ muốn biết ba theo đuổi mẹ mất bao lâu để tạo ra được lửa tình
Hứa Thụy An nhận được tin nhắn của con gái.
Ông biết tối nay con gái đi xem mắt, vấn đề này khẳng định có liên quan tới đối tượng xem mắt.
Hứa Thụy An suy nghĩ một chút, thành thật trả lời con gái: Ba đối với mẹ con là nhất kiến chung tình, nhưng bác sĩ ở trước mặt bệnh nhân phải chuyên nghiệp, cho nên mẹ con vẫn cho là bà ấy theo đuổi ba trước.
Sơ Hạ: …
Cô vô cùng bất ngờ, có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc còn trẻ của mẹ, lại cảm thấy ba đối với mẹ vừa thấy đã yêu rất bình thường.
Như vậy, tình cảm của ba mẹ không có cách nào làm tài liệu tham khảo cho việc xem mắt của cô cùng Tề Hạo.
Hứa Thụy An dặn dò con gái thay ông giữ bí mật, sau đó hỏi con gái: Các con tối nay gặp mặt nhau thế nào?
Sơ Hạ: Cũng được ạ, chính là không có cảm giác gì đó, gặp nhau thêm mấy lần thử một chút.
Hứa Thụy An: Ừ, trò chuyện hợp xem như được, không cảm giác cũng không cần miễn cưỡng, con còn nhỏ, không sốt ruột.
Sơ Hạ dường như thấy được mặt ôn nhu, yêu chiều của ba, gửi đi một biểu cảm mặt cười: Con cũng đã hai mươi sáu rồi.
Hứa Thụy An: Ba mươi sáu ở trong lòng ba vẫn là cô bé, nghe lời ba, cái gì đều có thể miễn cưỡng, tình cảm thì không được, tìm bạn trai thà ít mà tốt, ba thà để con gặp được một người khốn nạn khiến con động tâm làm cho con lúc cười lúc lại khóc bởi vì cậu ta lừa dối cuối cùng lại chia tay, ly hôn, cũng không muốn con tùy tiện gả một người tốt vừa không tính là thích ly hôn vừa chưa đến mức thích hợp trải qua một đời.
Tra nam ít nhất để cho con gái lĩnh hội qua cái gì gọi là yêu, phát hiện anh ta sau này cặn bã còn có thể chia tay bắt đầu lại, đổi thành người người phù hợp kia, cả đời con gái sẽ giống như một cái đầm nước đọng vậy, không có chút sức sống nào.
Dĩ nhiên, còn có một giải pháp tối ưu, chính là con gái có thể tìm được một người đàn ông tốt hai người yêu nhau, không có giải pháp tối ưu, Hứa Thụy An thà con gái một mực độc thân, cũng tốt hơn so với gặp phải tra nam, miễn cưỡng lập gia đình.
Sơ Hạ cảm thấy ba mẹ đối với cô đều rất tốt.
Mẹ giúp cô chọn đối tượng hẹn hò đáng tin, ba ủng hộ vô điều kiện tất cả lựa chọn của cô.
Cùng ba trò chuyện xong, Tề Hạo tìm cô, hỏi cô ngày mai có sắp xếp gì chưa.
Ngày mai Sơ Hạ muốn đến cửa hàng thú cưng.
Tề Hạo lập tức bày tỏ có thể đi cùng cô.
Sơ Hạ liền cùng anh hẹn thời gian.
–
Hàn Liệt cả đêm đều ngủ không ngon giấc.
Anh tin tưởng Sơ Hạ cùng vị tiến sỹ đeo kính kia sẽ không thành, nhưn anh nghĩ đến hai người sẽ tiếp tục gặp nhau, Hàn Liệt vẫn rất buồn bực.
Sơ Hạ kéo đen anh, nhưng trong danh sách bạn bè của anh vẫn còn Sơ Hạ.
Hàn Liệt mở lại nhật ký trò chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.
Từ lúc nào Sơ Hạ đã nhìn ra anh muốn theo đuổi cô? Nếu như bởi vì nhìn ra thì phải kéo đen anh, sao lại sớm không kéo muộn không kéo, mà lại sau khi ở điểm du lịch gặp anh cùng Lưu Tịnh cùng nhau mới kéo đen?
Hàn Liệt cẩn thận hồi tưởng cuộc nói chuyện từ ngày đó.
Sơ Hạ luôn miệng nói cô không có hiểu lầm anh cùng Lưu Tịnh mập mờ, quay đầu liền đem anh kéo đen.
Hơn nửa đêm, Hàn Liệt đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Có khả năng hay không, Sơ Hạ là thật hiểu lầm anh muốn một chân đạp hai thuyền, một bên theo đuổi cô, một bên cùng người con gái khác liếc mắt đưa tình.
Hàn Liệt mở đèn, đi thư phòng.
Ngày đó Sơ Hạ giúp anh viết tám trăm chữ cảm nhận sau khi nếm thử trà sữa vẫn còn đặt ở trên bàn.
Thật xem anh như bạn bình thường, cô sẽ viết nhiều như vậy?
Huống hồ, lúc đó anh chỉ nhìn chăm chú cô ba phút, cô liền đuổi anh đi rót nước, xoa dịu sự khẩn trương.
Cho nên, Sơ Hạ chính là ghen, ăn giấm của Lưu Tinh, hiểu lầm anh không phải thật tâm đuổi cô, mới nhẫn tâm cùng anh vạch rõ giới hạn, nếu như không có Lưu Tịnh, Sơ Hạ cho dù sẽ không lập tức đáp ứng cùng anh hợp lại, cũng sẽ ngầm cho phép anh theo đuổi.
Suy nghĩ thông suốt, Hàn Liệt không trách Lưu Tịnh, chỉ muốn vả miệng mình một cái.
Trách anh hết, tìm lý do gì không tốt, nhất định phải bịa Lưu Tịnh là đối tượng hẹn hò trước đây của anh.
Đối tượng hẹn hò!
Ngày đó gặp nhau ở sân bay anh cố ý nói dối Sơ Hạ anh có buổi hẹn hò, mặc dù sau đó giải thích, nhưng anh cũng đã lấy cớ xem mắt, trong thời gian ngắn lại bịa ra một đối tượng hẹn hò, nhất định Sơ Hạ nhìn anh như là tên nhà giàu mới nổi cô quạnh.
Hàn Liệt hối hận, thật sự hối hận, nhất thời ba hoa sảng khoái, theo đuổi người ta thành công dã tràng.(*)
(*)火葬场: trong bản gốc nghĩa có nghĩa là hỏa táng, tớ tra baidu cũng nghĩa thế nên cảm thấy nếu nghĩa ở đây không hợp lý lắm nên đổi thành “công dã tràng” ý muốn nói việc theo đuổi khó lại không thành
Chuyện khác hiểu lầm thì không có gì, chuyện hiểu lầm này không giải thích rõ ràng, Sơ Hạ không thể nào cho anh thêm một cơ hội.
Số điện thoại, wechat cũng đều kéo đen…
Hàn Liệt bỗng nhiên nhớ đến weibo của Sơ Hạ.
Ngày đó, xếp hàng chờ phòng ăn ở Kim Thái, Sơ Hạ đang xem bài đăng nhiều kỳ của đại thần manga, Hàn Liệt nhìn thấy nickname weibo của Sơ Hạ.
Hàn Liệt nhanh chóng đăng ký một tài khoản phụ.
Mấy năm trước đã đăng ký tài khoản chính, nhưng mà ngoại trừ năm đầu tiên chuyển tiếp mấy bản thảo tuyên truyền của công ty, sau đó Hàn Liệt cũng không có đăng ký qua, đã sớm quên mật khẩu.
Có tài khoản phụ, trước hết Hàn Liệt theo dõi Sơ Hạ, gửi tin nhắn riêng tư cho cô.
–
Sơ Hạ bảy giờ sáng mới thức dậy, cô dựa vào đầu giường, theo thói quen trước tiên lướt vòng bạn bè, weibo.
Vòng bạn bè không có gì mới mẻ, weibo có hai thông báo mới nhắc nhở cô, Sơ Hạ nhấn vào xem một chút, chỉ là thông báo của nhiều người chưa theo dõi, hiện ra là hội viên weibo gửi tới, Sơ Hạ tạm thời chưa có mở ra, đi lướt nội dung mới của trang chủ từ tối qua trước khi đi ngủ cho đến bây giờ.
Có niềm vui bất ngờ, 0 giờ đêm qua đại thần manga đã đăng chương mới của series “Thiếu nữ và chó sói đen”.
Kỳ trước đang đến đoạn thiếu niên chó sói đưa thiếu nữ về tới hang, cô gái khóc lóc mệt rồi đi ngủ, chàng trai chó sói đi lại, bóng mờ bao phủ cô.
Sơ Hạ vội vàng mở truyện ra.
Chàng trai chó sói đen quỳ một chân trước mặt cô gái, cô gái mặc váy, lúc này bắp chân lộ ở bên ngoài, phía trên có vết thương do bị gai đâm.
Chàng trai cúi đầu xuống, liếm ở vết thương trên bắp chân cô gái.
Cô gái từ trong mộng thức tỉnh, thấy chàng chó sói đen, cô sợ hãi lùi lại trong hang động.
Chàng trai cưỡng ép nắm mắt cá chân của cô, tiếp tục liếm vết thương của cô.
Phong cách hội họa tuyệt đẹp, phác họa được những biểu cảm siêu nhỏ của cô gái từ sợ hãi đến đỏ mặt và bối rối.
Liếm xong vết thương của cô gái, chàng trai bá đạo đặt cô gái nằm ngang, ôm cô đi ngủ.
Cô gái không ngủ được, cô nhìn chàng chó sói đen một chút, nghĩ kế hoạch chạy trốn.
Chàng trai bị thương rất nặng, ngủ rất say.
Cô gái tìm được chạy trốn cơ hội, ngay tại lúc cô ra khỏi sơn động không lâu, trong bụi cỏ sau lưng cô bỗng nhiên xuất hiện đôi mắt giận dữ, âm u.
Chương hôm nay kết thúc ở đây.
Sơ Hạ bị cặp mắt đỏ giận dữ kia hù dọa, lần đầu tiên không có đọc lại truyện, nhanh trở lại trang chủ.
Lướt hết tất cả tin mới, nhìn thông báo có số “2” của thanh trò chuyện, Sơ Hạ quyết định đi xem tin nhắn của người không theo dõi khác, không được hiển thị.
Kết quả cô nhấn vào, người gửi tin nhắn lại là “Hàn Phi Tử”.
Sơ Hạ sững sờ một chút.
Hàn Phi Tử, ảnh đại diện là mặt trời đeo kính, chắc là Hàn Liệt?
Hàn Phi Tử gửi mấy tin nhắn cho cô, kín cả khung chat.
“Anh chưa đi xem mắt bao giờ. Ở sân bay hôm ấy, đi gặp bạn là đàn ông, bởi vì giận dỗi bị em đá năm xưa, cố tình nói thành đi hẹn hò ở trước mặt em, sau đó giải thích cho em, lại không có mặt mũi thừa nhận mình nói dối, đổi thành hẹn hò cùng đối tượng xem mắt. Cái này Phương Dược có thể làm chứng, không tin em hỏi cậu ta.”
“Hôm đi chùa là anh cố tình tìm em, lúc chạy bộ buổi sáng em nói đi leo núi, anh đoán là ngọn núi kia. Anh muốn giả vờ cùng em vô tình gặp được, không nghĩ lại gặp một người từng theo đuổi anh, anh không thích cô ấy, lúc đó em cũng nhìn ra rồi, anh sợ bị em phát hiện anh đặc biệt đi tìm em, đành phải lấy cô ấy làm ngụy trang, sau đó lại lo lắng em hiểu lầm anh và cô ta có một chân, mới đi trạm xe giải thích cho em.”
“Anh chính là muốn theo đuổi em.”
“Anh miệng tiện, sĩ diện hão, nhưng anh thật sự không buông bỏ được em, năm đó cầm được khoản tiền di dời đi khắp nơi tìm nhà, lúc tới Cẩm Tú Hoa thành gặp được ba mẹ em, anh đoán bọn họ mua cho em, mới cố ý mua bên này, nếu không nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Em có thể kéo đen anh, nhưng đừng hiểu lầm anh, anh không xấu xa như thế, sẽ không đùa giỡn tình cảm, anh thật sự rất thích em, vẫn còn muốn chiệm tiện nghi em, tám năm trước em biết rõ hơn ai khác.”
“Em cứ đi xem mắt trước, anh gây dựng sự nghiệp, chờ em xem mắt không thành, anh lại theo đuổi em.”
Sơ Hạ có hai ba phút không nhúc nhích.
Hệ thống hiển thị mấy tin nhắn này được gửi lúc hai giờ sáng.
Sơ Hạ đọc lại lần nữa.
Nếu như Hàn Liệt nói đều là thật, bốn năm trước anh mua biệt thự ở đây, vì có ngày gặp lại cô sao?
Sau khi chia tay cô bốn năm, anh lại đợi cô bốn năm?
Còn việc Hàn Liệt muốn chiếm tiện nghi của cô…
Sơ Hạ úp điện thoại di động, ký ức trở về tám năm trước.
Sau khi cùng Hàn Liệt xác định quan hệ yêu đượng, Sơ Hạ mấy lần đi qua phòng trọ của anh, xem Trà Sữa.
Ở phòng trọ chỉ có hai người bọn họ, địa bàn của anh, Hàn Liệt cho tới bây giờ không có làm gì đối với cô.
Sau đó trời xế chiều đi xem phim, Hàn Liệt chọn phim rất nhạt nhẽo, lúc ấy hai người bọn họ bao cả rạp.
Bộ phim rất nghệ thuật, không có bất kỳ cảnh quay nào không thích hợp cho trẻ em, nhưng phim chiếu được một nửa, Hàn Liệt đột nhiên nghiêng người bên tai cô, hỏi cô: “Có thể hôn em được không?”
Cả người Sơ Hạ cứng lại.
Hàn Liệt nhích lại gần, mặt của anh che lại màn hình chiếu phim, môi anh dán lên môi cô.
Trước khi vào rạp bọn họ mua mỗi người mua một ly trà sữa, nụ hôn đó cũng tràn đầy vị ngọt của trà sữa.
Đó là lần hôn môi duy nhất của Sơ Hạ cho đến bây giờ.
Tám năm sau, Sơ Hạ thường xuyên sẽ nằm mơ thấy nụ hôn này, thậm chí nằm mơ thấy Hàn Liệt làm nhiều hơn thế đối với cô.