Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 23: Thật ra anh rất có tiền, ha ha



Editor: Roseann

Sơ Hạ không muốn đi tham quan nhà của Hàn Liệt.

Nhà nào chả giống nhau, cho dù nhà này của Hàn Liệt là biệt thự, cũng chính là biệt thự phổ biến, có thể có gì đáng giá để tham quan chứ?

Vì vậy có thể đoán, Hàn Liệt mời cô đi thăm nhà căn bản là có dụng ý khác.

Hai người vừa mới ăn sáng xong, sau khi ăn xong không thích hợp làm loại vận động đó.

“Hôm khác đi, ngày mai em còn có một buổi phiên dịch thương nghiệp, phải tra một số tài liệu.” Sơ Hạ vẫn phải đi.

Hàn Liệt nhìn cô chằm chằm: “Thật sao?”

Sơ Hạ gật đầu, phiên dịch của ngày mai yêu cầu tương đối cao, hai ngày nay cô đều làm kiểm tra bối cảnh nội dung, để tránh cho việc gặp phải thuật ngữ chuyên ngành lại bị mắc kẹt.

Hàn Liệt tin, dắt Trà S

ữa đưa cô trở về tòa chín.

Đến dưới tòa chín, Hàn Liệt kéo tay Sơ Hạ.

Ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt đen hẹp dài của anh chứa đầy điện, Sơ Hạ nhìn anh một cái liền dời tầm mắt đi.

Hàn Liệt hỏi cô: “Ban ngày em bận bịu, buổi tối anh tới làm cơm tối cho em nhé?”

Sơ Hạ thầm chấp nhận.

Hàn Liệt nắm ngón tay nhỏ nhắn của cô, không buông ra được.

Có người từ bên cạnh đi ngang qua, hai người cứ lúng túng kỳ quái như vậy, Sơ Hạ xoay người đi trước.

Hàn Liệt sờ mũi một cái, dắt Trà Sữa trở về biệt thự.

Buổi trưa Sơ Hạ nhận được wechat của Hàn Liệt, nói anh đang ở tiệm trà sữa, nhắc nhở cô ăn cơm trưa.

Sơ Hạ đã ăn rồi, nấu một nồi lẩu nhỏ.

Sau khi ăn xong ngủ trưa, Sơ Hạ tiếp tục vì công việc ngày mai chuẩn bị.

Khách hàng ngày mai là tổng giám đốc công ty lốp xe, họ Trần tên Tông Bình, trước đó, Sơ Hạ vẫn luôn trao đổi công việc với thư ký của ông.

Công ty lốp xe Trần gia ở thành phố Du làm ăn cũng không tệ lắm, lần này là đàm phán hợp tác kinh doanh cùng với một công ty của Australia.

Hơn ba giờ chiều, thư ký đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn, nói Trần tổng muốn cùng cô ăn một bữa cơm tối, còn muốn giới thiệu với cô một số điểm cần chú ý ngày mai.

Trao đổi trước sẽ giúp cho công việc phiên dịch tiến hành thuận lợi, Sơ Hạ dĩ nhiên đồng ý.

Cúp điện thoại, Sơ Hạ báo tin cho Hàn Liệt, nói cho Hàn Liệt tối nay cô ăn cơm ở bên ngoài.

Hàn Liệt đang ngồi trong phòng làm việc ở công ty, nhận được tin nhắn của bạn gái, Hàn Liệt hỏi cô ăn tối ở nhà hàng nào, chờ Sơ Hạ ăn xong anh đi đón cô.

Sơ Hạ gửi địa chỉ cho anh.

Sáu giờ tối, Sơ Hạ đến nhà hàng cơm Tây đã hẹn sớm trước mười phút.

Trần Tông Bình đã đến, chắc hẳn đã xem qua ảnh của Sơ Hạ từ chỗ của thư ký, thấy Sơ Hạ, Trần Tông Bình đứng lên vẫy tay với cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên Sơ Hạ thấy vị Trần tổng này.

Không ngờ, Trần Tông Bình nhìn vô cùng trẻ tuổi, có lẽ tuổi xấp xỉ với Sơ Hạ, cả người mặc tây trang màu đen, tuấn tú, nhã nhặn.

“Xin chào Trần tổng, tôi là phiên dịch viên Hứa Sơ Hạ, xin lỗi để cho ngài chờ lâu.” Sơ Hạ cười đưa tay ra.

Trần Tông Bình bắt tay với cô, cười rất bình dị gần gũi: “Hứa tiểu thư khách sáo rồi, tôi cũng vừa mới đến, không nghĩ đến cô còn trẻ như vậy.”

Hai người ngồi xuống đối diện, nói chuyện với nhau. Trần Tông Bình rất biết nói chuyện phiếm, trước tiên không đề cập tới công việc, hỏi Sơ Hạ có phải người bản xứ không, tiếp theo trò chuyện về đại học, cao trung, lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Sơ Hạ đã tương đối hiểu rõ về Trần Tông Bình. Trùng hợp là, Trần Tông Bình bằng tuổi với cô, sơ trung học cùng một trường, chẳng qua Sơ Hạ học ban xã hội, Trần Tông Bình học ban tự nhiên.

Nếu là sơ trung học chung trường, quan hệ hai người bỗng chốc quen thuộc hơn rất nhiều, trước hết Trần Tông Bình trao đổi wechat cùng Sơ Hạ, sau đó mới bắt đầu nói nội dung đàm phán ngày mai.

Sơ Hạ mang theo máy vi tính xách tay, ghi lại một ít nội dung quan trọng.

Bảy giờ rưỡi, Sơ Hạ nhận được tin nhắn wechat của Hàn Liệt, nói anh đã đến dưới lầu, nếu như Sơ Hạ còn phải chờ thêm một lúc nữa, anh đi đến bãi đỗ xe tìm một chỗ đậu chờ cô.

Sơ Hạ: Vậy anh đi đi, có lẽ em còn một lúc nữa mới xong.

Để điện thoại di động xuống, Sơ Hạ tiếp tục nhìn về phía Trần Tông Bình.

Trần Tông Bình nói đùa hỏi cô: “Bạn trai giục rồi sao?”

Bởi vì cô trả lời tin nhắn làm gián đoạn đoạn nói chuyện vừa rồi, Sơ Hạ xin lỗi gật đầu một cái.

Trần Tông Bình cười: “Trách tôi làm chậm trễ em lâu quá, vậy cứ như vậy đi, những gì nên nói cũng đã nói gần hết rồi, có cần gì bổ sung thêm thì ngày mai đến công ty lại trao đổi tiếp với em.”

Sơ Hạ: ” Được.”

Sơ Hạ phải đi bãi đậu xe, Trần Tông Bình cũng lái xe tới, hai người liền cùng nhau vào thang máy đi xuống.

Trong thang máy có bảy tám người, Sơ Hạ, Trần Tông Bình chờ những người khác đi, bọn họ mới ra ngoài.

Hàn Liệt mặc quần áo thường ngày đứng ở bên cạnh thang máy, anh đứng một mình ở đó, đẹp trai cao ráo, giống như nam chính phim thần tượng, phàm là người từ trong thang máy đi ra, cũng rất khó không chú ý tới anh.

Trần Tông Bình không nghĩ đến sẽ gặp Hàn Liệt ở đây.

Hàn Liệt cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh.

Hai người đàn ông cao xấp xỉ nhau, nhìn chằm chằm nhau mấy giây, Hàn Liệt mở miệng trước, đưa tay ra với anh nói: “Chào anh, tôi là bạn trai của Sơ Hạ, cảm ơn anh đẹp trai đã chiếu cố công việc làm ăn của chúng tôi.”

Trần Tông Bình mắt nhìn Sơ Hạ, cùng anh bắt tay, sau đó quay sang Sơ Hạ nói lời tạm biệt: “Vậy tôi không quấy rầy Hứa tiểu thư đi hẹn hò nữa, ngày mai gặp.”

Sơ Hạ cười: “Trần tổng đi thong thả, ngày mai gặp.”

Trần Tông Bình gật đầu một cái, đi tìm xe của mình.

Mắt Hàn Liệt dõi theo bóng lưng của anh, nhíu mày một cái, ôm lấy bả vai Sơ Hạ, vừa đi vừa hỏi cô: “Nói chuyện gì nói lâu như vậy, anh ta sẽ không có ý tứ gì với em chứ?”

Gara rất oi bức, trên người anh lại càng nóng hơn, Sơ Hạ đẩy anh ra, giữ khoảng cách nói: “Trao đổi chuyện công việc bình thường, anh đừng nói bậy bạ.” Hàn Liệt không yên tâm.

Lái xe trở về Cẩm Tú Hoa thành, Hàn Liệt đưa Sơ Hạ đến tòa số chín, dĩ nhiên anh cũng đi lên theo.

Trước tiên, Sơ Hạ đi tắm rửa.

Hàn Liệt ngồi trên ghế salon ở phòng khách, mắt nhìn ngoài cửa sổ, xoay xoay điện thoại trong tay.

Thành phố Du rất lớn, nhưng đối với bọn họ những người sinh ra và lớn lên ở đây lại lăn lộn ra chút thành tự mà nói, thành phố Du lại rất nhỏ, một Phương Dược đồng thời vừa quen anh vừa quen Sơ Hạ, bây giờ lại thêm một Trần Tông Bình, không chắc ngày nào đó lại xuất hiện thêm một người. Trần Tông Bình hẳn sẽ không lỡ miệng nói linh tinh trước mặt Sơ Hạ, nhưng người khác không chắc chắn.

Thật ra mới đầu anh che giấu thân phận đến gần Sơ Hạ, là muốn có được sự đáp ứng đơn thuần nhất của Sơ Hạ, không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào về yếu tố thực tế, bây giờ Sơ Hạ không ngại thân phận nhà giàu mới nổi của anh, tái hợp lại với anh, Hàn Liệt đã đạt được thứ anh mong muốn.

Vấn đề là, bây giờ anh thẳng thắn với Sơ Hạ, Sơ Hạ có tức giận không đây?

Không thẳng thắn, sau này biết được từ miệng người khác, nhất định sẽ tức giận hơn.

Hàn Liệt phiền não nắm chặt điện thoại di động.

Sơ Hạ tắm xong, thay quần áo ở nhà đi ra, tóc đã sấy xõa tung bồng bềnh, hai gò má đỏ ửng, so với ban ngày thêm mấy phần quyến rũ.

Cô bưng ly nước đến máy lọc nước lấy nước.

Tầm mắt Hàn Liệt di chuyển theo cô.

Tối nay nói cũng là cần có sự chọn lựa thời gian, trước khi đi ngủ và sau khi đi ngủ hậu quả lại không giống nhau.

Trước khi ngủ nói, Hàn Liệt cảm thấy anh tối nay cùng với một khoảng thời gian dài sau này rất có thể sẽ phải tiếp tục ăn chay, ngủ xong rồi nói, cái mũ “Tra nam” sẽ thuộc về anh.

Hàn Liệt không muốn trở thành tra nam trong lòng Sơ Hạ, nhưng anh còn muốn hôn cô nữa.

Tắt đèn phòng khách, Hàn Liệt đi tới sau lưng Sơ Hạ, từ phía sau ôm lấy cô.

Sơ Hạ nhắm hai mắt lại.

Hàn Liệt hôn say đắm tai cô, hôn khóe miệng cô, hai người từng bước một lui đến bên tường, Hàn Liệt giữ hai tay cô, tránh cho mình không nhịn được muốn nhiều hơn.

Hôn đến muốn nổ tung, Hàn Liệt mới dừng lại, thở hổn hển bên tai Sơ Hạ.

Sơ Hạ có chút bất ngờ.

Hàn Liệt suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Sơ Hạ, nếu như anh vẫn luôn nói dối em, anh không phải phá bỏ và dời đi nhà giàu mới nổi, em có tức giận không?”

Sơ Hạ trầm mặc.

Ở đâu ra có nhiều nếu như thế, Hàn Liệt có thể dừng lại vào lúc này nói chuyện kia với cô, chứng minh căn bản không có nếu như.

Vậy Hàn Liệt không phải là di dời làm nhà giàu mới nổi, tại sao lại có thể mua được biệt thự ở Cẩm Tú Hoa thành.

Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến Phương Dược, ngày đó ở sân bay, Phương Dược gọi Hàn Liệt bằng những tên khác nhau “Liệt ca”, “Lão đại”.

Cách gọi này, chẳng lẽ Hàn Liệt là xã hội đen sao?

Sơ Hạ có thể tiếp nhận một anh trai trà sữa, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được nhân vật kiểu này.

Cô trước hết đẩy Hàn Liệt ra, bật đèn phòng khách lên, đứng cách mấy bước, phòng bị nhìn Hàn Liệt: “Không phải nhà giàu mới nổi, vậy anh lấy tiền đâu mua biệt thự?”

Nào có doanh nhân thành công nào tự mình giới thiệu lịch sử gây dựng sự nghiệp của bản thân, đó không phải là khoe khoang sao?

Hàn Liệt mở phần giới thiệu chính thức của tập đoàn quán rượu, đưa điện thoại qua, để cho Sơ Hạ tự nhìn.

Phần giới thiệu chính thức chỉ giới thiệu thời gian thành lập của quán rượu Ba Mùa và thành tựu nghiệp vụ cho đến nay, cũng không có nói tới ông chủ tập đoàn này là ai.

Sơ Hạ không hiểu.

Hàn Liệt cười cười: “Tập đoàn này là anh sáng lập.”

Sơ Hạ nhìn thẳng vào mắt anh mấy giây, lại lần nữa nhìn về phía điện thoại di động, phía trên có mốc thời gian, năm sáng lập quán rượu ba mùa, đúng là năm cô cùng Hàn Liệt chia tay.

“Năm đó ba anh có khách sạn, anh đã sớm nhìn không vừa mắt, mẹ kế luôn luôn đề phòng anh cướp đoạt gia sản, anh chưa bao giờ nghĩ tới, sau đó em đá anh, anh muốn kiếm tiền nhanh một chút, đúng lúc gặp được việc phá bỏ và di dời được đền bù một khoản tiền, liền đổi lấy cái khách sạn kia của ba anh. Gọi là Ba Mùa, bởi vì thiếu mất mùa hè.”

Hàn Liệt giải thích đơn giản.

Sơ Hạ không biết nên nói cái gì.

Bây giờ không hỏi sau này cũng sẽ hỏi, Hàn Liệt chủ động thẳng thắn: “Anh không nói cho em, là muốn thử một chút địa vị của anh trong lòng em, nếu như anh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi em cũng bằng lòng hợp lại với anh, chứng minh em thực sự yêu anh.”

Hàn Liệt cố ý nói đùa hài hước, định lừa gạt quá khứ lăn lộn.

Sơ Hạ không dễ gạt như vậy.

Anh là nhà giàu mới nổi cô cũng nguyện ý hợp lại, với Hàn Liệt xem ra cô thật sự yêu anh, vậy nếu như cô không muốn hợp lại, cô trong mắt Hàn Liệt có phải là người ham hư vinh sao?

Tám năm trước cô chia tay với Hàn Liệt, là cô hư vinh, cảm thấy ở chung một chỗ với một nhân viên quán trà sữa không có tiền đồ, bây giờ cô quyết định lần nữa cùng Hàn Liệt nói yêu thương, ngoại trừ sự hấp dẫn mạnh mẽ kia, không hẳn không có liên quan đến Hàn Liệt ít nhất có biệt thự ở. Có thể coi là cô hư vinh ham thích quyền lực, coi như Hàn Liệt có lý do như thế để thử thách tình cảm của cô, nhưng không có nghĩa là Sơ Hạ sẽ không có khúc mắc khi anh xem cô như chuột bạch để khảo nghiệm.

Trong ngực nhóm lên một ngọn lửa, nhưng tính cách của Sơ Hạ không tùy tiện bộc phát.

Cô đi lại bàn có cốc nước, uống một hớp.

Hàn Liệt khẩn trương nhìn cô, anh không đơn giản nghĩ là uống nước liền không sao.

“Mặc dù em thông qua khảo nghiệm của anh, nhưng em đối với anh chưa nói cái gì mà tình yêu đích thực.” Sơ Hạ đặt ly nước xuống, bình tĩnh đối diện mới người đàn ông đẹp trai, “Nếu như anh đổi gương mặt này đi, có lẽ chúng ta căn bản sẽ không bắt đầu.”

Hàn Liệt không còn là học sinh cao trung bốc đồng nữa, Sơ Hạ giả vờ bình tĩnh mấy phút mới thốt ra lời gay gắt này, không có bất kỳ lực sát thương nào đối với anh.

Anh sờ mặt mình một cái, cười nói: “Anh vẫn luôn như thế này, không có nếu như, coi như em yêu là mặt anh, em không chê anh nghèo, đó cũng là tình yêu đích thực.”

Sơ Hạ không muốn nhìn gương mặt cười đùa cợt nhả của anh, chỉ huyền quan: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Hàn Liệt biết cô cần thời gian để bình tĩnh lại, giơ hai tay lên đầu hàng: ” Được, anh đi, nhưng em không được phép kéo anh vào danh sách đen nữa, nghề nghiệp là anh lừa em, nhưng anh theo đuổi trái tim em là thật, em không thể ngủ với anh rồi liền muốn đá anh.”

Sơ Hạ lạnh lùng nhìn anh,

Hàn Liệt không dám ồn ào nữa, lui đến trước cửa, anh nghiêm túc nói: “Em trước tỉnh táo một chút, tối mai anh lại tìm em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.