Lúc đi học Sơ Hạ đã vạch ra cho mình một bản kế hoạch nghề nghiệp đơn giản.
Cô thích phiên dịch, nhưng không thích đi làm cho người khác, càng không có tham vọng làm việc cho Bộ ngoại giao.
Dựa theo tính cách cô mà suy xét, Sơ Hạ cho rằng mở công ty sẽ là mục tiêu cuối cùng của sự nghiệp, sau khi tốt nghiệp cô ở thành phố B công tác hai năm chính là tạo nền tảng cho bây giờ, ở công ty lớn có thể quan sát cách thức vận hành của công ty, cũng là vừa rèn luyện năng lực thực chiến của bản thân, vừa tích lũy được nhóm khách hàng quen lâu năm, và các phiên dịch viên part-time giỏi để sau này mở công ty có cơ hội hợp tác.
Lần này nhận được đơn đặt hàng lớn cô liền trực tiếp từ chức, tận dụng thời cơ khởi nghiệp.
Ăn cơm tối xong, một nhà ba người ngồi trên ghế salon phân tích kế hoạch gây dựng sự nghiệp của Sơ Hạ
Quy trình mở công ty có chút phức tạp, nhưng chỉ cần chuẩn bị đầy đủ tài liệu, tìm một người đại diện thì một tháng cũng có thể làm được toàn bộ thủ tục.
Phiên dịch viên chỉ đơn thuần là lao động trí óc, thuê văn phòng đơn giản sửa sang xong là có thể bắt đầu tuyển dụng. Cụ thể, mẹ Liêu Hồng đề nghĩ giúp con gái tìm văn phòng, chọn chỗ mặt tiền, kế toán, còn phiên dịch viên có năng lực thì cần bà chủ nhỏ Sơ Hạ tự mình tìm. Anh họ Sơ Hạ ở thành phố B là lập trình viên, đã giúp Sơ Hạ lập trang web.
Sơ Hạ cùng mẹ trò chuyện khí thế ngất trời, ba Hứa Thụy An cắt trái cây bưng tới, cười híp mắt lắng nghe.
“Mở công ty ba không giúp được gì, sau này bệnh viện có tài liệu cần phiên dịch, ba có thể giới thiệu qua cho con.” Hứa Thụy An hướng con gái nháy mắt.
Liêu Hồng không chịu thua nói: “Công ty của mẹ thường xuyên cần đến phiên dịch viên, đến lúc đó cũng cho con.”
Sơ Hạ thật không cần: “Chính con cũng có một ít khách hàng, khi ba mẹ muốn giúp con một tay dù sao cũng nên nói trước với con một tiếng, lỡ như bên chỗ con không giúp được cũng như không có phiên dịch viên thích hợp, ba mẹ nên đi tìm chỗ khác hay phiên dịch viên khác. Con muốn tự gây dựng sự nghiệp, nếu như khách hàng đều dựa vào ba mẹ kéo đến cho con, vậy không bằng con cứ trực tiếp ở nhà ăn bám.”
Ánh mắt Liêu Hồng tự hào nhìn sang chồng.
Năm đó vợ chồng bọn họ mua nhà cho con gái, có một đồng nghiệp quái gở nói mua nhà cũng là tiện nghi cho con rể tương lai, không bằng giữ lại cho mình dưỡng lão, nhưng con gái của mình có chí khí, không thích việc ăn bám, nhìn lại vị đồng nghiệp kia, lấy tiền tích góp cả đời mua cho con trai một căn hộ lớn, kết quả con trai sau khi kết hôn cũng không hoan nghênh ba mẹ đi căn hộ lớn ở, có con như vậy, cha mẹ già rồi bị bệnh thì có thể trông cậy vào cái gì được?
“Được, giai đoạn đầu mẹ giám sát công ty cho con, còn sau này việc kinh doanh của công ty thì con cần tự mình điều hành.”
Liêu Hồng ôm con gái nói, “Nhưng cũng đừng quá cực khổ, nhà chúng ta không thiếu tiền, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”
Sơ Hạ dựa vào mẹ nhìn ba: “Vâng, ba mẹ cũng chú ý một chút, đừng chỉ biết lo cho con thôi.”
*
Cuối tuần này, Sơ Hạ và ba mẹ cùng đi ký thủ tục đại diện công ty, xem xét văn phòng, buổi trưa, chạng vạng tối trực tiếp ăn ở bên ngoài.
Hai ngày bận rộn trôi qua, Sơ Hạ vừa cảm ơn ba mẹ đã cùng giúp cô, lại bị những ý kiến của mẹ khiến cô không khỏi nhức đầu.
Một người sống ở bên ngoài lâu như vậy, Sơ Hạ độc thân đã quen tự do, ở cùng mẹ lâu ngày, nhất định sẽ phát sinh một ít sự tranh chấp không vui. Ví dụ, khi cô đi vệ sinh vì lướt weibo mà ngồi lâu hơn mấy phút, mẹ lại chạy tới gõ cửa, hỏi cô có cần kaisailu (*), trong nhà có sẵn…
Sơ Hạ cũng muốn quỳ, thật may mẹ biết ba ở nhà, dán sát vào cửa phòng vệ sinh nói giọng rất nhỏ.
Chạng vạng tối chủ nhật, cả nhà trở lại Xuân Giang Uyển, đi trên đường, Sơ Hạ nhận được thông báo giao hàng, hành lý của cô gửi từ thành phố B đã đến thành phố Du, sáng mai sẽ bố trí người giao hàng.
“Sao lại gửi đến Cẩm Tú Hoa thành?” Liêu Hồng nghi ngờ nhìn về phía con gái.
Sơ Hạ nhún vai: “Bên kia cũng sửa xong rồi, con muốn ngày mai sẽ chuyển qua.”
Liêu Hồng không quá vui mừng, con gái mới trở về được hai ngày rưỡi!
Sơ hạ cam đoan: “Ngày làm việc con ở bên kia, còn cuối tuần con sẽ về nhà với bố mẹ.”
Liêu Hồng vẫn chưa hài lòng.
Sơ Hạ cũng không thỏa hiệp nữa, cúi đầu uống trà sữa vừa mua.
Hứa Thụy An lại như thường lệ ủng hộ con gái, khuyên vợ: “Sơ Hạ cũng có sự nghiệp của mình, chúng ta phải cho con không gian, hơn nữa nhà sửa xong rồi còn không vào ở, không phải uổng công trang trí à?”
Liêu Hồng trừng ông: “Mỗi lần đều là hai ba con đồng lòng, mẹ là dì ghẻ được chưa?”
Sơ Hạ cười, ôm lấy mẹ nũng nịu: “Mẹ đâu có giống dì ghẻ đâu, có dì ghẻ nào mua nhà cho con gái và còn sửa sang lại chứ.”
Liêu Hồng: “Mẹ còn không bằng dì ghẻ đâu, mẹ đây là người tiêu tiền như rác!”
Oán trách thì oán trách, Liêu Hồng vẫn đồng ý yêu cầu của con gái.
Nhưng Liêu Hồng có chút không yên tâm.
Sơ Hạ bận rộn ở trong phòng, Liêu Hồng kêu Hứa Thụy An đi xuống lầu tản bộ.
“Ông nói, Sơ Hạ có phải gặp Hàn Liệt rồi không?” Bên cạnh có người chạy bộ, chờ người nọ chạy qua, Liêu Hồng mới mở miệng.
8 năm trước Hàn Liệt câu dẫn con gái ngoan của bà mà, mặc dù con gái hiểu chuyện, bị bà thuyết phục chia tay với Hàn Liệt, nhưng Liêu Hồng vẫn luôn luôn nhớ Hàn Liệt.
Khi đó Hàn Liệt là nhân viên phục vụ ở quán trà sữa, trừ thân hình cao ngất, gương mặt tuấn tú không khác gì tiểu minh tinh, khí chất lưu manh, không như các nhân viên phục vụ khác chuyên nghiệp với khách hàng, Hàn Liệt lại không đứng đắn, đặc biệt nhìn các cô gái xinh đẹp, miệng lưỡi trơn tru khiến cho các cô gái cười vui vẻ.
Một người lưu manh, hỗn độn như thế làm sao xứng với con gái của bà?
Sau này con gái đi thành phố B học tập, Liêu Hồng dần dần quên đi Hàn Liệt, nhưng Hàn Liệt ở Du thành làm ra nên sự nghiệp.
Khi sự nghiệp của Hàn Liệt có tiếng tăm, Liêu Hồng nghe đồng nghiệp kể về lịch sử gây dựng sự nghiệp của Hàn Liệt.
Ba Hàn Liệt mở khách sạn nhỏ, ở khu vực hẻo lánh, buôn bán ế ẩm, có lúc thậm chí còn không có khách ra vào, nghe nói mẹ Hàn Liệt cũng vì chê ba Hàn Liệt nghèo nên ly dị rồi tái giá. Ba Hàn Liệt sau đấy lại cưới người khác, Hàn Liệt mới dọn đi ngoại ô sống cùng ông nội bà nội, ông nội bà nội lớn tuổi, quản không được Hàn Liệt, mặc cho cậu giống như cây cỏ dại sinh trưởng, đánh nhau ẩu đả, bỏ học, rời nhà, không có công việc chính đáng.
Hoàn cảnh như vậy, Hàn Liệt sẽ không có tiền đồ gì mới đúng, nhưng vận khí là chuyện không thể nói trước được.
Sau đó ông bà nội Hàn Liệt qua đời, đem nhà cũ để lại cho Hàn Liệt.
Năm Sơ Hạ cùng Hàn Liệt chia tay đó, nhà cũ ở ngoại ô của Hàn Liệt bị di dời, Hàn Liệt được đền bù một khoản kếch xù, ba ruột cùng mẹ kế thấy tiền hoa mắt muốn chia, Hàn Liệt đề xuất nói dùng hai triệu đổi lấy cái khách sạn nhỏ cũ kỹ 3 tầng của ba cậu.
Lúc ấy ở trung tâm thành phố Du thành giá căn hộ mới cũng chừng hai vạn, hai triệu có thể mua một căn hộ 3 phòng ngủ rất tốt, ba Hàn Liệt cùng mẹ kế thương lượng một chút, cùng Hàn Liệt ký hợp đồng.
Hàn Liệt dùng tiền còn lại cải tạo, sửa sang lại khách sạn nhỏ, đổi tên thành quán rượu Ba Mùa.
Quán rượu Ba Mùa được tu sửa lại này chính là khởi đầu cho việc gây dựng sự nghiệp của Hàn Liệt.
Sơ Hạ học xong đại học, Quán rượu Ba Mùa của Hàn Liệt thành công chiếm lĩnh thị trường Du thành và khu vực xung quanh, trở thành chuỗi quán rượu bình dân lớn nhất.
Sơ Hạ học xong nghiên cứu sinh, Hàn Liệt dùng hai năm đem chuỗi tiệm mở ở các thành phố du lịch lớn cả nước, ở trong nước danh tiếng ngày càng vang lên.
Hôm nay, tài sản của Hàn Liệt đã lên đến hàng trăm triệu.
Ai ai cũng biết quán rượu Ba Mùa, nhưng bình thường sẽ không ai chú ý ông chủ quán rượu là ai.
Tin về Hàn Liệt cùng quán rượu Ba Mùa đến tai bà cùng lúc, cảm giác đầu tiên là ông chủ cùng Hàn Liệt chắc là trùng tên, dù sao cái tên “Hàn Liệt” cũng rất phổ thông, nhưng khi bà được một người bạn giới thiệu người đàn ông âu phục giày da tuấn tú là ông chủ quán rượu Ba Mùa trong một bữa tiệc thương nghiệp, trong lòng Liêu Hồng liền lộp bộp.
Bà lên mạng tìm tòi rất nhiều tài liệu của Hàn Liệt.
Ảnh của Hàn Liệt gần như không có, nhưng trên mạng có rất nhiều ghi chép cùng với các loại phỏng vấn gây dựng sự nghiệp của cậu.
Đã từng có phóng viên hỏi cậu tại sao chọn tên quán rượu nổi tiếng “Ba Mùa”, câu trả lời của Hàn Liệt là- —— Anh không thích mùa hè.
Đáp án này khiến cho lòng Liêu Hồng trầm xuống.
Bà đem đoạn tình ngắn ngủi đầu tiên của con gái nói với chồng Hứa Thụy An.
Hứa Thụy An đồng ý suy đoán của vợ, Hàn Liệt lấy tên này đặt cho quán rượu là bởi vì con gái của bọn họ tên Sơ Hạ nên anh mới chán ghét mùa hè. Nhưng Hứa Thụy An biết được đoạn tình cảm này lúc hai người chia tay nhau được mấy năm, Hàn Liệt người ta bây giờ đã là ông chủ tập đoàn, tài sản chục tỷ, người đẹp luôn có xung quanh, khẳng định sớm quên Sơ Hạ.
Bây giờ vợ lại nhắc tới Hàn Liệt, Hứa Thụy An cười nhạo: “Gặp thì thế nào, nhất định là cũng không ai biết ai.”
Liêu Hồng nhắc nhở ông: “Mấy năm nay Sơ Hạ đều yêu đương, làm sao có thể quên mối tình đầu, hơn nữa tôi vẫn luôn chú ý tin tức của Hàn Liệt, cũng không nghe nói cậu ta quen ai.”
Hứa Thụy An vẫn cười: “Sơ Hạ là cuồng học tập, Hàn Liệt là cuồng công việc, người trẻ tuổi bây giờ đều có tham vọng sự nghiệp mạnh mẽ, chẳng lẽ bà còn tưởng người ta giống như phim truyền hình, các cô gái xinh đẹp mỗi ngày nói yêu đương, ông chủ nhiều tiền lại ngày ngày đổi bạn gái à? Hơn nữa, coi như gặp cũng nhớ lẫn nhau, Sơ Hạ chắc chắn sẽ không theo đuổi cậu ta, người ta cũng coi thường chúng ta là những người bình thường, bà cứ yên tâm.”
Liêu Hồng không bỏ được: “Ngộ nhỡ cậu ta thù dai, muốn chơi đùa Sơ Hạ để trả thù Sơ Hạ thì sao?”
Hứa Thụy An híp mắt nhìn vợ: “Bà gần đây xem phim truyền hình thể loại gì vậy? Vậy chẳng lẽ ông chủ sẽ thích làm chuyện này?”
Liêu Hồng tức giận đẩy ông một cái.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng không được phép nói về người này ở trước mặt Sơ Hạ”
*
Sáng sớm thứ hai, Sơ Hạ đi Cẩm Tú Hoa thành nhận hàng chuyển phát nhanh.
Trên app thông báo hôm nay sẽ có người giao hàng, cụ thể mấy giờ đến Sơ Hạ không biết, cô mang theo điện thoại đầy pin, lấy thêm cây dù che nắng, đi làm quen môi trường ở tiểu khu.
Cẩm Tú Hoa thành là chung cư ở vị trí đắt tiền, tổng cộng 12 tầng lầu, phía trước 8 tòa nhà đều là biệt thự liền nhau, phía sau 4 tòa cao tầng, Sơ Hạ ở tòa số 9, sát bên cạnh tiểu khu, phía sau là 3 tòa nhà độc lập xếp thành một hàng, nhìn tòa chung cư rất là rộng lớn.
Tiểu khu xanh hóa rất tốt, môi trường tươi đep, hòn non bộ, đình nghỉ mát, cầu gỗ tạo nên không khí nhàn nhã, bên ngoài có siêu thị, quán cơm, thẩm mỹ viện, rạp phim các loại hình cần có đều có, đi ra tiểu khu qua đường về bên phải, đi 10 phút là đến trung tâm du lịch của Du Thành.
Sơ Hạ hôm qua đã chọn lựa hai địa điểm phòng làm việc, trong đó một cao ốc Hồ Tân cách Cẩm Tú Hoa thành 2km, lái xe, tàu điện ngầm đều rất thuận lợi.
Tuy nhiên ở đây thuê văn phòng rất là đắt.
Sơ Hạ ngồi nghỉ ở trong đình nghỉ mát của tiều khu, suy nghĩ cặn kẽ cau mày, liên hệ với bên môi giới quyết định chọn cao ốc Hồ Tân làm địa điểm thuê văn phòng.
Có thể từ nhỏ tới lớn được ba mẹ nuông chiều, Sơ Hạ thà tiền thuê đắt chút, cũng muốn để cho mình thoải mái hơn, hơn nữa phòng làm việc ở cao ốc này, khách hàng tới cũng cảm thấy công ty của cô có thực lực.
Hơn năm giờ chiều, bên giao hàng mới liên lạc với Sơ Hạ tới bên ngoài tiểu khu lấy hàng.
Sơ Hạ nghĩ đến hành lý chất đống của mình, hỏi anh chàng giao hàng có thể đưa tới cửa giúp cô được không.
Anh giao hàng cũng rất khó khăn, bảo vệ không cho vào.
Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.
Hai cái valy lớn là sách, hai valy còn là quần áo.
Anh giao hàng hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, Sơ Hạ giơ dù che nắng, khó xử nhìn về phía bảo vệ.
Bảo vệ rất tốt bụng, gọi người đưa tới một chiếc xe kéo, còn rất quan tâm giúp Sơ Hạ đem mấy valy bỏ lên xe.
“Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh.”
Sơ Hạ luôn miệng nói cám ơn, sau đó đem dù đặt ở trên valy hành lý, cô cố hết sức kéo kéo xe đi về tòa nhà 9.
Hành lý cộng lại quá nặng, đẩy xe cũng rất vất vả.
Sơ Hạ vừa đi vừa nghỉ, lúc đi qua một tòa nhà, chợt nghe thấy tiếng chó sủa.
Sơ Hạ ngẩng đầu, cách lùm cây thấp bé màu xanh lá, Sơ Hạ trông thấy một chú chó golden retriever lớn hướng tới cô, chạy vòng quanh người.
Sơ Hạ dở khóc dở cười, cô lúc nào lại được chú chó này thích như vậy?
“Trà sữa”.
Có người lạnh lùng kêu một tiếng.
Chú chó liền quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh nhìn.
Sơ Hạ nghe được thanh âm kia, nghe được cái này tên này của chú chó, nhịp tim đều muốn ngừng.
8 năm trước, trước khi Sơ Hạ thi đại học
Hàn Phi Tử: Anh nhặt được chú chó nhỏ, em đặt tên giúp anh nha.
Sau đó là hình một chú chỏ nhỏ, lông xù rối hết lên, buộc ở ngoài cửa tiệm trà sữa.
Sơ Hạ thấy chú chó vô cùng đáng yêu, nhắn lại với anh: Lông của nó màu trà sữa, vậy kêu trà sữa được không?
Hàn Phi Tử: Ý là ngọt như em hả?
Cách màn hình, Sơ Hạ dường như cũng có thể nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Hàn Liệt, khóe miệng cười vô lại.
Cô cũng không để ý anh nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Liệt ca: Độc thân tám năm, toàn bộ sự ấm áp là nhờ trà sữa mang lại cho anh.
(*) kaisailu: 开塞露: mình cũng không biết cái này là gì nên để nguyên pinyin, đọc baidu thì giống như loại thuốc xổ nhưng xem ảnh lại thấy không hiểu lắm nên ai biết có thể chỉ giùm mình nha.