Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 4: Dừng lại



Editor: Roseann

Biệt thự này của Hàn Liệt ở ngay bên ngoài, vườn hoa và con đường cạnh tiểu khu bị ngăn cách bởi một lùm hoa hồng, vừa rồi Hàn Liệt ngồi xổm ở dưới đất cắt sửa cành hoa, cho nên Sơ Hạ không thấy anh.

Bây giờ Hàn Liệt đứng lên, thân hình cao gần một mét chín, cao ngất như cây cột điện(?), hết sức nổi bật.

Anh mặc đồ ở nhà thoải mái, quần thể thao ngắn màu xám tro, một áo phông đen, trên đầu đội mũ tennis cũng màu đen.

Vành mũ hạ xuống, đôi mắt hẹp dài của anh nhận ra Sơ Hạ, nheo mắt một cái.

Sơ Hạ không nghĩ tới ở nhà mới của mình lại gặp được Hàn Liệt càng không có nghĩ tới là anh vậy mà còn nuôi Trà Sữa.

Năm đó, Hàn Liệt chẳng qua là nhặt được Trà Sữa và tắm cho Trà Sữa, để cho Trà Sữa bình phục lại, nhưng làm sao để chăm tốt cho Trà Sữa, tất cả đều là kinh nghiệm Sơ Hạ đi học hỏi của bạn học có nuôi chó rồi viết lại cho anh, về sau hai người quen nhau, Hàn Liệt khoanh chân ngồi cạnh cô, nắm tay cô. Trà Sữa nằm lăn lộn ở trên đùi cô, anh cười vô lại nói, lần đầu tiên ở ven đường nhìn thấy Trà Sữa, anh nghĩ là có thể lợi dụng Trà Sữa để cua cô.

Khi đó Hàn Liệt xấu xa như vậy, xấu xa một cách quang minh chính đại.

Anh sẽ cố ý nói trước mặt cô một ít từ mà ở trường học không bao giờ nghe được, Sơ Hạ đỏ mặt, anh liền đắc ý.

Cho nên nói chỉ nói qua một lần yêu đương thật sự rất thua thiệt, vật hiếm thì quý, thời gian qua đi tám năm còn nhớ rõ rõ ràng.

Hàn Liệt không có ý chào hỏi với cô, trên tay Sơ Hạ dùng sức, tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, một tay đẩy, một tay giữ hành lý ở trên, sợ hành lý xếp chồng chất  không vững sẽ rơi xuống.

Cô muốn đi, Trà Sữa liền đi theo hai bước, kêu rên rỉ.

Giống như lúc cô đến nhà Hàn Liệt, mỗi lần cô phải đi, Trà Sữa lại kêu rên rỉ, đôi mắt đen láy trông đợi nhìn cô.

Tám năm, Trà Sữa lại còn nhớ cô, chú chó này quả thật rất tình cảm.

“Đứng lại.”

Người đàn ông đứng trước bụi hồng đột nhiên kêu cô.

Sơ Hạ theo bản năng dừng bước, dư quang nhìn thấy Hàn Liệt ném cây kéo trong tay, để cửa không như thế, lùi về sau mấy bước nữa từ bên trong nhảy ra. Dáng dấp anh cao lại cường tráng, nhảy qua bụi hoa như vận động viên Olympics thi vượt rào, anh như vậy càng giống như Hàn Liệt trong trí nhớ của Sơ Hạ, không giống với người đàn ông trong xe Mercedes mà Phương Dược gọi là Liệt ca.

Sơ Hạ tò mò Hàn Liệt gọi lại cô làm gì, nói chuyện cũ sao?

Hàn Liệt đi tới, Trà Sữa đi lại bên cạnh người anh.

Hàn Liệt khom người xoa xoa cái đầu lớn của Trà Sữa, quét mắt nhìn giày thể thao màu trắng dưới chân Sơ Hạ, đứng thẳng người, mặt không đổi nhìn cô: “Tôi kêu Trà Sữa”.

Sơ Hạ:…

Cho nên là anh gọi Trà Sữa đứng lại?

Sơ Hạ bởi vì dùng sức đẩy xe nên mặt đỏ mặt càng đỏ hơn, không còn tí mặt mũi nào, chỉ muốn bốc hơi khỏi chỗ này.

Cô bước nhanh hơn, hơn nữa nhớ vị trí biệt thự của Hàn Liệt, thề sau này có ra vào tiểu khu cũng sẽ đi đường vòng.

Trà Sữa rốt cuộc lại chạy tới, vừa đi theo xe kéo vừa chạy chậm một bên nghiêng đầu nhìn cô.

Sơ Hạ tự nói với mình đây là chó của bạn trai cũ, không còn quan hệ gì với cô.

“Mày cũng không ngại nóng, bây giờ tản bộ, buổi tối nhớ ngoan ngoãn ở nhà cho tao”. Hàn Liệt không nhanh không chậm theo sau, chân anh dài, đi chậm rãi cũng dễ dàng đuổi kịp Sơ Hạ, giữ khoảng cách song song hai bước vơi cô.

Sơ Hạ mím môi, cảm thấy Hàn Liệt là muốn nhìn cô chật vật đẩy xe, nếu không chỉ cần anh muốn, nhất định có cách mang Trà Sữa về nhà.

Trên hành lý còn dán thông tin giao hàng, Hàn Liệt đến gần xe kéo, ngón tay thon dài chỉ trên phiếu chuyển phát, chợt cười một cái: “Hóa ra là em, tôi còn tưởng rằng sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp liền đặc biệt đi giao hàng chuyển phát nhanh.”

Sơ Hạ cũng biết, anh đuổi theo nhất định có động cơ ngoài dắt chó đi dạo ——khiến cô xấu hổ.

Sơ Hạ chuyên tâm đẩy xe.

Tháng sáu ở Du thành là lúc nóng nhất trong năm, chạng vạng tối cũng là thời điểm bực bội nhất trong ngày, cũng sắp sáu giờ, mặt trời vẫn chưa khuất bóng, ánh mặt trời vàng nhạt chói vào khiến người ta phải nheo mắt đi bộ.

Trán Sơ Hạ toát ra mồ hôi hột, mồ hôi theo gương mặt trơn bóng, đỏ ửng của cô lăn xuống.

Năm đó, cô gái nhà giàu sợ nghèo yêu giàu, bỏ rơi nhân viên phục vụ tiệm Trà Sữa, bây giờ chật vật đẩy xe, nhân viên phục vụ tiệm Trà Sữa bị bỏ rơi không biết gặp chuyện gì giờ đã ở biệt thự, tình cảnh này, Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến bình thường lướt weibo, trang chủ vẫn hay tự động hiện một số kiểu quảng cáo drama cẩu huyết, gì mà cô gái nhà quê học trang điểm đánh tiểu tam, hay như bạn trai nhà nghèo bị bỏ rơi có thân phận là tổng tài…

Sơ Hạ thật lòng hy vọng Hàn Liệt đừng có biến thành người nhàm chán như vậy.

Mối tình đầu trong trí nhớ của cô là những ký ức đẹp, chia tay liền chia tay, không nghĩ sẽ lại phát triển thành tình tiết phim cẩu huyết đâu.

“Trong valy đựng gì thế, nhìn rất nặng”. Hàn Liệt đột nhiên gõ hai cái lên valy hành lý của cô, hỏi.

Sơ Hạ nghĩ, nếu như bạn trai cũ thật nhàm chán như vậy, vậy cô liền phối hợp một chút, anh phát giận xong chuyện năm đó bị bỏ rơi thì sẽ đi thôi.

“Quần áo, sách.” Sơ Hạ bình tĩnh đáp.

Hàn Liệt a một tiếng: “Không hổ là sinh viên xuất sắc.”

Giọng điệu này đối với “sinh viên xuất sắc” vô cùng để ý trình độ học vấn lại tràn đầy châm chọc, càng thêm chắc chắn suy đoán của Sơ Hạ.

Cô cố ý tâng bốc bạn trai cũ, thỏa mãn lòng hư vinh của anh: “Bây giờ sinh viên xuất sắc chạy khắp nơi, không có tiền đồ, nhìn anh cũng ở biệt thự, đi ra ngoài đều là xe đón xe đưa, đó mới là cuộc sống của người thắng”.

Hàn Liệt cười cười: “Đều là bị cuộc sống bứcbách, không liều mạng có được chút thành tích, thì sớm muộn gì kết giao bạn gái cũng bị bỏ rơi.”

Quả nhiên như vậy!

Cứ coi như là bạn gái cũ bị bạn trai cũ phản công mất hết mặt mũi, Sơ Hạ chỉ biết xấu hổ cúi đầu.

“Em cũng ở chỗ này à?” Hàn Liệt đổi sang đề tài khác, chỉ mấy tòa nhà phía trước hỏi: “Tòa kia à?”

Tay anh đút túi quần ung dung đi cũng ung dung hỏi, Sơ Hạ mồ hôi đầm đìa chảy ướt lưng, thở hổn hển nói ra con số nhất định sẽ để cho bạn trai cũ công kích càng đắc ý: “Tòa 9”

Tòa 9 là chung cư cao tầng, nhưng nơi này căn nhỏ nhất cũng là 200 mét vuông, giá phòng khởi điểm cũng 10 triệu.

Hàn Liệt híp mắt một cái: “Không hổ là cao tài sinh, tuổi còn trẻ là có thể tự mua nhà, không giống như tôi nhà giàu mới nổi từ tiền đền bù di dời.”

Sơ Hạ lúc này mới biết được Hàn Liệt có thể ở đây, đều dựa vào tiền di dời nhà.

Nếu như Hàn Liệt tự gây dựng sự nghiệp ở biệt thự, Sơ Hạ bị anh làm bẽ mặt xấu hổ cũng sẽ vì sự khâm phục mà nhịn một chút, bây giờ 2 người thì kẻ tám lạng người nửa cân, anh nhờ vào tiền di dời còn cô thì có ba mẹ mua nhà, không ai cao quý hơn ai.

Chẳng muốn đóng vai bạn gái cũ thỏa mãn lòng hư vinh của anh nữa, Sơ Hạ rẽ một cái, thà đi vòng xa cũng không muốn cùng anh trò chuyện.

Cô rẽ ngoặt đi, Trà Sữa cũng lon ton tự động dẫn đường rẽ tới, Hàn Liệt cũng tới.

Sơ Hạ chỉ có thể nhịn, cũng là chủ, cô không quản được Hàn Liệt ở đâu dắt chó.

“Có cần giúp một tay không?”

Đi theo cô cả chục mét, dường như Hàn Liệt mới phát hiện bạn gái cũ cần giúp đỡ vậy, nhàn nhạt mở miệng.

Sơ Hạ lạnh lùng: “Không cần.”

Hàn Liệt nhíu mày: “Chê tôi nhà giàu mới nổi, không xứng giúp đỡ sinh viên xuất sắc sao?”

Sơ Hạ không còn sức cùng anh ồn ào.

Hàn Liệt đột nhiên nắm tay vịn xe kéo, từ bên cạnh giúp cô đẩy.

Sơ Hạ thấy nếu không phải là anh dây dưa, cô dứt khoát tránh ra đường khác, tất cả đều tại anh, dù sao cũng là anh hại cô đi vòng xa như vậy.

Hàn Liệt chính thức tiếp nhận xe kéo, cũng đem dù che nắng trên valy hành lý ném cho cô: “Tự cầm.”

Chạng vạng tối chỉ số tia tử ngoại cũng có thể đạt tới bốn, Sơ Hạ lách cách mở dù ra, giữ khoảng cách với Hàn Liệt, một mình đi ở một bên.

Trà Sữa nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau đó chạy tới phía sau Sơ Hạ, đi theo bóng Sơ Hạ.

Hàn Liệt mắt nhìn Trà Sữa, cười nhạt: “Ngược lại nó rất chung tình.”

Sơ Hạ nhíu mày một cái.

Chung tình là từ có ý tốt,giọng nói kia của Hàn Liệt, ý là khen Trà Sữa, thầm chê ai đó?

Là châm biếm chuyện cô năm đó cùng anh yêu đương hơn một tháng liền đá anh?

Qua tám năm, mặc dù Sơ Hạ không phải là vì Hàn Liệt mới luôn luôn độc thân, đơn giản là không có gặp được người thích hợp, nhưng ít ra cô vẫn luôn một mình, mà Hàn Liệt từng tự mình nói qua phải đi hẹn hò, chứng minh sau khi anh bị cô đá, ít nhất kết giao qua một người bạn gái, vậy Hàn Liệt có tư cách gì châm chọc cô không chung tình?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Mẹ Liêu Hồng gọi tới.

Sơ Hạ liếc nhìn khoảng cách giữa cô và Hàn Liệt, mới nghe điện thoại: “Mẹ, mẹ tan làm rồi ạ?”

Hàn Liệt nhấp môi dưới.

Liêu Hồng gọi điện thoại chẳng qua là hỏi con gái hôm nay đã làm cái gì, Sơ Hạ báo cáo từng việc một, bao gồm chuyện cô đã cùng bên môi giới quyết định địa điểm phòng làm việc, rồi chuyện cô đã nhận được hàng chuyển phát nhanh và chuyển về nhà, cuối cùng còn nói dối đã ăn cơm tối ở ngoài.

Chờ Sơ Hạ cúp điện thoại, trước mặt chính tòa số 9.

Sơ Hạ muốn nhận lấy xe kéo.

Hàn Liệt dùng chân đá xuống dưới hai valy lớn sách của cô: “Cái này em tự mang lên được sao?”

Sơ Hạ mang không nổi,  lúc ở thành phố B gọi bên giao hàng đến cửa lấy đồ, anh chàng giao hàng đã vô cùng vất vả lại chuyên nghiệp chạy hai chuyến mới đưa hai cái valy lớn sách từ thư phòng của cô ra đến xe kéo ở bên ngoài.

Cho dù cô có thể đem valy đặt ở huyền quan, sau đó cũng phải lấy từng chồng sách trong valy để ở thư phòng, lần lượt chạy đi chạy lại không biết bao lâu, không bằng trực tiếp cứ mang valy này vào thư phòng, tiết kiệm thời gian, công sức chạy tới chạy lui từ thư phòng đến huyền quan.

“Tôi giúp em mang đến thư phòng, em giúp tôi tắm cho Trà Sữa, chúng ta thanh toán xong.”

Sơ Hạ nhìn về phía Trà Sữa bên cạnh, là có chút dơ bẩn.

“Lần trước tắm là lúc nào?”

“Nửa tháng trước? Không nhớ rõ.”

Về phương diện chăm sóc Trà Sữa, thói lười biếng của anh ngược lại không có đổi.

Vì tiết kiệm sức lực cho mình cũng vì Trà Sữa, Sơ Hạ đồng ý điều kiện của Hàn Liệt.

Sơ Hạ ở tầng 9 tòa 9, phòng 901.

Cô đi ở phía trước mở cửa, sau khi thay dép xong từ huyền quan trong quầy lấy ra một đôi giày trùm màu trắng đưa cho Hàn Liệt ngoài cửa.

Hàn Liệt không có nhận, nâng lên một cái bàn chân to hướng phía cô.

Sơ Hạ lúc này mới chú ý là anh đi dép, được rồi, dép không dùng giày bộ (*) được.

Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là từ trong tủ giày lấy ra đôi dép cô mua phòng khi ba đến.

Nhìn màu sắc kia chính là nam dùng, Hàn Liệt cười một tiếng: “Của bạn trai?”

Sơ Hạ lười giải thích: “Thư phòng ở bên trong, tôi đi lấy nước cho Trà Sữa.”

Trà Sữa đã sớm chạy tiến vào, ở trên sàn nhà sạch sẽ lui lại một chuỗi nhàn nhạt dấu chân.

Hàn Liệt thấy thế, không có đổi sang dép Sơ Hạ mới lấy ra, lấy tay mang một valy hành lý trực tiếp đi vào trong.

Sơ Hạ bưng nước của Trà Sữa ra, chỉ thấy trên sàn nhà có thêm hai hàng dấu chân.

Cô cắn môi một cái, nhịn.

Hàn Liệt lại chạy hai chuyến, đem hai valy nặng trĩu sách vở của cô đến thư phòng.

Chỉ bằng hai cái valy sách này, Hàn Liệt tin lời Sơ Hạ nói lúc trên đường cao tốc, 8 năm qua cô luôn độc thân chứ không yêu đương.

Lần nữa từ thư phòng đi ra, Hàn Liệt nhìn thấy Sơ Hạ đứng bên cạnh Trà Sữa, đang nghiêm túc kiểm tra xem Trà Sữa đã sạch sẽ chưa.

Cô gái tóc dài xõa vai bây giờ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, phần tóc mái trước mắt đã sớm bị bị mồ hôi ướt dính vào trên trán, gò má hồng hồng giống như hai trái táo nhỏ, dù nhếch nhác nhưng đẹp mắt cũng thật là đẹp mắt.

Dáng dấp Sơ Hạ rất thanh thuần, đôi mắt trong trẻo, thanh tú, những cô gái khác đi mua Trà Sữa thấy anh cũng sẽ len lén liếc nhiều hơn mấy lần, Sơ Hạ không giống thế, cô đeo cặp sách đứng ở trước quầy, nghiêm túc ngước đầu nghiên cứu thực đơn phía trên, sau đó bình tĩnh nói cho anh: “Tôi muốn một ly Trà Sữa ô long, ly vừa, cảm ơn.”

Hàn Liệt cố ý cho cô một ly lớn, sau đó cười quan sát cô.

Có thể cô gái ngốc này không phát hiện, trực tiếp mang Trà Sữa đi, để cho ánh mắt chuẩn bị phóng điện của Hàn Liệt vô ích.

Tác giả có lời muốn nói:

Liệt ca: Em thấy anh hôm nay có đẹp trai hay không?

Sơ Hạ: Hình như Trà Sữa hôm nay nhiều hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.