Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 71: Tủi thân



Hôm nay toà án tổ chức buổi hoà giải đầu tiên cho vụ ly hôn của Trương Nam Thành và Huỳnh Cát Anh, đây rõ ràng là một vụ ly hôn lớn nhưng đến giờ họ vẫn chưa thấy báo chí đăng tin, hai bên cũng yêu cầu giữ bí mật nên người làm ở toà án bây giờ như đang ôm một trái bom không biết đến bao giờ phát nổ.

Có điều họ cảm thấy rất lạ, cuộc hôn nhân này sinh ra hệt như để ly hôn vậy. Có giấy phân chia tài sản riêng, không có con cái, không có nhà chung. Thậm chí khi đến hoà giải bọn họ cũng rất đồng lòng muốn ly hôn.

Rõ ràng rất ăn ý với nhau, chẳng giống gì đôi vợ chồng giàu có đau khổ trong hôn nhân dẫn đến chuyện phải chia tay. Cũng chẳng giống sau khi việc ly hôn này nổ ra thì thị trường sẽ chao đảo, hai bên sẽ gia đình sẽ như đón nhận một cơn sóng dữ dội.

Lần đầu hoà giải không thành, hai bên quả thật không muốn quay lại với nhau và hàn gắn hôn nhân. Thẩm phán cởi kính mắt, lau nhẹ mồ hôi trên trán quyết định có lẽ không cần hoà giải nữa mà tiến hành đưa việc ly hôn này ra xét xử.

Huỳnh Cát Anh vừa ra khỏi toà đã trông thấy Võ Đạt Khải đến đón, Trương Nam Thành nhìn theo hai người, khi cả hai đã tạm biệt hắn rồi đi khuất hắn mới tủi thân cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại.

Bây giờ cục cưng của hắn đang quay phim, có muốn liên lạc cũng không được.

Nam Thành buồn tẻ ngồi vào xe, điện thoại lúc này đột nhiên lại vang lên tiếng chuông.

Là Quách Long gọi.

“Chuyện gì thế?” Nam Thành đeo tai nghe đánh xe rời khỏi.

“Có chuyện, tên khốn nào dám đem hàng trắng vào bar của chúng ta để hút, có người báo cảnh sát rồi nên họ sẽ tới đây làm việc!” Draco chửi thề ầm trời ở bên kia đầu dây.

“Nghiêm trọng không?” Nam Thành hơi cau mày.

“Không nghiêm trọng, nhưng phải tạm đóng cửa quán để giải quyết cho triệt để, tối nay cậu không cần tới đâu, chuyện làm việc với cảnh sát cứ để tôi. Dẫu sao cậu vẫn đang là thiếu gia nhà Zeal, dính vào sẽ không hay lắm. Bên nhà cậu cũng chưa đăng tin cậu bị đuổi khỏi Zeal kia mà.”

“Nhưng một mình cậu có giải quyết được không?”

“Chuyện tuy nghiêm trọng nhưng nhanh thôi, hơn nữa cũng không phải là bên chúng ta sai. Cậu lánh mặt là được, tôi sẽ giải quyết, sau đó cậu có thể tới làm như thường. Tôi cũng đã nói cậu có thể nghỉ làm cũng không thành vấn đề mà haha.”

Chuyện không có gì đáng lo bởi vì quán bar của Draco có đầy đủ camera và không có bất cứ nguồn hàng trắng nào tàng trữ bên trong, chỉ cần tra xuất xứ, điều tra ít hôm sẽ rõ ngọn ngành. Hắn chỉ nên lánh mặt vì hắn vẫn còn là bộ mặt của Zeal.

Nhưng đây cũng là điều hắn chưa rõ, tại sao bên phía Zeal Group vẫn chưa đăng tải thông tin hắn bị truất quyền thừa kế và chưa có buổi họp nào diễn ra từ bà của hắn? Cũng chẳng rõ là bà đang muốn thử xem liệu hắn có thể sống thiếu Zeal trong bao lâu hay là bà đang có ý muốn mủi lòng đây nữa.

Trợ lý hiện tại của hắn đã nhân cơ hội này đi nghỉ mát, còn thư ký thì báo rằng vẫn chưa có ai thay thế vị trí tổng giám đốc, công việc mỗi ngày của cô vẫn bận rộn như cũ. Tuy nhiên cô bảo với hắn rằng các cổ đông trong công ty đang rất bất mãn, họ đã nghe phong phanh tin đồn nên đang tạo áp lực cho chủ tịch để đưa hắn quay trở về.

Nói tóm lại, ba của hắn ngồi yên cũng dính đạn, vừa phải làm nhiều viêc hơn vừa bị cổ đông gây khó dễ.

Nam Thành bật cười, hắn cởi tai nghe xuống, đang không biết phải đi đâu làm gì thì trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ. Khoé môi hắn cong lên, lập tức xoay đầu xe rời khỏi thành phố.

Bà Trương không ổn.

Bà Trương cảm thấy không ổn.

Trước mặt là một tập phim của Mùa xuân sau đông, bà đã xem hết các tập rồi, bây giờ đang xem lại tập gần nhất để chờ tập tiếp theo. Nhưng có điều làm cho bà vô cùng bực mình!

Thằng nhóc kia đang quấn lấy bà trò chuyện, sao đột nhiên lại đi quay phim rồi! Không có ai đi dạo cùng bà và cũng không có ai đi trồng cây với bà, bỗng dưng bà lại cảm thấy tẻ nhạt. Tất cả đều là tại thằng nhóc ấy nói quá nhiều làm bà bây giờ yên lặng không quen.

Bà muốn nhắn hỏi Nam Thành khi nào Trí Nguyên về, vì lý do gì? Bà chỉ tò mò thôi! Phải, cũng chỉ dừng lại ở tò mò.

Nhưng bà chợt nhớ ra mình đang giận con trai nên lại thôi.

Lão phu nhân chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi cùng bà, bà Trương vội vàng đứng dậy đỡ mẹ chồng rồi đưa cho bà một miếng trái cây. Phu nhân Trương phì cười, “Con đang mang thai không cần phải như thế đâu, cứ ngồi nghỉ đi.”

“Vâng.” Vâng rồi mọi chuyện vẫn sẽ đâu lại vào đấy.

Ở trong phòng quá tù túng nên là phu nhân Trương mới đi ra đây, vừa về chuyện tập đoàn, chuyện con gái và cả chuyện cháu trai nên bà thấy trong lòng mình không dễ chịu. Thấy con dâu mở phim xem, bà cũng hứng thú ra cùng xem.

“Thằng bé trên màn ảnh này đáng yêu quá nhỉ?” Bà cười chỉ vào Trí Nguyên trên tivi. “Mắt cười, mặt lại như hoa, vẻ ngoài đúng là sáng màn ảnh.”

Bà Trương giật mình, “Vâng... đúng là đáng yêu.”

“Nhưng sao mẹ lại thấy thằng bé diễn viên này quen quen?”

“Mẹ!”

Cùng lúc này đột ngột tiểu thư Trương lại đi tới, không vui chỉ vào màn hình tivi, “Tại sao mẹ lại xem phim của thằng ranh này đóng! Mẹ quên nó là người mà cháu trai của mẹ đang ngoại tình sao!”

Phu nhân Trương thảng thốt, bà thật sự không biết.

Sau khi Nam Thành thật sự nghe lời bỏ đi, bà đã cho người tìm hiểu thông tin diễn viên mà nó đang ngoại tình. Nhưng khi thông tin được đưa tới bà lại xua tay bỏ đi, bà không muốn phiền lòng hơn nữa.

So với chuyện biết mặt, bà đang đau đầu không biết phải nói chuyện với bên nhà thông gia như thế nào hơn. Ban đầu hai bên tự nguyện kết hôn, thậm chí mẹ của Nam Thành còn rất nhiệt tình, mong muốn chuyện kết hôn diễn ra nhanh một chút.

Không ngờ được Nam Thành lại có tình riêng bên ngoài! Nói trắng ra, nó kết hôn ngoài ý muốn, ba mẹ muốn che giấu cho nó, muốn nó có con nối nghiệp. Hôm trước bà bảo nó chọn ở lại vì sự nghiệp và sinh con nó đã dứt khoát bỏ đi.

Trương Nam Thành đã không còn là đứa nhỏ chịu bị sắp đặt như trước rồi.

Nhưng nếu nó như thế này, cơ nghiệp ông nó để lại sẽ ra sao?

Bà đã suy nghĩ nhiều đêm không thể ngủ, tuy thế bà chợt nhận ra nó vốn dĩ vẫn rất tâm huyết với Zeal, thậm chí đến người trong gia đình nó cũng không đồng ý để cho sai phạm. Tuy nhiên vì thương con gái, cũng vì quá sốc vì sau khi ông nhà mất đi mới có một người khiến bà lo lắng như thế nên bà mới lớn giọng và thẳng thừng.

Lẽ ra bà nên nói chuyện với nó mới phải, lẽ ra bà nên nói chuyện trước khi nổi nóng và đuổi nó đi.

Tình hình Zeal Group dạo gần đây không ổn, cổ đông gần như đều tin tưởng nó nên họ đang gây áp lực khi chỉ nghe tin đồn thoang thoảng. Cháu trai của bà giỏi như vậy, chuyện gì bà cũng chia sẻ và quan tâm nó, thế nhưng lần này bà lại quá nóng giận mà sai lầm mất.

Tuy thế, ngoại tình là không được, cho dù nó và thằng bé này có yêu nhau lâu rồi thì nó cũng đã là người có gia đình, nó cũng chính là bộ mặt của Nhiệt gia trước gia đình bên sui, chuyện gì có thể làm theo ý nó, riêng chuyện này thì không thể!

“Sao hai người lại xem cái này?” Cô của Nam Thành cau mày, “Mẹ đâu thường xem tivi, là chị đúng chứ? Chị ủng hộ con trai chị ngoại tình để làm xấu mặt cái nhà này có phải không!”

Trước cơn giận chưa kịp ụp lên đầu của mẹ Nam Thành, bà của nội của hắn ở một bên chậm rãi bảo, “Kim Ngân, con gọi Nam Thành về nhà đi.”

Một câu này đủ làm cho mẹ của Nam Thành không còn tâm trí để ý tới lời mắng chửi vừa rồi, bà mừng rỡ nhìn sang mẹ chồng của mình, “Mẹ nói thật sao ạ? Mẹ gọi Nam Thành về sao?”

“Mẹ có chuyện muốn nói với nó.” Phu nhân gật đầu.

“Mẹ không giận Nam Thành nữa sao ạ?” Mẹ Nam Thành vẫn không giấu được nét vui mừng.

“Chuyện đó... còn phải xem thái độ của nó.” Phu nhân ho khan rồi đứng dậy.

Nhưng tiểu thư Trương là người đang bị doạ, bà giật mình đi tới ngăn mẹ lại, “Mẹ vừa nói cái gì vậy? Mẹ tha thứ cho thằng ranh đó ư? Mẹ quên nó làm gì con gái mẹ rồi sao? Thằng cháu mới lên chức đó dám vô lễ với cô nó và gây ra chuyện động trời như thế đấy mẹ!”

“Khánh Châu, yên lặng đi, mẹ bênh vực vì con là con gái mẹ. Thế nhưng, Nam Thành chưa từng làm sai...” Phu nhân Trương thở dài, “Người sai duy nhất là mẹ...”

“Mẹ!” Tiểu thư Trương nổi điên nhìn mẹ của mình bước vào phòng, bà ta loay hoay tiếp cách trút giận nên xoay người tắt tivi, định lớn tiếng mắng chị chồng thì lại thấy anh trai vừa lúc đi làm về.

Tức chết đi được!

Còn chưa nói vụ của tên nhà báo kia, bà đang mang rất nhiều nợ, không thể thuê ai nên tự mình đi tìm tên nhà báo kia nhưng không được. Nam Thành đã phát hiện ra thì chắc chắn không để cậu ta yên rồi, có lẽ số phận của cậu ta cũng hơn bà là bao. Bà chỉ tiếc rẻ số tiền đã đưa, nếu có nó bà có thể sẽ trang trải thêm được một thời gian.

Bây giờ tiền chu cấp một tháng từ mẹ đưa cho bà không đủ...

Thằng ranh Nam Thành mà về, sợ rằng bà sẽ không có nổi một bữa cơm mất.

“Đẻ con người không đẻ, đẻ thứ phá gia chi tử, không xem người lớn trong gia đình ra cái gì. Hai người xem chừng giữ cái thai trong bụng đấy, không chừng lại ra một đứa phá hoại.”

Nói rồi xoay người bỏ lên lầu, từ ngày chuyển về đây mỗi lần nhìn thấy ba mẹ của Nam Thành là mỗi lần phiền não.

Khí hậu thay đổi, thời tiết thất thường, Nam Thành nói đúng, ở thành phố nơi Trí Nguyên đang quay trời chuyển lạnh, hôm nay cậu quay cảnh đơn giản cùng với nam chính và cả diễn viên Anh Phong. Ban đầu đúng thật là có hơi gượng gạo khi phải đóng cảnh thân mật, nhưng với sự chuyên nghiệp của tiền bối, cậu đã có thể dễ dàng quen với vai diễn, hơn nữa, bây giờ vẫn chưa tới đoạn diễn tâm lý sâu sắc nên mọi thứ cũng dễ dàng hơn.

Đạo diễn vừa hô action, cả ba người trên bàn ăn lập tức cởi bỏ dáng vẻ bình thường để hoá thân thành nhân vật. Qua quá trình đóng phim, cậu cảm thấy mình cần học hỏi nhiều lắm, nhất là kỹ năng diễn xuất quá tuyệt vời của diễn viên chính.

Họ quay phim rất thuận lợi, gần như không có nhiều cảnh NG, nhưng cậu thì vẫn còn những cảnh quay hỏng. Đạo diễn động viên cậu rất nhiều, ông bảo là chỉ vì cậu đang bị căng thẳng quá giữa những diễn viên lâu năm mà thôi.

Cảnh quay này chủ yếu là kể về kế hoạch của cả ba nhân vật, nhân vật của cậu sẽ cố gắng thuyết phục nhân vật bạn trai của mình để có thể giúp đỡ nam chính. Cảnh quay này cậu phải nắm tay với bạn diễn xuyên suốt, chú trọng ánh mắt thâm tình mang chút nài nỉ.

“Được rồi, good take, mọi người vất vả rồi.”

Đạo diễn hô dừng, cậu và bạn diễn nhanh chóng buông tay nhau ra, diễn viên chính cũng bắt đầu thoát vai. Nhân viên đoàn phim lập tức làm nhiệm vụ, các diễn viên cho cảnh quay sau được nhân viên make up chỉnh trang. Trí Nguyên cúi chào cảm ơn mọi người vì đây đã là cảnh quay cuối trong ngày hôm nay của cậu.

Dương Minh đi tới đưa cho cậu ly coffee lạnh rồi nhỏ giọng chỉ về một phía, “Nam Thành tới.”

“Tới khi nào?” Trí Nguyên mở bừng mắt.

“Một lúc rồi, cậu ra gặp đi tớ và anh Trần sẽ thu dọn đồ về khách sạn trước.” Dương Minh đáp.

Đáng lẽ cậu sẽ vui lắm, nhưng vì vừa đóng xong cảnh thân mật nên cậu có hơi chột dạ, cậu sợ Nam Thành tủi thân nên vội vàng chạy đi tìm hắn mà quên cả lấy coffee. Đi theo hướng Dương Minh chỉ, cậu dễ dàng tìm thấy người đang cúi đầu đứng đợi ở một bên, hắn đội mũ lưỡi trai che khuất mặt.

Nhưng cậu yêu hắn lâu rồi, cậu biết hắn đang buồn, rõ ràng đang rất tủi thân chờ an ủi.

Trí Nguyên đau lòng, cậu nhanh chân chạy tới nắm lấy tay hắn, “Đi theo em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.