Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 73: An Kỳ



Khi Lâm Bảo tỉnh dậy đã là giữa trưa, hôm qua đi quay về muộn, ngủ trễ nên bây giờ vẫn còn mệt mỏi. Gần đây anh nhận tham gia một chương trình thực tế mạo hiểm cần phải dùng nhiều tới sức lực. Chỉ là anh bắt ép bản thân mình phải bận rộn để không phải suy nghĩ thêm nhiều chuyện khác.

“Dậy rồi sao? Muốn ăn chút cháo không?”

Tiếng của một người vừa xa lạ vừa có chút quen tai vang lên khi mà anh trở ra phòng khách uống nước. Lâm Bảo đặt cốc nước lạnh xuống bàn, anh xoay người nhìn về phía bếp, nơi có một cậu trai nhỏ tiến ra, thản nhiên nhìn anh.

“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Bảo xoa loạn mái tóc rối của mình, gương mặt cực kỳ mệt mỏi.

“Anh quên rồi sao...” Cậu trai nhỏ giơ túi bóng đựng rất nhiều vỏ lon bia lên, “Hôm qua anh đi quay hình muộn rồi uống say...”

Nói đến đây, gương mặt của cậu ấy có chút mất mát, trên môi là một nụ cười gượng, “Anh lại gọi tôi tới.”

“Ừ.” Lâm Bảo uống cạn chỗ nước còn lại, “Bao nhiêu?”

“Không có làm gì hết, anh chỉ gọi tôi là Nguyên Nguyên, sau đó anh ngủ đi mất. Vì tôi quá tốt tính nên dọn dẹp nhà giúp anh, lau người giúp anh, sợ anh bị sốt nên tôi đã ngủ phòng khách một đêm để canh chừng. Dẫu sao, anh cũng đang là người duy nhất chịu bỏ tiền cho tôi mà.”

Ngô An Kỳ, cậu trai nhỏ có dáng vóc giống Trí Nguyên nhưng gương mặt hoàn toàn khác. Cậu là nhân viên phục vụ tại quán bar của Draco, ngày đầu tiên đi làm đã gặp được Nam Thành rồi bị đuổi đi mất, những ngày sau đó tìm được một kim chủ nhưng khi vừa vào khách sạn đã bị vợ của ông ta tìm tới tận nơi.

An Kỳ có chút dở khóc dở cười, cậu phục vụ rượu qua ngày tại quán bar của Draco, may mắn tìm được thêm một ông chủ nữa nhưng vừa đón cậu về thì công ty của ông ta bị cảnh sát điều tra làm ăn gian dối, kết quả bị phá sản.

Cuối cùng gặp được Lâm Bảo, người này không bao dưỡng cậu, chỉ gọi cậu là Nguyên Nguyên rồi là.m tình, mỗi lần uống say hay bị người trong mộng giày vò anh ta đều gọi cậu tới, cho tiền để cậu ngậm miệng. Vì cần tiền, cậu cũng đành phải tới, bởi dẫu sao khi quyết định làm cái nghề này cậu cũng đã ném đi danh dự của mình rồi.

“Vậy thì cậu về đi, cảm ơn.” Lâm Bảo buông cốc nước xuống đi vào bếp. Ngô An Kỳ cũng không biết phải nói thêm gì, cậu cũng định vứt rác rồi về nhà ngay nhưng có lẽ không quay lại đây rửa tay được rồi.

Hơn nữa tối nay còn phải đi làm, dạo gần đây bỗng dưng giám đốc Thành kia lại đến chỗ cậu làm quản lý khiến cậu sợ tới giật thót mình. Ban đầu chỉ là hoang mang, nhưng đỉnh điểm là khi hắn cấm cậu lượn lờ trước mắt hắn, có xuất hiện thì không được xoay lưng lại.

Cậu làm gì sai sao? Chết tiệt thật chẳng biết Phan Trí Nguyên là ai mà khiến cậu phải khổ sở như thế!

Cho tới khi cậu vô tình phát hiện Phan Trí Nguyên là một diễn viên, tìm kiếm hình ảnh của cậu ta thì cậu có hơi thất vọng. Cậu ta đẹp quá, còn cậu thì... thật chẳng ra làm sao cả.

Ngô An Kỳ rời khỏi nhà Lâm Bảo, vứt rác xong cậu tới nhà vệ sinh công cộng để rửa tay thì nhận được một tin nhắn từ mọi người ở quán, họ bảo hôm nay vẫn chưa thể đi làm được vì quán vẫn đang bị điều tra bởi việc xuất hiện hàng cấm.

An Kỳ nhét điện thoại vào túi, buồn chán đi loanh quanh mãi mới quyết định về trọ của mình. Có điều khi vừa mới về đã thấy một đám xã hội đen đứng ở trước cửa nhà cậu, cậu sợ hãi rụt người, vội vàng chạy tới nhà của Lâm Bảo lánh nạn.

Khi cánh cửa mở ra, phát hiện đó lại là An Kỳ nên Lâm Bảo hơi ngạc nhiên, “Chẳng phải về rồi sao?”

“Hôm nay cho tôi tá túc ở đây được không? Tôi sẽ nấu cơm cho anh.” An Kỳ chắp tay nài nỉ.

“Lý do gì?”

“Bọn chúng lại đến tìm tôi, tôi không thể xảy ra chuyện gì được, anh biết tôi kiếm tiền bằng cơ thể mà?”

Lâm Bảo chán ghét nhìn cậu, không rõ anh nghĩ gì nhưng cũng không phản đối, bỏ đi thẳng vào nhà. Chỉ cần đợi như thế An Kỳ lập tức vui sướng đi vào theo, còn rất cẩn thận đóng lại cửa.

“Tôi nhớ không lầm là chủ quán đã trả nợ cho cậu rồi?” Lâm Bảo cất máy sấy.

“Đó là một khoản, tôi còn một khoản nữa...” An Kỳ e dè ngồi xuống ghế.

“Vậy sao không chạy đi quyến rũ đám đại gia đi? Cậu đến đây để làm gì?”

“Không có duyên... với lại, quán bar đang tạm đóng cửa rồi.”

“Tiền tôi cho cậu để làm gì?”

“Ăn qua ngày... để dành nữa, trả nợ ngay thì không đủ.”

Lâm Bảo không hỏi thêm, có lẽ là anh chẳng có hứng thú, anh đem ra một cuốn kịch bản mới để đọc còn An Kỳ thì ngồi yên ở một bên không dám hít thở mạnh. Một lúc sau cậu mới chạy vào trong bếp xem tủ lạnh để bắt đầu nấu cơm.

Lâm Bảo đọc mãi cũng chán, anh đặt kịch bản xuống cầm điện thoại lên để xem tin tức. Dạo gần đây Trí Nguyên vào đoàn phim rồi, livestream hôm qua của Võ Thành Ý có xuất hiện em ấy đang giúp Dương Minh dọn dẹp đồ đạc. Người anh thích nhất, người mà anh trước đây muốn thì sẽ được gặp bây giờ lại khó gặp đến thế.

Đã bao lâu rồi? Anh cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Phan Trí Nguyên là đứa ngốc, anh nói như thế nào cũng không chịu lắng nghe. Mỗi ngày anh luôn lo lắng chuyện cậu qua lại với vị giám đốc đã có vợ kia sẽ bị phanh phui, rồi cậu sẽ phải đối diện với scandal lớn nhất. Nhưng Trí Nguyên quá ngây thơ và vô tư, cậu vẫn chưa nhận thức được mình đang chơi đùa với lửa.

Anh đã từng muốn giúp cậu và đã ngỏ lời rất nhiều nhưng Trí Nguyên không lắng nghe để hợp tác. Anh thừa nhận anh bất lực, nhưng anh không muốn chấp nhận nó.

Lâm Bảo ngắm nhìn Trí Nguyên rồi buông điện thoại xuống nhìn vào trong bếp, Ngô An Kỳ, người có vóc dáng giống Trí Nguyên đang chăm chỉ nấu cơm tối, cậu đi qua đi lại, rồi chú tâm sắc rau củ. Anh chợt nhớ khi trước Trí Nguyên cũng từng ngồi ở đây, ngoan ngoãn uống canh của anh nấu.

Khi đó anh hỏi cậu có thể cho phép anh theo đuổi cậu được không? Trí Nguyên đã đồng ý, cậu đã từng đồng ý nhưng cũng chỉ đồng ý cho anh theo đuổi thôi.

Lâm Bảo ngắm nhìn mãi, càng ngắm nhìn anh càng xúc động, cảm giác như là Trí Nguyên đang ở đây, bên cạnh anh. Anh nhớ cậu rất nhiều, rất rất nhớ, Lâm Bảo chẳng rõ mình nghĩ gì, nhưng khi nhận thức được anh đã đứng dậy đi vào bếp, ôm lấy eo của An Kỳ đặt lên chiếc gáy thon thả của cậu những nụ hôn.

An Kỳ sững sờ cứng đờ người, cậu đặt con dao xuống yên lặng không dám phát ra tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên vậy nên cậu đã chẳng còn tổn thương quá nhiều nữa, lần tổn thương sâu sắc nhất đó có lẽ là khi giám đốc Thành che mắt cậu lại, gọi cậu bằng cái tên kia, lần tiếp theo là khi Lâm Bảo phủ chăn lên gương mặt cậu để là.m tình.

Cậu giống ai không giống, lại đi giống một người có thể khiến nhiều kẻ mê đắm mình đến vậy.

Cơ thể An Kỳ run lên vì nụ hôn của Lâm Bảo, nhưng anh ta chợt dừng lại, xoay gương mặt của cậu về để ngắm nghía rồi như tỉnh ra, anh cười khẩy.

“Chết tiệt thật, vai mà em ấy đang đóng cũng tên là An Kỳ.”

“Vậy sao?” An Kỳ hỏi cho có lệ.

“Em ấy còn thân mật với diễn viên khác vì kịch bản, đáng lẽ tôi nên cố gắng tranh vai diễn ấy. Để có thể đường đường chính chính thân mật, dù cho là giả tạo thôi cũng được, dù chỉ trên màn ảnh thôi được, chẳng có ý nghĩa gì đối với những nụ hôn ấy cũng chẳng sao. Bởi vì nhìn cái cách mọi người cho rằng chúng tôi là một đôi nó khiến tôi cảm thấy mình không đơn độc, rằng không chỉ có mình tôi mong muốn cả hai chúng tôi sẽ đến với nhau.”

“Nhưng anh không thể... vậy nên anh mới bỏ tiền ra chỉ để nhìn tấm lưng của tôi thay cho người đó?”

An Kỳ hỏi nhưng Lâm Bảo không trả lời, cậu cười giễu rồi xoay người đi tiếp tục nấu nướng, “Không sai, chúng ta đều có mục đích để đến với nhau. Anh vì tình yêu đơn phương của mình còn tôi thì vì tiền, công bằng cả mà.”

Lâm Bảo tựa lưng vào tường ngắm nhìn cần cổ trắng ngần lộ ra bên ngoài cổ áo thun của An Kỳ, chân mày khẽ chau và mi mắt rũ xuống của cậu, anh suy nghĩ xa xăm một hồi mới đáp, “Nụ hôn vừa rồi có cần phải trả tiền không?”

“Diễn viên nổi tiếng như anh keo kiệt vậy sao? Không phải sẽ vung tiền vào người tôi à?”

“Cậu đi tìm các ông chủ lớn đi?”

An Kỳ phì cười đóng nắp nồi, “Tôi đùa thôi, không cần phải trả xem như là tiền thức ăn hôm nay.”

Lâm Bảo gật đầu bỏ lên tầng, chẳng rõ anh ta lại đang suy nghĩ chuyện gì. An Kỳ không để tâm đến nữa, cậu chuyên tâm nấu một bữa cơm rồi bày biện thật đẹp lên bàn. Tuy vậy đợi mãi Lâm Bảo vẫn không xuống, An Kỳ chán nản ngồi chống cằm, sợ anh ta đang bận nên cậu không dám gọi.

Nhưng thức ăn sắp nguội rồi, đắn đo mãi cậu mới quyết định nhắn tin cho Lâm Bảo gọi anh xuống. Không ngờ Lâm Bảo lại gọi cậu lên phòng của anh.

An Kỳ mím môi nhìn sang bàn ăn, anh ta muốn làm ngay bây giờ ư? Cậu đã nấu nhiều món ngon, nếu như làm xong quá mệt thì sẽ không ăn được mất. Tuy vậy cậu vẫn chưa quên món nợ của mình với ông chủ Draco và số nợ từ trên trời rơi xuống. Quán bar tạm đóng, cậu chỉ còn có mỗi Lâm Bảo.

An Kỳ đậy thức ăn lại rồi chậm rãi đi lên tầng, từng bước đi dè dặt và cẩn trọng mặc dù không phải là lần đầu tiên cậu tới đây. Lâm Bảo đưa cậu về nhà là.m tình nhiều lần để tránh bị phát hiện, có điều, không làm ở phòng của anh ta mà là phòng cho khách.

Có một lần chỉ vô tình ngồi lên giường của anh ta, Lâm Bảo đã nổi giận nắm cổ áo cậu vứt sang một bên. Anh ta bảo đây là nơi người anh ta yêu từng nằm, cậu không được làm bẩn nó. An Kỳ vô cùng ấm ức, tôi muốn lắm sao? Tôi sẽ chẳng bao giờ ngồi lên đó đâu!

Nhưng hôm nay Lâm Bảo gọi cậu vào phòng ngủ chính, không biết là để làm gì nhưng khi đi vào phòng cậu tự giác ngồi sang chiếc ghế bên cạnh. Lâm Bảo tắt đèn phòng chỉ để ánh sáng bên ngoài cửa sổ đổ vào bên trong.

Anh ta gọi cậu ngồi lại gần, sau đó đột ngột cất lời, “Nợ cậu phải gánh cho em mình là bao nhiêu?”

“Không phải em.” Mặt của An Kỳ nghiêm lại.

“Cùng cha khác mẹ thì vẫn là em.”

“Tuỳ vậy, nhiều lắm, anh hỏi làm gì?”

“Tôi trả cho cậu.” Lâm Bảo nhấn mạnh, “Trả hết, không phải cho vay.”

“Thật sao?” An Kỳ tròn mắt, “Anh nói thật à? Anh đang nói thật có đúng không? Sao tự dưng anh lại tốt như vậy? Anh mới trúng số hay là nhận được job nào lớn ư?”

“Không.”

“Hay là anh muốn bao dưỡng tôi thật?”

“Cũng không, chỉ là muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

An Kỳ thu lại sự hồ hởi bắt đầu cẩn thận hơn, “Chuyện gì?”

Lâm Bảo tiến lại sát với cậu, giữ lấy An Kỳ ôm lên đặt lên đùi mình, khi cậu đang kinh ngạc thì anh nhanh tay đỡ lấy phần gáy cậu, ngẩng đầu áp môi lên.

Đối diện lưng của An Kỳ là một hộp giấy, nhấp nháy ánh đèn đỏ từ phía bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.