Mưa Hè Bất Chợt - Thất Duyên Lý

Chương 32: Tuyệt sắc nhân gian



Thời Thần không nhớ rõ mình đã về phòng như thế nào, trước khi ngã đã bị anh kéo lại, mơ mơ màng màng đi theo bạn cùng phòng ra ngoài. Đến khi cô tỉnh táo lại, bên tai là tiếng hét thất thanh của Thôi Cáo Nguyệt.

"Xem nhóm chat đi! Xem nhóm chat đi!" Thôi Cáo Nguyệt đóng sầm cửa phòng lại, còn tiện tay khóa trái, "Có ai xem ảnh tớ vừa đăng chưa, mới ra lò đấy! Tuyệt sắc nhân gian!"

Thời Thần không biết cô nàng đang nói gì, lấy điện thoại ra xem. Trong phòng còn lại Khương Nhị, Triệu Mạnh Địch đã sang phòng bên cạnh.

Thời Thần tìm đến nhóm chat được ghim, bấm vào để tải tin nhắn.

Cô nín thở, mắt dán chặt vào màn hình. Rõ ràng lúc đó cô ngồi ngay bên cạnh anh, vậy mà lại không hề biết có người chụp ảnh.

Đèn huỳnh quang trên bục giảng chiếu xuống một luồng sáng, rơi xuống phía sau chàng trai. Anh mặc áo sơ mi trắng, một tay đặt trên bàn, cúi đầu xoay xoay chiếc micro trong tay.

Người chụp ảnh có lẽ hơi run tay, chất lượng ảnh không được nét lắm. Ánh sáng và bóng tối rõ ràng, chính điểm mờ nhạt này, ngược lại càng khiến bức ảnh thêm phần nghệ thuật. Nếu bỏ qua những bóng người ở hàng ghế phía trước, có lẽ sẽ có người lầm tưởng đây là một phòng tiệc sang trọng nào đó, và thứ anh cầm trong tay không phải là micro bình thường, mà là một ly rượu vang nồng nàn.

Khương Nhị nhìn bức ảnh trên màn hình, gật đầu tán thành: "Chỉ nhìn khí chất và bóng lưng thôi, đúng là rất đẹp." Sau đó, cô nàng ngồi trên giường nhìn về phía Thôi Cáo Nguyệt đang đứng ở cửa: "Chỉ tiếc là không nhìn thấy mặt."

Thôi Cáo Nguyệt nghe thấy thế, liền bước lên hai bước, bực bội nói: "Tớ chụp lén mà, làm sao dám chụp mặt anh ấy. Không tin, cậu hỏi Thời Thần đi, Thời Thần cũng nhìn thấy mà." Cô nàng lại quay sang nhìn Thời Thần đang đờ ra, xác nhận: "Đẹp trai phải không?"

Cô nàng vừa dứt lời, Khương Nhị cũng quay sang nhìn cô.

Hai ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào cô, cô bối rối không biết nên trả lời như thế nào.

Đẹp trai sao?

Tất nhiên là đẹp trai, thậm chí còn xứng đáng với danh hiệu tuyệt sắc nhân gian.

Nhưng cô không thể thốt ra lời, như thể một khi cô thừa nhận thì người ta sẽ nhìn thấy tâm sự thầm kín trong lòng cô. Cho dù câu hỏi này là do người khác hỏi, không phải cô tự mình nói ra thì cũng vậy.

Ngay lúc cô không chịu nổi hai ánh mắt kia, chuẩn bị mở miệng thì cửa phòng bị gõ "cộc cộc cộc".

Thôi Cáo Nguyệt hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy đến mở cửa. Triệu Mạnh Địch vừa bước vào cửa, liền nhìn ba người trong phòng với ánh mắt nghi ngờ: "Làm gì thế, sao lại khóa cửa?"

Thôi Cáo Nguyệt cười nịnh nọt, giải thích: "Xem ảnh trai đẹp tớ vừa đăng trong nhóm chat ý mà."

Chủ đề đã được chuyển sang chuyện khác, bọn họ cũng không ép cô phải trả lời nữa, Thời Thần thở phào nhẹ nhõm, lướt ngón tay, lưu ảnh.

Triệu Mạnh Địch nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo: "Xem ảnh gì mà phải đóng cửa vậy, đóng cửa không đủ còn phải khóa trái nữa chứ?"

Thôi Cáo Nguyệt nghe xong liền biết cô nàng đã nghĩ sai, trợn mắt khinh bỉ, chậm rãi giải thích: "Nghĩ cái gì thế? Tối nay Câu lạc bộ ghi-ta tuyển thành viên mới, tớ chụp lén một đàn anh."

"Chậc chậc, tuyệt sắc nhân gian."

Khương Nhị chen vào một câu: "Tuyệt sắc nhân gian không nhìn thấy mặt."

"Ồ, vậy à, thôi không nói nữa." Triệu Mạnh Địch miệng nói không quan tâm, nhưng tay lại tò mò mở nhóm chat, liếc nhìn rồi nhận xét: "Có chút phong cách cậu ấm nhà giàu."

"Đúng không, tất nhiên là do tớ chụp đẹp rồi."

Triệu Mạnh Địch cười khẩy, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, không để ý đến lời tự khen của cô nàng: "Nhìn bức ảnh này, tớ đoán anh ta là tra nam."

Thôi Cáo Nguyệt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô nàng với ánh mắt không thể tin nổi: "Cậu ghen tị với người giàu à?"

"Ghen tị gì chứ, sau này tớ cũng sẽ cố gắng trở thành phú bà mà." Triệu Mạnh Địch đặt cuốn sách trên tay xuống, xoay người dựa vào bàn, nhìn bọn họ: "Tớ ghét nhất loại đàn ông tự cho mình đẹp trai thì có thể lừa gạt tình cảm của người khác."

Mọi người đều ngửi thấy mùi nguy hiểm nhưng cũng rất thu hút, nhất thời không ai lên tiếng.

Vẫn là Thôi Cáo Nguyệt dám nói ra tâm tư của mọi người, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu gặp ‘hải vương’* rồi à?"

*Hải vương: Chỉ những người đàn ông đào hoa, có nhiều mối quan hệ tình cảm cùng lúc.

"Anh ta còn không xứng, cùng lắm chỉ là một con rùa bẩn thỉu." Triệu Mạnh Địch phun một ngụm nước bọt, ngực phập phồng vì tức giận.

Sau đó, Triệu Mạnh Địch ngắn gọn kể lại chuyện tình cảm của mình. Nói đơn giản là lúc trẻ không hiểu chuyện, thích một người đàn ông, sau đó tự cho là tình cảm đã đủ chín muồi rồi, thì phát hiện ra mình chỉ là một con cá trong bể cá của anh ta, hơn nữa còn được đánh số thứ tự.

Nghe xong, mọi người im lặng một lúc, rồi đồng thanh nói: "Sau này chúng ta phải sáng suốt hơn, tránh xa tra nam."

Thôi Cáo Nguyệt vắt chéo chân, ngồi ăn vặt, thở dài: "Khoa chúng ta không có trai đẹp nào nữa, ít nhất là tớ chưa thấy ai."

Còn có chứ.

Vừa nãy cậu còn nói người ta tuyệt sắc nhân gian mà.

Thời Thần thầm nghĩ.

"Ai?" Thôi Cáo Nguyệt quay sang nhìn cô, nhíu mày: "Vừa nãy cậu nói còn ai nữa?"

Thời Thần mới phát hiện mình vừa lỡ miệng nói ra lời trong lòng, nhìn phản ứng của cô nàng có vẻ chỉ nghe được một câu, cô thở phào nhẹ nhõm, tim đập thình thịch, nhỏ giọng nói: "Không phải còn có một người nữa sao, tên là... gì gì Tây ấy."

"Cậu nghe ở đâu vậy, sao tớ chưa từng nghe thấy cái tên này?" Thôi Cáo Nguyệt như đang cố gắng nhớ lại.

Trán Thời Thần lấm tấm mồ hôi, vội vàng giải thích: "Hôm hội thao, tớ đi chụp ảnh, nghe thấy rất nhiều người hò hét cái tên đó."

"Lung tung cả lên, tớ cũng không biết có phải tên đó không nữa."

Bên cạnh, Triệu Mạnh Địch vỗ trán, bừng tỉnh ngộ nói: "Phương Lạc Tây." Cô nàng quay sang nhìn Thời Thần: "Cậu nói anh ta  phải không?"

"Có lẽ vậy." Thời Thần nói mơ hồ, dù cô biết tên anh, chính là anh, nhưng vẫn giả vờ không chắc chắn.

Triệu Mạnh Địch cười khẩy, khinh thường nói: "Anh ta trông cũng được, cao ráo, chân dài, eo thon." Sau đó lại nói: "Chứ sao lại khiến đám sinh viên năm nhất mê mẩn, ngày đầu tiên nhập học đã vội vàng mang hoa đến tặng anh ta."

Thời Thần nhớ lúc sinh viên năm nhất báo danh, có người chặn anh lại xin số điện thoại, lúc ăn cơm cô cũng nghe Triệu Mạnh Địch nói có người tặng hoa cho anh.

Hóa ra, đều là cùng một người, đều là anh.

"Giỏi thế sao?" Mắt Thôi Cáo Nguyệt sáng lên, ngồi thẳng dậy, tò mò hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Anh ta có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì chứ?" Triệu Mạnh Địch liếc nhìn cô nàng: "Người ta mới vào trường ngày đầu tiên, còn chưa đến lớp, còn chưa nhận sách vở, đã bị người ta dụ dỗ đi rồi, bảo sao người ta không nghĩ ngợi."

Thôi Cáo Nguyệt phản bác: "Người ta đã trưởng thành rồi, yêu đương thì có gì sai, yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sao, tình yêu là do hai người tự nguyện, không ai ép buộc ai cả."

"Nói thì nói vậy, nhưng anh ta cũng là nhân viên tiếp đón sinh viên mới, nếu anh ta đồng ý thì giáo viên và mọi người sẽ nghĩ gì?" Triệu Mạnh Địch nhớ lại: "Không quan tâm đến giáo viên thì cũng phải từ chối một cách khéo léo chứ."

"Lúc đó tớ đứng ngay bên cạnh xem, tớ còn thấy anh ta không xứng với cô gái kia nữa. Dễ thương như vậy, bông hoa của Tổ quốc sao lại để cho cục phân bò này giẫm đạp chứ."

"Khụ khụ."

Thời Thần không nhịn được, cúi đầu che miệng ho khẽ.

Nghĩ đến lời vừa nãy của Triệu Mạnh Địch, cô tự hỏi đó là kiểu ví von gì vậy, cho dù thật sự là phân bò, thì cũng là phân bò thơm.

"Không sao chứ?" Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn cô, trêu chọc: "Nước bọt cũng có thể sặc được sao?"

Thời Thần lại cúi đầu ho hai tiếng, dùng tay vuốt vuốt ngực, cảm thấy đỡ hơn rồi mới nhìn Triệu Mạnh Địch: "Cậu có thù oán gì với anh ta à?"

"Không có thù oán gì cả." Triệu Mạnh Địch uống một ngụm nước, chậm rãi nói: "Tớ chỉ đơn giản là không ưa anh ta thôi."

Thời Thần cứng họng, không biết nên nói gì. Cho dù là thần tiên giáng trần, cũng không thể đảm bảo ai cũng thích, nhất định sẽ có vài antifan.

Cô nghĩ, có lẽ Triệu Mạnh Địch chính là antifan lớn nhất của Phương Lạc Tây.

Hơn nữa còn thẳng thắn nói ra: Tao ghét mày, thế đấy, sao nào?

Khương Nhị ngồi im lặng nghe bên cạnh, lúc này mới không nhịn được cười: "Vậy chắc hẳn anh ta rất đẹp trai rồi, kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, nên mới có nhiều người thích như vậy."

Triệu Mạnh Địch phẩy tay, lơ đễnh nói: "Cũng tạm được."

Khương Nhị chỉ vào bức ảnh trên điện thoại, tò mò hỏi: "Vậy so với ‘tuyệt sắc nhân gian’ này thì sao?"

Triệu Mạnh Địch ngồi trên ghế nhìn chiếc điện thoại trong tay Khương Nhị, nhớ lại bức ảnh lúc nãy, phẩy tay, khinh thường nói: "Kém xa."

Hả?

Nói dối!

Thời Thần đứng bên cạnh thầm nghĩ, rõ ràng là cùng một người, cô thản nhiên không nói gì.

Thôi Cáo Nguyệt nghe xong liền thắc mắc: "Vậy người ta thích anh ta cái gì? Trông cũng bình thường mà."

Đừng nghe cô ấy nói bậy. Cô ấy đang lừa các cậu đấy.

Thời Thần thầm nghĩ.

Triệu Mạnh Địch: "Có lẽ là làm màu chăng?"

Thời Thần cảm thấy từ này trong một buổi tối cô đã nghe hai lần, gần như không nhận ra nó nữa.

Sao hai lời mô tả lại khác nhau đến thế?

Nói gì thì nói, Phương Lạc Tây cũng không liên quan gì đến anh chàng hiphop kia chứ.

Cô mở miệng, nhỏ giọng nói: "Không phải đâu."

"Hửm?" Triệu Mạnh Địch rất bất mãn khi có người phản bác ý kiến của mình: "Thời Tiểu Thần, sao cậu lại ăn cháo đá bát thế? Như vậy thì phòng chúng ta góp tiền đưa cậu đi bệnh viện nhé. Tớ góp năm đồng."

Thời Thần bất mãn hừ một tiếng.

Thôi Cáo Nguyệt cười bên cạnh, suy nghĩ một chút, kể lại toàn bộ quá trình tuyển thành viên mới tối nay, khiến cả Khương Nhị và Triệu Mạnh Địch cũng phải cười.

Sau khi cười xong, Triệu Mạnh Địch hắng giọng, nghiêm túc nói: "Nghe tớ nói này."

Thôi Cáo Nguyệt: "Tiểu Triệu lão sư bắt đầu giảng bài rồi."

Triệu Mạnh Địch nghe xong liền "ra dáng" ngồi thẳng lưng, giống như giáo viên chủ nhiệm đang họp phụ huynh: "Thời buổi này, chúng ta phải luôn nhớ một điều, kẻ lừa gạt tình cảm chính là tra nam, không đối phó được thì chúng ta né tránh. Không chạy thoát được thì trốn xa một chút."

"Đừng chỉ nhìn vào gương mặt, say nắng là không nên, ai mê mẩn thì người đó xui xẻo. Đàn ông đẹp trai như vậy, đều biết mình đẹp trai, là của hiếm, hừ, sức mạnh của sắc đẹp mà."

Cô nàng chỉ tay vào mình: "Tớ chính là một ví dụ điển hình."

Thời Thần nghe thấy cũng có lý, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản là cô nàng "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Nhưng bây giờ nghe thì thấy chuyện này không liên quan gì đến Phương Lạc Tây cả.

Cô không nhịn được hỏi: "Sao anh ta lại vô tâm?"

Thời Thần hỏi vội vàng, đến nỗi cô cũng không nhận ra giọng điệu của mình đã có chút thiên vị. Tuy nhiên, may mà không ai nhận ra.

Triệu Mạnh Địch cười khẩy, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, giọng điệu miệt thị: "Anh ta tất nhiên là vô tâm rồi."

"Chỉ cần có chút lương tâm, thì không thể nào thấy bạn gái bị ức hiếp trong nhà tắm mà không làm gì được chứ."

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.