Mưa Hè Bất Chợt - Thất Duyên Lý

Chương 39: Lần đầu tiên trong đời



Âm thanh từ điện thoại vo ve như tiếng muỗi kêu, khiến đầu óc Thời Thần rối như tơ vò, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thời Thần nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng nghĩ, có lẽ cô không nên nghe trộm.

Chỉ là giảm âm lượng xuống thôi, nhưng Thời Thần lại không thể làm được, cô không muốn để lộ bất kỳ cảm xúc nào, sợ bị người ta phát hiện.

Không biết bao lâu sau, Thời Thần cảm thấy chân mình bị tê vì ngồi một tư thế quá lâu, liếc mắt nhìn thấy chiếc áo khoác màu trắng sữa kia đang đi về phía khác.

Thời Thần chú ý thêm một chút, chỉ nhìn thấy một bóng người, ít nhất là người kia không đi theo.

Chẳng lẽ cặp đôi cũ kia nói chuyện không hợp?

Chiếc tàu lượn siêu tốc ở xa xa đã chạy chậm lại, dừng lại ở đoạn đường ray phẳng phiu ban đầu. Thời Thần chuẩn bị đi đón Thôi Cáo Nguyệt, lúc đứng dậy, cô vô tình liếc nhìn phía sau.

Vị trí lúc nãy có một nam một nữ, bây giờ đã không còn ai. Thời Thần thậm chí còn không nhận ra người kia đã rời đi từ lúc nào.

Tóm lại, chắc chắn không phải là dấu hiệu của việc quay lại với nhau.

Như vậy, cô có thể tiếp tục giấu giếm mọi người, thầm thích anh thêm một thời gian nữa.

Thôi Cáo Nguyệt lảo đảo bước xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, nhận lấy chai nước mà Thời Thần đưa, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ. Chai nước để ở nhiệt độ phòng bình thường, nhưng trong mùa đông lại trở nên lạnh buốt.

Nhưng, dòng nước mát lạnh lại giúp cô nàng giảm bớt cảm giác buồn nôn sau khi trải qua trò chơi kịch tính kia.

"Cậu ổn chứ?" Thời Thần nhìn thấy dáng vẻ "hồn vía lên mây" của cô nàng, muốn vỗ vỗ lưng cô nàng nhưng lại thu tay lại.

Thôi Cáo Nguyệt phẩy tay, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ mà."

Thời Thần thật sự muốn lấy gương ra cho cô nàng xem thử khuôn mặt nhợt nhạt của mình, chú nai nhỏ dễ thương ban đầu đã biến thành "người ăn xin" rồi, cô cảm thấy phải trách chiếc tàu lượn siêu tốc kia.

"Lát nữa tớ muốn chơi thuyền lắc." Thôi Cáo Nguyệt nhìn thấy hàng người đang xếp hàng phía trước, phấn khích xoa xoa tay.

Thời Thần cũng nhìn sang, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự không nghỉ ngơi một chút sao?"

"Không cần, không cần." Thôi Cáo Nguyệt đưa chai nước cho cô, nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Cậu thật sự không chơi sao?"

Thời Thần nhận lấy chai nước đã uống một nửa của cô nàng, thản nhiên nói: "Cậu đi đi, tớ đứng dưới này chờ cậu."

"Chờ trẫm chinh phạt thiên hạ nhé." Giọng nói của Thôi Cáo Nguyệt văng vẳng trong không khí, bóng dáng cô nàng đã lẫn vào hàng người.

Thời Thần lắc đầu cười, lại tìm một chỗ râm mát khác đứng đợi, nhìn nhân viên kiểm tra dây an toàn của khách du lịch trên thuyền lắc, sau đó xác nhận không có vấn đề gì, rời đi, khởi động máy.

Thuyền lắc ban đầu chuyển động rất nhẹ, sau đó đầu và đuôi thuyền lần lượt nhấc lên, theo độ cao ngày càng tăng, biểu cảm của hành khách trên thuyền cũng bắt đầu trở nên phong phú.

Thời Thần nhìn thấy bóng dáng lúc nãy đã biến mất đang dựa vào một bên, lười biếng lấy điện thoại ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo, zoom lên chụp hai bức ảnh.

Lúc này cô cảm thấy quyết định không chơi trò này của mình hoàn toàn chính xác, dù sao thì biểu cảm của những người trên kia cũng không đẹp mắt cho lắm.

Sau đó, Thôi Cáo Nguyệt lần lượt thử chơi những trò chơi khác, xuống khỏi thuyền lắc liền nhận lấy chai nước trong tay Thời Thần, rồi lại đi đến chỗ thuyền lắc lớn. Thời Thần cảm thấy mình thật là lương tâm, cố nhịn không chụp ảnh dìm hàng cô nàng, chỉ im lặng đứng bên cạnh đợi.

Ghế ngồi của thuyền lắc lớn có thể xoay chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ, cả người như con cá nằm trên thớt, không thể kháng cự, bị người ta "xào nấu" tùy ý. Thời Thần không hiểu, rõ ràng giây phút trước còn muốn nôn, sao giây phút sau lại có thể bình thản chấp nhận một "cơn bão" mới.

Sau khi chơi mấy trò liên tiếp, Thôi Cáo Nguyệt uống hết nước trong chai, phẩy tay: "Thôi không chơi nữa, có gì cũng không chơi nữa."

Màn đêm buông xuống, bầu trời đã thay áo mới, cây thông Noel lấp lánh ánh đèn, Thời Thần nhìn dòng người đang tăng dần, nhỏ giọng an ủi cô nàng: "Chắc là không còn trò nào nữa đâu, lát nữa phải mở cửa đón khách rồi."

Nếu không phải dòng người ở cửa ngày càng đông, có lẽ Thời Thần đã quên mất thân phận "diễn viên quần chúng" của mình hôm nay, ngược lại còn tưởng mình là sinh viên tranh thủ ngày cuối tuần đến đây chơi.

Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn xung quanh, cũng thấy không còn gì để xem nữa, bèn định rủ Thời Thần đi ăn lẩu sớm.

"Này, bạn học ơi." Hai người bị một người chặn lại.

Thôi Cáo Nguyệt định lấy điện thoại ra quét mã kết bạn, ở khu đại học này, việc dụ khách bằng cách này không phải là hiếm, chỉ có Thời Thần biết không phải.

Thời Thần không nhúc nhích, lắng nghe lời tiếp theo của cô gái kia, lúc nãy khi Thôi Cáo Nguyệt đang chơi thuyền lắc, cô gái này cũng từng tìm Phương Lạc Tây.

Ban đầu cô tưởng là cô gái đến làm quen, nhưng bây giờ xem ra, chẳng lẽ cũng là đến xin số liên lạc của bọn họ?

"Hai bạn có muốn làm thêm không?"

Thôi Cáo Nguyệt nghe thấy vậy, liền cất điện thoại vào túi, lắc đầu: "Không muốn."

Cô gái kia còn muốn nói gì đó, Thôi Cáo Nguyệt đã nhìn thấy người quen ở vòng xoay lớn phía trước: "Này, chúng ta có thể đi chơi vòng xoay lớn rồi kìa."

Thời Thần nói với cô gái kia một tiếng "xin lỗi", rồi đi theo Thôi Cáo Nguyệt, nghe cô nàng lẩm bẩm: "May quá, tớ còn tưởng không chơi được vòng xoay lớn nữa chứ, may mà tớ đã kiềm chế bản thân. Nếu không thì bây giờ làm gì có vòng xoay lớn lãng mạn để ngồi."

"Vui không? Lần đầu tiên của cậu là với tớ đấy." Giọng nói của Thôi Cáo Nguyệt khá lớn, khiến mấy người xung quanh quay lại nhìn.

Thời Thần bất lực cúi đầu, hận không thể giấu mặt trong khăn quàng cổ, mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu nói chuyện có thể nào đừng mập mờ như vậy được không?"

Thôi Cáo Nguyệt ngây thơ nhìn cô: "Tớ nói sai chỗ nào? Lần đầu tiên cậu ngồi vòng xoay lớn chính là với tớ mà, chẳng lẽ trước đây cậu từng chơi trò này rồi sao?"

"Chưa, lần đầu tiên."

Thôi Cáo Nguyệt vỗ tay một cái: "Vậy là đúng rồi còn gì, đáng lẽ phải cùng ‘chân mệnh thiên tử’* của cậu mới lãng mạn chứ, nhưng bây giờ lại là với tớ, tớ không chê cậu, cậu cũng đừng chê tớ nhé."

*Chân mệnh thiên tử: Ý chỉ người yêu định mệnh.

Thời Thần không muốn nhắc nhở cô nàng nói nhỏ lại nữa, chỉ liếc nhìn cô nàng: "Nếu cậu còn nói nữa, tớ không những chê cậu, mà tớ còn cảm thấy oan ức."

Thôi Cáo Nguyệt tức giận đánh vào tay cô, bĩu môi trợn mắt nhìn cô.

Thời Thần nhìn thấy cô gái vừa nãy muốn tuyển nhân viên làm thêm lại một lần nữa chặn Phương Lạc Tây lại, Thôi Cáo Nguyệt cũng nhìn thấy, bèn huých khuỷu tay vào người Thời Thần, ra hiệu cho cô nhìn.

Phương Lạc Tây quay lưng về phía bọn họ, Thôi Cáo Nguyệt không nhận ra cũng là điều bình thường.

Mơ hồ nghe thấy cô gái kia đang tán tụng: "Thật sự không cân nhắc một chút sao? Bên em sẽ không ảnh hưởng đến việc học của hai anh, hơn nữa công việc cosplay nhân vật rất đơn giản, lương cũng khá cao, ngoại hình của hai anh lại rất phù hợp..."

Chàng trai đứng cạnh Phương Lạc Tây đặt tay lên vai anh, cười ha hả: "Này, chị gái, bên chị có bảo hiểm y tế không? Với lại, với ngoại hình của anh em tôi thế này, chưa biết ai lợi hơn ai đâu nhé?"

Thôi Cáo Nguyệt và Thời Thần nhìn nhau, không nói gì, tiếp tục tiến về phía trước.

Mỗi cabin chỉ có thể chở hai người, nhanh chóng đến lượt bọn họ, Thời Thần bước vào trước, ngồi xuống ghế, Thôi Cáo Nguyệt vừa bước lên, liền vỗ trán: "Lúc nãy bị người ta chặn lại, tớ quên chai nước ở chỗ ngồi rồi."

Thời Thần nghe thấy vậy bèn định xuống, nhưng bị Thôi Cáo Nguyệt ngăn lại: "Cậu ngồi im đi, tớ tự đi tìm được."

Loại chuyện này còn có thể đợi sao?

Thôi Cáo Nguyệt đã quay người rời đi, không quên quay đầu lại an ủi cô: "Cậu ngắm cảnh trước đi, lát nữa tớ quay lại ngồi."

Câu nói "nếu không thì chúng ta chơi một vòng trước đi" của Thời Thần cũng không kịp thốt ra. Cô biết dù cô có nói ra, Thôi Cáo Nguyệt cũng sẽ không nghe.

Có những người mắc chứng cưỡng chế, ví dụ như trước khi ra khỏi nhà sẽ kiểm tra cửa nhiều lần xem đã khóa chưa, rời khỏi chỗ ngồi sẽ kiểm tra xem có để quên đồ gì không.

Thôi Cáo Nguyệt có lẽ không phải quay lại tìm chai nước, mà là muốn kiểm tra xem có để quên gì không, nếu không cô nàng sẽ cảm thấy bứt rứt, khó chịu.

Thời Thần thầm nghĩ may mà cô không mắc chứng bệnh này, sống thoáng hơn một chút, không cần phải lo lắng nhiều, thân tâm thoải mái.

Ở xa xa, vòng xoay ngựa gỗ sáng đèn, xoay tròn lên xuống, ánh đèn thay đổi liên tục, như một lâu đài trong mơ.

Trước khi cửa cabin đóng lại, cabin rung lắc một cái, Thời Thần cũng bị nghiêng ngả theo, cô quay lưng về phía cửa, không biết ai đã bước vào. Cô bất giác nhớ đến lời nói đùa của Thôi Cáo Nguyệt lúc nãy.

Này, lần đầu tiên của cậu là với tớ đấy.

Lần đầu tiên.

Cộng thêm vòng xoay lớn, ghép lại thành "lần đầu tiên ngồi vòng xoay lớn", như vậy mới đúng chứ.

Cho nên tình huống hiện tại là, lần đầu tiên trong đời cô ngồi vòng xoay lớn lại là với một người lạ.

Thời Thần cười khẽ, sao cô lại bị mấy câu nói của Thôi Cáo Nguyệt khiến cho mê muội thế này.

Cô quay sang nhìn người kia, trong nháy mắt ngây người.

Phương Lạc Tây để tránh né cô gái đang "tiếp thị", bèn quay người bỏ đi, không ngờ Tỉnh Lập Hàm lại có thể nói chuyện với cô ta được, kiếp trước không biết đã làm gì mà lại nói nhiều thế không biết.

Đúng lúc nhân viên ở vòng xoay lớn đang hét lên "còn thiếu một người", những người khác đều đã tìm được bạn đi cùng, không ai muốn tiến lên. Anh lười nghe Tỉnh Lập Hàm lải nhải bên cạnh, liền trực tiếp bước vào cabin.

Điện thoại rung liên tục, Phương Lạc Tây dựa người vào ghế, nhìn cửa sổ tin nhắn mới, liếc nhìn, không có gì quan trọng. Ngón tay anh dừng lại ở tin nhắn cuối cùng.

Tiếng chửi rủa của Tỉnh Lập Hàm vang lên khắp cabin: "Phương Lạc Tây, đồ khốn, cậu đối xử với anh em như vậy sao? Bỏ đi một mình, để lại cho tôi một mớ hỗn độn..."

Phương Lạc Tây thậm chí còn nhớ lại xem lúc nãy anh có nói gì không, còn tốt bụng nhắc nhở cậu ấy, sau khi xác nhận mình không làm gì sai, anh liền đổi tên liên lạc của cậu ấy thành "thằng con vô lương tâm", rồi cất điện thoại, không quan tâm đến cậu ấy nữa.

Thời Thần nghe thấy cũng thấy xấu hổ, anh bật loa ngoài, quan trọng là lời nói kia cũng không phải là lời hay ý đẹp. Cô hận không thể mở cửa cabin nhảy xuống, đi cùng Thôi Cáo Nguyệt mắc chứng "cưỡng chế" còn hơn là ở lại đây.

Nhưng khi Phương Lạc Tây bước vào, cửa cabin đã được đóng lại, thậm chí còn cảm nhận được trọng lực dồn lên, cả người lơ lửng trên không.

Mấu chốt là Thời Thần lén lút quan sát thì thấy anh không hề có vẻ gì là tức giận vì bị chửi và bị nghe trộm, ngược lại còn thay đổi tư thế ngồi, duỗi thẳng đôi chân dài, cả người như không xương, ngồi dựa vào ghế, quay đầu liếc nhìn người khách sẽ cùng anh "kẹt" ở đây một lúc.

Vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh, Thời Thần càng thêm xấu hổ, tuy cô không phải là lén lút nhìn trộm, mà là nhìn chằm chằm vào anh, nhưng dù sao thì thời điểm này cũng không thích hợp cho lắm.

Cô còn đang phân vân không biết có nên chào hỏi anh hay không, thì thấy anh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng vẫn còn nụ cười chưa tan hết, anh ngồi thẳng lưng, thản nhiên hỏi: "Không phải cậu sợ độ cao sao?"

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.