Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 11



Lâm Dực cả ngày đứng ngồi không yên.

Ngày hôm nay, thời gian tựa hồ trôi qua đặc biệt lâu, kim đồng hồ cứ nhích từng tí từng tí một.

Thật vất vả mới chờ được đến lúc tan tầm, lại bị lão Tương tha đi sắp xếp công tác cuối tuần.

Sở Tâm Kiệt như đứng đống lửa, ngồi đống than, suy nghĩ không biết đã phiêu đi đến nơi nào.

Tại nơi góc đường đã hẹn trước, Lâm Dực chạy như điên đến nơi, đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở đó.

“Xin lỗi, anh chờ lâu rồi đúng không?” Lâm Dực thở hồng hộc, tiếp nhận chiếc khăn Sở Tâm Kiệt đưa qua để lau mồ hôi.

“Không sao”. Sở Tâm Kiệt đem điều hoà trong xe chỉnh nhỏ đi, cánh tay Lâm Dực bị không khí lạnh làm cho da gà da vịt nổi hết cả lên.

“Đi đâu bây giờ?”

“Đến nhà anh trai anh ăn cơm”. Sở Tâm Kiệt nhìn gương phản chiếu bên trái, rồi nhìn thẳng phía trước.

Lâm Dực dừng lại động tác lau mồ hôi, cả người ngây ngẩn.

Sở Tâm Kiệt thầm nghĩ, không xong! Người này không phải là không vui chứ?

“Sao anh không nói sớm, em chưa chuẩn bị gì cả!” Nửa ngày, Lâm Dực mới oán giận nói. Sớm biết thế này thì đã ăn mặc chỉnh tề một chút. Lâm Dực cúi đầu nhìn chính mình, áo phông trắng quần bò, rất tuỳ tiện. Cậu tưởng Sở Tâm Kiệt chỉ dẫn mình đi nghỉ ngơi chơi bời một chút, cho nên mới ăn mặc như vậy.

“Đâu ra nhiều phép tắc như vậy”. Sở Tâm Kiệt thấy Lâm Dực vẫn nhìn chằm chằm quần áo của mình, lại an ủi nói tiếp. “Đừng nhìn nữa, người đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp”.

“Nào có!” Lâm Dực đỏ mặt.

Một đường nói nói cười cười, xe rất nhanh đã đỗ dưới lầu nhà Diêu Diệc Đồng, cũng khiến cho Lâm Dực khẩn trương không ít.

Trên đường đến đây, Lâm Dực đã được nghe kể qua. Sở Tâm Kiệt cùng anh trai hắn là Diêu Diệc Đồng từ nhỏ đã bị chia cách, vài năm trước cơ duyên xảo hợp mới gặp mặt mà biết nhau. Mà trong nhà kia còn có một nam nhân, là con trai của cha nuôi của Diêu Diệc Đồng, là đứa em trai cùng anh lớn lên, Diêu Diệc Chân.

Trong đầu Lâm Dực nảy lên nghi hoặc, sao lại không có nữ chủ nhân? Với tuổi của bọn họ cũng nên lập gia đình rồi chứ.

Căn nhà này được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, bài trí thanh lịch trang nhã.

Nam tử hoà ái dễ gần nhiệt tình rót nước bưng trà cho Lâm Dực, nhu hoà trong mắt không che giấu niềm yêu thích đối với Lâm Dực. Mà nam nhân ngồi bên cạnh anh thì nội liễm bình tĩnh, ánh mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của anh.

Sở Tâm Kiệt an nhàn tao nhã mỉm cười.

Sau đó, Diêu Diệc Đồng vội vàng chuẩn bị đồ ăn, nam nhân không nói một lời kia cũng theo trợ giúp.

Lâm Dực nhìn mấy chục bức ảnh lớn nhỏ được bày trong nhà. Tất cả ảnh chụp đều chỉ có hai nam nhân, khác biệt duy nhất là phông nền phía sau họ.

“Rất đẹp!” Sở Tâm Kiệt nhẹ nhàng mở miệng.

“Đúng vậy!” Lâm Dực nói theo, vì sao nhìn hai người kia lại thấy hài hoà như vậy?

Mùi thơm của thức ăn toả ra bốn phía, làm cho người ta rất không tự chủ được mà chảy nước miếng. Mà màu sắc hương vị của món ăn đều là mỹ vị, hơn nữa đều là do một tay Diêu Diệc Đồng làm ra, Lâm Dực thật giật mình.

Rất ăn ý, bốn người đều im lặng ăn cơm.

Không có cảnh nói chuyện đến nước miếng tung bay của bữa cơm liên hoan gia đình, chỉ có Diêu Diệc Đồng thỉnh thoảng mới nói một câu với Lâm Dực không cần mất tự nhiên.

Lâm Dực rất thích phương thức đãi khách như vậy, không phải cứ liên tiếp gắp đồ ăn cho khách mới là biểu hiện của coi trọng khách nhân. Mà cứ để mọi người tuỳ ý như thế này, có cảm giác tự nhiên lại không bị yên tĩnh.

Ăn cơm xong, trên bàn trà đã bày sẵn một đĩa nho tân cương.

Tuy rằng bữa tối Lâm Dực đã lấp đầy bụng, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được mà nhấm nháp mấy quả. Lâm Dực cầm một quả đặt ở gần mũi, mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu, bỏ vào trong miệng, nước nho ngon ngọt lập tức tràn đầy cả khoang miệng.

Diêu Diệc Chân tựa vào bên người Diêu Diệc Đồng, nhàn nhã ăn nho Diêu Diệc Đồng đưa tới bên miệng, ăn xong còn đem hạt nho phun vào bàn tay đã chờ sẵn.

Diêu Diệc Đồng có đăng ký tài khoản trên một web game, gần đây si mê chơi trò 80 điểm.

Hiện tại nhân số vừa đủ bốn, Diêu Diệc Đồng liền đề nghị chơi.

Nhìn bộ dạng nhảy nhót hưng phấn của Diêu Diệc Đồng, vài người còn lại cũng ngồi xếp bằng vây quanh bốn phía bàn trà.

Sở Tâm Kiệt cùng Lâm Dực một nhà, mà Diêu Diệc Đồng cùng Diêu Diệc Chân đương nhiên cũng về cùng một nhà.

Lâm Dực tự biết bài nghệ của mình không tinh, trong lòng hơi hơi bất an.

“Chơi vui chút thôi, đừng quá căng thẳng”. Sở Tâm Kiệt an ủi.

“Đúng vậy, tôi cũng chơi không giỏi đâu”. Diêu Diệc Đồng tráo bài, động tác không linh hoạt cho lắm nhưng vẻ mặt thì cực hưng phấn.

Diêu Diệc Chân yên lặng cầm lấy bộ bài từ tay Diêu Diệc Đồng, động tác chia bài thành thạo.

Đêm nay vận khí của Sở Tâm Kiệt cùng Lâm Dực coi như là tốt, bài rất thuận, từ 2 trực tiếp đánh tới 10.

Lúc mới chơi, người đối diện còn khá ung dung. Dần dần, Diêu Diệc Chân cũng bắt đầu oán giận Diêu Diệc Đồng, nói anh đánh bài không suy nghĩ, không nhớ bài.

Diêu Diệc Đồng cũng không cãi lại, chỉ cười cười.

Lâm Dực ngạc nhiên, vị đại ca này tính tình đúng là quá tốt!

Đến phiên Diêu Diệc Đồng làm nhà cái. Diêu Diệc Đồng ngẩng đầu nhìn Diêu Diệc Chân, hướng cậu ta cười một cái.

Diêu Diệc Đồng phúc bài thật tốt, đại quái tiểu quái đều nắm trong tay.

Diêu Diệc Đồng kích động không nhẫn được, luống cuống tay chân ra bài.

Hai người Sở Tâm Kiệt Lâm Dực quơ được 40 điểm.

Đáng tiếc, đến cuối lại phát hiện số lá bài trong tay Diêu Diệc Đồng so với ba người bọn họ còn nhiều hơn.

Diêu Diệc Chân đếm đếm số điểm trên bài Diêu Diệc Đồng chưa lật, thế mà lại được có 7 điểm.

“Anh không biết tính bài trước à?” Diêu Diệc Chân trơ mắt nhìn việc sắp thành lại đại bại.

“Không sao không sao, chỉ là chơi vui thôi. Dù sao cũng là hai người thắng”. Lâm Dực ba phải nói.

“Đúng vậy đúng vậy!” Diêu Diệc Đồng phụ hoạ.

“Sao phải để người ta nhường? Anh cái đồ ngốc này!” Diêu Diệc Chân nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Sở Tâm Kiệt, trong lòng bốc hoả.

“Diêu Diệc Chân, bài phẩm của cậu thật quá kém!” Sở Tâm Kiệt lại còn đổ thêm muối vào miệng vết thương của Diêu Diệc Chân.

“Cái đó và bài phẩm không liên quan!” Diêu Diệc Chân cũng sinh khí.

Kết quả, Diêu Diệc Đồng vươn qua bàn trà, thân thể kề bên Diêu Diệc Chân không biết thì thầm cái gì, nam nhân này liền bình tĩnh lại.

Mà nam nhân còn lại thì lộ ra tươi cười sáng lạn, hơn nữa còn là tư thái đắc ý dào dạt.

Cuộc chơi vẫn tiếp tục, lúc sau Diêu Diệc Chân cũng không vì Diêu Diệc Đồng ra bài sai mà quở tránh anh nữa, vẫn meo meo cười. Lâm Dực từ trong ánh mắt Diêu Diệc Chân nhìn Diêu Diệc Đồng thấy được một tia hào quang.

Đánh bài thật sự là phương pháp tốt để kéo ngắn khoảng cách.

Sở Tâm Kiệt nhìn tươi cười trên mặt Lâm Dực, tiểu tử này, lúc bài tốt thì không giấu được hớn hở, bài xấu thì chu chu cái miệng, tay không tự giác đi sờ sờ tai.

Tuy rằng đã cực lực khống chế hưng phấn khi thắng bài, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ lên, đôi mắt to linh động chớp chớp.

Diêu Diệc Chân mấy lần muốn dừng chơi, nhưng thấy Diêu Diệc Đồng vui vẻ như vậy thì cũng chiều theo chơi tiếp.

Sở Tâm Kiệt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã trễ thế này rồi. Nhìn người đối diện, vẫn còn đang hưng trí dạt dào.

Nhận được ánh mắt ám chỉ từ Diêu Diệc Chân ngồi bên cạnh, Sở Tâm Kiệt rốt cuộc mở miệng.

“Thời gian không còn sớm, cũng nên kết thúc thôi”.

“Đã trễ thế này rồi!” Diêu Diệc Đồng kinh hô, bình thường vào giờ này, anh đã sớm chìm vào mộng đẹp rồi.

“Cho dù ngày mai được nghỉ, anh cũng nên để mắt mình được nghỉ ngơi”. Diêu Diệc Chân hợp thời mở miệng.

“Tiểu Dực, có rảnh thì lại đến chơi”. Diêu Diệc Đồng đứng ở cửa, lưu luyến không rời tiễn khách.

“Vâng!” Lâm Dực gật đầu đáp ứng, ánh mắt lại phiêu đến cái tay Diêu Diệc Chân đang ôm eo Diêu Diệc Đồng.

Cái nóng ban ngày đã dần lui đi, đêm khuya mùa hè gió mát phơ phất.

Bên trong xe, im lặng.

“Sao vậy, mệt à?” Sở Tâm Kiệt quay đầu nhìn Lâm Dực vẫn không nói lời nào.

Lâm Dực nhẹ nhàng lắc đầu, khuỷu tay chống lên cửa xe.

Trong đầu cậu đang nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, hai người kia có phải là….

Đèn đường nhá nhem vụt qua bên xe.

Ánh mắt Lâm Dực nhìn chằm chằm về phía trước.

“Hai người bọn họ không chỉ là anh em đúng không?” Người trong xe đều hiểu Lâm Dực đang nói đến ai.

“Trước tiên trả lời anh một vấn đề, hai người bọn họ cho em cảm giác thế nào?” Đêm nay, Sở Tâm Kiệt đưa Lâm Dực đến nhà Diêu Diệc Đồng cũng không chỉ vì ăn một bữa cơm đơn giản như vậy. Mặc kệ là ai đều hy vọng chính mình được mọi người tán thành ở bên cạnh người mình thích. Sở Tâm Kiệt thích một Lâm Dực chân thật đáng tin, cho nên căn bản hắn sẽ không buông tay. Lâm Dực đối với hắn có hảo cảm, chuyện này không cần phải nghi ngờ.

Chính là muốn từ trong thâm tâm Lâm Dực tự thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, đối với Lâm Dực mà nói thì không phải chuyện dễ dàng. Hồi tưởng lại năm đó, Sở Tâm Kiệt cũng phải tiêu phí rất nhiều tâm lực mới xác định được hắn không có cảm giác với người khác phái. Cho dù Sở Tâm Kiệt sinh hoạt ở vùng đất cởi mở như Hong Kong, nhưng hắn cũng từng khiếp đảm, từng sợ hãi.

Sở Tâm Kiệt hiểu được, chính mình đứng ở vị trí trên cao, hơn nữa cả nửa đời chuyện đã từng trải qua vô cùng phong phú, hắn không cần phải để ý đến ánh mắt người khác. Hắn có được năng lực cường đại để hưởng thụ cuộc sống, không ai có thể lay đổ những thứ này của hắn.

Nhưng Lâm Dực còn trẻ như vậy, chuyện phải lo nghĩ hẳn là cũng nhiều.

Sở Tâm Kiệt muốn Lâm Dực hiểu được, cùng người mình thích ở bên nhau là chuyện hiển nhiên. Ngay từ đầu người cần xác định rõ tình cảm là Lâm Dực, chỉ có cậu đối với tình cảm của mình không nghi ngờ, không dao động, hai người mới có thể ở bên nhau lâu dài.

Tuy rằng, Sở Tâm Kiệt tin tưởng mình có năng lực để bảo hộ Lâm Dực, cậu không cần để ý đến ánh mắt người đời, nhưng còn người nhà thì sao?

Sở Tâm Kiệt muốn, chính là mỗi ngày mỗi ngày cùng Lâm Dực bên nhau, nhìn thì đơn giản, kỳ thực lại không dễ dàng chút nào.

Sở Tâm Kiệt cũng không hiểu được, vì sao mình lại không thể để Lâm Dực lùi bước. Có lẽ là vì thời gian chờ đợi quá lâu, rốt cuộc vào buổi tối hôm ấy, ông trời đã tặng cho hắn tinh linh này, hắn không thể buông tay.

“Lâm Dực, hãy nghe anh nói”. Sở Tâm Kiệt đem xe dừng lại ven đường, đem cửa kính xe kéo lên, nhìn chăm chú người bên cạnh. “Anh muốn mỗi buổi sáng được nhìn thấy bộ dáng mơ màng của em, muốn cùng em đi làm, muốn mỗi khi về nhà, bên cạnh sẽ có em. Anh muốn mỗi buổi tối trước khi ngủ được nhận nụ hôn chúc ngủ ngon. Lâm Dực, anh muốn em ở bên cạnh anh”.

Lâm Dực cảm thấy hai mắt mình chua xót, chưa từng có ai coi trọng cậu nói ra khao khát của chính mìn như vậy. Tại một khắc này, trái tim Lâm Dực đã hoàn toàn bị rung động.

Cho dù là đồng tính thì đã sao?

Đúng vậy, chúng ta đều sợ hãi bị thương tổn, nhưng nếu không dũng cảm bước về phía trước, ta không mất gì cả, nhưng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều.

“Chúng ta đi từng bước một, được không?” Lâm Dực lấy dũng khí vươn tay về phía trước, cầm lấy tay Sở Tâm Kiệt.

Sở Tâm Kiệt là tri kỷ, không phải sao? Hắn đem Lâm Dực dung nhập vào cuộc sống của mình, cho Lâm Dực cảm giác cuộc sống cùng một người đồng giới, cho Lâm Dực có thêm dũng khí. Rồi lại cẩn thận bảo toàn tự tôn của Lâm Dực, không cho cậu thấy xấu hổ hay khó xử.

Mỗi một giai đoạn trong đời sẽ gặp được một người khác nhau. Có người chỉ lướt qua trong giây lát, có người sẽ làm bạn với ta cả đời. Cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau thưởng thức cuộc sống tươi đẹp.

“Tiểu Dực”. Sở Tâm Kiệt ôm lấy Lâm Dực.

“Hiện giờ, anh có thể hôn em không?”

Lâm Dực nhắm mắt lại, lông mi rung động mãnh liệt đã thể hiện rõ lòng cậu đang khẩn trương, cả vành tai cũng bị nhiễm hồng. Đây là nụ hôn đầu tiên của Lâm Dực.

Sở Tâm Kiệt hôn lên đường cong đôi môi duyên dáng của Lâm Dực, hai tay khẽ xoa tấm lưng gầy của Lâm Dực, nhẹ nhàng vuốt ve. Nguyên bản lâm dự còn đang cứng người cũng dần dần thả lỏng, vô lực gục trong lòng Sở Tâm Kiệt. Sở Tâm Kiệt ôn nhu cắn nhẹ, đôi môi Lâm Dực bị liếm làm cho vừa mềm vừa tê dại. Đầu lưỡi Sở Tâm Kiệt khéo léo tách mở hàm răng Lâm Dực, chiếm đoạt lấy sự ngọt ngào nơi cậu. Đầu lưỡi Lâm Dực né tránh lại bị Sở Tâm Kiệt quấn lấy, triền miên chơi đùa.

Cả thân thể Lâm Dực tựa như đang ở trong cơn lốc, muốn trốn tránh rồi lại không nhịn được mà sa vào cảm giác chưa từng được trải qua.

Cho đến khi hô hấp không thông, cả hai mới lưu luyến buông nhau ra. Lâm Dực đưa tay ấn tại vị trí trái tim như đang muốn nhảy ra, cúi đầu thở dốc từng ngụm. Sở Tâm Kiệt ôm Lâm Dực vào lòng mình, để cậu nghe được tiếng tim hắn đang đập.

Dần dần, trái tim hai người như cùng đập chung một nhịp.

Lâm Dực hiểu được, bắt đầu từ tối nay mình đã khác biệt.

Có được một thứ tình cảm khác với tình thân, khác với tình bạn, đó là tình yêu.

Từng xa vời không thể với tới, hiện tại lại ở ngay trước mặt, Lâm Dực vội vàng nắm lấy, không bao giờ buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.