Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 12



Cuộc sống của những người yêu nhau trải qua như thế nào, Sở Tâm Kiệt và Lâm Dực đều cảm thấy tò mò và mới mẻ. Sở Tâm Kiệt lấy lý do không muốn da Lâm Dực bị phơi nắng, nên quy định mỗi ngày Lâm Dực phải ngồi xe hắn đi làm.

Tuy rằng Lâm Dực từng than thở. “Da đen một chút trông mới khoẻ mạnh”.

Tan tầm, vô luận thế nào Lâm Dực cũng không đồng ý cho Sở Tâm Kiệt đến đón mình.

“Jay, từ nay về sau chúng ta ở bên nhau, em cũng muốn chúng ta cho đối phương một chút không gian riêng. Huống hồ công việc của anh so với em thì bận hơn rất nhiều, không tất yếu phải làm như vậy. Em thích tế thuỷ trường lưu”. Nói ra suy nghĩ của mình, Lâm Dực hơi đỏ mặt.

Mình đúng là đã nhặt được bảo bối, chu đáo săn sóc như vậy. Trong lòng Sở Tâm Kiệt như được rót mật ngọt, vươn tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Dực. “Tiểu Dực, anh sẽ quý trọng em”.

Cơn bão tài chính qua đi, mọi thứ dần được khôi phục, thời điểm công việc bận rộn nhất cuối cùng cũng đến.

Cả công ty bận rộn chuẩn bị cho kế hoạch mới, Lâm Dực cùng Đỗ Vũ bị chỉ định làm công tác thống kê số liệu, nhập sổ. Việc này cần sự phối hợp của các đồng sự, đại khái là phải nắm rõ được tiến trình công việc của từng người, phối hợp với tiến độ của cả kế hoạch.

Đỗ Vũ từng lén oán giận với Lâm Dực, công việc lần này căn bản sẽ không nhìn ra được công trạng của bọn họ, tất cả công lao đều thuộc về người khác. Lão Tương không để ý tới bọn họ chẳng qua là khi dễ bọn họ lai lịch kém.

Lâm Dực an ủi, mọi người là một đoàn thể, không tất yếu phải đi so đo.

Đỗ Vũ muốn nói lại thôi, nhìn Lâm Dực một cái rồi tiếp tục công việc trong tay.

Qua hai ba ngày, Lâm Dực đã cảm nhận được tư vị trong đó. Công ty nào cũng có việc phân vai vế theo thâm niên, Lâm Dực là người mới, người khác căn bản sẽ không đúng hạn nộp số liệu cho cậu, Lâm Dực mở miệng thúc giục, người ta sẽ hướng cậu tố khổ, công việc nhiều mà thời gian thì quá gấp rút. Nếu giục nhiều, người ta sẽ sưng mặt với cậu.

Gần đây sức khoẻ của mẹ Đỗ Vũ không tốt lắm, Lâm Dực vì nghĩ cho Đỗ Vũ mà luôn đến công ty sớm nửa tiếng, đem công việc hoàn thành trước.

Làm không kịp tiến độ đề ra, Lâm Dực và Đỗ Vũ chỉ có thể tăng ca.

Sở Tâm Kiệt gọi điện cho Liêu Tân, di động trực tiếp chuyển tới bàn thư ký, gọi vào số cá nhân thì không có người nghe.

Chẳng lẽ thật sự nghiêm trọng như Diêu Diệc Chân nói?

Sở Tâm Kiệt liên tục ấn chuông cửa nhà Liêu Tân, nửa ngày sau cửa mới mở ra.

Trong phòng ngập một mùi nồng nặc của rượu, nương theo ánh sáng mờ nhạt thấy được trên mặt đất ngổn ngang một đống vỏ chai rượu.

“Mẹ nó!” Sở Tâm Kiệt cảm thán một câu, đem rèm cửa kéo ra, mở tung hết cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu vào, Liêu Tân nâng tay che đi ánh sáng, mắt hơi nheo lại.

Trên mặt hắn ta râu ria lộn xộn, trong mắt giăng kín tơ máu, sắc mặt tiều tuỵ.

“Quá ghê tởm”. Sở Tâm Kiệt kéo Liêu Tân vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, sau đó ném gã ta vào giữa vòi tắm.

Chờ Liêu Tân từ phòng tắm đi ra, trên bàn cơm đã bày sẵn mấy món ăn nóng hổi gọi từ bên ngoài.

Sở Tâm Kiệt ngồi ở một bên, hút thuốc, không nói gì.

Thần sắc Liêu Tân sa sút, bất quá vẫn đem đồ ăn ăn hết.

“Cậu có thể giải thích một chút bộ dáng như người chết này của cậu”. Kỳ thật Sở Tâm Kiệt cũng đoán được vài phần, nhưng hắn vẫn muốn chờ nam nhân mất hết tinh thần kia mở miệng.

“Tần Thanh đi rồi”. Liêu Tân chớp mắt, cố gắng ngăn cản ướt át trong mắt rơi xuống.

Mẹ nó, đi rồi thì không biết đuổi theo à! Sở Tâm Kiệt nhìn bộ dạng Liêu Tân, thầm mắng.

“Tôi đã cho là tôi sẽ không để ý như vậy. Nhưng cậu nhìn tôi bây giờ đấy, tôi con mẹ nó thật hối hận”. Liêu Tân ngửa đầu phun ra một làn khói. “Bất quá, có lẽ tôi đã không còn cơ hội nữa rồi”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lần này trở về, Tần Thanh nói với tôi cậu ấy muốn đi Mỹ. Cậu ấy căn bản không thương lượng với tôi, mà là chỉ đến báo cho tôi biết một tiếng. Lúc ấy đầu óc tôi liền choáng váng. Sao cậu ấy không thèm suy nghĩ đến tôi? Cậu ấy đi Mỹ, vậy tôi làm sao bây giờ? Mẹ nó, cũng chẳng phải đi du lịch, mà là đi ba năm. Ba năm này tôi phải làm sao? Cái chỗ hỗn loạn như vậy, cậu ấy có thể sống được sao? Cái bộ dáng kia chẳng khác gì mời người ta đến ăn. Cậu nói xem tôi làm sao mà yên tâm cho được! Lúc đó tôi liền trở mặt, không đồng ý. Không nghĩ tới cậu ấy lại cố chấp, sống chết không chịu nghe lời. Tôi liền đánh cậu ấy. Tôi thực sự là tức đến hồ đồ rồi, cậu ấy bị tôi….”

Sở Tâm Kiệt biết nam nhân này một khi tức giận thì có bao nhiêu đáng sợ, có thể tưởng tượng Tần Thanh thê thảm thế nào.

“Tần Thanh hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ấy nói đã hoàn toàn đánh gục tôi. Cậu ấy nói, cậu ấy đã cho tôi bốn năm thanh xuân, hẳn là đã trả nợ xong chi phí thuốc thang cho ông nội cậu ấy. Về sau, cậu ấy không mở miệng nữa, tôi có tức giận có cầu xin thế nào, cậu ấy cũng không liếc mắt đến tôi một cái. Cậu cũng biết tính tình của tôi, nếu muốn đi, tôi đây cũng sẽ dứt khoát. Chính là tôi không ngờ tới, vị trí của Tần Thanh trong lòng tôi lại có sức nặng đến vậy. Hoá ra, tôi lại không có tiền đồ như vậy”. Liêu Tân cười khan một cái, bị khói thuốc lá làm sặc.

Sở Tâm Kiệt không còn lời nào để nói, đương sự đã bị trừng phạt rồi.

“Chẳng lẽ cậu chấp nhận buông tay như vậy?”

“Tôi đã có bốn năm để có thể làm tim cậu ấy tan chảy, nhưng tôi lại lãng phí thời gian. Cậu nói xem tôi có ngu không? Kỳ thật cậu ấy thích ăn cá trích chứ không phải cá hồi, cậu ấy thích hoa cúc dại, không phải hoa hồng. Tôi tự cho là mình đã nắm giữ được hết thảy về cậu ấy, nhưng thật ra tôi căn bản chưa từng dụng tâm đi lắng nghe nội tâm cậu ấy. Lúc trước, tôi lợi dụng lòng hiếu thảo của cậu ấy để khiến cậu ấy phải theo tôi. Đối với người kiêu ngạo như cậu ấy, đó chính là vũ nhục lớn nhất, thế nhưng tôi còn mang cậu ấy đi khoe khoang khắp nơi, tôi thật đúng là thằng ngu”. Liêu Tân mất đi mới hiểu được, có phải đã quá muộn rồi không?

Vì sao lúc còn ở bên nhau không biết quý trọng, chẳng lẽ cho rằng hết thảy sẽ không bao giờ thay đổi?

Nếu, yêu là chiếm giữ, người này không xứng có được.

Vài ngày rồi Sở Tâm Kiệt vẫn chưa được gặp Lâm Dực.

Nhắn tin cho Lâm Dực, cậu cũng không trả lời nhanh như trước kia. Sở Tâm Kiệt đoán Lâm Dực đang bận, cho nên cũng không gọi điện làm phiền cậu. Nhịn vài lần, hôm nay hắn rốt cuộc cũng gọi cho Lâm Dực.

“Tiểu Dực, cùng đi ăn tối đi!” Sở Tâm Kiệt đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Dực nhìn đống tư liệu chồng chất trên bàn làm việc, bất đắc dĩ cự tuyệt. “Thật xin lỗi, em phải tăng ca”.

“Vậy anh chờ em”.

“Không cần, anh ăn trước đi! Em cũng không biết khi nào mới xong”. Lâm Dực đè thấp thanh âm, Đỗ Vũ không ngừng ném ánh mắt hiếu kỳ lại đây.

“Chỉ có mình em tăng ca?”

“Còn có một đồng sự nữa”.

“Vậy em làm tiếp đi, anh cúp máy”. Sở Tâm Kiệt ngắt cuộc gọi.

Lâm Dực đem suy nghĩ tập trung trở về công việc, nhưng gương mặt toe toét của Đỗ Vũ lại xuất hiện trước mắt.

“Gì chứ?”

“Không có gì. Chị cảm thấy cậu càng ngày càng đẹp trai thôi”. Đỗ Vũ giả vờ quan sát trên dưới cả người Lâm Dực một lượt.

“Làm việc đi”. Lâm Dực cố gắng khắc chế sức nóng trên mặt.

Đỗ Vũ cũng không gặng hỏi Lâm Dực, biểu tình của tiểu tử này đã nói rõ hết rồi.

Trong văn phòng thật yên lặng, chỉ có tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím.

Cốc cốc.

“Xin hỏi, có Lâm Dực tiên sinh ở đây không?” Một nhân viên giao hàng cầm theo hộp thức ăn.

“Là tôi”. Lâm Dực đứng lên.

“Mời ký nhận”.

“Bao nhiêu tiền?” Lâm Dực xoay người đi lấy ví.

“Người đặt hàng đã thanh toán rồi. Mời dùng bữa”.

Mùi thức ăn toả ra khắp phòng.

Bụng Lâm Dực và Đỗ Vũ cũng hợp thời kêu lên.

Lâm Dực cẩn thận kê mấy tờ báo lên mặt bàn, dù sao cũng là chỗ làm việc.

“Lâm Dực, thật hạnh phúc nha!” Đỗ Vũ có đồ ăn liền nịnh nọt Lâm Dực.

“Đang ăn không được nói chuyện”. Lâm Dực đem một ngụm thức ăn nuốt xuống, trắng mắt liếc Đỗ Vũ.

Ba món mặn một món canh được hai người chia nhau ăn sạch sẽ.

Lâm Dực thu dọn rác rưởi đem vứt, rửa tay rồi trở về văn phòng.

“Em thấy hôm nay dừng lại ở đây đi!” Lâm Dực sửa sang lại văn kiện, thời gian cũng không còn sớm.

Đỗ Vũ dựa vào ghế, hình tượng thục nữ ban ngày đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

“Lâm Dực, cậu không phải là được bao dưỡng đấy chứ?” Đỗ Vũ ăn nói lung tung, mấy cái ý tưởng trong đầu cô đúng là không thể theo kịp được.

Lâm Dực hiểu tính tình của Đỗ Vũ, không thèm so đo. “Có đi hay không?”

“Dù thế nào cũng phải gọi điện cảm ơn người ta đi nha!”

Lâm Dực nhìn lại văn phòng, tắt đèn, khoá cửa.

Lâm Dực đợi Đỗ Vũ lên xe buýt, chính mình xoay người về hướng trạm tàu điện ngầm.

Lâm Dực khắc chế nội tâm kích động, nếu nói một bữa ăn gọi bên ngoài đã có thể lấy lòng một người thì có phải quá mức khó tin không? Chính là, Lâm Dực đã thật sự bị cảm động, cảm động vì sự quan tâm trong yên lặng của người kia.

Lâm Dực chỉ là một nam hài bình thường, cũng khao khát có được tình yêu cho riêng mình. Nhưng Lâm Dực cũng rất tỉnh táo. Cái cậu chờ mong không phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, Lâm Dực muốn chính là một cuộc sống bình thường thản nhiên, chỉ có đơn giản mới có thể bên nhau lâu dài.

Lâm Dực lấy điện thoại, ấn gọi dãy số mà cậu đã thuộc nằm lòng.

Điện thoại vang một lúc đã có người nghe máy.

“Xong rồi?” tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

“Vâng”.

“Chờ anh ở chỗ rẽ cũ”.

Suy nghĩ của Lâm Dực lập tức đình trệ, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, trên mặt đã đỏ bừng.

Sẽ không phải….

Chiếc xe quen thuộc lọt vào tầm mắt Lâm Dực, Lâm Dực vui vẻ nhảy vào trong xe.

“Mệt không?” Nhìn thấy ý cười trên mặt Lâm Dực, Sở Tâm Kiệt cũng mỉm cười.

“Không mệt”. Lâm Dực chớp chớp mắt, đôi mắt như đang loé sáng.

Sở Tâm Kiệt nhịn không được, hôn khẽ lên mặt Lâm Dực một cái.

Cả người Lâm Dực bất động một chút, với những hành động thân mật thế này, cậu vẫn thấy ngượng ngùng.

Lâm Dực thích những đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, nhưng không hiểu sao thân thể vẫn không thể khống chế mà run rẩy. Lâm Dực hy vọng mình có thể cư xử tự nhiên, không cần vô thố như tiểu hài tử.

Chờ Lâm Dực khôi phục thần sắc, xe đã đi được một đoạn.

“Cảm ơn”. Lâm Dực muốn cảm ơn không chỉ là một bữa tối, không chỉ là cùng nhau về nhà, mà là cảm ơn Sở Tâm Kiệt đã quan tâm đến cậu, cái loại quan tâm bất động thanh sắc này, một câu cảm ơn sao có thể bày tỏ hết được.

“Ngốc”. Sở Tâm Kiệt sờ sờ mái tóc Lâm Dực, sủng nịch mỉm cười.

Lâm Dực cầm lấy tay Sở Tâm Kiệt, mười ngón đan xen.

Ngón tay Lâm Dực vừa nhỏ vừa dài nhưng không nữ tính. Trước đây cậu từng học qua đàn piano, nhưng tiểu hài tử nào có nhiều kiên nhẫn, Đào Du Du cũng không ép buộc, đến cuối cùng vô tật mà chết.

Mà Sở Tâm Kiệt thì cường tráng mạnh mẽ, mới chỉ là ngón tay thôi đã tỏ rõ sức mạnh của người này.

Sở Tâm Kiệt dừng xe dưới lầu nhà Lâm Dực.

“Em lên đây”. Lâm Dực tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa.

Sở Tâm Kiệt nhìn thẳng vào Lâm Dực, khí định thần nhàn.

Lâm Dực bị nhìn đến cả người rút gân, thân thể chậm rãi nhích lại gần, gần chút nữa.

Lâm Dực nắm chặt bàn tay đã ra mồ hôi, nhiệt khí từ hơi thở của Sở Tâm Kiệt lướt qua bên tai, đôi môi Lâm Dực nhanh chóng hôn lên gương mặt Sở Tâm Kiệt một cái.

Nhưng động tác của Sở Tâm Kiệt đã đi trước, hắn nhanh chóng chế trụ gáy Lâm Dực. Sở Tâm Kiệt bá đạo hôn cắn đôi môi Lâm Dực. Lâm Dực hơi giãy giụa, trong mũi hừ nhẹ, sự phản kháng mong manh này lại càng làm cho nam nhân mất khống chế.

Không ngừng dây dưa, bàn tay Sở Tâm Kiệt vói vào trong áo sơ mi của Lâm Dực. Nhiệt độ từ bàn tay dán lên da thịt Lâm Dực, hô hấp của Sở Tâm Kiệt cũng theo đó mà nặng nề dần. thân thể Lâm Dực run rẩy, mỗi một nơi bàn tay Sở Tâm Kiệt đi qua, làn da chỗ đó dường như bị thiêu nóng đến tổn thương.

Sở Tâm Kiệt bắt lấy một tia thần trí cuối cùng, hai tay đè lại bả vai Lâm Dực, thoáng tách ra. “Đi lên đi!”

Lâm Dực tựa hồ còn chưa tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt. Đối diện với ánh mắt của Sở Tâm Kiệt, máu trong người như xông hết lên đỉnh đầu. Lâm Dực luống cuống mở cửa xe, chân giẫm trên mặt đất mà như đang đi trên mây, cả người còn mềm nhũn.

Lâm Dực cúi đầu, giống như con đà điểu đang trốn tránh, không dám quay đầu lại nhìn.

Doạ đến người ta rồi! Sở Tâm Kiệt giơ tay trước mắt mình, trên tay còn lưu lại cảm giác và hương vị của Lâm Dực.

Sở Tâm Kiệt xuyên qua cửa kính xe, nhìn đến đèn nhà Lâm Dực đã sáng lên.

Lâm Dực bật đèn, cả người mềm nhũn tựa vào vách tường rồi dần trượt xuống, vùi đầu giữa hai chân, trái tim còn đang bang bang bang đập loạn, máu trong người không ngừng sôi trào.

Lâm Dực đã từng hoài nghi mình có tính lạnh nhạt. Lúc còn học đại học, mấy anh em trong ký túc có khi sẽ xem AV. Mấy cái đầu chụm quanh màn hình máy tính tập trung tinh thần, chỉ có Lâm Dực nguyện ý ngồi đọc tạp chí.

Không phải Lâm Dực muốn tỏ ra khác người thường, cậu là thật sự không có hứng thú.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh, trong phòng cũng dần tràn ngập tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ cứng nhắc.

Người khác bàn tán say sưa, Lâm Dực thì không có ý kiến cũng chẳng có cảm xúc.

Lâm Dực không phải đồ ngốc, tình dục và tình yêu hoàn toàn có thể tách ra. Nhưng Lâm Dực không làm được, cậu hy vọng cả thể xác lẫn linh hồn có thể kết hợp. Nếu suy nghĩ này bị người khác biết được, có lẽ người ta sẽ trực tiếp cười nhạo Lâm Dực là quá ngây thơ.

Đã là thời đại gì rồi? 419 còn chẳng bị chê bai, thế mà có người vẫn còn mang trong đầu suy nghĩ lập dị bảo thủ như vậy.

Buổi tối hôm nay, Lâm Dực đã cảm nhận được một cỗ xúc động trước nay chưa từng có, tuy rằng xa lạ, nhưng cậu không hề bài xích, càng nhiều chính là khát vọng và mong chờ.

Lâm Dực không phải là trẻ con, vừa rồi cậu đã thấy trên trán Sở Tâm Kiệt nổi gân xanh, đủ nói rõ nam nhân này đã phải cực lực nhẫn nhịn. Nếu, vừa rồi Sở Tâm Kiệt tiếp tục, Lâm Dực cảm thấy chính mình cũng sẽ không phản kháng.

Yêu một người luôn mong chiếm giữ và được chiếm giữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.