Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 16



Trong màn đêm yên tĩnh, một chiếc xe vun vút lao đi.

Theo mùi gió biển càng ngày càng đậm, tiếng sóng biển cũng càng ngày càng rõ, Lâm Dực vừa vui lại vừa không tin được. “Biển!”

Xuống xe, Sở Tâm Kiệt nắm tay Lâm Dực đi dọc theo bờ cát, ánh trăng dịu dàng soi sáng trên mặt biển, từng cơn sóng rì rào vỗ vào bờ.

“Anh thích biển, trước kia khi tâm tình phiền toái sẽ một mình đến ngắm biển. Có lúc tới, biển rộng im lặng không một gợn sóng; có những lúc lại đang cuồn cuộn sóng như rít gào phẫn nộ. Ở trước mặt nó liền cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, đặc biệt đặc biệt cô tịch. Hoá ra, một mình đối diện với biển, trong lòng lại càng thêm trống trải”.

Nửa bên mặt Sở Tâm Kiệt giấu ở trong bóng đêm, thần sắc khó có thể nhìn ra.

Cũng không biết vì sao, trái tim Lâm Dực đột nhiên co rút. Nam nhân này không cường đại như cậu vẫn nghĩ, hắn cũng cần quan tâm, cần săn sóc.

“Em cũng thích biển, đáng tiếc số lần được tới đây không nhiều lắm. Ở trong mắt em, biển chính là rộng lớn, là thâm trầm, là bao dung, giống như anh vậy”. Lâm Dực nắm chặt tay nam nhân.

Từng trận gió biển thổi tới, thuỷ triều đến mắt cá chân hai người chẳng mấy chốc đã lặng lẽ rút xuống, thỉnh thoảng có con ốc nho nhỏ lề mề bò đi trên mặt cát.

Không có người khác, không có chuyện khác, tất cả đều chỉ thuần tuý như vậy.

“Trước đây, em vẫn luôn có một ước mơ. Em ở trên bờ cát chơi đùa, khi quay đầu lại sẽ thấy ba mẹ đứng ở đó. Em sẽ chạy ở phía trước, ba ba đuổi theo phía sau, còn mẹ sẽ đứng ở phía xa, kêu hai cha con cẩn thận”. Lâm Dực lắc đầu bật cười, ước mơ đã không thể thực hiện được nữa rồi.

Sở Tâm Kiệt đại khái cũng biết được cha mẹ Lâm Dực đã tách ra nhiều năm rồi, là người mẹ hiền dịu khoan dung vẫn luôn nuôi nấng chăm sóc cậu.

“Tiểu Dực, có thấy tảng đá ở phía trước kia không?” Phía trước mơ hồ có bóng dáng của tảng đá lớn. “Thử xem ai tới đó trước? Người tới trước có thể đưa ra một yêu cầu, thế nào?” Sở Tâm Kiệt nắm tay Lâm Dực đùa cợt.

“Được!” Vừa dứt lời, Lâm Dực đã giật tay ra, chạy biến mất.

“Tiểu bại hoại này….” Sở Tâm Kiệt dừng một chút, nhìn Lâm Dực đã chạy đi một đoạn. “Xem anh thu thập em thế nào!” Sở Tâm Kiệt sủng nịch uy hiếp nói.

Có lẽ, giấc mộng kia hắn vẫn có thể hoàn thành cho Lâm Dực.

Lâm Dực quay đầu nhìn nam nhân bị gió thổi rối loạn tóc tai, nam nhân ở ngay phía sau cậu, không ngừng mỉm cười, miệng hô lung tung. “Bị anh túm được là em xong rồi….”

Hốc mắt Lâm Dực có chút ẩm ướt, thì ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lâm Dực tránh trái tránh phải, dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã xuống bờ cát.

“Xem em còn chạy đi đâu?” Sở Tâm Kiệt nhào tới.

“Hi hi…. Đừng mà….”

“Xem đòn sát thủ của anh đây!” Sở Tâm Kiệt đè lên người Lâm Dực, bắt đầu cù cấu trên người cậu.

“Tha cho em đi!” Lâm Dực bị chọc, buồn đến cười không thở nổi.

Một lát sau, hô hấp hỗn loạn mới dần bình phục.

“Jay, em muốn đem chuyện của chúng ta nói với mẹ”. Lâm Dực nâng mắt nhìn Sở Tâm Kiệt. “Em muốn được mẹ chúc phúc”.

“Ngốc!”

Gió biển hiu hiu, sóng cũng dần biến mất, trong hai ánh mắt, trừ bỏ đối phương thì không còn gì khác. Giống như đối đãi với trân bảo, Sở Tâm Kiệt thật cẩn thận hôn lên cánh môi Lâm Dực.

Lâm Dực chưa đồng ý chuyển lại đây, Sở Tâm Kiệt cũng không miễn cưỡng. Sở Tâm Kiệt cho Lâm Dực càng nhiều thời gian, càng nhiều không gian để tiếp nhận, để cậu hiểu ra rằng tình yêu giữa họ là tốt đẹp đến thế nào.

Sở Tâm Kiệt cũng không ngăn cản quyết định của Lâm Dực. Có một số việc chung quy vẫn sẽ phải đối diện, Sở Tâm Kiệt tin tưởng hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt cho người yêu.

Đối với việc Tần Thanh đột nhiên xuất hiện, trong lòng Sở Tâm Kiệt có chút kinh ngạc, trên mặt lại bất động thanh sắc.

“Khi nào thì khởi hành?” Trong văn phòng một mảnh im lặng, Sở Tâm Kiệt phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

“Chuyến bay tối thứ bảy”. Tần Thanh nhấp qua một ngụm café, trí nhớ người này thật là tốt, vẫn còn nhớ rõ mình thích uống café đen.

“Ầy”. Sở Tâm Kiệt giở lịch xem lịch trình. “Ngại quá, hôm ấy không đi tiễn cậu được”.

“Không sao, cũng không phải không trở lại”. Tần Thanh buông tách café, ngẩng đầu đáp.

Sở Tâm Kiệt hồ nghi nhìn Tần Thanh, giống như tai hắn vừa mới nghe nhầm. “Không phải ba năm….”

Tần Thanh nhíu mày, rất nhanh sau đó đã giãn ra, khoé miệng gợi lên mạt cười chua xót lại bất đắc dĩ. “Tôi chỉ biết, anh ấy vẫn luôn tự cho là mình đúng….”

Quả nhiên, hết thảy đều như Sở Tâm Kiệt nghĩ. Cái tên như dã thú kích động kia đã tự mình đánh mất cơ hội cuối cùng giữ người yêu ở lại.

…………

“Anh ấy có khoẻ không?” Tần Thanh vuốt ve chuỗi tràng hạt trên cổ tay.

“Nói thế nào nhỉ?” Sở Tâm Kiệt suy nghĩ tìm từ, không phải hắn thừa nước đục thả câu, mà là hắn thật sự nhìn không ra mục đích Tần Thanh tới đây ngày hôm nay. “Nói ra thì, tôi là người chứng kiến từ đầu đến giờ chuyện giữa hai người. Tuy rằng tên kia đích xác không phải tốt đẹp gì, nhưng sóng gió hai người trải qua mấy năm nay, tôi không nghĩ cứ như vậy mà xong được”.

Đáy mắt Tần Thanh hiện lên một mạt ướt át, trên mặt xẹt qua nét ưu thương.

Sở Tâm Kiệt tin tưởng mắt mình không nhìn lầm. “Làm bạn với Liêu Tân nhiều năm như vậy, cậu là người duy nhất khiến cậu ta dụng tâm lấy lòng. Đương nhiên, cậu ta cũng là một tên ngốc. Cậu ta dùng ác thanh ác khí để che giấu sự quan tâm tới cậu, chi tiền hào phóng cũng là để thể hiện cậu ta coi trọng cậu. Đáng tiếc, cậu ta chính là người nóng nảy, cuồng vọng như vậy. Đối với chuyện tình cảm cậu ta vẫn luôn trốn tránh, cho nên lần này cậu rời đi đã để lại cho cậu ta một vết thương phi thường nghiêm trọng”.

Tần Thanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài. “Không phải cứ yêu nhau thì nhất định sẽ ở bên nhau. Sinh hoạt cùng nhau, chính là nương tựa vào nhau, vì đối phương mà thoả hiệp, thay đổi. Nếu chỉ có một bên cố gắng, chung quy cũng sẽ chẳng kéo dài được. Kỳ thật, tôi vẫn luôn để tâm đến việc chúng tôi biết nhau. Vị trí của anh ấy rất cao rất cao, mà tôi thì tầm thường như vậy. Hơn nữa, anh ấy có rất nhiều chuyện gạt tôi, ở trong mắt anh ấy, tôi cũng không biết tôi là cái gì? Là con rối, hay là vật trang trí? Jay, anh biết không, vì sao tôi lại không thể vứt bỏ cơ hội này? Tôi cũng là nam nhân, không phải con chó để anh ấy nuôi. Tôi cũng khát vọng được đứng ngang hàng, khát vọng được tự do. Cái gì anh ấy cũng cho tôi, duy chỉ có hai điều này là vì sao lại không thể?”

Sở Tâm Kiệt trầm mặc.

Dù có để ý một người đến thế nào, cũng không thể vứt bỏ tự tôn của mình. Mà sự tự tôn này cũng là tấm chắn bảo hộ cuối cùng cho chính mình, một khi bị xé rách, rời đi là lối thoát duy nhất.

“Đây là thư tôi viết cho anh ấy, phiền anh chuyển giúp”. Tần Thanh lấy ra một phong thư, đưa cho Sở Tâm Kiệt.

Yết hầu Sở Tâm Kiệt khô khốc, chậm chạp chưa nhận lấy. “Vì sao lại muốn tôi chuyển?”

“Tôi không thể đối mặt với anh ấy. Nhìn thấy anh ấy sẽ nhớ đến những chuyện không thoải mái, mà không nhìn thấy, trong lòng tôi sẽ giữ được những ký ức tốt đẹp giữa chúng tôi. Tôi muốn kéo dài những tốt đẹp này”.

“Cậu không hề cho cậu ta một cơ hội….”

“Thời gian có lẽ chính là cơ hội tốt nhất”. Tần Thanh giống như dùng hết khí lực nói ra, sau đó suy sụp ngồi im trên sofa.

Nam hài này vẫn anh tuấn sáng lạn như trước, thế nhưng nội tâm đã vỡ nát rồi. Cậu kiên trì lâu như vậy chính là vì một phần cảm kích, sau đó là cảm động, cuối cùng là yêu say đắm. Đáng tiếc, người nọ không biết quý trọng, cuồng bạo đánh tan đi mối liên hệ cuối cùng.

“Lâm Dực, Lâm Dực….” Có người gọi.

Lâm Dực cũng không biết vì sao mình lại thất thần.

“Điện thoại….” Đỗ Vũ chỉ chỉ.

“Á!” Lâm Dực kích động nghe máy.

“Xin lỗi, tối nay anh có xã giao, không thể cùng đi ăn rồi”. Thanh âm ôn nhu mang theo áy náy của nam nhân tràn ngập bên tai Lâm Dực.

“Có việc sao?” Lâm Dực buồn bã buồn bã. “Vừa lúc em cũng mới có hẹn với bạn”. Lâm Dực không quen nói dối, bên tai có chút nóng lên.

“Vậy đi vui vẻ nhé!”

…………

“Lâm Dực, lần trước chuyện của mẹ chị, chị vẫn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng được. Vừa lúc cậu rảnh thì chị mời cậu ăn cơm!” Đỗ Vũ tỏ vẻ rốt cuộc cũng quơ được cơ hội cảm tạ. “Cái kia, bạn cậu có rảnh không?”

“Không cần đâu, với em mà còn khách khí cái gì”. Lâm Dực khoát tay.

“Mẹ chị nói nhất định phải cảm ơn hai người. Nếu không có hai người, hậu quả khó nói được. Đúng rồi, bạn cậu có rảnh không?” Đỗ Vũ có chút sốt ruột.

“Hôm nay anh ấy không rảnh”.

“Vậy sao, thế coi như chị được lợi, mời một mình cậu thôi”.

“Chị nha!

“Đi thôi đi thôi!” Đỗ Vũ nhỏ giọng vui mừng.

Ăn xong no nê, Đỗ Vũ đề nghị tản bộ tiêu thực.

Lâm Dực vui vẻ gật đầu.

Dọc theo hàng cây ngô đồng trên đường tiểu mã, hai người chậm rãi bước đi.

Có một đứa nhỏ chạy chen qua hai người, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với bọn họ.

“Lâm Dực, có phải trước đây cậu cũng nghịch ngợm như thế không?” Đỗ Vũ hướng về đứa nhỏ giơ giơ nắm đấm.

“Em á….” Lâm Dực là đứa nhỏ ngoan ngoãn.

“Bất quá, chúng ta trước đây không thể so với đám trẻ con bây giờ được. Trẻ con thời buổi này không khờ dại, không đáng yêu, đứa nào cũng lõi đời như người lớn ấy. Sau này chị kết hôn, còn lâu mới thèm sinh con”. Đỗ Vũ bĩu môi.

Lâm Dực nhìn Đỗ Vũ. “Nói vậy là có đối tượng kết hôn rồi? Sao chưa nghe chị nhắc qua?”

“Là học trưởng hồi đại học, giờ đang du học ở Australia. Ài, lời thề non hẹn biển lúc trước không biết có thực hiện được không?” Đỗ Vũ thở dài. Đi làm rồi mới phát hiện, mộng tưởng và hiện thực thật sự chênh lệch nhau quá lớn.

“Vậy sao chị không đi?”

“Gia đình thường dân như chị đây sao chịu được gánh nặng tiền bạc? Hơn nữa chị nghĩ, hai người nếu đã xác định lâu dài thì cần gì sớm tối cứ phải ở bên nhau? Bất quá, hình như chị sai lầm rồi”. Đỗ Vũ cúi đầu, đá viên sỏi dưới chân.

Vì sao lúc cần người ta nhất, người ta lại không ở bên cạnh mình?

Thời gian sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ, con người là loài khó có thể bảm đảm chính mình nhất.

“Không nói đến chị nữa, chuyện yêu đương của cậu thế nào rồi?” Đỗ Vũ điều chỉnh tâm tình phiền muộn của mình, hỏi Lâm Dực.

“Sao lại xả lên người em chứ”.

“Đừng giả bộ, chị là người từng trải, nhìn bộ dạng xuân tâm đắc ý của cậu, đối phương nhất định là nữ hài tử rất biết săn sóc”.

Nữ hài tử?

Lâm Dực xúc động. “Không phải nữ hài tử….”

“Oa, tỷ đệ luyến à! Là thục nữ sao!”

Lâm Dực không biết phải giải thích thế nào, quên đi quên đi.

Đỗ Vũ nhìn Lâm Dực một cái, muốn nói rồi lại thôi.

“Cố gắng nắm chắc, đừng bỏ lỡ. Cảm giác thích một người là chuyện rất tốt đẹp”.

Chuông đi động vang.

“…………”

“Đang đi dạo trên đường”.

“…………”

“Ở đường Đan Dương, có em với Đỗ Vũ. Được, em chờ anh qua đây”.

Lâm Dực cúp máy. “Cái kia, Sở Tâm Kiệt…. chị cũng biết ấy!” Đỗ Vũ gật đầu. “Vừa lúc đang đi ăn ở gần đây, chúng ta đi nhờ xe về”.

“Người bạn này của cậu thật tốt”. Tốt chỗ nào? Trong lòng Đỗ Vũ hiện lên một tia quái lạ.

Đỗ Vũ nhìn lên sao trời, vì sao vẻ mặt Lâm Dực lúc nãy như đang chìm trong biển tình vậy nhỉ?

Xe rất nhanh đã tới nơi.

“Sở tiên sinh, cảm ơn anh”. Đỗ Vũ nhìn nam nhân ngồi trước thong dong điều chỉnh tay lái.

“Bạn của Tiểu Dực cũng là bạn của tôi”.

“Đỗ Vũ, dù sao chị cũng mời em ăn cơm rồi. Là anh ấy bận, phải trách anh ấy”. Lâm Dực nghiêng đầu qua, lộ ra tươi cười đắc ý.

“Đúng, vậy em có đem cả phần của anh ăn luôn không?” Sở Tâm Kiệt trêu ghẹo.

“Đương nhiên, bằng không buổi tối cô nam quả nữ đi bộ trên đường làm gì”. Lâm Dực hướng về phía Sở Tâm Kiệt, nháy mắt.

“Không có biện pháp với em”.

Đèn đường mơ hồ chiếu vào trong xe, trên mặt nam nhân là yêu thương không thể che giấu.

Đỗ Vũ vẫy tay nhìn theo chiếc xe dần biến mất, cái loại khí tràng chỉ thuộc về hai người kia….

“Anh nói xem, Đỗ Vũ có thể biết chúng ta….”

“Em sợ sao?”

“Không sợ, vì cái gì phải sợ? Chúng ta chỉ là thích nhau thôi mà”.

“Vậy thì được rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.