Mùa Hè Định Mệnh

Chương 30



Rachel đạp mạnh chân phanh, và vừa kịp lúc. Ở đó, dưới ánh đèn sáng của ô tô, lao về phía cô như con dơi lao ra khỏi động là chiếc xe máy của Johnny. Chắc hẳn hắn cũng nhìn thấy cô cùng lúc đó, vì chiếc xe ngập ngừng, sau đó ngoặt sang bên trái và gần như bay ra khỏi đường.

Khi Rachel ra khỏi xe, chiếc xe máy nằm ngả ra trên cỏ, bánh xe vẫn đang quay. Johnny đang cố vực mình ngồi dậy bên cạnh, điên tiết nguyền rủa.

“Lạy Chúa, anh có sao không?” Rachel chạy lại chỗ hắn, cúi xuống, đặt một tay lên vai hắn và nhìn chằm chằm khuôn mặt giấu sau mũ bảo hiểm màu bạc.

“Không, cảm ơn,” hắn làu bàu, rồi loạng choạng đứng lên. Hắn đứng đó lắc lư một lúc, những ngón tay lóng ngóng trên quai cài sau tai, rồi hắn cũng gỡ được mũ bảo hiểm ra.

“Anh say rồi,” Rachel nói và bước lùi lại khi mùi bia phả vào mặt cô. “Khi bạn anh gọi em, em không thể tin nổi anh lại làm một việc ngu ngốc là lái xe sau khi uống chín lon bia.

Nhưng rõ là anh ngốc nghếch hơn em nghĩ.”

“Anh mới uống khoảng sáu hay là bảy lon gì đó thôi,” Johnny nói và cau mày. “Anh không say. Anh chỉ hơi váng vất thôi.”

“Ôi thế à?” Rachel tức giận hỏi. “Vậy tại sao anh lại làm đổ xe?”

“Vì suýt nữa em đã đâm anh bắn sang lề đường chứ sao!”

“Em bật đèn pha cơ mà, và em đang lái xe trong tốc độ cho phép ! Nếu anh nhìn thấy em quá muộn thì là vì anh say!”

“Anh không say!”

“Có đấy!”

Họ đứng gần như mũi chạm mũi một lúc. Rachel, đầu ngửa ra sau và tay chống hông, ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt đáp lại của hắn cũng đối địch không kém. Sau đó mắt hắn liếc sang nhìn chiếc xe máy bị đổ của mình.

“Nhìn xem em đã làm gì.” Giọng hơi ai oán, hắn quay đi cúi xuống xem xét cái xe.

“Anh làm, không phải em! May là anh vẫn còn sống đấy. “

“Chắc là anh không sống nổi đâu nếu chủ động làm ngã xe. Nhìn thấy cây sồi to đằng kia không ? Anh đang lao thẳng vào nó đấy. “

Rachel nhìn và rùng mình, Johnny túm lấy ghi đông xe rồi kéo nó lên, đạp chân chống giữa rồi lo lắng kiểm tra chiếc xe. Mùi xăng tràn ra còn nồng hơn cả mùi bia.

“Nổ một lốp rồi.” Johnny đứng thẳng lên, tức giận nói.

“Tệ quá.”

Johnny lưỡng lự rồi hung hăng nhìn cô. “Em phải đưa anh về nhà.”

“Em đến đón anh mà.”

“Mai anh sẽ quay lại lấy xe.”

“Tốt thôi.”

Rachel đã quay về phía chiếc ô tô đỗ giữa đường, đèn vẫn sáng, máy vẫn nổ, cửa bên chỗ người lái mở rộng. Cô thậm chí không nhìn về sau để xem liệu Johnny có theo mình vào xe không.

Mấy giây sau, hắn chui vào cạnh cô, ném hai cái mũ bảo hiểm vào ghế sau.

Rachel lùi xe rồi lái về thị trấn mà không nói một lời. Ý nghĩ Johnny vừa mới trong vòng tay của Glenda gặm nhấm cô. Ghen tuông - đó là cảm giác của cô, ghen tuông. Nhưng cô trông đợi gì khác ở Johnny Harris cơ chứ ? Ngủ lang ngủ chạ là thói quen đã ăn vào máu hắn rồi.

Rachel tự ngăn mình lại. Cô cũng mắc tội rập khuôn như cả thị trấn. Hắn sẽ không quay sang Glenda - hoặc chí ít là cô không nghĩ vậy, không đến mức nhanh như thế - nếu Rachel không tự xua hắn đi. Suy nghĩ đó giày vò cô.

Johnny với tay ra bật đài lên. Nhóm Rolling Stones trong một bài hát thịnh hành đang kêu than về sự bất mãn. Johnny cau mày và chuyển tần số, bắt được sóng của đài quốc gia đang phát nhạc của nhóm Judds.

“Đi picnic vui chứ?” Đáp lại câu hỏi đột ngột đó của hắn là một cái liếc xéo đầy thù địch.

“Vui.”

Yên lặng.

“Anh xin lỗi nếu đã làm gián đoạn buổi tối của em.”

“Anh nên như thế. Vì đúng là như vậy.”

“Mong là bạn trai em không khó chịu.”

“Không đâu.”

“Em vẫn ngủ với hắn à?”

Lúc đó Rachel nhìn hắn chằm chằm tức tối.

“Từ đầu em đã không hề nói là em đang ngủ với anh ta rồi. Anh biết tại sao không? Vì đó không phải là việc của anh.”

“Không phải ư?”

“Không!”

Yên lặng.

“Em có bị chỉ trích ở trường vì cái vụ anh đến không?”

“Anh quan tâm à?”

“Phải.”

Rachel liếc nhanh về phía hắn vì ngạc nhiên. Cô đã mong nhận được lời đối đáp ngạo mạn chứ không phải lời khẳng định nhẹ nhàng đó.

“Một chút.”

“Xin lỗi.”

Cơn tức giận của cô đã nguôi đi phần nào. “Đó không phải lỗi của anh.”

Họ đã đến vùng ngoại ô thị trấn, và Rachel rẽ phải vào đường Main. Cửa hàng bán đồ dân dụng cách đây ba dãy nhà bên trái.

“Anh có chìa khóa không đấy?” Cô hỏi trong lúc lái xe vào bãi đỗ và dừng lại.

“Có.” Johnny giơ chiếc chìa khóa đang đung đưa lủng lẳng trên một ngón tay lên để minh họa.

“Vậy thì chúc ngủ ngon.”

Hắn đang nhìn cô, nhưng trong bóng tối cô không đọc được vẻ mặt của hắn. Cô thậm chí còn không đặt xe ở chế độ đỗ, máy vẫn chạy, và rõ ràng là cô đang chờ hắn ra khỏi xe rồi lái xe đi.

“Rachel,” hắn khẽ nói, “lên không?”

“Không.”

“Vẫn cần không gian à?”

Môi Rachel mím lại, mắt cô lóe lên, và cô quay sang hắn.

“Phải, em cần. Bất cứ người phụ nữ biết suy nghĩ nào cũng cần. Nhìn anh xem! Anh say xỉn, và đây không phải là lần đầu tiên. Anh lao đi trên cái xe máy đó như một đứa trẻ to xác đang chuẩn bị tự tử vây. Anh ngủ lang ngủ chạ, tóc anh quá dài, cung cách của anh thì tệ hại, và anh có hình xăm trên vai to như cả Hồng Kông vậy! Anh nói anh có bằng đại học. Anh có sử dụng nó không? Không! Anh có dự định sẽ sử dụng nó không? Theo như em biết thì không. Anh vừa mới qua đêm với bạn gái anh, người ít nhất cũng quan tâm đến anh, không để anh lái xe về nhà lúc say xỉn. Thế mà anh dám rủ em lên nhà với anh ư? Anh có gì để mà mời chào em cơ chứ? Anh có thể nói cho em nghe được không?”

Theo sau đó là một sự im lặng kéo dài đầy căng thẳng. Rachel thấy Johnny từ từ cứng người lại.

“Tình dục tuyệt vời thì sao?” Hắn lè nhè.

Câu hỏi lơ lửng trong không trung. Rachel cảm thấy nỗi tức giận trong cô trào lên thành cơn giận dữ khủng khiếp mà cô chưa bao giờ nghĩ là mình có.

“Cút ra!” Cô nói rất khẽ, giận đến mức giọng trở nên run rẩy. Sau đó, khi cơn giận bùng lên như sóng thủy triều, giọng cô vút lên thành tiếng quát: “Cút ra! Ra khỏi xe tôi ngay! Ra khỏi cuộc đời tôi ngay! Ra ngay, ra ngay, ra ngay!”

Cô chuyển xe sang chế độ đỗ rồi xô vào vai hắn, cố hết sức để đẩy hắn ra cửa, mà chẳng làm hắn suy chuyển chút nào. Cô điên tiết đến mức nức nở, điên tiết đến mức muốn đấm đá, hét toáng lên như Katie trong cơn tức giận.

Cô không biết mình sẽ phải làm gì nếu hắn không mở cửa và ra ngoài vào lúc đó.

“Bất cứ điều gì làm em vui, em yêu,” Johnny nói, môi xấc xược cong lên. Hắn đóng sầm cửa lại và đi lảo đảo qua bãi đỗ xe. Hắn leo lên cầu thang trong lúc Rachel run rẩy, cài chế độ lùi rồi lao xe ra khỏi bãi đậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.