Mùa Hè Định Mệnh

Chương 32



Khoảng mười lăm phút sau, Johnny đi qua cửa dẫn từ phần hậu của sở cảnh sát ra khu phòng chờ. Rachel nãy giờ ngồi lơ đễnh đọc một tờ Field and Stream đã cũ, liền đứng lên.

Johnny cần cạo râu, tóc hắn rối bù, mặt hốc hác. Nhìn dáng đi giật cục và ánh mắt vằn lên tia máu của hắn, cô thấy rõ là hắn đang tức giận. Một vết bầm tím trên gò má trái và một vệt máu khô cong lại như một dấu phẩy ở khóe miệng.

“Cậu ấy bị đánh,” cô nói hơi ngạc nhiên với Kerry Yates - người đi theo hắn ra ngoài và để mắt dè chừng lên tấm lưng căng ra của hắn.

“Phải, chà, anh ta cưỡng lại việc bị bắt. May mà chúng tôi không buộc tội hành hung cho anh ta đấy. Anh ta đánh Skaggs khá đau.”

“Đi thôi, Rachel,” Johnny nói. Một múi cơ siết lại trên quai hàm hắn khi hắn liếc nhìn Kerry Yates bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Nhưng họ đánh anh! Anh phải trình đơn khiếu nại chứ,” cô tức giận nói khi hắn kéo cô ra cửa.

Johnny khịt mũi. “Ừ, phải. Cứ sống trên xứ sở thần tiên đi, cô giáo. Ở thế giới thực này, anh không bị họ bắn trước rồi mới hỏi cung là còn may mắn đấy.”

Hắn mở cửa cho Rachel, sốt ruột chờ cô đi qua, rồi theo cô ra ngoài.

“Nhưng anh có làm gì đâu! Giờ thì họ biết điều đó rồi mà! Ít nhất thì họ cũng nợ anh một lời xin lỗi!”

Johnny dừng lại và nhìn xuống mặt Rachel, đang đỏ lên vì tức giận thay cho hắn. Họ đang đứng trong bãi đậu xe ở chân cầu thang bê tông ngắn dẫn lên cửa. Mặt trời tháng Chín sáng chói và nóng, bầu trời xanh trong vắt và một cơn gió nhẹ lười nhác chỉ khẽ làm xao động không khí.

“Anh không tin được là đôi khi em lại ngây thơ quá đáng như thế.” Hắn cay nghiệt nói. Bỏ tay cô ra, hắn bước đi một mình. Rachel không biết có phải hắn định đi bộ về căn hộ của mình không. Nhưng hắn dừng lại chỗ ô tô và chui vào.

Khi cô vào xe, hắn đang ngả người trên ghế, mắt nhắm lại.

“Họ nói cho em biết chuyện Glenda rồi à?” Hắn hỏi khi cô nổ máy.

“Phải. Thật khủng khiếp. Tội nghiệp cô ấy. Tội nghiệp lũ trẻ.”

“Phải.” Hắn yên lặng. Lái xe ra đường, Rachel liếc nhìn hắn nhưng không nói gì. Trông hắn cực kỳ mệt mỏi.

“Cô ấy là một người tốt. Một người bạn tốt. Anh ghét phải nghĩ đến chuyện cô ấy chết như thế.”

“Em rất tiếc.”

“Anh cũng thế. Khốn nạn. Nhưng điều đó chẳng có ích chó gì cho Glenda cả.” Hai nắm đấm siết chặt lại, và hắn đột ngột ngồi dậy, mắt rực lên vì tức giận và đau dớn. “Chúa ơi, chắc hẳn là chuyện đó xảy ra ngay sau khi anh bỏ đi! Nếu anh quay lại thay vì đi với em, anh đã có thể ngăn được mọi chuyện! Ít ra thì anh cũng có thể bắt được thằng khốn ấy.”

“Và có lẽ anh cũng bị giết nữa,” Rachel lặng lẽ nói.

Hắn lắc đầu. “Dù có là ai thì hắn cũng nhắm vào phụ nữ. Anh không nghĩ là hắn có gan tấn công người nào đó đủ to khỏe để chống trả lại.”

“Vậy anh nghĩ đó cũng là kẻ đã giết Marybeth ư?”

“Phải. Anh không nghiêng về giả thuyết bắt chước cho lắm. Trong một thị trấn bé như Tylerville, chẳng lẽ có đến hai kẻ bệnh hoạn đến mức đó ư?”

“Anh nói có lý.”

Họ đã đến cửa hàng. Rachel đánh xe vào và đỗ lại. Johnny với tay ra nắm cửa, nhìn Rachel, rồi lưỡng lự. Khi hắn nói, giọng hắn bỗng nhiên trở nên mềm mại.

“Trông em rất đẹp. Em định đến nhà thờ à?”

“Lúc trước thôi.”

“Vẫn còn thời gian mà. Nếu em nhanh lên.”

Rachel nhìn đôi mắt màu xanh khói, thấy sự cô độc, đau khổ và khát khao trong đó, rồi cô khẽ nhún vai. “Mười năm nay em gần như chưa bao giờ bỏ đi lễ nhà thờ. Em nghĩ là bỏ một lần cũng chẳng sao đâu.”

“Dành cả ngày với anh á?”

“Em thích thế.”

Johnny mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào xuyên thẳng vào tim Rachel. Lúc đó cô nhận ra một điều gì đó, điều đã lơ lửng trong đầu cô bấy lâu nay nhưng lúc đó mới hình thành rõ ràng. Mặc dù từng bảo vệ hắn, mặc dù từng tin tưởng chắc chắn rằng Johnny không giết Marybeth Edwards, nhưng cô vẫn có một chút gì đó hơi nghi ngờ. Giờ thì mối nghi hoặc đó đã biến mất hoàn toàn. Hắn vô tội, vô tội y như cô.

Rachel đột nhiên cảm thấy trái tim mình như đã được thả tự do.

Họ dành cả ngày bên nhau trong sự thống nhất ngầm là không nói hay nghĩ đến sự việc khủng khiếp đã diễn ra rất gần họ tối hôm qua. Rachel đi vào cùng hắn và được giới thiệu lại với Wolf, có vẻ như nó không ưa cô chẳng kém gì lần đầu. Trước ánh mắt phản đối đầy thận trọng của con Wolf, Rachel ngồi chờ Johnny tắm. Khi hắn xuất hiện ở phòng tắm với một cái khăn quấn quanh eo, cô lao vào vòng tay hắn. Đó là lần đầu tiên họ làm tình cùng nhau mà cả hai đều trần truồng, trên một chiếc giường.

“Anh rất nhớ em,” một lúc lâu sau, hắn nói khi cô nằm gối đầu lên ngực hắn, xoắn ngón tay vào những sợi lông mọc trên đó.

“Em cũng rất nhớ anh.” Cô ngẩng đầu lên, tựa cằm vào ngực hắn và mỉm cười với hắn. Họ nằm duỗi bên nhau, chân cô quấn quanh chân hắn, tay hắn vòng qua vai cô trong lúc vẩn vơ vuốt ve làn da của cô. Chăn gối đã rơi đâu đó dưới chân giường.

“Anh đã nghĩ về điều em nói tối qua. Về việc anh say xỉn, việc có hình xăm trên vai, và tất cả những thứ khác.”

“Lúc đó em đang điên mà.”

“Anh biết.” Hắn hơi mỉm cười. “Em điên lên trông đáng yêu lắm.”

Rachel giật mạnh một cọng lông làm hắn kêu lên. Bỏ tay cô ra, hắn xoa chỗ đau và liếc mắt nhìn cô trách móc.

“Làm thế đau đấy.”

“Em cố ý mà. Em ghét bị gọi là đáng yêu.”

“Nhưng em đáng yêu thật. Thứ đáng yêu nhất mà anh trông thấy trên đời này. Nhất là cái m…”

Hắn đang định nói là “mông”, nhưng Rachel đã lấy tay bịt miệng hắn vừa kịp lúc.

“Đừng nói bậy,” Rachel nói.

Johnny nhướng một bên mày lên và bỏ tay cô ra, đặt nó trở lại ngực hắn.

“Cố đào tạo lại anh à?”

“Phải.”

“Được rồi. Có lẽ là anh cần chuyện đó đấy. Nó làm anh nhớ lại điều anh muốn nói lúc đầu.”

“Điều gì?”

“Em nói đúng. Tối qua anh đã say. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”

“Không ư?”

Cô không dám tin vào điều mình đang nghe. Hắn lắc đầu.

“Không. Nhìn một người bài rượu cải đạo nhé.” Hắn nhìn ra con Wolf đang nằm ườn trên hành lang, ghen ghét nhìn chủ, sau đó lại nhìn Rachel. “Anh bắt đầu nhớ lại ông già anh.

Ông ấy uống từ sáng đến tối từ hồi anh còn bé xíu. Anh sẽ không để mình kết thúc như thế đâu.”

“Nghe anh nói thế em thấy rất vui.”

“Phải.”

Một lúc lâu, cả hai người yên lặng không nói, mặc dù không muốn nhưng họ vẫn nhớ đến Glenda. Johnny nhìn Rachel.

“Em thực sự muốn anh cắt tóc ư?”

Rachel cười to, thấy vui vì tâm trạng ủ ê vừa rồi đã bị xua đi. “Nếu anh không thích thì thôi. Anh có mái tóc rất đẹp.”

“Ồ, cảm ơn quý cô.” Hắn lưỡng lự, rồi một nụ cười chế giễu xuất hiện trên môi hắn. “Anh để tóc như thế cơ bản là nhằm chọc tức cái lũ… ồ, xin lỗi, anh nên nói thế nào nhỉ… mọi người xung quanh.”

“Em biết.”

“Vậy nên anh sẽ cắt nếu em muốn.”

“Cảm ơn anh. Nhưng em không muốn anh hy sinh nhiều quá. Bỏ rượu là tốt rồi.”

“Vậy là em không muốn anh bỏ cả cái xe máy của anh?”

Rachel nhìn hắn với niềm thích thú đột ngột. “Anh sẽ làm nếu em muốn chứ?”

Hắn túm lấy tay cô và đưa lên miệng, nhấn môi vào lòng bàn tay ấy. “Chẳng có nhiều điều em đòi hỏi ở anh mà anh không làm đâu, Rachel ạ.”

Điện thoại cạnh giường reo lên. Tiếng chuống bất ngờ làm Rachel giật mình.

Johnny với tay ra nhấc ống nghe.

“A lô?”

Hắn nghe và cau mày nhìn Rachel.

“Ồ, có, thưa bà, cô ấy ở đây.”

Mắt Rachel mở to khi hắn đưa điện thoại cho cô.

“Mẹ em,” hắn làm khẩu hình.

“Rachel Elisabeth Grant, con đang làm gì với cái thằng Harris đó ở phòng nó thế?”

Rachel định nói, nhưng trước khi cô kịp mở miệng, Elisabeth đã nói bằng giọng gần như là thì thầm khiến Rachel nghĩ rằng bà không muốn Johnny nghe thấy.

“Con đã nghe tin về cô Watkins chưa?”

“Rồi mẹ ạ.”

“Rằng cô ấy bị giết ấy? Như Marybeth Edwards ấy? Tối qua ấy?”

“Rồi mẹ ạ. Chuyện đó thật khủng khiếp.”

“Và con đang ở trong căn hộ của nó ư?” Giọng Elisabeth cho thấy rằng bà không tin nổi con gái mình lại ngu ngốc đến thế.

“Johnny không giết cô ấy, mẹ ạ.”

“Vì Chúa, Rachel, nó có nghe thấy con nói không?”

“Có, anh ấy có nghe thấy.”

“Ôi, Chúa tôi! Nó đang giữ con làm con tin à? Mẹ có nên gọi cảnh sát không ?”

“Không, anh ấy không giữ con làm con tin, và mẹ không nên gọi cảnh sát.” Rachel cáu kỉnh, nhưng Johnny loại cười toe toét. “Anh ấy không giết Glenda Watkins, mẹ ạ. Con biết anh ấy không làm thế, vì tối qua lúc chuyện xảy ra anh ấy đang đi cùng con.”

“Cùng con ư? Nhưng con đã về nhà và đi ngủ rồi cơ mà!”

“Không mẹ ạ.” Rachel thở dài. “Mẹ nghe này, con sẽ nói chuyện với mẹ khi về nhà, được không ạ? Mẹ đừng lo cho con. Con ổn cả. Có lẽ tối nay con mới về. Bọn con sẽ đi chơi và kiếm chút gì đó để ăn. Trừ khi…”

Cô nhướng mày lên hỏi Johnny và lấy tay bịt ống nói để mẹ cô không nghe thấy. “Anh có muốn đến nhà em ăn bữa tối Chủ nhật không? Mẹ em là đầu bếp cừ khôi đấy.”

Johnny lắc đầu đầy hoảng hốt theo kiểu rất khôi hài khiến Rachel phì cười.

“Bọn con sẽ ra ngoài ăn,” cô nhắc lại, bỏ tay ra khỏi ống nói. Sau đó, với ánh mắt trêu chọc dành cho Johnny, cô nói thêm, “nhưng mẹ thử đoán xem Chủ nhật tuần tới ai sẽ đến ăn tối nào ?”

“Rachel, đừng làm thế!” Elisabeth lộ rõ vẻ hoảng hốt.

“Có, con sẽ làm thế, mẹ ạ. Đừng lo, anh ấy không hứng thú gì đâu, cũng như mẹ thôi. Nhưng con muốn hai người làm quen với nhau.”

“Ồ, Rachel, tại sao?” Elisabeth rền rĩ.

“Vì con yêu anh ấy điên cuồng, mẹ ạ,” Rachel nói, mắt nhìn thẳng vào Johnny. Ở đầu bên kia, Elisabeth bật lên một tiếng kêu chán nản.

Trước sự ngạc nhiên của Rachel, Johnny với ra cầm lấy điện thoại từ tay cô.

“Rachel sẽ gọi lại cho bác sau, bác Grant ạ,” hắn nói vào điện thoại, sau đó nhẹ nhàng đặt nó vào giá.

Rachel nằm yên khi hắn từ từ quay lại với cô. Hắn cau mày, hơi nhích người lên một chút, gấp cả hai tay xuống dưới đầu, đặt đầu cao hơn trên gối để nhìn cô cho rõ hơn.

“Em nói thế là thật hay chỉ để làm mẹ điên lên thôi?”

Rachel nhìn vào mắt hắn. “Em nói thật.”

“Ồ, thật sao?” Nụ cười bắt đầu xuất hiện trên môi hắn.

“Phải.”

“Thật á?”

“Thật.”

Nụ cười mở rộng ra đến mang tai vì vui sướng. Johnny với tay về phía cô, kéo cô ngang qua ngực rồi đặt lưng cô xuống đệm. Hắn cúi xuống bên trên cô, lấy một khuỷu tay chống người lên.

“Có muốn nhắc lại không? Lần này là nói với anh.”

Rachel nhìn lên khuôn mặt đẹp nhưng buồn, đôi mắt màu xanh khói, khuôn miệng gợi cảm với vết thương nhỏ một bên khóe môi. Cô đưa một ngón tay lên xoa vết bầm trên gò má hắn.

“Em yêu anh,” cô nhỏ nhẹ nói.

“Em bỏ qua từ ‘điên cuồng’ rồi,” hắn rầy la. “Anh muốn nghe cả câu cơ, nói thẳng vào mặt anh xem nào.”

“Em yêu anh điên cuồng.” Môi cô cong lên thành một nụ cười âu yếm. Niềm hạnh phúc vỡ òa và tràn ngập trong cô. Đấy, cô nói ra rồi đấy. Bí mật của cô đã bị lộ, chẳng còn bí mật nào nữa. Cô đã làm, bất chấp dư luận thế nào, và cô thấy mình thật hạnh phúc.

“Rachel.” Mắt hắn hiện lên vẻ băn khoăn, cả đam mê nữa, khi hắn khum tay ôm lấy mặt cô và cúi xuống để tìm miệng cô. Nụ hôn của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ gợi cảm, nói lên những điều mà hắn không thể nói thành lời.

Rachel mê mẩn vòng tay quanh cổ hắn và đắm chìm trong niềm hạnh phúc được làm tình cùng hắn.

Sau đó, khi nằm cuộn người trong vòng tay hắn, rất thỏa mãn và gần như buồn ngủ, Rachel nghe thấy một âm thanh làm cô cau mày. Lúc đầu cô không hiểu đó là thứ âm thanh gì.

“Bụng anh đang réo kìa!” Cô nói, ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt mở to. Johnny nhăn mặt với cô.

“Anh đang đói rã cả ruột,” hắn thú nhận. “Từ khoảng sáu giờ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì.”

“Anh phải nói từ trước chứ!”

“Anh phải chọn giữa đồ ăn cho cơ thể và đồ ăn cho tâm hồn, và tâm hồn đã thắng.”

Nụ cười méo mó trên mặt hắn quyến rũ đến nỗi làm cô choáng váng. Cô với lên, đặt một tay sau gáy hắn và kéo miệng hắn xuống để đặt lên đó một nụ hôn ấm áp, kéo dài.

“Chúa ơi.” Hắn kéo Rachel lên ngực, vòng tay quanh cô và xoay người cô lại để cô một lần nữa nằm dưới hắn. Ý định của hắn rất rõ ràng.

“Bây giờ thì không được,” cô nói và cù vào sườn hắn. “Chúng ta phải dậy và đi kiếm gì đó để ăn. Không thể nằm ườn trên giường cả ngày được.”

“Anh muốn thế cơ.” Nhưng bụng hắn lại réo lên, và Johnny miễn cưỡng bỏ cô ra rồi đứng lên. Trong một thoáng, khi hắn trần truồng đứng bên cạnh giường, Rachel đã tự cho phép mình được ngồi ngắm hắn. Anh ấy đúng là người đàn ông quyến rũ nhất, cô nghĩ. Cao, chắc nịch, vai và cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, bụng gợn sóng, trông hắn đẹp hơn bất cứ một chàng trai nào chụp hình ở trang giữa của tạp chí Playgirl mà cô và Becky ngày xưa từng ngưỡng mộ. Lông ngực màu đen mọc thành hình chữ V bao phủ ngực hắn, thu gọn thành một đường hẹp chạy qua rốn và lại mở rộng ra ở phía dưới. Một lúc lâu, mắt cô tập trung vào đó với sự thích thú thấy rõ. Hắn chăm chú nhìn ánh mắt cô dành cho mình.

Rachel bắt gặp ánh mắt đó và nhớ ra là mình đang nằm trần như nhộng trên tấm ga trải giường nhàu nhĩ, liền chầm chậm duỗi thẳng người ra, khoan thai như một chú mèo lười.

Khi mắt hắn nóng lên, nhìn dọc theo thân hình cong cong của cô, Rachel cảm thấy mình tội lỗi quá. Và khát khao nữa. Khát khao cháy bỏng.

Bụng hắn lại réo lên lần nữa.

“À, được rồi. Thế đấy. Chúng ta đi tắm nào, trước khi anh ngất xỉu vì đói.”

Hắn với tay xuống, bế cô lên, bước qua cậu chàng Wolf có vẻ khinh khỉnh trước những việc đang xảy ra, và đưa cô vào phòng tắm, đặt cô xuống bồn. Hắn bật cả hai vòi nước, kiểm tra nhiệt độ, kéo dài cái chốt mở vòi hoa sen rồi bước vào bên cạnh cô, kéo rèm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.