Phạm Chính Dương liều lĩnh đưa tay nhéo má Bạch Hân.
Hứa Chi Hạ xuống đến nơi, Bạch Hân lập tức dừng trêu chọc Phạm Chính Dương, tiến lên nắm tay Hứa Chi Hạ đi.
Họ men theo đường nhựa đi xuống đến khu cắm trại.
Sau khi rửa mặt đơn giản, dọn dẹp đồ cắm trại rồi xuống núi.
Tiêu Dã lái xe nên Phạm Chính Dương tự nhiên kéo cửa ghế sau.
Bạch Hân đập nhẹ tay Phạm Chính Dương ra lệnh: “Anh ngồi ghế trước!”
Cô quay đầu, cười nói: “Chi Hạ, chúng ta ngồi ghế sau.”
Hứa Chi Hạ: “Được.”
Sáng dậy sớm nên giờ Bạch Hân nhanh chóng ngủ gật, tựa đầu vào vai Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ điều chỉnh lại vị trí để Bạch Hân dựa thoải mái hơn.
Xuống núi xong, bốn người tìm một quán nhỏ ăn cơm, ăn xong thì lên đường về Bắc Đô.
Trên đường về, dù ai lái xe thì Bạch Hân và Hứa Chi Hạ vẫn ngồi ghế sau.
Bạch Hân lại ngủ gật.
Hứa Chi Hạ vừa nhận được tin nhắn của thầy Lâm, yêu cầu cô nộp một bản giới thiệu tác phẩm bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Cô cầm điện thoại soạn thảo.
Viết rồi xóa, xóa rồi viết.
Vài phút sau, màn hình điện thoại lại trống trơn.
Tiêu Dã ngồi ghế phụ lái, quay đầu lại nửa chừng: “Đừng chơi điện thoại nữa, sẽ bị say xe.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, cất điện thoại đi.
Tiêu Dã: “Ngủ một lát đi.”
Hứa Chi Hạ dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Trước cổng trường.
Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ xuống xe, Bạch Hân đi cùng Phạm Chính Dương để trả xe.
Trời đã hơi tối.
Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ đứng bên đường.
Hứa Chi Hạ cúi đầu im lặng.
Tiêu Dã hỏi: “Đi ăn không?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Tiêu Dã lại hỏi: “Ăn gì?”
Hứa Chi Hạ: “Gì cũng được.”
Tiêu Dã nhấn mạnh: “Đây là trường của em.”
Hứa Chi Hạ mím môi, ngẩng đầu nhìn quanh, giơ tay chỉ về phía bên phải: “Đi hướng đó.”
Một quán bánh xuân thái.
(Bánh xuân thái hiểu nôm na là loại bánh cuốn có nhân thịt và rau tươi mùa xuân bên trong)
Hứa Chi Hạ gọi món đặc trưng của quán, thịt kho, thịt thái sợi xào nước sốt và vài món ăn kèm.
Lớp vỏ bánh mỏng cuộn thịt và rau, hương vị đặc biệt.
Hứa Chi Hạ ăn hai cái thì no.
Cô cuộn thêm một cái đẹp mắt đưa cho Tiêu Dã.
Tiêu Dã ăn vài cái bánh Hứa Chi Hạ cuộn, lên tiếng: “Em ăn thêm một cái đi.”
Cô ăn ít quá.
Lông mi Hứa Chi Hạ khẽ động, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Ăn tối xong, Tiêu Dã tiện đường làm thủ tục nhận phòng, sau đó tiễn Hứa Chi Hạ về ký túc xá nữ.
Tiêu Dã vẫn còn vài món đồ ở phòng ký túc của Hứa Chi Hạ nên đứng đợi cô bên ngoài.
Khi Hứa Chi Hạ xuống, trên người Tiêu Dã đã có mùi thuốc lá.
Cô đưa đồ cho anh.
Tiêu Dã không mảy may luyến tiếc: “Về sớm ngủ đi.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Tiêu Dã: “Tôi đi đây.”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu.
Tiêu Dã nhìn chằm chằm vào Hứa Chi Hạ.
Mái tóc xoăn đẹp đẽ hôm qua nay buộc tạm trên đỉnh đầu trông có vẻ lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, phần tóc mái lưa thưa trước trán đã tách ra hai bên.
Trông lôi thôi như một đứa trẻ không ai chăm sóc.
Tiêu Dã bất ngờ thu ánh mắt, quay lưng rời đi.
Hứa Chi Hạ cảm thấy sống mũi cay xè, viền mắt đau nhói, cảm xúc tích tụ suốt cả ngày bùng phát vào khoảnh khắc này.
Cô mím môi, cằm khẽ run rẩy.
Cô ngước mắt lên, nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của anh ngày càng mờ nhạt.