Tiêu Dã ở nhà thỉnh thoảng cũng sẽ bất ngờ nắm lấy mặt Hứa Chi Hạ hôn một cái.
Lúc ấy, anh không chỉ hôn một lần.
Cũng không chỉ hôn lên má.
So với vừa rồi đúng là khác biệt một trời một vực.
Nhưng đây là ở bên ngoài.
Hứa Chi Hạ đứng trước quầy hàng trong suốt, chọn một cái tai heo ngâm và chờ chủ quán thái lát.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lại đưa tay ôm mặt.
Nóng quá.
Cô xoay tay, dùng mu bàn tay áp lên mặt.
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hứa Chi Hạ hạ tay xuống.
Hơi ấm đến gần.
Tiêu Dã vòng cánh tay qua người Hứa Chi Hạ.
Hôm nay cô buộc tóc thành búi, để lộ đôi tai với hình dáng như trăng khuyết.
Ngón tay Tiêu Dã véo nhẹ vào dái tai mềm mại của cô: “Muốn ăn gì?”
Hứa Chi Hạ không nhìn anh, chỉ chỉ tay: “Đang thái.”
Chủ quán cắt xong thịt ngâm, bỏ vào đĩa, thêm một muỗng tiêu bột và một muỗng ớt bột ở bên cạnh: “Xong rồi!”
Tiêu Dã đưa tay nhận đĩa, dắt Hứa Chi Hạ quay về.
Sự ngượng ngùng của Hứa Chi Hạ không kéo dài lâu, vì Lý Chí Minh không trêu chọc cô mà bắt đầu bàn chuyện cửa tiệm mới với Tiêu Dã.
Cửa tiệm mới được chị Giang ủng hộ nên nguồn khách sẽ được chia bớt qua, sau khai trương sẽ không quá áp lực về khách hàng.
Về nhân sự, đám Cương Tử sẽ đến hỗ trợ khi cần.
Mọi việc đều đang trong tầm kiểm soát.
Tiêu Dã vừa trò chuyện vừa để ý đến Hứa Chi Hạ.
Anh gắp cho cô những miếng thịt và viên chả từ trong nồi lẩu.
Hứa Chi Hạ bóc tôm hùm, không cẩn thận bị gai tôm đâm vào ngón tay, Tiêu Dã liền tháo găng tay của cô, không cho cô bóc nữa.
Nhưng thịt tôm vẫn lần lượt xuất hiện trong bát của Hứa Chi Hạ.
Vào cuối tháng 7, Hứa Chi Hạ cũng góp sức cho cửa tiệm mới, vẽ tranh tường.
Mùa hè, ngoài trời oi bức.
Hứa Chi Hạ đội nón che nắng, cầm bảng màu, đứng trên ghế nhỏ vẽ lên tường.
Tiêu Dã thỉnh thoảng đi qua, cho cô uống nước khi tay cô đang bận.
Là người đàn ông thẳng tính, Tiêu Dã thấy mái tóc mái của Hứa Chi Hạ ướt đẫm mồ hôi liền dùng tay vén ra hai bên.
Rẽ ngôi giữa.
Hứa Chi Hạ dở khóc dở cười, không cần soi gương cũng biết trông mình xấu cỡ nào.
Nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Giữa tháng 8, cửa tiệm mới khai trương, Tiêu Dã với tư cách là một trong những chủ tiệm, bận rộn từ sáng đến tối.
Cuối tháng 8, Hứa Chính Khanh có việc, rời thành phố về Bắc Đô trước Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ không may bị cảm, cơ thể rất khó chịu, nhưng sắp phải quay về Bắc Đô, thời gian bên anh không còn nhiều nên cô không nỡ ngủ trước.
Tiêu Dã kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà, đã gần 12 giờ đêm.
Trong phòng khách, Hứa Chi Hạ mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, ôm gối ngồi co ro trên sofa.
Trên tivi, một bộ phim truyền hình giờ vàng đang được chiếu lại.
Tiêu Dã nhíu mày: “Sao còn chưa ngủ?”
Hứa Chi Hạ không trả lời, vui vẻ đi đến tủ lạnh, vì đã ho cả ngày nên giọng khàn khàn: “Anh, hôm nay em đã hầm chè tuyết nhĩ, để em múc cho anh một chén.”
Cô mở tủ lạnh, lấy ra chén chè tuyết nhĩ ướp lạnh.
Cổ họng cô bất chợt ngứa, quay người sang bên, lấy khăn giấy che miệng ho.
Tiêu Dã thay giày, sắc mặt khó chịu: “Đi ngủ đi.”
Hứa Chi Hạ: “Em không buồn ngủ.”
Cô định múc chè.
Tiêu Dã bước đến, không dịu dàng cướp lấy cái muôi trong tay cô, cúi người bế cô lên đi về phòng, mặt lạnh quát: “Bảo em đừng ngủ gật ở phòng khách, em không nghe; bảo em nghỉ ngơi nhiều, cũng không nghe. Bây giờ anh nói một chữ em cũng không chịu nghe phải không?”
Hứa Chi Hạ lí nhí: “Nghe mà.”
Tiêu Dã dùng khuỷu tay đẩy cửa phòng, đặt cô lên giường, ngồi xuống, tháo giày cho cô, ánh mắt nghiêm khắc: “Nghe mà còn bị cảm? Nghe mà còn ngồi xem tivi ở phòng khách? Còn ăn chè tuyết nhĩ?”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn đáp, giọng nhẹ nhàng như dòng suối mùa xuân: “Em chỉ muốn đợi anh thôi.”