Cuối tháng Hai, Lê Thư Ninh đến Ngọc Hòa. Vốn dĩ Hứa Chính Khanh định làm chủ nhà chiêu đãi, nhưng vì có việc đột xuất nên giao nhiệm vụ này cho Hứa Chi Hạ.
Nhiệm vụ này không khó.
Hứa Chi Hạ nhận lời, dẫn Lê Thư Ninh đến nhà hàng mà Hứa Chính Khanh đã đặt trước để ăn tối.
Lê Thư Ninh đột nhiên hỏi: “Nhà hàng này là nơi em thường ăn sao?”
Hứa Chi Hạ thật thà đáp:
“Nhà hàng này là ba tôi đặt, tôi chưa từng đến đây.”
Lê Thư Ninh nói: “Tôi có một yêu cầu hơi đường đột.”
Hứa Chi Hạ ngạc nhiên:
“Anh khách sáo quá, cứ nói đi ạ.”
Lê Thư Ninh: “Có thể đưa tôi đến chỗ mà em thường hay ăn không?”
Hứa Chi Hạ hơi bối rối: “Hả?”
Thật ra cô cũng không ngại.
Chỉ là những chỗ cô thường đi…
“Không tiện sao?” Lê Thư Ninh hỏi thêm.
“Không phải là không tiện.” Hứa Chi Hạ lắc đầu, bắt đầu phân vân đi đâu, “Để tôi nghĩ xem.”
Lê Thư Ninh: “Không cần nghĩ, cứ chỗ nào em hay ăn là được.”
Hứa Chi Hạ cũng không thể dẫn Lê Thư Ninh ra mấy quán vỉa hè, nghĩ ngợi rồi đề xuất: “Ăn buffet được không ạ?”
Lê Thư Ninh vui vẻ gật đầu: “Được.”
Hứa Chi Hạ dè dặt hỏi: “Anh Lê, ông đã từng ăn buffet chưa?”
Lê Thư Ninh mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Lê Thư Ninh từng ăn buffet, nhưng là buffet gọi món.
Vì vậy khi vừa vào nhà hàng anh ấy đã ngồi xuống.
Hứa Chi Hạ cũng không thấy gì lạ, nói với anh:
“Anh Lê, chờ một chút, tôi đi lấy đồ ăn.”
Cô đi một vòng, bàn ăn đầy ắp các món.
Trên bàn lẩu mini đã bắt đầu sôi ùng ục, vỉ nướng cũng bốc khói, nhưng chưa có rau hay thịt để nấu hoặc nướng.
Hứa Chi Hạ vội vặn nhỏ lửa, nhanh tay đặt thịt lên vỉ nướng:
“Anh Lê, anh có thể ăn trước mấy món ăn phụ.”
Lê Thư Ninh gật đầu, thử mỗi món một chút.
Hứa Chi Hạ vừa chăm lửa, vừa chú ý sắc mặt anh, nghe anh khen “ngon” mới thở phào nhẹ nhõm.
Bữa tối kết thúc, Hứa Chi Hạ coi như hoàn thành nhiệm vụ, cùng Lê Thư Ninh ra thang máy.
Tiêu Dã vừa nhắn tin đến: [Về nhà chưa?]
Hạ Hạ: [Vừa ăn tối xong, chuẩn bị về.]
Tiêu Dã: [Tối nay anh về muộn, em ngủ sớm nhé.]
Lại làm thêm giờ sao?
Hôm qua cũng làm thêm giờ.
Cô sắp nhập học rồi mà anh vẫn bận rộn suốt.
Gần đến thang máy, Lê Thư Ninh quay đầu lại:
“Chi Hạ, để tôi đưa em về.”
Hứa Chi Hạ cất điện thoại: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Lê Thư Ninh: “Chỗ này cũng không xa nhà em, đừng ngại.”
Hứa Chi Hạ giải thích: “Tôi không về nhà.”
Lê Thư Ninh: “Muộn rồi, em định đi đâu?”
Hứa Chi Hạ cười: “Tôi đến tìm bạn trai tôi.”
Lê Thư Ninh ngừng lại nửa giây: “Anh Tiêu?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Lê Thư Ninh nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa em qua đó.”
Hứa Chi Hạ từ chối: “Không cần, không cần đâu.”
Lê Thư Ninh: “Muộn thế này, nếu chú Hứa biết tôi không đưa em đi, chắc sẽ trách tôi.”
Hứa Chi Hạ mới đồng ý: “Vậy làm phiền anh.”
“Đây là việc nên làm.” Hai người bước vào thang máy, Lê Thư Ninh nói,
“Thật ra chúng ta cùng thế hệ, em không cần xưng hô trang trọng như thế.”
Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy, dụi vào cổ Tiêu Dã, giọng mũi: “Anh lại hung dữ. Em biết em phải đi, em chỉ muốn nói là không nỡ xa anh, nghe nói kỳ nghỉ cũng phải tham gia học tập, em không thể về, phải hai năm.”
Tiêu Dã dừng một lúc, nghiêng đầu, mũi lạnh lẽo chạm vào vành tai nóng bừng của Hứa Chi Hạ: “Có gì mà không nỡ? Anh sẽ sang thăm em.”
Hứa Chi Hạ: “Anh bận lắm.”
Tiêu Dã: “Không bận.”
Nói dối.
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Nhưng, xa lắm…”
Giọng Tiêu Dã hòa vào đêm đông: “Bảo bối, không xa.”