Giọng nói của Tiêu Dã vọng lại từ sau lưng: “Trước khi đến núi Dê anh đã yêu em rồi.”
Tiêu Dã nhẹ nhàng hạ hàng mi, thành thật nói: “Hứa Chi Hạ, em sẽ bay rất cao, sẽ đi rất xa, còn anh cả đời này chỉ ở lại Ngọc Hòa quanh quẩn với những chiếc xe cũ nát. Vì vậy, anh không dám…”
Nước mắt Hứa Chi Hạ lặng lẽ chảy xuống thấm ướt gối.
Tiêu Dã ngẩng đầu, yết hầu nổi cao, giọng khàn đi: “Đêm đó, anh đã uống say…”
Nghe đến đây, tim Hứa Chi Hạ thắt lại.
Tiêu Dã nói: “Anh tưởng đó là mơ, bởi vì trong giấc mơ của anh, em mặc chiếc váy ngủ màu trắng, được anh ôm vào lòng, hôn…”
Phần sau, Tiêu Dã không nói nữa.
Anh hít một hơi: “Lúc đó dù có say, nhưng anh hôn em, là vì em. Bất kể trong mơ hay ngoài đời thực đều là em…”
Anh ngừng lại một chút: “Từ trước đến giờ, luôn chỉ có em.”
Tiêu Dã tiếp tục: “Hạ Hạ, em là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời anh. Anh không muốn em bị tổn thương, cũng không muốn vì anh mà cuộc sống của em đi sai hướng. Anh muốn em đứng trên một sân khấu lớn, thực hiện ước mơ của mình. Anh muốn em thật xinh đẹp, thật trong trẻo.”
Hứa Chi Hạ khóc đến mức bờ vai run rẩy.
Yết hầu Tiêu Dã chuyển động, giọng khàn nghẹn: “Hạ Hạ, những lời anh nói lúc đó đều không phải thật. Lúc đó anh không đủ khả năng để yêu em, nên mới… đẩy em ra.”
Những lời Tiêu Dã nói năm đó, Hứa Chi Hạ đã phân tích không biết bao nhiêu lần.
Cô không tin.
Trong những lúc yếu lòng, cô không tin.
Thậm chí vắt óc tìm lý do, tìm lời biện hộ.
Nhưng khi lý trí quay lại, cô lại buộc phải tin.
Những lời đó.
Và cả số tiền 2 triệu dùng để cắt đứt quá khứ giữa hai người.
Cô còn lý do gì để không tin?
Tiêu Dã gọi: “Hạ Hạ.”
Hứa Chi Hạ ngừng thở, lặng lẽ lắng nghe.
Tiêu Dã: “Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Những lời của Tiêu Dã.
Giống như những gì Hứa Chi Hạ từng mơ tưởng trong giấc mơ.
Anh không bỏ rơi cô, anh thật sự yêu cô, những gì anh nói và làm năm đó đều có nỗi khổ tâm, có lý do, là vì muốn tốt cho cô…
Nhưng khi những điều đó thật sự thành hiện thực, cô lại như bừng tỉnh.
Cô hoàn toàn không thể chấp nhận lời giải thích này.
Tiêu Dã không nghe thấy tiếng của Hứa Chi Hạ, chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống giường: “Hạ Hạ, được không?”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại, giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Không được.”
Hứa Chi Hạ hít mũi một cái: “Anh nghĩ bây giờ anh có khả năng yêu tôi, thì đến yêu tôi. Có phải nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, anh lại tự ý bỏ tôi, lấy danh nghĩa không làm lỡ dở tôi, là vì tốt cho tôi mà bỏ tôi đúng không?”
“Không phải!” Tiêu Dã nói, “Hạ Hạ, sẽ không có chuyện đó nữa. Mọi thứ đã…”
Anh ngừng lại, chuyển lời: “Hạ Hạ, anh đảm bảo!”
Hứa Chi Hạ siết chặt góc chăn, khó khăn hỏi: “Tiêu Dã, anh nói anh đẩy tôi ra là vì muốn tốt cho tôi, vậy là anh nghĩ tôi vô dụng? Hay anh nghĩ tôi không chịu được khổ?”
Tiêu Dã cứng họng: “Không phải…”
“Phải!” Hứa Chi Hạ khẳng định, “Anh hoàn toàn không coi trọng tôi!”
Vì vậy, anh mới tự ý đẩy tôi ra.
Anh đã xúc phạm tình yêu của tôi.
Cũng xem nhẹ con người tôi.
Tiêu Dã vội vàng: “Thật sự không phải…”
Hứa Chi Hạ ngắt lời anh: “Tiêu Dã, thật ra người nên xem thường anh là tôi!”
Cô bật khóc, mắng: “Đồ ích kỷ! Đồ hèn nhát! Hu hu… tôi xem thường anh! Hu hu… không được! Hu hu hu… tôi nói không được! Tôi nói không được!”
Tiêu Dã quỳ một chân xuống, cúi người, dùng cánh tay ôm lấy Hứa Chi Hạ từ sau lưng: “Đừng khóc, bảo bối… đừng khóc! Em nói không được thì không được, em nói gì cũng được, em không vui, không thích, em cứ từ chối anh, đều được…”
Hứa Chi Hạ nhỏ bé vùng vẫy trong lồng ngực rộng lớn của anh: “Buông ra…”
“Em muốn đánh, muốn mắng, muốn trút giận, muốn sai khiến anh… đều được.” Tiêu Dã dụi mũi vào mái tóc Hứa Chi Hạ, cầu xin: “Chỉ cần được ở bên em thôi, được không?”