Thịnh Hạ những tưởng mình sẽ khóc một trận cho thỏa hoặc phải trằn trọc cả đêm, nhưng không hề.
Về đến nhà cô bắt đầu nghiền ngẫm lại bản thảo của mình, tiến hành phân loại theo từng mục chi li, cuối cùng cũng đành cam chịu, bởi vì nội dung quả thật quá rời rạc. Cô đọc rộng, quá nửa là sáng tác của các tác giả ít người biết đến, một số bài thậm chí để phân loại đã là một khó khăn.
Cô đọc lại từng bài, từng bài một hòng bắt lấy một điểm tương đồng. Công việc cứ kéo dài như thế cho đến rạng sáng, cô mở một audio minh tưởng, chìm vào giấc ngủ say.
Nhịp độ năm 12 dồn dập không cho ai có thời gian buồn lo âu sầu. Sau khi sắp lại chỗ ngồi, Thịnh Hạ gần như không còn qua lại gì với Trương Chú. Thần dân A6 ai ai cũng là người tinh mắt, thấy “cặp đôi điển hình” này đã gần như kết thúc nên không ai hú hét trêu chọc nữa. Tất thảy dường trở về thời điểm mới khai giảng.
Tận cuối tuần Thịnh Hạ mới để ý thấy QQ có rất nhiều tin nhắn.
Từ sau khi xóa bài đăng kia đi, cô không còn vào QQ, nay nhớ tới cái hẹn với Đào Chi Chi mới mò lên.
Tin nhắn tới từ cùng một người, “bạn mới” chưa được chú thích riêng, cậu bạn tóc vàng lần nọ.
Mới đầu cậu hỏi rất nhiều, đại loại như cậu có bạn trai chưa, rất thẳng thắn. Sau đấy không nhận được hồi âm, cậu cũng dè dặt hơn, tuy thế vẫn duy trì chào đều đặn hai buổi sớm tối.
Người theo đuổi kiểu vậy, Thịnh Hạ đã từng gặp thời cấp hai.
Cô trả lời lịch sự: “Cảm ơn cậu hỏi han, mình bận học nên ít online, sau này cậu không cần nhắn nữa.”
Sau đấy bên kia yên ắng hẳn. Thịnh Hạ những tưởng việc đã trôi qua.
Tiết dò bài sáng thứ Hai, một mái tóc vàng xuất hiện trước cửa A6.
Cậu bạn kia đứng ngó nghiêng trước cửa. Thịnh Hạ nghe xung quanh râm ran những tiếng xì xào mới ngẩng lên. Tóc vàng thấy cô, nhoẻn miệng cười tươi rói, vẫy tay với cô, sau đó nữa đưa một cái túi giấy cho bạn bên cạnh nhờ vả: Đưa Thịnh Hạ hộ mình nhé, cảm ơn cậu.
Tiếng cậu không to, nhưng quá nửa lớp có thể nghe thấy.
Càng khỏi phải nói tới Trương Chú vừa chuyển tới bàn đầu tiên của tổ 2.
Tóc vàng cứ thế đi, không có nhiều hành động vồn vã, có vẻ là một người biết kiên nhẫn và chừng mực.
Bạn ngồi cạnh cửa vừa quay sang đã va vào cái nhìn giá buốt của Trương Chú, cứng đờ người: Rốt cuộc có nên đưa sang không đây?
Cuối cùng bạn vẫn góp nhặt lòng can đảm vòng ra dãy bàn sau của tổ 3, đưa cái túi giấy cho Thịnh Hạ.
Đưa xong thì co cẳng chạy mất dạng, thái độ như vừa vứt được một món hàng nóng phỏng tay.
Bạn cùng bàn Lý Thi Ý chớp chớp đôi mắt, “Oa, cái gì đây, bữa sáng à? Ai vậy Thịnh Hạ?”
Thịnh Hạ rất xấu hổ, trong cái nhìn chăm chú xung quanh, lúng búng nói: “Mình không biết.”
“Người theo đuổi vô danh à, thích thật.”
Trong túi giấy là hộp nhựa có dán nhãn giấy, có thể nhìn thấy bên trong là món sáng Quảng Đông chế biến cầu kì.
Thịnh Hạ đã ăn sáng, không muốn ăn nữa nên để gọn sang một bên.
Giờ nghỉ cô lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy có tin nhắn của tóc vàng: “Được, mình không nhắn tin, mình đi tìm cậu.”
Thịnh Hạ: … Cung phản xạ kiểu gì thế này?
Cô đành phải trả lời: “Bạn học, mong cậu đừng tới lớp mình nữa, mình thấy bị quấy rầy, mình sẽ xóa nick cậu, xin lỗi cậu.”
Gửi tin đi, cô chọn xóa bạn bè.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
–
Đi học chính thức thì sẽ có giờ thể dục. Bây giờ Thịnh Hạ còn chưa dứt ám ảnh tâm lý với môn bóng rổ, mà học kì này cũng học môn rất khó khai là bóng chuyền.
Hồi học lớp 11 nhà trường có tổ chức giải bóng chuyền cấp chi đội, vì vậy hầu hết các bạn A6 đều biết chơi.
Bởi thế nên không hề có thời gian làm quen. Vừa vào giờ giáo viên đã cho chia nhóm, bắt đầu thi đấu ngay.
Cả lớp rút thăm chia nhóm, một nhóm có ba nam ba nữ, đặt tên nhóm rồi xếp thứ tự thi đấu theo chữ cái đầu trong tên nhóm.
Thịnh Hạ vào cùng nhóm với Hầu Tuấn Kỳ, cũng coi như có duyên. Hầu Tuấn Kỳ đặt cho nhóm họ một cái tên rất kêu: Áo mũ về làng.
Bọn con trai ai cũng cảm thấy cái tên này nghe rất oách, con gái thì chỉ tủm tỉm cười.
Mà thôi, đàn ông tới chết vẫn là thiếu niên – không trẻ trâu không được.
Đang chờ xếp nhóm thi đấu, một cái đầu tóc vàng bỗng xuất hiện cạnh sân bóng.
Tóc vàng xách một túi đồ uống, có thể nhìn thấy bên trong có nước lọc, nước giải khát, C100, sữa chua, hồng trà ướp lạnh các kiểu, tựu chung là đa dạng các thể loại.
Giờ thì khỏi cần nghĩ cả lớp cũng biết cậu chàng này tới để làm gì.
Cậu mỉm cười vẫy tay với Thịnh Hạ, không hành động lỗ m ãng mà ngồi xuống dưới gốc cây chờ đợi.
Trên sân vận động, các bạn tụm đầu vào bàn tán.
Mặt Thịnh Hạ đỏ ửng lên dưới nắng.
Cô khẽ giọng thở dài, sau vẫn tới chỗ cậu.
Tóc vàng đưa cái túi cho cô, “Cậu đừng giận, mình tới để xin lỗi. Sau này mình sẽ không thế nữa, kết bạn lại với mình được không?”
Thịnh Hạ: “Cậu không cần tốn kém nữa, mình… hiểu ý cậu. Mình chuẩn bị đi du học, xin cậu đừng tiếp tục quấy rầy mình nữa.”
Có lẽ tóc vàng không ngờ nhìn bề ngoài cô có vẻ mềm dẻo mà lời nói thẳng thắn tới thế.
Cậu sững ra, thảng thốt: “Không sao, cứ coi như lưu giữ một vầng trăng sáng trong điện thoại thôi. Mình sẽ không tới nữa, cậu cầm lấy đi, không biết cậu thích gì nên mình mua mỗi thứ một ít.”
“Cậu mang về đi.” Thịnh Hạ kiên quyết.
“Cậu không lấy thì mình sẽ tới nữa.” Tóc vàng cũng kiên quyết.
Hết cách, Thịnh Hạ đành nhận túi đồ uống trở về sân vận động.
Tóc vàng nói với sau lưng cô: “Nhớ xem QQ đó!”
Thịnh Hạ không trả lời, chẳng hiểu sao lại thở dài.
Cô để túi đồ uống cạnh sân bóng. Các bạn trong nhóm trêu: “Hạ Hạ, tâm lý ghê ta, vừa đủ sáu chai luôn.”
Thịnh Hạ nghĩ một lát, thấy bữa sáng lúc trước đã lãng phí rồi, chẳng bằng: “Thế mọi người chia nhau nhé?”
Các bạn cũng không khách sáo, hỏi Thịnh Hạ uống gì rồi mình thì chọn sau.
Thịnh Hạ có tâm sự, nói bừa: “Nước lọc đi.”
Các bạn tự chọn nước cho mình, cuối cùng chỉ chừa một chai hồng trà ướp lạnh, đưa cho Hầu Tuấn Kỳ. Hầu Tuấn Kỳ nhận theo phản xạ, bỗng liếc thấy cái nhìn của huynh đệ thân thiết ở phía bên kia sân bóng, tay run lên, chai hồng trà rơi bộp xuống đất, bọt trắng sủi lên trong chai.
Nói nhân hóa lên thì là trường thọ chết già.
“Đừng có nói chuyện với người lạ, biết không hả? Còn dám uống nước của người lạ, dạng như các cậu ở trong phim giỏi lắm chỉ sống được nửa tập!” Hầu Tuấn Kỳ vừa nạt vừa khịa, tiếng nói vốn dày và vang nay còn cố tình gào lên khiến cả sân vận động ai cũng nghe rõ mồn một.
Các bạn cười ồ lên.
Cuối cùng khi đã xếp nhóm thi đấu xong, Thịnh Hạ nhìn người phía đối diện, ngẩn ra.
Nghiệt duyên gì thế này?
Trương Chú mặc áo bóng rổ ngoài áo phông, bên dưới là quần bóng rổ, dưới nữa, trên khuỷu chân đeo đôi đai gối, vẫn đôi khi trước cô mua cho, giờ vải đã hơi sờn.
Nắng trải trên mái tóc bù xù của cậu, len lỏi qua nó hạ xuống nơi hốc mắt những bóng nắng loang lổ, cũng phủ thêm một lớp kính lọc có tác dụng làm dịu cho ánh mắt lạnh lẽo.
Cô rời mắt khỏi cậu.
Giáo viên lên phổ biến quy tắc, khi đọc đến tên đội, cả sân bóng cười vang, chỉ mình Thịnh Hạ là cứng đờ như người tuyết mùa đông.
Áo mũ về làng VS Đội điều tra yêu sớm.
Nhóm Trương Chú tên là – đội, điều tra, yêu sớm?
Cái lớp này, quả có không ít trẻ trâu.
Thịnh Hạ biết đánh bóng chuyền, tuy thế phát bóng không ổn lắm, bóng luôn bay chạm lưới, tuy không phạm luật nhưng ít nhiều gây khó cho các bạn.
Khi phát bóng chạm lưới tới lần thứ ba, cô nhận được một cái nhìn cảnh cáo.
Trương Chú ung dung bắt bóng, trầm giọng nói: “Cậu đừng có được nước lấn tới, nhiều lần khiêu chiến giới hạn khoan dung của mình.”
Không khí trở nên tế nhị.
Lời Trương Chú phải hơi quá rồi không? Trừ phi lời cậu còn có ý khác chứ không phải chỉ trận bóng chuyền.
Thịnh Hạ hơi ngẩn ra. Đây là lần đầu cậu nhìn thẳng vào cô từ khi trận đấu bắt đầu.
Qua tấm lưới mắt thưa, hơi thở giá lạnh phả ùa vào mặt.
“Mình…” Cô tránh khỏi cái nhìn như dao sắc đó.
Hầu Tuấn Kỳ giảng hòa: “Tiểu Thịnh Hạ đừng phát bóng nữa, cậu đứng đằng trước đi.”
Cô đứng ra hàng trước, đối diện với dáng người cao lớn cách tấm lưới.
Ánh mắt đó dường sắp đâm xuyên qua cô.
Tiếng còi nghỉ giữa hiệp không khác gì cọng rơm cứu mạng. Thịnh Hạ vội vã rời khỏi sân đấu, ra dưới tán cây hưởng bóng râm.
Cô thấy Tân Tiểu Hòa chạy về phía mình, tuy thế chỉ chạy được nửa đường là dừng lại, mắt nhìn về phía bên kia sân vận động.
Thịnh Hạ nhìn theo hướng mắt bạn, thấy Trương Chú đang cầm một chai nước khoáng đi về phía cô.
Hướng cậu đi tới, lúc này chỉ có một mình cô.
Tân Tiểu Hòa chớp chớp mắt, quay lưng đi.
Trương Chú chân dài tay dài, chỉ vài bước đã tới trước mặt cô, chống hông nhìn xuống cô từ trên cao.
Chẳng nói gì.
Sau khi vận động, Thịnh Hạ thấy hơi buồn ngủ, đầu óc giờ không tài nào nhảy số nổi.
Nên cũng ngẩng lên ngơ ngác nhìn cậu.
Một cơn gió thổi qua, mang tới hơi lạnh heo hắt.
Cả hai không ai chú ý tới cái nhìn từ bốn phía xung quanh.
Trương Chú nói trước: “Cậu ngốc thế này, chẳng biết du học có bị lừa không nữa.”
Thịnh Hạ hoàn hồn, cảm thấy tư thế này khiến cô có vẻ yếu thế, bèn phủi tay đứng dậy, trả lời với giọng hơi cáu gắt: “Không mượn cậu lo.”
Trương Chú vặn nắp chai nước khoáng, đưa nó cho cô.
Thịnh Hạ cảm thấy chưa thể quen với hành động được coi là ga lăng này, vì nó quá khác với tác phong hàng ngày của cậu.
Cô vừa định nhận, cậu đã rụt tay về, ngẩng đầu dốc nước vào cổ họng, hầu kết trượt lên xuống liên hồi vì tốc độ uống quá nhanh. Có giọt nước trượt qua phần cổ gầy gò của cậu, không biết là mồ hôi hay nước.
Thịnh Hạ vội rời mắt.
Đè nén cả những suy nghĩ ảo tưởng.
Trương Chú quay sang nhìn cậu, “Thử độc trước cho cậu rồi, sau này đừng có ai đưa nước cũng uống.”
Hả?
Bấy giờ Thịnh Hạ mới vỡ ra, mới để ý chai nước khoáng mới nãy mình để cạnh sân bóng đã biến đâu mất.
Chai trên tay cậu là chai ban nãy tóc vàng cho cô?
Cậu đã sắp uống hết chai rồi, còn thử độc?
Cô nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Trương Chú lảng mắt khỏi mắt cô, nhìn mực nước đã gần cạn trong chai, không có vẻ gì là xấu hổ, “Uống hết rồi, xin lỗi cậu.”
Vừa nói vừa vung tay ném chai nước theo đường parabol vào thùng rác cách đó mấy mét.
“Bốp”, vỏ chai bay lọt vào trong thùng rác một cách chính xác.
Không hề nhìn ra thái độ xin lỗi.
Sau đó cậu nói với cô: “Đừng làm mặt như bị thiệt thế nữa, mình mua chai khác đền cho cậu, chờ đó.”
Rồi thì lập tức chạy đi cửa hàng ở tòa kí túc xá.
Trước khi hiệp đấu sau bắt đầu, Trương Chú đã trở về. Thịnh Hạ nhận chai nước “đền bù” của cậu – không phải nhãn hiệu cậu mới uống mà là một nhãn hiệu đang rần rần trên mạng dạo gần đây, trên chai in câu nói của những người nổi tiếng trên mạng, là một cơ hội cho họ tạo độ ảnh hưởng.
Thịnh Hạ chưa từng mua loại này, vì không ngon, còn kê giá cao vô lý.
Cô nhìn thân chai, trên chai viết: Kẻ trí không sa đà dòng sông tình ái.
Thịnh Hạ: …
Gió lạnh phe phẩy thổi qua, cô không biết phải làm sao để khống chế những suy nghĩ hỗn loạn trong mình.
–
Tối đến, Thịnh Hạ nằm trên giường, lại trằn trọc mất ngủ. Tuần sau bên trung tâm bắt đầu dạy học tập trung, tối nào cũng có tiết, cô không thể tham gia tiết tự học tối của nhà trường nữa, nếu không sẽ không thể ăn nói với Thịnh Minh Phong.
Lư Hựu Trạch gửi tin nhắn, nói cậu muốn xin nghỉ dài ngày, hỏi cô có muốn nghỉ cùng không.
Độ này Lư Hựu Trạch đã rất ít khi tới lớp tự học tối.
Thịnh Hạ hỏi: “Nghỉ ban ngày á?”
Lư Hựu Trạch: “Ừ, buổi tối đi học, ban ngày thì tự học, tiêu hóa kiến thức.”
Thịnh Hạ: “Mình không biết, để xem đã.”
Để xem đã, chờ thêm đã.
Trong bóng tối, dáng hình thiếu niên ngửa cổ uống nước lại hiện ra trước mắt. Cậu khi ấy dường muốn nuốt tất cả những bất lực, tức tối xuống bụng, như thế nó sẽ không tồn tại nữa.
Nhưng chính cậu đã từ bỏ trước mà?
Tại sao lại nói những lời kiểu như đừng khiêu chiến giới hạn khoan dung của mình?
Ôi…
Cô thở dài không thành tiếng, lại mở “không gian minh tưởng”.
Cô đã ngày càng phụ thuộc vào chuyên mục này, chỉ khi nghe nó mới có thể ngủ ngon.
Phát tới nửa sau, audio không chỉ còn là nội dung giúp ngủ ngon mà khi thực hành minh tưởng ở mức sâu sẽ giúp làm giảm lo âu căng thẳng.
Lời đề của kì này là: Cuộc sống đô thị hối hả khiến con người phát minh ra quy tắc, sống và làm việc theo quy tắc, từng bước tuần tự, nề nếp gọn gàng, nhưng cũng khiến con người lún vào một khung vòng luẩn quẩn. Thử nhảy ra khỏi cái vòng này, đổi vị trí để suy nghĩ, có lẽ là cách tốt để vượt lên trở ngại, làm dịu lo âu.
Giọng nữ dịu dàng vang lên, Thịnh Hạ nhắm mắt bắt đầu thư giãn.
“Bây giờ, hãy coi vấn đề khốn nhiễu bạn thành một thể đa diện. Lờ mặt không thể đột phá đi, đừng nhìn nó nữa. Quay sang một mặt khác, tưởng tượng có một cánh cửa, bạn đứng trước cánh cửa, mở nó ra, nhìn xem có thứ gì đã bị bỏ sót. Có lẽ nó trái ngược với lô-gíc bình thường, có lẽ nó là một thứ không hề bắt mắt. Thử nghĩ xem, phải chăng nó cũng có tác dụng đã bị bạn lờ đi… Nếu không có, hãy đóng cửa lại, quay tới một mặt khác…”
Toàn thân Thịnh Hạ như trôi nổi trên không trung. Những bản thảo chi chít chữ vây quanh cô, cô dán từng bài một lên các mặt của thể đa diện…
Còn lại cuối cùng đều là những bài khó phân loại, đồng thời gần như không danh tiếng.
Có tới hơn hai mươi bài.
Nhiều thế ư?
“Thử nghĩ xem, phải chăng nó cũng có tác dụng đã bị bạn lờ đi…”