Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 61



11 giờ đêm, cuối cùng Thịnh Hạ đã nhận được tin từ Thịnh Minh Phong: Phẫu thuật đã kết thúc, có lẽ không còn nguy hiểm tính mạng.

Sự việc xảy ra vào khoảng 7 giờ tối, tới giờ đã là bốn tiếng đồng hồ. Cuộc phẫu thuật của cậu đã diễn ra suốt bốn tiếng đồng hồ…

Thịnh Hạ không thể hình dung.

Từ khi về nhà tới giờ, không lúc nào cô tập trung nổi, Vương Liên Hoa nói gì cũng chỉ đáp qua loa.

Dưới ngọn đèn bàn, cô ngồi lặng yên như bức tượng, chỉ duy đôi mắt và bàn tay là còn lướt liên tục những tin bài trên mạng.

Xem quá nhiều đoạn video sự việc được ghi hình từ nhiều góc khác nhau, cô cảm tưởng mình đã chết lặng. Nhưng dù thế vẫn có thể nhận thấy sống lưng căng lên và cơn đau thắt ở tim hiện hữu. Bất chấp cơn đau, cô vẫn lần giở xem hết từng tin như để tự trừng phạt chính mình.

12 giờ rưỡi đêm, cuối cùng đã thấy thông báo từ phía cảnh sát Nam Lý. Dẫu chỉ là một dòng miêu tả theo phép công sơ sài cũng đã đủ khiến Thịnh Hạ mất hết tri giác.

[… 18:53 phút, kẻ tình nghi họ Lỗ chạy vào nhà sách Nhất Phương, tay phải cầm dao làm bếp đâm vào tay trái của Tưởng, người phụ trách Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Văn hóa Nhất Phương, tiếp đó xông vào khu ghế ngồi dùng dao khiến sáu người bị thương nhẹ. Trong lúc học sinh họ Trương ngăn cản, con dao bếp của Lỗ rơi ra, vô tình đâm vào vai phải của Trương. Sau khi thoát khỏi khống chế, Lỗ dùng dao gọt hoa quả khiến Trương bị thương nặng phần bụng rồi lập tức tẩu thoát. Hiện phía cảnh sát đã bắt được kẻ tình nghi họ Lỗ đồng thời thực hiện biện pháp cưỡng chế theo pháp luật. Công tác điều tra liên quan đang được tiến hành.]

Vô tình bị thương ở vai phải, thương nặng phần bụng…

Thịnh Hạ không thở nổi.

Thậm chí cô không dám đọc bình luận.

Trong QQ, tất cả đều là tin nhắn an ủi từ các bạn.

Kể cả các thầy cô như Phó Tiệp, Vương Duy, Lại Ý Lâm cũng gửi tin nhắn dài cho cô.

Hóa ra từ lâu, quan hệ giữa họ đã không phải chỉ một câu “chỉ tới đây thôi” là có thể chấm dứt.

Mối quan hệ mà tất cả mọi người xung quanh đều biết, mối quan hệ tất cả mọi người ngầm thừa nhận, việc gì cậu và cô còn mãi lừa mình dối người…

2 giờ rạng sáng, Thịnh Hạ nhận điện thoại của Thịnh Minh Phong.

Bố không hỏi một điều gì, chỉ kể lại thông tin thực tế: “Đã chuyển sang phòng bệnh rồi, yên tâm ngủ đi…”

Thịnh Hạ vội hỏi: “Con tới thăm cậu ấy được không?”

“Đợi cậu ấy tỉnh đã… Tỉnh rồi bố sẽ sắp xếp cho, giờ ngủ đi…”

Yên tâm nghỉ ngơi ư? Sao cô làm được?

Thịnh Hạ thức trắng cả đêm, hôm sau vác đôi mắt hốc hác đờ đẫn tới trường từ sớm.

Vương Liên Hoa cũng lo lắng không yên, không biết có nên hỏi rõ hay không.

Thịn Hạ chưa bao giờ như thế.

Con gái lớn có khả năng kiềm chế cảm xúc đáng kinh ngạc, trong kí ức của bà, đừng nói những khi buồn bã mà kể cả dẫu nước mắt tràn mi vẫn để tâm tới cảm xúc của người khác.

Nhưng bây giờ dường như cô không còn để tâ m đến một điều gì.

Vương Liên Hoa chỉ đành lái xe yên lặng đi theo, nhìn bóng cô khuất sau cổng trường mới yên tâm rời đi.

Thịnh Hạ vào lớp, ai ai cũng nhìn cô bằng cái nhìn thương hại, muốn nói lại thôi.

Cô chuyển điện thoại sang chế độ âm thanh, không dám bỏ lỡ bất cứ một cuộc gọi.

Song cả một ngày trôi qua vẫn bặt vô âm tín.

Giờ cơm trưa, Thịnh Hạ ngồi đối diện Hầu Tuấn Kỳ. Cả hai không ai nói chuyện. Ghế trống bên cạnh khiến cổ họng cứ nghẹn lại.

Tình cờ chạm vào mắt nhau, cả hai đôi mắt cùng lúc đỏ hoe.

Cậu chàng lớn xác như Hầu Tuấn Kỳ mà bò ra bàn khóc rưng rức, làm người xung quanh ngơ ngác chẳng ai hiểu gì.

Trương Tô Cẩn không có ở quán, cơm hôm nay do đầu bếp thuê tới nấu. Trên cái mũ đầu bếp cao thêu dòng chữ: Trăn Phẩm Uyển.

Thịnh Hạ biết nhà hàng này. Thịnh Minh Phong thường dẫn cô đi ăn ở đây. Đầu bếp ở đó không phải dễ mà mời được.

Thứ Hai, ngày công bố thành tích kì thi thử lần một toàn thành phố.

Lần này, mọi người quan tâm thành tích của Trương Chú hơn xa điểm số của bản thân.

Trương Chú không phụ mọi kì vọng, trở về đỉnh cao.

Tuy cách biệt điểm số với hạng nhì không đến mức phải trầm trồ như trước, tuy thế đã đủ vững chắc trên ghế hạng nhất.

Vương Duy đứng trên bục giảng, khi đọc tới điểm của Trương Chú chợt nghẹn lại, người lảo đảo, chống cánh tay cúi đầu thì thào: “Thằng ranh này, bảo lấy hạng nhất là lấy hạng nhất luôn được, sao em nghe lời thế hả… ranh con!”

Đến chữ cuối, giọng nói đã lẫn tiếng nghẹn ngào. Các bạn chỉ thấy thầy gỡ mắt kính, quay lưng đi dụi dụi đôi mắt.

Vương Duy kiểm soát cảm xúc, trầm giọng nói: “Bạn Trương Chú là kiêu ngạo của Vương Duy thầy, là kiêu ngạo của A6 chúng ta, là kiêu ngạo của nhà trường, cũng là niềm kiêu ngạo của Nam Lý. Chúng ta chờ em ấy trở về.”

Bàn Trương Chú đã chất đầy quà và thư.

Trên tường thú nhận toàn là lời chúc và tỏ tình dành cho cậu.

Thịnh Hạ nhớ lời nhắn dưới weibo – Cậu ấy là người mình yêu thầm.

Quả thật có rất nhiều, rất nhiều người thích cậu.

Thâm tâm Thịnh Hạ không hề thấy ghen ghét, mà chỉ có hơi ấm từ từ lan ra –

Có thể gặp một người như vậy, là điều rực rỡ của thanh xuân.

Có thể thích một người như vậy, là vinh hạnh của cô.

Dư luận chưa bao giờ để ý tới một sự việc quá lâu, tuy thế vì kết quả kì thi thử lần một mà từ khóa “Đâm chém ở Nam Lý” lại một lần leo lên hotsearch, quá nửa các tin bài đề xuất là về Trương Chú và trường trung học phụ thuộc của Nam Lý.

#Học sinh can đảm lao ra là trạng nguyên tương lai# lập tức chiếm vị trí trên bảng.

Trạng nguyên, học giỏi cộng với ngoại hình sáng là đã đủ khiến cậu trở thành tâm điểm dư luận, huống hồ nay còn thêm cái danh can đảm giúp người.

Cái tên #Trương Chú# cũng chen vào 50 hạng đầu trên bảng hotsearch.

Cánh phóng viên nhà báo đánh hơi nhập cuộc, một số “tin bên lề” thi nhau được tung ra.

Ví dụ bài phỏng vấn chủ sạp báo.

“Hôm ấy tôi cũng không có mấy khách, nên nhớ cậu ấy rất rõ.” Chủ sạp báo độ trên dưới 50 tuổi, trông chân chất thật thà, lời nói mộc mạc giản dị, “Cậu bé này có tới một lần từ hồi lâu rồi, chiếm ghế của tôi cả một ngày, mua mấy cây kẹo mút ngồi ăn, rồi nhìn mãi nhà sách đối diện. Sau đó cậu ấy đi đâu mất, tận mấy hôm nay mới trở lại, ngày nào cũng tới từ khoảng 5, 6 giờ tới hơn 7 giờ là đi, mà còn rất lễ phép, còn đẹp trai, ngồi lâu chỗ tôi còn ngại. Cậu ấy còn mua nước mua kẹo mua tạp chí chỗ tôi, ôi, cậu bé ngoan lắm!”

Phóng viên hỏi: “Cậu ấy ngồi đây làm gì?”

“Cái đấy tôi cũng không biết…”

Thịnh Hạ sững sờ. Cô bật lại đoạn video, xác nhận thêm lần nữa.

Chủ quán nói là mấy hôm nay, ngày nào cậu cũng tới.

5, 6 giờ tới, chẳng là giờ tan học của trung học phụ thuộc?

7 giờ hơn đi, chẳng là giờ cô xuất phát đi học ở cao ốc Hằng Tín?

Cậu, ngày nào cũng tới…

Để thăm cô ư?

Đi đi về về, chạy xe thôi đã mất nửa giờ.

Chỉ để ngồi đấy nửa tiếng một tiếng rồi lại đi?

Không còn điều gì mà Thịnh Hạ không dám xác nhận nữa.

Bởi vì cậu từng nói: Hôm hẹn gặp nhau, cậu có tới. Cậu ngồi ở ngay sạp báo đối diện, luôn bên cô từ lúc mới tới đến tận khi cô ra về.

Thịnh Hạ hối hận khôn xiết.

Bao ngày qua, tại sao cô chưa từng nhìn về nơi ấy chỉ một lần?

Cô nhớ sạp báo ấy kề bên cội long não già đồ sộ, cành lá um tùm, bóng lá lồ ng phủ bên dưới như đêm tối.

Cậu đã ẩn nấp ở đó, ngày ngày nhìn cô ư?

Trốn trốn tránh tránh, thậm chí là, lén lút thậm thụt?

Như thế thật không giống việc mà người kiêu ngạo như Trương Chú sẽ làm.

Nhưng cô cũng có thể hình dung ra cảnh cậu ngồi trên chiếc ghế thấp, miệng ngậm cây kẹo mút, mắt nhìn cô đăm đăm.

Ánh mắt cậu, cô có thể hình dung ra nó.

Chú à –

Cậu bảo mình phải làm sao đây?

Cô nhớ cậu rất nhiều.

Gọi điện cho Thịnh Minh Phong, được cho biết: “Cậu ấy chưa tỉnh, chờ thêm đi. Giờ ở đó toàn phóng viên, vụ việc cũng chưa được điều tra rõ ràng, chúng ta đừng gây thêm rắc rối cho bên công an nữa.”

Thịnh Hạ thở thượt. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Cô như cái xác biết đi, lay lắt cho qua những ngày gian khó.

Đến cả điểm số của bản thân, cũng phải đến hai hôm sau cô mới buồn ngó đến.

Điểm cô vừa vặn qua ngưỡng điểm sàn tuyến một. Số điểm cực nguy hiểm.

Vương Duy và Phó Tiệp lần lượt tới gặp cô trao đổi.

Thực ra nguyên nhân rất đơn giản. Cuối kì trước cô tiến bộ vượt bậc, nhưng không ổn định. Học kì này thì phân tâm lo quá nhiều việc, chưa kịp củng cố thành quả lúc trước.

Giai đoạn tới buộc phải tập trung hơn.

Tin tốt duy nhất, là bản thảo của cô đã qua vòng xét duyệt đầu tiên.

Thời gian ngắn như thế. Thịnh Hạ biết, ắt hẳn Phó Tiệp đã phải tác động vào rất nhiều.

Cả biên tập xét duyệt vòng đầu cũng gửi tin nhắn riêng cho cô: “Cô giáo của các em coi học sinh như con cái vậy. Việc này ảnh hưởng tới tương lai của một học sinh tài năng, cô cũng đâu thể chậm trễ, có đúng không?”

Sự biết ơn của Thịnh Hạ không lời nào tả xiết.

“Nhưng vòng xét duyệt thứ hai và vòng xét duyệt cuối thì rất gắt, bên chủ biên sẽ không dễ duyệt cho qua đâu. Cô sẽ hết sức thúc giục, nhưng không thể nói chắc là khi nào có thể cho em câu trả lời.” Biên tập rào trước.

“Vâng.”

“Cô đề nghị em gửi cả cho các nhà xuất bản khác, có thể xem xét cả các nhà xuất bản ngoài tỉnh.”

“Em gửi ba nơi khác rồi.”

“Thông minh.”

Sự việc đã thuận lợi hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu.

Lại tới một buổi tối, Thịnh Hạ nhận được mấy liên kết từ Đào Chi Chi và Tân Tiểu Hòa.

Độ này, người quan tâm tin tức trên mạng hơn cả cô không ai ngoài hai cô bạn.

Cô liếc sơ tiêu đề. Liên kết hai bạn gửi đều từa tựa như nhau.

Cô mở một liên kết.

Một tài khoản có tích V chứng thực share bài đăng weibo của câu lạc bộ âm nhạc trường trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý.

#Học sinh can đảm giúp người là trạng nguyên tương lai# Cậu ấy sao rồi, rốt cuộc có tin tức chưa? Video 3:09, mau vào xem thế nào là phát triển toàn diện. // @Trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý: Buổi diễn âm nhạc câu lạc bộ ngày 4/5 hàng năm.

[Nam Lý mất mặt thật, công khai ít thông tin tình hình bệnh nhân hiện giờ thì chết hả?]

– Chậm thật, đăng cái gì là bị chặn luôn, đủ rồi nhá!

– Nghe bên bệnh viện nói thì chắc không sao rồi.

[Đẹp trai quá, không thở nổi luôn! Em trai mau khỏi, debut! Chị hậu thuẫn cho em!]

– Thôi giành trạng nguyên vẫn hơn hu hu hu em trai thiệt đẹp trai!

– Idol kiểu này có thể tính chuyện đu theo!

[Dưới cùng khu bình luận, hình như mị tìm được weibo của Trương Chú? @Shu_abcdef]

– Đúng thật! Trời ơi dễ thương ghê, tự bình luận khen mình đẹp trai kìa ha ha ha

– Tuy rằng bây giờ không phải trọng điểm, nhưng mà mau vào đu theo!!

Chiều hướng sự việc thay đổi quá nhanh, Thịnh Hạ đâm chẳng hiểu gì.

Tên tài khoản weibo kia thì rất giống phong cách của cậu. Có lẽ vì đăng kí mãi vẫn trùng tên, bực mình nên thử một hồi thành ra gõ đại.

Cô vào weibo của cậu.

Tổng cộng có gần 40 bài đăng. Bài đăng sớm nhất là từ mấy năm trước, hầu hết chỉ là bài share lại thông báo của NBA và một số clip livestream chơi game. Hình đại diện là một cầu thủ nổi tiếng.

Khi share bài weibo của câu lạc bộ âm nhạc, cậu bình luận: “Ôi chao, ai đây ta thiệt móa nó đẹp trai!”

Vì giọng điệu u mê thấy rõ, còn cài hình đại diện là cầu thủ NBA, trông không giống nick con gái nên mới khiến cộng đồng mạng chú ý.

Căn cứ để xác nhận đây là weibo của cậu, là năm ngoái cậu đã đăng một tấm hình, trong hình có cậu.

Hốc mắt Thịnh Hạ nóng ran.

Trong hình không chỉ có cậu.

Mà còn có cô.

Đó là tấm hình Dương Lâm Vũ chụp chung cho mọi người hôm hội thao. Cậu đã cắt phần của mọi người đi, chỉ để lại cậu và cô.

Đây không phải tấm hình có kết cấu đẹp, vì khoảng giữa hoàn toàn trống rỗng, cả hai đứng ở hai rìa tấm ảnh, không gian ở giữa đủ rộng cho một người nữa đứng vừa.

Thậm chí tà váy của cô cũng bị cắt đi.

Nhưng nó là một tấm hình đẹp.

Chỉ một cái nhìn, đã đủ sức nhận thấy một câu chuyện.

Cô đang nhìn vào ống kính, khe khẽ mỉm cười.

Còn cậu thì hơi cúi nghiêng về phía bên trái, không phải quay nhìn cô nhưng còn hơn cả quay nhìn cô.

Đôi mắt cậu như viết rõ một thứ tình cảm phức tạp ẩn chứa nỗi “sợ hãi”.

Khác hoàn toàn với ấn tượng về Trương Chú trong Thịnh Hạ.

Cậu mà cũng có biểu cảm ấy?

Giống như… yêu thầm.

Mô tả: “Tới gần.”

Tính thời gian, thì là mấy ngày sau hội thao.

Không phải chụp là đăng ngay.

Chắc vì cậu không có ai theo dõi, bình thường cũng chỉ dùng weibo để theo dõi tin tức nên mới dám to gan bật chế độ công khai. Weibo dường như trở thành hốc cây vừa công khai mà cũng vừa bí mật của cậu.

Sau lần đó cậu còn đăng mấy bài nữa, mỗi bài cách nhau chừng chục ngày trở lên, không phải quá thường xuyên.

Nội dung rất đơn giản, cũng không có hình ảnh đăng kèm.

“Dễ thương ghê.”

“Trời ạ, sao cậu ấy dễ thương thế nhỉ?”

“Thích.”

Đêm giao thừa.

“Vẫn rất muốn có được.”

Song một tối nọ, cậu đăng liền ba bài. Thịnh Hạ xem thời gian, thấy là tối hôm sinh nhật cô.

“Niềm vui của mình ai hiểu được? Mà thôi, người phàm thì hiểu thế nào!”

“Cậu ấy ước gì nhỉ? Nếu ước ba điều, chắc có một là về mình chứ?”

“Thôi, không sao hết, cứ ước cả cho cậu đi. Mình muốn cậu mọi việc như ý, muốn làm gì đều sẽ làm được, cả đời lúc nào cũng hạnh phúc thăng hoa! Thăng cao hơn nóc nhà!”

Chắc chắn cậu không ngờ có một ngày hốc cây này bị phát hiện.

Càng không ngờ sẽ có nhiều người đọc được như thế.

Khi Thịnh Hạ vào xem, bên dưới đã có vô số lời nhắn của cộng đồng mạng.

Có người khen cậu đáng yêu, có người khen cậu đẹp trai, có cả người nói họ rất xứng đôi, bảo cậu mau tỉnh lại tiếp tục theo đuổi cô gái của cậu…

Cảnh vật trước mắt Thịnh Hạ nhòe đi. Nước mắt ầng ậng trong hốc mắt.

Những ngày nay cô vẫn hay khóc, tuy thế lần này thì khác hẳn. Khóc mãi khóc mãi, bỗng cô nhoẻn cười –

Không biết khi tỉnh lại và biết đã có vô số cộng động mạng xem hết những bài đăng khờ khạo của mình, cậu sẽ thấy thế nào?

Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng oai phong mà cậu không dễ gì mới có thể tạo dựng.

Cười xong nước mắt vẫn rơi lã chã.

Cô rất muốn rất muốn rất muốn được gặp cậu.

Cuộc gọi từ Thịnh Minh Phong tới vào đúng lúc ấy.

11 giờ rưỡi rồi.

Thịnh Hạ lập tức nhận máy.

“Bố!”

Thịnh Minh Phong sựng lại, chợt cười, “Từ bao giờ mà thấy bố gọi là vội vàng nghe máy thế, làm bố mừng quá cơ.”

Nghe giọng nói thôi lo lắng căng thẳng từ bố, niềm mong mỏi lan ra từ đáy lòng Thịnh Hạ. Cô hỏi: “Đã có tin gì rồi ạ?”

“Ừ.”

“Thế nào rồi?”

Thịnh Minh Phong: “Chiều tối nay cậu ấy tỉnh, nhưng rất yếu, chỉ lát là lại thiếp đi. Giờ vừa tỉnh lại, y tá nói tình trạng rất tốt. Đang nửa đêm nên không có người ngoài, bố bảo Lý Húc điều người tới đón con, con sắp xếp tới đi.”

“Cảm ơn bố ạ!”

Thịnh Hạ hớt hải thay quần áo chạy ra, tới phòng khách mới nhớ, việc này nên nói với mẹ kiểu gì?

Cô chưa từng ra ngoài vào thời điểm muộn thế này.

Chưa kịp nghĩ xem nên ăn nói thế nào thì Vương Liên Hoa đã đi ra khỏi phòng. Có lẽ vì ban nãy nghe thấy tiếng động.

Vương Liên Hoa nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mẹ, bạn, bạn con… cậu ấy tỉnh rồi. Bố nói giờ con có thể tới thăm cậu ấy…”

Nói xong thì không dám nhìn Vương Liên Hoa.

Bạn?

Bạn bè thế nào mà nửa đêm nửa hôm đi thăm bệnh?

Nhưng cô nhất định phải đi! Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.

Không ngờ lại nghe vương Liên Hoa hỏi: “Cậu ấy, chính là Tống Giang, đúng không?”

Thịnh Hạ ngẩng phắt đầu: “Mẹ…”

Vương Liên Hoa mím môi, gương mặt vẫn một vẻ nghiêm nghị thường thấy nên không thể đoán biết cảm xúc. Mẹ im lặng thoáng giây, nói: “Đợi mẹ thay đồ rồi chở đi. Đừng bảo bố điều người tới đón nữa, đi đi về về, giờ muộn rồi.”

Thịnh Hạ ngỡ ngàng.

Vương Liên Hoa về phòng thay quần áo. Thịnh Hạ ở lại phía ngoài gọi điện cho Thịnh Minh Phong.

Thịnh Minh Phong rất ngạc nhiên, cười rồi nói: “Như thế là tốt nhất. Nhớ về sớm nghỉ ngơi, đừng ở muộn quá. Người bệnh cần nghỉ ngơi, con cũng nên hồi tâm để ý tới việc học.”

“Dạ…”

Trên đường, Thịnh Hạ nhìn ra phố xá vẫn sầm uất ngoài cửa sổ, hồn vía tận đẩu đâu.

Cô những tưởng Vương Liên Hoa sẽ hỏi một vài điều, nhưng không.

Khi tới bệnh viện, Lý Húc và một viên cảnh sát đã chờ sẵn ở bãi đỗ, dẫn hai mẹ con tới thẳng khu điều trị nội trú.

Bệnh viện lúc ban đêm rất yên ắng, tiếng bước chân nghe rõ mồn một trong tai. Ở phía cuối hành lang, Trương Tô Cẩn đang đứng chờ dưới ngọn đèn lờ nhờ.

Tim Thịnh Hạ dồn lên như trống, nhịp tim vẫn tạm coi là bình tĩnh suốt đường đi giờ đột nhiên trở nên xao động.

Trương Tô Cẩn gật đầu chào Vương Liên Hoa trước rồi mới nhìn Thịnh Hạ, vỗ vỗ vào lưng cô: “Không sao rồi, đừng lo lắng.”

Thịnh Hạ nhìn vào qua ô cửa sổ nho nhỏ. Trong phòng bệnh có bật đèn, trên ba chiếc giường bệnh, chỉ chiếc giường ở giữa là có người nằm.

Từ góc này chỉ thấy được dáng cậu mặc áo bệnh nhân chứ không nhìn tới mặt, không biết cậu đang tỉnh hay đã ngủ rồi.

“Em vào được không?” Thịnh Hạ hỏi.

Trương Tô Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là được, nhưng mà…”

Chị kề sát vào tai Thịnh Hạ: “Nó thấy mất mặt, đang vờ ngủ.”

Thịnh Hạ: “Có khi tại cậu ấy mệt thật, hoặc là không có sức. Hay hôm khác em tới cũng được…”

“Không được!”

Lời Thịnh Hạ bị giọng nói yếu ớt nhưng ngang ngược cắt ngang.

Tiếng nói từ trong phòng bệnh…

Hành lang yên tĩnh như đã chết.

Thịnh Hạ nhìn biểu cảm hiển nhiên ngẩn ra của mẹ, đôi tai chẳng hiểu sao đỏ dần lên.

Cô thấp thỏm mở lời: “Con vào xem thử…”

Rồi không đợi người lớn kịp tỉnh ra đã đẩy cửa chạy vào trong.

“Cạch”, cô trở tay vặn tay nắm cửa.

Trên giường bệnh, Trương Chú nằm thẳng đơ, áo bệnh nhân rộng thùng thình che khuất mọi vết thương không nhìn thấy. Điều duy nhất thấy được là cậu gầy rộc đi, ống quần thì dù có béo lên gấp đôi vẫn mặc vừa.

Môi cậu tím tái, hơi khô nẻ chứ không trơn bóng như ngày thường. Tóc hình như đã dài hơn một chút, tóc mái đen nhánh rủ xuống che khuất đôi mày, chỉ là không còn bông lên như ngày xưa. Cả đôi mắt sắc bén thường thấy giờ cũng giảm bớt độ sáng, thoạt trông lặng lẽ mà cũng thật, ngoan hiền.

Rốt cuộc cậu làm kiểu gì mà hét nổi câu “không được” với vẻ ngoài yếu ớt thế này?

Thịnh Hạ đi vội nên chưa kịp buộc tóc, mái tóc giờ buông xõa trước ngực. Đôi tay thì vì căng thẳng mà giữ mãi trước người, không biết nên mở lời ra sao.

Được thấy cậu nằm bình an trên giường, đã là rất tốt rồi.

“Ngồi đi, mình không nói to được…” Trương Chú quan sát cô một lượt trên dưới, lên tiếng.

Giọng cậu có vẻ suy nhược Thịnh Hạ chưa từng nghe, câu chữ cũng cố gắng ngắn gọn nhất có thể.

Cô đi theo hướng mắt cậu chỉ, ngồi xuống giường bệnh bên cạnh cậu.

“Cậu thế nào rồi, có đau không?” Cô lên tiếng, hỏi một câu chẳng có gì mới mẻ.

Cậu bị thương phần bụng, khi nói chuyện phải dùng lực từ bụng để nói, sao có thể không đau?

“Giờ cậu đừng nói!” Thịnh Hạ cắt ngang trước khi cậu kịp lên tiếng.

Cậu ngẩn ra, ngoan ngoãn nuốt những lời đã ra tới đầu môi vào bụng.

Thịnh Hạ quay đi, qua ô cửa sổ thấy hình như người lớn đã không còn ở đó mới quay lại. Chợt cô dịch tới sát giường cậu, kéo cái ghế gần đó ngồi xuống, tay chống cằm kề vào cậu thật gần, “Giờ bọn mình nói nhỏ thôi, cậu có thể không cần cố sức…”

Cô bỗng nhiên sát lại làm một mùi hương ùa ngập khoang mũi. Trương Chú nhắm mắt.

“Mình hỏi, cậu đáp phải hoặc không phải là được.” Cô nói thật nhỏ, dường định thì thào với âm lượng đó tới cùng.

Rõ ràng cô không bị thương.

Trương Chú cười cười, nhưng không dám làm vết thương nứt ra nên chỉ dám cười hời hợt trông rất đểu.

Thịnh Hạ hơi bối rối.

“Ừm…” Cậu nghiêng đầu sang một chút để nhìn cô, trả lời.

Gần quá. Cậu chỉ quay sang thôi mà đã nghe rõ cả hơi thở của nhau.

Thịnh Hạ cảm thấy cổ nóng bừng lên, tuy thế không lùi ra sau mà hỏi: “Có đau không?”

Trương Chú cau mày: “Câu hỏi này hình như không thể trả lời bằng phải hay không phải…”

Thịnh Hạ: …

Thế cậu trả lời đau hoặc không đau là được rồi mà? Việc gì phải nói lắm thế?

Thịnh Hạ: “Có phải cậu thấy đau không?”

Đằng trước, trong đôi mắt cô bạn là bóng cậu phản chiếu. Chỉ mình cậu.

Đau thế nào được nữa?

Trương Chú cong môi, đổi thoại: “Không đau.”

Thịnh Hạ: “Thế khi nào cậu có thể ngồi dậy? Nửa tháng đúng không?”

Trương Chú phối hợp: “Không phải.”

Thịnh Hạ: “Một tháng?”

Trương Chú: “Không biết.”

Tự dưng Thịnh Hạ không biết nên hỏi gì nữa. Vô vàn lời muốn nói khi đến gần cậu chợt không biết nói từ đâu.

“Mình xem vết thương của cậu được không?”

Trương Chú lắc đầu: “Không được.”

“Chỉ một chút thôi…”

“Ừm, được.”

Cậu chỉ lên cúc áo, “Cởi ra…”

Thịnh Hạ ngơ ngác hết nhìn cậu lại chuyển sang nhìn áo cậu.

Giờ cậu đang ốm, ánh mắt ngay thẳng không nhận ra có hàm ý gì khác.

Thịnh Hạ tự sám hối vì mình đã ôm lòng tiểu nhân. Cậu đang bị thương mà, trên báo nói cậu bị thương ở cả vai trái, tất nhiên không thể tự cởi cúc áo…

Cô đứng dậy, cúi xuống, nghĩ là bụng nên bắt đầu cởi từ dưới cùng.

Nhưng áo bệnh nhân không chỉ rộng mà còn dài, vạt áo tới tận phần hông.

Cô nhặt nút cúc dưới cùng lên, tay đang cầm cúc bỗng dừng khựng, toàn thân hóa đá.

Bởi vì cô đủ sức nhận thấy rất rõ, rằng phần cơ thể nơi bàn tay cô lướt qua – vừa cử động!

Cử động rất khẽ thôi, nhưng có lẽ vì phòng bệnh lúc này quá tĩnh mịch, bầu không khí khiến chỉ một cử động rất nhỏ bé cũng đủ gây ra phản ứng hóa học.

Bất giác Thịnh Hạ ngẩng lên nhìn cậu trong nỗi bàng hoàng, thấy cậu cũng mở tròn đôi mắt nhìn chòng chọc vào chỗ đũng qu@n.

Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, Thịnh Hạ lấy hơi cởi một mạch lên tận bốn nút cúc.

Dần dần, từ đỏ mặt đã chuyển sang đỏ mắt.

Bên bụng phải của cậu hơi lồi lên, chắc vì đang đặt thuốc hoặc máy móc y tế nào đó. Cả phần bụng bị “trói gô”, vô số lớp vải gạc bao quanh nơi đó kín mít.

Dẫu rằng băng gạc trắng tới mức không thấy một vết bẩn.

Đương nhiên cũng chẳng có vết máu.

Thì trong trí Thịnh Hạ vẫn chỉ toàn hình ảnh cậu bị dao đâm vào bụng xâm chiếm…

Phải đau lắm đây.

Cô hơi không kiểm soát nổi bản thân. Những câu hỏi lặp đi lặp lại trong trí óc những đêm qua giờ cùng lúc ập tới: “Chính cậu đã nói là chỉ tới đây thôi, thế tại sao còn làm vậy? Tại sao còn bê bàn cho mình? Tại sao ngày nào cũng tới nhà sách Nhất Phương đợi mình? Tại sao thấy nữ sinh mặc váy trắng là…”

Cô nghe tiếng mình đột ngột to lên, kịp thời dừng lại, tuy thế nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống tí tách.

Trương Chú không dậy được, chỉ có bàn tay không bị thương nâng lên kéo lấy vạt áo cô, “Đừng khóc mà…”

Cô nhìn thấy đôi mày cậu dính chặt vào nhau, nghẹn ngào, tự rút mấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau nước mắt rồi lại ngồi xuống ghế.

Thời điểm này, không nên khiến cậu khó chịu thêm.

Mọi hành động của cô diễn ra liền mạch trôi chảy, từ khi nước mắt rơi đến khi lau nó đi bất quá chỉ một, hai phút.

Trương Chú im lặng nhìn cô.

Xem ra mấy ngày nay khóc nhiều quá, giờ đã quen cả việc tự điều chỉnh cảm xúc rồi.

Cậu nhớ lại những lời “tố cáo” của cô.

Ôi, cuối cùng cô vẫn biết hết rồi.

“Bởi vì…” Trương Chú thở dài một tiếng bất lực, “Biết rõ có lẽ sau này không có tương lai, mình vẫn thích cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.