Trong giờ lên lớp, Vương Duy công bố tin Trương Chú đã bình an tỉnh lại. Không khí trong lớp tức thì nhẹ nhõm hẳn.
Hầu Tuấn Kỳ ngồi bàn sau vờ khóc: “Nhưng tại sao không trả lời tin nhắn của mình!”
Có người la lên: “Chắc vì bị đào ra weibo, xấu hổ chết rồi nên cả đời không định dùng điện thoại nữa đó.”
Cả lớp phì cười.
Thi nhau hướng ánh mắt về Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cũng nhớ tới hốc cây của cậu. Gì mà “sao cậu ấy dễ thương thế nhỉ”, quả làm cô không biết giấu mặt vào đâu.
“Thế giờ chúng ta đi thăm cậu ấy không?” Tề Tu Lỗi la lên.
Vương Duy: “Để vài ngày nữa đã. Mấy hôm nay em ấy vẫn chưa thể ăn uống bình thường, còn đang truyền dịch dinh dưỡng, nói mấy câu mà thều thào không ra hơi, đừng đi quấy rầy thì hơn. Mà khi đi cũng không nên đi nhiều người quá, cử ba bốn đại diện là được.”
Chưa thể ăn uống bình thường…
Thịnh Hạ tự trách mình đã quá sơ ý.
Cậu bị thương ở bụng kia mà, tại sao cô cũng chẳng hỏi gì hết?
Hôm đó cậu còn nói với cô nhiều như vậy.
Tối nay tới, nhất định phải bảo cậu nói ít thôi, mà tốt nhất là đừng nói gì cả.
Chiều vừa tan học là Thịnh Hạ lập tức thu dọn sách vở định đi, chỉ là đã bị Trần Mộng Dao bình bịch chạy tới cản lại.
Lúc này ngoài hành lang tấp nập người qua lại, ai nấy nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Trần Mộng Dao kéo tuột Thịnh Hạ tới góc khuất của lối đi liên tòa, hỏi thẳng: “Cậu biết cậu ấy ở bệnh viện nào không? Chắc chắn cậu biết đúng không?”
Thịnh Hạ ngơ ngác: “Tại sao mình nhất định phải biết…”
“Thì bố cậu chẳng là, chẳng là, gì gì đó, cấp cao nhất của Nam Lý à?”
Ặc, kiểu mô tả này.
“Nói cho mình biết được không?” Trần Mộng Dao rất sốt ruột, “Đợt trước mình đi Đông Châu, gần đây thì tham gia huấn luyện khép kín, cũng mới thấy tin tức. Tại sao lại thành như vậy? Cậu ấy vẫn ổn chứ?”
Thịnh Hạ: “Không còn nguy hiểm nữa, cậu cứ yên tâm. Nhưng giờ cậu ấy đang hồi phục, không tiện tới thăm.”
Bỗng Trần Mộng Dao nhìn chòng chọc vào mắt Thịnh Hạ: “Cậu lừa mình.”
Thịnh Hạ:?
Trần Mộng Dao: “Cậu nói với mình hai cậu không hẹn hò. Mình nói rồi, nếu hai cậu yêu đương thì phải cho mình biết.”
“Đúng là chưa yêu đương mà…”
Trần Mộng Dao: “Thật? Cậu bảo đảm?”
Thịnh Hạ: “Ừm.”
Trần Mộng Dao: “Nhưng, ai cũng nói cậu ấy tưởng cô gái trong nhà sách là cậu nên mới lao tới cứu người.”
“Không phải.” Thịnh Hạ lắc đầu kiên quyết, “Cậu ấy… xuất hiện ở đó, là vì mình. Nhưng bất kể người bên trong là ai, cậu ấy vẫn sẽ lao ra.”
Trần Mộng Dao sững ra giây lát, đôi mắt không còn tỏa sáng như trước đó, “Mình thấy weibo của cậu ấy rồi.”
Thịnh Hạ mím môi, không tiếp lời.
“Nhưng, không phải cậu sẽ du học hả?” Trần Mộng Dao tiếp, “Miễn các cậu chưa tới với nhau thì mình vẫn giữ thái độ đó. Nếu cậu có tin gì nữa, có thể cho mình biết được không?”
Thịnh Hạ: “Việc này thì được.”
Cùng là người lo lắng cho cậu, cô có thể hiểu được.
Trần Mộng Dao: “Thế bọn mình kết bạn wechat nhé?”
“Được…” Thịnh Hạ lấy điện thoại ra quét mã QR của Trần Mộng Dao. Khi tiếng “tinh” vang lên, cô nhớ ra trong cặp sách của mình có thư bọn con gái viết cho Trương Chú, lưỡng lự một lúc rồi vẫn nói: “Thế chắc cậu sẽ vất vả đó.”
“Quét xong rồi, cậu chấp nhận đi.” Trần Mộng Dao chỉ vào điện thoại cô, xong mới sực nhận ra lời cô vừa nói, “Hả?”
“Bây giờ, có lẽ cậu ấy khá thích mình, nên cậu sẽ vất vả…” Thịnh Hạ thì thầm, lặp lại một lần nữa.
Wechat của Thịnh Hạ xuất hiện trong danh sách bạn bè. Trần Mộng Dao ngẩng lên, nhìn thấy trong mắt cô bạn sự chân thành quá đỗi, đến độ bạn ngẩn ra –
Sao lại có người khờ khạo thế?
Cô tình địch này thật chẳng có ý thức thân phận gì cả.
Trần Mộng Dao chợt nhoẻn cười: “Đấy là việc của mình.”
Rồi bạn quay ngoắt đi, không chào một câu đã bỏ đi một nước, chẳng lịch sự chút nào.
Thịnh Hạ đã thành quen. Cô liếc tài khoản bạn bè mới. Trần Mộng Dao lấy hình bản thân làm hình đại diện, hình nền trên trang bảng tin cũng là hình bản thân. Ảnh chụp tỏ rõ sự tự tin, trông rất xinh.
–
Thịnh Hạ tới bệnh viện. Vẫn viên cảnh sát trực lần trước dẫn cô tới phòng bệnh.
Nghe nói dưới tòa nhà có phóng viên, nhưng Thịnh Hạ không nhận ra là ai trà trộn trong mọi người.
Cô gái được cứu hôm đó là người khiếm thính. Tin này lại một lần thu hút sự chú ý của rất nhiều cánh nhà báo. Bởi vì cách địa điểm xảy ra vụ việc chỉ hai cây số là đồn công an nên đã có nhiều tít báo khôn lỏi dẫn dắt dư luận chú ý tới việc này. Dạo gần đây có rất nhiều tin bài bóp méo không đúng sự thật, không xử lý tốt sẽ khiến dư luận dậy sóng nên mọi việc đều phải thật cẩn thận.
Thịnh Minh Phong nói chờ sự việc lắng xuống, tòa thị chính sẽ tổ chức tuyên dương khen thưởng.
Thời điểm này đang là giờ cơm, đi qua những phòng bệnh khác có thể ngửi thấy mùi đồ ăn, chỉ riêng phòng Trương Chú đang nằm là lạnh lẽo vắng lặng, tiếng kêu đau láng máng vọng ra.
Thịnh Hạ đờ người, nhìn qua ô cửa sổ. Màn giường được kéo kín, từ bên ngoài không thể thấy một điều gì.
Tiếng rên trầm trầm cố nhịn của cậu vang lên đứt đoạn. Thịnh Hạ cau chặt mày, hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Họ đang làm gì vậy ạ?”
“Chắc đang thay thuốc hoặc là kiểm tra…”
Bàn tay Thịnh Hạ đặt trên khung cửa siết chặt vì lời giải thích.
Một lát sau bác sĩ kéo rèm, dặn mấy câu rồi đi.
Trên giường bệnh, những giọt mồ hôi li ti rịn đẫm trán Trương Chú.
Cậu thở d ốc, hơi thở từ từ đều lại.
Chờ các bác sĩ đã đi hết, Thịnh Hạ vào phòng bệnh. Các chị y tá đang treo bình truyền dịch lên cho cậu, liếc thấy Thịnh Hạ thì vui vẻ gọi: “Hotboy, nóc nhà tới rồi kìa?”
Thịnh Hạ nhớ lời các bạn trong lớp nói, Trương Chú xấu hổ chết rồi, hình như hơi giống thế thật.
Bản thân cô không thể quên được câu “Mình muốn cậu mọi việc như ý, muốn làm gì đều sẽ làm được, cả đời lúc nào cũng hạnh phúc thăng hoa! Thăng cao hơn nóc nhà!”
Nếu không vì đã nghiền ngẫm nhiều lần, cô thực sự không biết “thăng hoa” còn có thể diễn tả kiểu đó.
Đúng là có, hơi hơi thần kinh.
Trương Chú lườm y tá một cái, giọng nói vừa yếu ớt vừa ngang ngược: “Đủ rồi đó…”
Y tá phì cười, không chọc cậu nữa, đặt tay cậu ngay ngắn lại rồi ra ngoài.
Khi đi qua Thịnh Hạ còn nói: “Ai kia từ trưa là luôn mồm hỏi có cô bạn rất xinh nào tới không đó?”
Thịnh Hạ xấu hổ lảng mắt đi.
Hotboy.
Xem chừng trong mấy ngày ở bệnh viện, cậu đã tạo quan hệ khá thân với mấy chị y tá.
Cậu luôn như vậy. Nơi nào có cậu, mọi người sẽ luôn vui vẻ thân thiết, dù cho cậu không phải một người quá nhiệt tình.
Sức hút thần kì ấy, có lẽ là trời sinh.
“Ngồi…” Thấy cô đứng yên tại chỗ không tới gần, cậu gọi.
Thịnh Hạ vẫn ngồi trên cái ghế hôm qua, bất chợt không biết nên nói gì.
Chỉ đơn giản là muốn gặp cậu, nhưng gặp rồi luôn chẳng có gì nói với nhau.
“Đau không?” Câu hỏi của cô cũng chẳng có gì mới mẻ.
Trương Chú đoán ban nãy cô đã nghe thấy, vì vậy gật đầu rất dứt khoát.
“Thế phải làm sao đây?” Thịnh Hạ nhớ khi mình bị thương cậu đã để ý chi li cỡ nào, còn đi tìm bác sĩ, “Tiêm thuốc giảm đau được không?”
“Đã tiêm rồi.” Tiếng cậu trầm khàn tới độ khó nghe rõ.
Thịnh Hạ ngẩng nhìn mấy túi nước thuốc treo san sát.
“Là dịch dinh dưỡng hết à?” Cô hỏi, cúi xuống, “Cậu đừng nói, gật đầu lắc đầu là được rồi.”
Bỗng Trương Chú cười.
Cười nhe cả răng.
Tuy gương mặt tái nhợt rõ kiểu đang ốm, Thịnh Hạ vẫn cảm thấy ánh nắng từ đó tỏa ra khắp xung quanh.
Cô lắc đầu.
Câu “những túi đó là gì” chực tới bên môi lại bị cô nuốt trở vào. Cậu không thể nói quá nhiều, vậy cô cũng không thể hỏi quá nhiều.
Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau.
“Chị Tô Cẩn đâu? Về rồi à?”
Trương Chú gật đầu, “Tối mới tới.”
“Ờ, thế ai chăm sóc cậu? Điều dưỡng hả?”
Trương Chú gật đầu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Im lặng lại phủ trùm.
Trương Chú nhìn cô bạn thật tập trung. Dáng vẻ cô vắt hết tế bào não để tìm chủ đề thật quá thú vị.
Cô cũng không còn cách nào, vì lúc trước cậu luôn là người nói nhiều hơn. Mà khi cậu nói chuyện, còn luôn có Hầu Tuấn Kỳ còn nhiều lời hơn nữa hùa theo.
“Tiêm thuốc giảm đau vẫn rất đau à?” Cô quay trở về vấn đề lúc đầu. Có lẽ vì đây chính là điều cô quan tâm nhất.
Trương Chú nghĩ một lúc, cau mày: “Rất đau.”
Thịnh Hạ hỏi theo phản xạ: “Vậy làm sao mới hết đau?”
Trương Chú nhắm mắt như suy nghĩ rất lung: “Cậu khen mình mấy câu, là hết ngay…”
Cậu mở mắt, đôi mắt đầy chờ đợi.
Thịnh Hạ đứng hình: “Khen… cậu á…”
“Mười cái đi…” Cậu nói như thều thào.
Thịnh Hạ nghe không rõ lắm. Cô kề sát tai vào gần cậu. Hơi thở nóng rực phả vào vành tai và sau gáy khiến cô run lên.
Cậu nói: “Mười ưu điểm, mình…”
Thịnh Hạ thẳng người dậy, nhìn cậu vừa hoang mang vừa hoảng loạn, đôi tai bắt đầu đỏ dần lên…
Sao lại có người yêu cầu người khác khen mình với vẻ thản nhiên tới thế?
“Cậu… học giỏi.”
Trương Chú hơi mím môi, gật đầu, tỏ ý công nhận.
“Ừm…”
Cô hơi khó xử. Khen trực tiếp người ta thế này, cứ thấy kì kì.
Nhưng chốc do dự ngắn ngủi ấy lại khiến thái độ vui vẻ của Trương Chú chuyển sang lạnh lùng –
Khó để khen cậu thế cơ à?
Ưu điểm của cậu chẳng lại khó tìm thế ư? Hả?
Thịnh Hạ: “Thông minh!”
Mặt Trương Chú sầm sì hẳn.
“Có gì khác nhau không?” Cậu lên giọng, “Không thành ý!”
“Không không.” Thịnh Hạ xua tay, nét mặt rất chân thành, “Thông minh với học giỏi không giống nhau. Học giỏi chỉ là cái biểu hiện ra bên ngoài, thông minh thì bao quát hết mọi mặt, là đại trí tuệ…”
Nụ cười ở môi Trương Chú gần như không dằn xuống được.
“Hừm, còn gì nữa?”
Thịnh Hạ: “Hai cái rồi, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Trương Chú gật đầu. Đỡ cái quần què, bụng cậu đau như sắp nứt ra đây.
Thịnh Hạ tiếp tục nghĩ: “Cẩn thận.”
“Ừm.”
“Có tầm nhìn.”
“Ừm.” Cái này thì khác gì thông minh? Mà thôi, cô là người có văn hóa, đạo lý nhiều thôi rồi.
“Tốt bụng.”
Trương Chú: “Ừm.” Sao toàn về phẩm chất vậy? Có cái gì nông cạn ngoài mặt hơn tí không?
“Dũng cảm.”
Giờ thì Trương Chú còn chẳng buồn đáp tiếng “ừm” nữa.
Thịnh Hạ bẻ tay đếm, “Sáu cái rồi…”
Hình như cô ngại nói tiếp, chỉ liếc nhanh gương mặt rõ ràng đã chuyển sang bực bội của cậu, cúi đầu liệt kê một mạch nhanh như gió: “Cao, đẹp trai, có sức khỏe, hát hay biết đánh trống!”
Ớ? Mười một cái rồi.
Thực ra cô còn muốn nói chơi bóng rổ bóng chuyền giỏi nữa cơ.
Dừng ngay.
Xấu hổ quá.
Cô bạn cúi thấp đầu, chỉ muốn chôn luôn mình vào một khe đất.
Hức, cao với đẹp trai sức lớn gì gì đó, cứ giống như yêu thầm…
Trương Chú như hóa đá, niềm vui cuồng loạn trong lòng đã lấn át cơn đau.
Hát hay? Biết đánh trống?
Rất lâu sau vẫn chưa thấy cô ngẩng lên.
Trương Chú duỗi tay kéo ga giường trước mặt cô, “Cậu nghe mình hát ở đâu?”
“Ở wei… weibo…” Cô ngẩng lên, lí nhí.
Nụ cười trên mặt Trương Chú sượng ngay lại, chuyển sang bối rối.
Cũng phải, trên mạng ai ai cũng biết weibo của cậu, sao cô không thấy cho được.
Trương Chú: “Cậu thích nghe mình hát?”
Thịnh Hạ gật đầu: “Ừm… mọi người ai cũng thích…”
Trương Chú: “Đẹp trai không?”
Thịnh Hạ: …
“Đẹp.” Cô tiếp tục cúi đầu, không dám đối mặt.
Lát sau, bỗng cô nghĩ, sao đã thành cậu hỏi cô rồi? Cậu không thể nói nhiều thế được.
Vì vậy lại ngẩng lên, nghiêm nghị: “Mình mang bài thi với cả phân tích đáp án tới cho cậu rồi. Nhưng giờ cậu chỉ có thể nằm, chắc cũng không coi được nên mình để đây trước, bao giờ cậu ngồi dậy được thì xem sau.”
Bài thi được cô cất ngay ngắn trong tập tài liệu. Đặt gọn nó rồi, cô lại mở cặp lấy ra một xấp thư.
Trương Chú nhìn cô ngờ vực.
Thịnh Hạ: “Đây đều là… thư các bạn viết cho cậu…”
“Các bạn?”
Trương Chú liếc những phong thư màu sắc hoa lá cành, khỏi đoán cũng biết là kiểu bạn nào gửi.
Tám, chín phần mười là thư tình.
Thư tình người khác gửi cậu mà cô có thể thản nhiên nhận lấy, còn mang tới cho cậu đọc?
Cô nghĩ kiểu gì vậy?
Trương Chú: “Cậu biết trong thư viết gì không?”
Thịnh Hạ lắc đầu. Cô không đọc, biết thế nào được.
Nhưng vẫn đoán được đại khái.
Trương Chú: “Không biết còn dám mang cho mình đọc?”
Có nghĩa là, cô hiền lành ngoan ngoãn thế chỉ vì cậu mới thoát chết trở về?
Thịnh Hạ không nhận ra thái độ khác thường của cậu, vừa lục tìm vừa nói tiếp: “Cậu đọc bây giờ hay để lát nữa đọc? Mình đặt ở đây nhé?”
Trương Chú: …
Khi lại ngẩng lên, Thịnh Hạ va vào một đôi mắt im lặng tới cùng cực.
Rất dễ nhận ra cậu đang không vui.
Trực giác mách bảo cô nguyên nhân có liên quan tới những lá thư. Thế là cô chất cả mớ thư lên tủ đầu giường, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cô phải đi rồi, không thể quấy rầy cậu quá lâu. Hơn nữa cô còn phải đi học ở cao ốc Hằng Tín.
“Ờ thì…” Cô cảm thấy mình thật thất bại, tới thăm bệnh mà lại khiến bệnh nhân không vui, “Mình phải đi rồi, tối mình phải đi học.”
Học gì? Cậu không cần hỏi.
Đã bám theo cô suốt mấy ngày nay, tất nhiên cậu có biết.
Thịnh Hạ nhìn tia sáng sâu trong mắt cậu mờ dần đi, biết du học là chủ đề không thể nhắc tới giữa họ.
Nhưng bây giờ bản thảo của cô chưa qua vòng xét duyệt cuối, cô không thể tiết lộ cho cậu tin tức chưa chính xác. Vì lỡ thất bại, cô vẫn phải đi du học, khi đó vở kịch đổ vỡ khi trước sẽ lại tái diễn.
Chí ít phải qua hết các bước xét duyệt đã.
Nhìn đôi mắt buồn bã của cậu, chẳng hiểu sao cô không thốt nổi một câu an ủi.
Thịnh Hạ đứng dậy, “Mấy ngày tới chắc không thể tới thăm cậu được. Đợi cậu khỏe hơn, mình sẽ lại tới.”
“Thịnh Hạ.”
Bị gọi lại, cô dừng bước chân, hình như nghe tiếng cậu nói rằng: “Có phải cậu thương hại mình không?”
“Gì cơ?” Cô ngờ rằng mình nghe nhầm.
“Không có gì.” Cậu hơi quay đi, đôi mắt vì tư thế nằm mà không còn vẻ ngang ngược ngày thường. Giọng cậu giờ nghe rất yếu, “Gặp lại sau.”
Thịnh Hạ bước đi trong ngập ngừng.
Cứ chốc lại ngoái nhìn cậu.
–
Vì không muốn Thịnh Hạ ngày ngày chạy tới bệnh viện, Vương Liên Hoa tiếp tục công cuộc đưa rước đều đặn.
Hệ quả tất yếu là chương trình ở bên trung tâm du học cũng không giấu được nữa.
Vương Liên Hoa im lặng phải tới nửa giờ đồng hồ, cuối cùng không nhịn nổi quát: “Người làm mẹ như tôi không được nhúng tay vào chuyện tương lai của chị nữa đúng không? Chị với bố chị làm bao nhiêu việc lớn, việc gì cũng giấu nhẹm tôi đi. Chị đừng tưởng tôi không biết những chuyện lúc trước! Bộ lễ phục chị giấu dưới gầm giường là từ đâu ra? Trước bảo là đồ nhà trường thuê cơ mà? Sao giờ chưa trả lại? Phong cách này, giá cả này, chẳng cần nhìn tôi cũng biết là từ tay Trâu Vệ Bình!”
“Cả Trương Chú nữa, hai vợ chồng anh ta đều ngầm chấp thuận cho hai anh chị được yêu sớm đúng không? Hả? Con gái tôi nuôi lớn, hai kẻ đó chỉ việc tới ra vẻ đạo đức tốt bụng! Chị còn rất biết ơn hai kẻ đó đúng không? Chỉ có tôi suốt ngày ép uổng nọ kia, tôi là bà già độc ác chia rẽ lứa đôi, có đúng không?!”
“Việc gì chị cũng giấu tôi! Ba người chị mới là người một nhà, hợp bọn với nhau qua mặt người ngoài là tôi đúng không! Bao lâu nay, tôi thấy chị học hành vất vả nên mới nhịn không nói, giờ thì giỏi thật, mọi việc đã chuẩn bị đâu đấy, cả hiện tại và tương lai đều không cần bà mẹ này nữa rồi chứ gì?”
Thịnh Hạ lặng người trên sô pha, sừng sững như bức tượng.
Hai mẹ con đều đã giàn giụa nước mắt.
“Mẹ, không phải như thế, không phải vậy…” Thịnh Hạ giải thích, “Con muốn chờ đến khi chắc chắn có thể ở lại đại học tốt trong nước rồi mới nói với mẹ.”
Vương Liên Hoa: “Thế không ở lại được thì làm thế nào!”
Thịnh Hạ im lặng.
Thực tế là, cô không có cách gì cả.
Nếu cuối cùng không thể đậu đại học Hà Thanh, chắc chắn Thịnh Minh Phong và Vương Liên Hoa sẽ cãi một trận long trời lở đất.
Chính cô cũng hoang mang. Chính cô cũng không biết.
Tại sao muốn cân bằng hai bên khó tới vậy?
Tại sao cô chỉ muốn mỗi bên được vui hơn môt chút, nhưng cuối cùng lại khiến cả hai bên đau buồn tới vậy?
Có phải cô đã đánh giá bản thân quá cao?
Rõ ràng là cô không thể làm gì.
Ví dụ Trương Chú, dễ thấy cô không thể khiến cậu vui thật lòng.
Tại sao cô lại lún vào cảnh ngộ này?
Rốt cuộc sai lầm bắt đầu từ đâu?
Thịnh Hạ cảm thấy mình như một thứ chất lỏng nhớt dính, không có phần lõi, khó mà định hình, bóp chặt nắm tay, khi mở ra đã thành một mớ bầy nhầy.
“Mẹ, con cũng đâu biết phải làm thế nào…” Cuối cùng, cô thốt lên một câu trách móc.
Tại sao không ai nhớ rằng, cô cũng mới 17 tuổi?
Những giọt nước mắt của Thịnh Hạ khiến cảm xúc kích động trong Vương Liên Hoa lắng lại.
Tất nhiên bà thừa biết Thịnh Hạ là đứa hiểu chuyện nhất nhà, tình thế hiện giờ đã là kết quả cô cố hết sức níu kéo.
Cuối cùng Vương Liên Hoa phải thừa nhận: Rằng chính bản thân mới là người ích kỉ.
Nỗi khổ sở của bà, dù thế nào cũng không nên đẩy cho con cái.
Vương Liên Hoa chán nản ngồi xuống sô pha, hỏi: “Thịnh Hạ, con muốn theo bố không? Không phải mẹ giận quá nói vậy, chỉ là cảm thấy bố có thể cho con nhiều hơn.”
“Không!” Thịnh Hạ phục xuống bên gối mẹ, cơ thể vùi vào vòng tay mẹ, “Con không cần. Mẹ, con muốn sống với mẹ, con còn muốn tốt nghiệp, tìm một công việc tốt để lo cho mẹ. Con không cố ý, giờ con sẽ nói với bố, con không ra nước ngoài nữa, mẹ đừng bỏ con…”
“Con ngoan, không phải thế.” Vương Liên Hoa kéo Thịnh Hạ lên, “Là mẹ đã sai, ban nãy mẹ không nên nói những lời đó. Thực ra du học là lựa chọn tốt nhất với con, là mẹ đã ích kỉ. Bố mẹ luôn đối lập với nhau, mẹ đã kích động nên trong một lúc không thể tỉnh táo. Chúng ta đều bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kĩ, đừng quyết định khi đang tức giận.”
Tiếng nức nở thấp thoáng vang trong căn nhà, ngoài nó ra không còn một âm thanh nào khác. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Đêm, Thịnh Hạ nằm trên chiếc giường của mình, lắng nghe tiếng cãi vã râm ran từ phòng mẹ ngay bên cạnh.
Cô biết, bố mẹ đang tranh cãi.
Cô không nghe rõ, những mỗi một âm tiết vang lên đều đang gõ vào trái tim yếu ớt của cô.
Rốt cuộc đến bao giờ, tất thảy mới có thể kết thúc?
–
Tiếng tranh cãi ngừng chưa đầy hai phút, Thịnh Hạ đã nhận cuộc gọi từ Thịnh Minh Phong.
“Bố…”
“Bố đã bảo rồi, phải nói sớm cho mẹ biết.” Thịnh Minh Phong thở dài, “Con đừng trách mẹ. Mẹ chỉ nóng giận nhất thời thôi, đợi bình tĩnh lại sẽ biết thế nào mới là tốt nhất.”
“Dạ.”
Thịnh Minh Phong: “Sao con không muốn du học?”
“Con muốn học Hán ngữ…” Cô thấy mệt, chỉ muốn nói vắn tắt.
Thịnh Minh Phong thở dài: “Con nghĩ tới tương lai chưa? Học Hán ngữ, sau đó thì sao?”
Sau đó thì sao?
“Bố là đàn ông nhưng không muốn bênh đàn ông. Đàn ông trưởng thành muộn, có lẽ còn muộn hơn chính người đó nghĩ…” Thịnh Minh Phong chưa thôi tiếng thở dài, “Giống như bố với mẹ vậy. Bố mẹ quen nhau từ đại học, đều cảm thấy sẽ không còn ai phù hợp với mình hơn đối phương. Nhưng kết quả thế nào? Con cũng thấy rồi…”
“Ở vấn đề này, bố và mẹ con có quan điểm nhất trí. Hai đứa còn quá nhỏ, đừng để tình cảm làm mờ lý trí, bất cứ quyết định nào cũng phải vì chính bản thân.”
“Bố có lỗi với mẹ con. Mẹ muốn giữ con ở gần, bố hiểu, nhưng việc học là lựa chọn quan trọng nhất trong đời, thậm chí hơn cả việc hôn nhân, bố mong là con sẽ suy nghĩ kĩ. Chọn trường chọn ngành, không thể chỉ xét dựa trên tương lai ngành nghề, nhưng cũng không thể chỉ biết tới đam mê…”
“Không phải học Hán ngữ không tốt, nhưng ngành con muốn học là ngành Hán ngữ cổ. Bố không hiểu nhiều về lĩnh vực này, con kể bố nghe được không?”
“Hán ngữ cổ…” Thịnh Hạ từ từ ngồi thẳng dậy, “Là ngôn ngữ đẹp nhất trên đời. Con không biết tương lai nó có ích lợi gì cho mình, nhưng nếu giúp được gì cho nó, đó đã là một thành tựu. Có thể dùng bút của con, nghiên cứu của con để giúp nhiều người hơn tiếp xúc với nó, thích nó, con cảm thấy đó sẽ là việc làm mình thấy thỏa mãn và thành tựu nhất.”
Đầu kia điện thoại im lặng. Dường như Thịnh Minh Phong đang suy nghĩ.
Chốc sau, bố cất giọng từ tốn: “Bố tìm hiểu trước đã, con cũng đừng quyết định vội vàng, chuyện du học tạm thời vẫn cứ cố gắng, tháng Năm là thi rồi…”
Thịnh Hạ chán nản nhìn trần nhà.
So với những tiếng gào xé họng của Vương Liên Hoa, chiêu vừa đấm vừa xoa của Thịnh Minh Phong càng khiến người ta khó mà chấp nhận.
Ôn hòa, nhưng vô cùng dứt khoát.
“Ngủ sớm đi…”
“Bố.” Thịnh Hạ níu lại cuộc gọi.
“Còn việc gì à?”
Thịnh Hạ: “Bố, con có thể… tự quyết định một lần không?”
Im lặng kéo dài.
Thịnh Minh Phong tiếp tục với giọng nói điềm đạm và kiên quyết: “Cả hai đều không được lơ là, phải suy nghĩ cho kĩ.”
Tức chuyện chỉ tới đây thôi.
“Ngủ ngon.”
–
Một cuộc chiến lắng lại, riêng khói thuốc súng vẫn lởn vởn lan rộng.
Vương Liên Hoa vẫn quản lý Thịnh Hạ nghiêm ngặt, không cho phép cô thường xuyên tới bệnh viện.
Đã khoảng một tuần Thịnh Hạ chưa tới thăm cậu.
Cô nhắn tin QQ cho cậu, hỏi thăm tình hình sức khỏe cậu nhưng không hề được hồi âm.
Đúng là vì “xấu hổ” nên không muốn động vào điện thoại nữa ư?
Nhưng cô cũng có thể hiểu được. Gặp chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn điện thoại cậu giờ đầy cứng những tin hỏi han. Cậu chỉ có một cái tay dùng được, trả lời từng người sẽ rất mất công, mà cũng không thể bên trọng bên khinh nên quyết đoán ngó lờ hết.
Mọi người đều thông cảm cho cậu.
Nhưng mấy ngày nữa trôi qua, Trương Tô Cẩn đã về lo việc buôn bán của quán mà cậu vẫn không một bóng chim tăm cá.
Thịnh Hạ nghĩ bụng, hay là chiều lén cúp tiết tới thăm cậu? Sau đó lén chạy về, mẹ sẽ không phát hiện đâu.
Cô quyết định như thế, khi ăn cơm chợt thấy ngon miệng hơn hẳn.
Hầu Tuấn Kỳ ngồi đối diện nhìn điện thoại, bỗng hét ầm lên: “Ôi móa!”
Thịnh Hạ nhìn cậu ngờ vực.
Niềm vui của Hầu Tuấn Kỳ bộc lộ hết qua lời nói: “Ôi, anh Chú nhắn mình là có thể tới thăm rồi!”
Thịnh Hạ cũng rất vui: “Thật sao, cậu ấy thế nào rồi? Có thể ngồi dậy chưa?”
“Không thấy nói, không biết. Cậu nghe tin nhắn thoại – “
Hầu Tuấn Kỳ mở loa. Tiếng nói Trương Chú vọng ra: “Không gặp thăm bố hả, bất hiếu vậy? Bọn Hàn Tiếu đâu? Không thèm quan tâm ông bọn nó sống chết thế nào?”
Thịnh Hạ nín lặng. Vai vế giữa con trai với nhau đúng là khó hiểu.
Đáng mừng là giọng cậu nghe không còn vẻ yếu ớt, tuy không to nhưng đã có hơi rồi.
Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Giờ mình gọi bọn kia đi cùng, cậu đi không?”
“Đương nhiên…” Lời Thịnh Hạ định nói kẹt lại cổ họng. Liếc cái điện thoại im như thóc và khung trò chuyện không một dấu hiệu hồi đáp, tia sáng trong đôi mắt cô tối dần đi, “Các cậu cứ đi trước đi.”
Lần trước cô tới, hình như cậu không được vui.
Cậu có thể trả lời tin nhắn của Hầu Tuấn Kỳ, nhưng không trả lời cô.
Chắc là không muốn cô tới rồi…
Thôi vậy.
Hầu Tuấn Kỳ tưởng Thịnh Hạ ngại mẹ biết nên an ủi: “Bọn mình ghi video cho cậu.”