Lúc đi đón Ngô Thu Tuyền ra khỏi trường thi, Thịnh Hạ nhận được tin nhắn báo điểm.
Đồng thời còn nhận được tin báo điểm chuẩn.
[Trung tâm khảo thí giáo dục tỉnh xx] Điểm sàn ưu tiên: khối xã hội 536 điểm, khối tự nhiên 524 điểm. Điểm sàn chuẩn: khối xã hội 430 điểm, khối tự nhiên 410 điểm.
Thịnh Hạ cao hơn ngưỡng sàn một 65 điểm, Trương Chú thì cao hơn 191 điểm.
Trên đường Ngô Thu Tuyền cứ ôm tay Thịnh Hạ mãi không buông: “Cầu may cái gì, cứ ôm chặt linh vật may mắn đang ngồi ngay bên cạnh đây! Linh vật sáng lấp la lấp lánh luôn!”
Vương Liên Hoa nói: “Nhìn lại chị con đi, chị lúc nào cũng tiến bộ, cũng vươn lên, con lo mà học hành đàng hoàng.”
Ngô Thu Tuyền cười tít cả mắt, không trả lời Vương Liên Hoa mà ghé sát tai Thịnh Hạ rủ rỉ: “Cố gắng học hành thì cũng có thể gặp người như anh Trương Chú ạ?”
Thịnh Hạ nhẹ giọng, như đinh đóng cột: “Không.”
Dễ đâu mà gặp được người như Trương Chú?
Cậu là hạnh phúc bất ngờ của tuổi trẻ.
Là cuộc gặp gỡ kì diệu của ngày hè.
–
8 giờ tối, trang web, trang weibo, tài khoản wechat chính thức của trung học phụ thuộc đồng loạt công bố tin mừng.
Hai chữ “thủ khoa” chiếm cứ phần đầu đề, mạ vàng kim, sáng lấp lánh.
Nội dung tin mừng ngắn gọn súc tích, không hề trau chuốt khoe chữ.
“Học sinh Trương Chú khối tự nhiên trường trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý, tổng điểm hạng nhất, điểm thi đại học: 715 điểm.”
Chữ in đỏ chót, câu từ đơn giản đúng trọng tâm, thể hiện quán triệt hai chữ: khoe khoang.
Bên dưới còn liệt kê một số học sinh có điểm thi tốt, tỉ lệ đạt trên ngưỡng sàn một đứng đầu toàn tỉnh, số học sinh đạt điểm cao cũng vượt xa các trường khác.
Chỉ cần mở điện thoại, bất kể weibo, Tín Phong, QQ hay wechat của Thịnh Hạ đều toàn là bài đăng tin mừng này.
Group A6 sôi ùng ục như có đạn nổ, chớp mắt quay đi là tin nhắn đã trôi tuốt luốt.
Bao lì xì tiếp sức và các loại meme bắn pháo bay đầy màn hình.
“Học chung lớp với thủ khoa, đủ để mình ba hoa mấy năm!”
“Anh Chú quá xá đỉnh!”
“Khóc mù mắt, giờ sẽ lên Tín Phong đăng bài!”
“Gọi hồn anh Chú gọi hồn anh Chú!”
“Điện thoại Chú có khi nổ rồi, rỗi đâu để ý tới cậu?”
Trương Chú: “1111111111”
Cậu phát lì xì: Cảm ơn.
“Nhận lì xì của thủ khoa!”
“Ăn kẹo mừng của thủ khoa!”
“Kẹo mừng mang tới, ở đâu ở đâu?”
“Gọi hồn Thịnh Hạ gọi hồn Thịnh Hạ!”
“Hạ Hạ đâu Hạ Hạ đâu?”
“Thịnh Hạ đậu kế hoạch tự chủ tuyển sinh của Hà Thanh, có phải mình là người cuối cùng biết?”
“Mọe!”
“Đờ mờ đờ mờ! Người cuối cùng không phải thím, là tui, thật hay giả vậy? Gọi hồn Thịnh Hạ gọi hồn Thịnh Hạ!”
Trương Chú: “11111111111”
Trương Chú: “Là thật.”
“Nói hâm mộ khô cổ luôn.”
“Trời đất quỷ thần tui ơi, ganh ghét khiến mặt mũi tui méo mó!”
“Thuyền mị chèo là thật!”
“Nói xứng đôi kiệt sức luôn.”
“Kết hôn kết hôn, ta là cục dân chính, ta tự tới rồi đây!”
“Quá đỉnh, lớp mình vẫn là lớp thường thật chứ?”
“Lên Tín Phong khoe khoang thôi cả nhà!”
Trên Tín Phong, mười bài đăng thì có một nửa là về Trương Chú.
[Oa, anh Trương Chú phải vào kỉ yếu trường ấy nhở?]
— “Nói công bằng, trong lịch sử thủ khoa trường mình đây không phải điểm cao, từng có người được 730 điểm cơ!”
— “Thím lầu trên thi nhiêu điểm?”
— “Sao giống nhau được, người ta là thanh niên tốt dũng cảm cứu người, còn lên báo đài của tỉnh mà?”
— “Điển hình thanh niên tích cực năm nay, ăn nói tôn trọng tí đi.”
[Bố cậu vẫn là bố cậu, bố cậu nằm viện một tháng trở về đi thi vẫn là bố cậu!]
— “Thời gian chính xác: nằm viện 42 ngày, cảm ơn.”
— “Xem chừng câu ‘lần đầu thi thử, sức định càn khôn’ là thật, lần đó Trương Chú cũng hạng nhất ấy nhỉ?”
— “Không biết những thớt diss Trương Chú giờ có cảm tưởng thế nào?”
— “Người bợ đỡ bây giờ đa phần đều là người khi trước chê bai, internet toàn gió chiều nào xoay chiều ấy, không nhớ quá khứ đâu!”
[Thủ khoa trưởng thành thế nào, bình chọn thanh niên mười tốt năm nay nổi to rồi, hotsearch đang suy đoán ầm ầm kìa!]
— “Có những người xuất hiện chính là để chứng minh đằng ấy bình thường cỡ nào.”
— “Thanh niên mười tốt? Cái gì vậy?”
— “Ngay đầu diễn đàn chính thức của Nam Lý đó, có link bình chọn, lượt bỏ phiếu dẫn đầu bỏ xa hạng hai luôn!”
— “Thế này có tính là danh hiệu được chính phủ công nhận?”
— “Giỏi thật!”
[Bạn gái Trương Chú thi đậu đại học Hà Thanh rồi!]
— “Mới có điểm cậu đã thay đại học Hà Thanh tuyển người ta rồi à?”
— “Sao bảo bạn gái cậu ấy chuyển từ Nhị Trung tới mà? Điểm cao thế á?”
— “Đề án ưu tiên ngành cơ bản, tìm hiểu đi, không đơn giản như thi đại học đâu các đồng chí à!”
— “Cặp đôi thần tiên!”
— “Móa, thật á? Lớp 12 của người ta với lớp 12 sắp tới của mị!”
[Đừng lạc đề nữa, miễn giành thủ khoa cho trường thì đều là đỉnh của chóp! Chúc mừng Trương Chú!]
— “Lên là lên là lên! Chúc mừng Trương Chú!”
— “Chúc mừng Trương Chú!”
— “Chúc mừng Trương Chú!”
Bài đăng này thu hút cả nghìn lượt trả lời, đạt đến giới hạn trả lời của Tín Phong nên được đẩy lên trên cùng.
Weibo cũng xôn xao trong phạm vi nhỏ. Tài khoản weibo chính thức của một số cơ quan Nam Lý cũng chia sẻ bài đăng báo tin mừng, chỉ là đối tượng được chúc mừng là nhà trường chứ rất ít tập trung vào cá nhân.
Các báo mạng và nền tảng cá nhân thì không như thế. Bài phỏng vấn Trương Chú khi trước được đào lên, một số câu nói cũng được chế thành meme.
Ví dụ câu – Đi học có gì mà xúc động, đi học khổ bỏ xừ.
Được đóng dấu “thủ khoa chứng nhận”.
Thủ khoa nói rồi, đi học là việc cực khổ!
Thủ khoa người ta còn không thích đi học, đây không thích học có gì là sai?
Chỉ mới hai tháng trước, đi đâu cũng thấy những lời thương tiếc vì sự sa sút của cậu.
Ngồi trên xe, Thịnh Hạ lướt điện thoại mờ cả mắt, tin tức thì đủ kiểu tam sao thất bản. Cô tắt màn hình không đọc nữa, chợp mắt nghỉ ngơi.
9 giờ rưỡi tối, xe đến cửa khu nhà. Thanh chắn barie nâng rồi hạ, hạ lại nâng nhưng Vương Liên Hoa chưa lái vào.
Thịnh Hạ thắc mắc, nhìn về phía phải theo hướng mắt mẹ.
Ngô Thu Tuyền kêu ồ lên: “Chị, có phải anh Trương Chú kia không?”
Ven con đường gom dẫn vào khu nhà, thiếu niên gác đôi chân dài trên chiếc xe đạp, dừng bấm điện thoại ở lề đường.
Đèn đường soi xuống cậu một dáng hình gầy gò.
Vương Liên Hoa ngoảnh ra nhìn Thịnh Hạ: “Con xuống ở đây hay về?”
Thịnh Hạ rờ tay nắm cửa: “Ở đây ạ.”
“Đừng đi xa, về nhà trước 10 giờ.” Vương Liên Hoa dặn.
“Con biết rồi mẹ.”
Nghe tiếng đóng cửa xe, Trương Chú ngẩng đầu theo phản xạ. Thấy Thịnh Hạ, cậu hơi ngạc nhiên.
Từ khi có điểm tới giờ, điện thoại cậu chưa khi nào được yên. Cánh nhà báo và phòng tuyển sinh các trường thì cũng thôi, nhưng còn có mấy xí nghiệp chẳng hiểu đâu ra đòi ghé nhà tặng tiền.
Trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí. Cậu không muốn để ý những chuyện ấy nên quyết đoán đi đổi một thẻ sim khác. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Đi ra khỏi chi nhánh nhà mạng, cậu đạp xe lang thang không mục đích. Khi nhận ra mình đang ở trước cổng khu nhà cô, chính cậu cũng thấy ngạc nhiên.
Chẳng hiểu sao đã đạp tới nơi này.
Nhưng đã tới rồi, thôi thì nhắn một tin hỏi cô đã về chưa. Nhắn xong, nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy trả lời.
Giờ tự dưng người hiện ra trước mắt, cảm giác như từ trên trời rơi xuống vậy.
Đây là phong cách của tiên nữ?
Xe chạy vào ga ra, Thịnh Hạ mới rảo bước lại gần, khóe mắt cười cong cong, “Sao cậu tới đây?”
Trương Chú đặt điện thoại xuống, “Cậu nói xem?”
Thịnh Hạ chỉ lên trời, “Tối nay không có trăng khuyết.”
Trương Chú cũng liếc lên phía trên, chỉ hàng cây, “Tối nay có long não của Nam Lý.”
Thịnh Hạ: “Ai lại tự nói mình thế chứ?”
Tự nói mình tới để giở trò?
Cậu vẫn ngồi vắt vẻo trên xe, cô thì đứng cách một khoảng. Trương Chú trông khoảng cách giữa cả hai mà bực mình, nắm tay cô kéo lại. Cô lảo đảo bước tới trước mặt, cậu nhân đó vòng tay qua eo cô.
Tư thế này khiến cô cũng cao bằng cậu, tầm mắt ngang nhau.
Trương Chú từ tốn hỏi: “Không coi điện thoại à?”
Thịnh Hạ ngó nghiêng dáo dác, có vẻ chột dạ: “Lúc trên xe ngủ mất.”
Trương Chú xoay mặt cô lại, “Không ai nhìn cậu đâu.”
Câu nói này như đã nghe ở đâu rồi. Thịnh Hạ lầu bầu: “Thủ khoa đang nhìn mình.”
Trương Chú sững ra, lập tức nhỏe cười. Một lát sau, nụ cười của cậu tan đi, đôi mắt dính chặt vào môi cô, mí mắt hất lên va vào đôi mắt cô đen láy.
Bốn bề lặng im.
Đôi mày cậu hơi nhướng lên, tay cũng bóp bóp như cổ vũ.
Đôi môi mím chặt của Thịnh Hạ hé mở, chạm lên môi cậu một cái thật nhanh, gương mặt hồng rực vì bẽn lẽn.
Cậu không hài lòng: “Cậu không nhớ mình.”
“Nhớ mà…”
“Không có thành ý.”
Đôi mắt cậu vẫn nhìn môi cô chăm chú, ý ám chỉ rõ ràng.
Thịnh Hạ lại rướn người, ịn mạnh lên môi cậu như đóng dấu.
Xúc cảm mềm tan khiến tim cô run rẩy.
Chưa kịp tách ra, bàn tay ai kia đã ghì giữ sau gáy. Cậu nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi cô, khi m*t khi chạm, dùng môi mình nghiến mạnh lên rồi lại ve vuốt khẽ khàng, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, từ từ quấn quýt.
Khác với sự vồn vã áp đảo của nụ hôn đầu, lúc này cậu ngậm m*t dịu dàng và từ tốn như đang thưởng thức một thứ điểm tâm ngọt.
Thịnh Hạ trở nên cực kì nhạy cảm, kể cả xúc cảm khi sống mũi cao của cậu chạm vào đôi má cũng hiện lên rõ rệt như in.
Cả bàn tay cậu cũng di chuyển từ sau gáy tới vành tai cô, nắn d ái tai miết nhẹ.
Cô thở ngắt quãng khó nhọc, cậu thì mãi không chịu thỏa mãn, hai tay nâng mặt cô, đầu đổi hướng bám đuổi cô hôn không ngừng.
Môi Thịnh Hạ mất cảm giác, tay đẩy cậu ra.
Rất lâu sau, môi lưỡi cậu lùi bước, tiếp tục đổi sang những cái hôn chạm dày đặc, cuối cùng ấn mạnh lên trán cô rồi mới chịu thả ra.
“Ý mình là phải tầm thế này.”
“…”
“Tưởng cậu bận lắm chứ?” Thịnh Hạ tìm chủ đề, “Nghe bảo tin nhắn bị oanh tạc, điện thoại gọi cháy cả máy kia mà.”
Trương Chú: “Không tới mức ấy. Cậu xem tin nhắn đi, rồi lưu số mới của mình vào.”
Thịnh Hạ lần tìm cái điện thoại, mới thấy tin nhắn của cậu từ nửa tiếng trước.
Cô đã biết ý cậu định đổi sim, nhưng đâu ngờ cậu hành động nhanh và hiệu suất thế?
“Đây chính là sự phiền não sau một đêm nổi tiếng à?” Cô cúi đầu lưu số, không quên trêu chọc.
Trương Chú nắn nắn mặt cô, “Cậu còn cười trên nỗi đau của mình. Có cần mình cho xem trên weibo có bao nhiêu tin nhắn tỏ tình không? Biết lo lắng tí đi chứ?”
Đúng là Thịnh Hạ hơi lo lo thật, “Tưởng cậu không lên weibo nữa mà?”
Trương Chú rất hài lòng với phản ứng của cô, không chọc cô nữa, “Mình đoán thế.”
Thịnh Hạ lườm cậu: “Ảo tưởng sức mạnh.”
–
Bịn rịn về nhà, trước khi ngủ Thịnh Hạ lên weibo xem.
Mới biết đó không phải lời tự kỉ của cậu, dù rằng cậu không lên xem.
Dưới weibo của cậu toàn những lời bày tỏ của các em khóa dưới, trong đó không ít các học sinh trường ngoài nghe danh tìm tới, hài lòng trở về.
Lượng follow weibo của cậu đã tới bốn, năm mươi nghìn.
Ở phần bình luận còn có người kêu gọi bình chọn danh hiệu thanh niên mười tốt cho cậu.
Thịnh Hạ vào giao diện trang bình chọn. Số phiếu đã tăng gấp mấy lần đợt trước cô xem, ở một cấp bậc khác hẳn với số phiếu bình chọn cho những ứng viên khác.
Cô lên QQ nhắn tin cho cậu: “Không ngờ cậu cũng tham gia xét chọn đó.”
Trương Chú nhanh chóng trả lời: “Tại có thị trưởng trao thưởng.”
“Oa,” cô cảm thán, “thích vậy!”
Trương Chú: “…”
Trương Chú: “Thị trưởng là đồng nghiệp của bố cậu.”
Ý là muốn tranh thủ lộ mặt trước đồng nghiệp của bố cô?
Ặc, thật quanh co, cậu nghĩ xa quá cơ.
–
Mấy ngày sau về trường điền nguyện vọng, biệt đội hôm nọ lại được bữa tụ tập.
Thịnh Hạ không có gì phải cân nhắc, nguyện vọng một là chuyên ngành văn học hán ngữ cổ đại học Hà Thanh, ngành thuộc viện văn học. Theo như đề nghị của Vương Duy, cô còn điền thêm chuyên ngành hán ngữ của mấy trường, viện thuộc khối 211.
Điểm của Tân Tiểu Hòa không đủ vào đại học Đông Châu, nguyện vọng một điền trường của Dương Lâm Vũ: Đại học công nghệ Hà Yến.
Nhưng điểm này vẫn rất nguy hiểm. Chuyên ngành Tân Tiểu Hòa muốn chọn đều là ngành hot, nên cứ đắn đo có nên chọn những ngành vừa sức hơn không.
Dương Lâm Vũ ngồi bên khuyên can: “Cứ học ngành cậu thích thôi, không vào công nghệ Hà Yến được thì chọn trường khác ở Hà Yến.”
Tân Tiểu Hòa do dự: “Nhưng công nghệ Hà Yến ở nội thành, những trường khác đều ở ngoại thành, xa lắm.”
Hà Yến lớn như thế, có khác gì yêu xa?
Dương Lâm Vũ: “Mình cam đoan tuần nào cũng sẽ tới gặp cậu.”
Tân Tiểu Hòa: “Thực ra mình cũng chẳng biết là thích gì nữa.”
Cuối cùng hai người này quyết định thế nào, Thịnh Hạ không được biết. Tiểu Hòa cũng tới Hà Yến, chỉ vậy thôi đã làm cô rất vui.
Nguyện vọng của Trương Chú được điền trước con mắt vây quanh chứng kiến của lãnh đạo nhà trường, chủ nhiệm khối và giáo viên các bộ môn.
Đương nhiên chỉ là đứng xem thôi, chứ không ai có thể ảnh hưởng tới cậu.
Cậu chỉ cần cân nhắc nguyện vọng một, vì rốt thì không có khả năng sẽ trượt.
Cuối cùng điền ngành nào trường nào, vì lo bị mang ra làm truyền thông bẩn nên tạm thời không công khai.
Tối khi cùng ăn cơm, Tân Tiểu Hòa tò mò hỏi: “Hạ Hạ, anh Chú chọn ngành gì ấy?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Không biết nữa.”
Tân Tiểu Hòa: “Cậu cũng không biết? Cậu ấy không nói với cậu à? Mà cậu cũng không hỏi?”
Thịnh Hạ: “Cậu ấy chọn ngành bản thân cho là thích hợp, chọn ngành cậu ấy thích, thế là được rồi.”
Tân Tiểu Hòa bật ngón cái, “Sao đã ngửi được mùi hiền thê rồi thế này? Mình cảm thấy là dù ở đại học Hà Thanh nhân tài lớp lớp, các cậu vẫn sẽ là sao sáng được chú ý!”
Thịnh Hạ không phản bác, nghĩ một lúc nói thêm, “Chắc cậu ấy không vào Hà Thanh đâu. Tỉ lệ cao là Hà Yến đó.”
Tân Tiểu Hòa: “Hả? Không cùng trường với cậu à?”
Thịnh Hạ: “Không biết nữa, nhưng cảm thấy Hà Yến hợp với cậu ấy hơn?”
Tân Tiểu Hòa: “Không hiểu các cậu luôn. Tuy là hai trường chỉ cách có một con phố, không phải xa.” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Tân Tiểu Hòa tạm dừng giây lát, càng nghĩ càng không hiểu nổi: “Nhưng ban đầu chính vì cậu ấy cậu mới cất công chuẩn bị xin xét tự chủ tuyển sinh vào Hà Thanh mà?”
Có thế nào Trương Chú cũng đâu thể phụ sự trả giá này?
Thịnh Hạ nhìn bạn với một thoáng ngờ vực: “Cậu nghĩ thế hả?”
“Chẳng lẽ không phải?” Ai cũng nghĩ thế cả.
Thịnh Hạ cười: “Không phải đâu. Mình thích hán ngữ, thích văn học cổ. Nếu không đậu Hà Thanh, mình chỉ còn đường ra nước ngoài. Đây là nguyên nhân chính khiến mình cố gắng. Chỉ có thể nói, là vì cậu ấy mà kết quả có vẻ may mắn hơn.”
Tân Tiểu Hòa: “Vậy Trương Chú thì thích cái gì?”
Thịnh Hạ: “Mình mong là, học cái gì, sẽ được thành tích ở lĩnh vực đó, sau này muốn làm gì, cũng được thành tựu trong lĩnh vực đó. Những điều này, luôn chỉ có thể là việc của một mình cậu ấy.”
Cô có thể đi cùng cậu, nhưng người đưa ra quyết định nhất thiết phải là chính cậu.
Chắc chắn cậu cũng biết suy nghĩ ấy của cô.
Vì cậu cũng mong cô như thế.
Quan điểm mới tinh này khiến Tân Tiểu Hòa cực rung động.
Bạn không thể kết luận nguyên nhân, chỉ ngờ ngợ cảm thấy nó khác với bình thường.
Quan niệm mới mẻ này, cốt lõi nó là một thứ tình cảm ở tầng cao hơn.
– Mình thích cậu, tiến tới gần cậu, nhưng cậu thì tự do.
Tình cảm như thế, nếu đơn phương sẽ là đòn chí mệnh với người trả giá.
Nhưng nếu xuất phát từ cả hai bên, thì mang tới nguồn sống.
Bạn không biết phải mô tả thế nào, chỉ cảm thấy sự thấu hiểu này cực kì đáng quý.
Sau bữa cơm Trương Chú đưa Thịnh Hạ về nhà.
Cả hai tay nắm tay bước trên vỉa hè đường cái. Đèn đường kéo cái bóng dài ra rồi lại co chặt nó vào.
“Mình điền đại học Hải Yến.” Trương Chú lắc lư tay cô, giọng nói điềm đạm.
Thịnh Hạ gật đầu: “Mình cũng đoán thế.”
Trương Chú: “Học viện công nghệ thông tin, lên cao học sẽ thiên hướng mảng dữ liệu thông tin, trí tuệ nhân tạo, cụ thể thì vẫn phải vừa học vừa tìm hiểu.”
Thịnh Hạ: “Cậu nghĩ rành mạch thật đấy, mình thì chắc chắn không thể chuyển ngành, cho dù học cao học cũng vẫn theo hướng này. Cậu nói xem, liệu có khi nào mình thành một học giả không?”
Trương Chú cười, “Học giả thì sao đâu?”
Thịnh Hạ: “Nhìn kiểu khô cứng tẻ nhạt ấy?”
“Không đâu.” Trương Chú xoa đầu cô, “Thế giới bên trong cậu phong phú tới độ cả đời này mình không thể tiêu hóa hết, cả tốc độ tư duy của cậu dù cả đời mình cũng khó đuổi kịp, nên phải giúp đỡ mình đấy nhé?”
Hự.
Khen dẻo mỏ ghê.
Cả đời gì chứ, chọc trúng điểm xấu hổ của cô rồi đó.
Thịnh Hạ cũng khen lại: “Chú sẽ trở thành người lớn tỏa sáng lấp lánh! Mình sẽ luôn ngắm nhìn cậu tỏa sáng!”
Trương Chú gật đầu nhận lời chúc này, tay nâng mặt cô nói thật trịnh trọng: “Thay vì trở thành một người lớn tỏa sáng, trạng thái lý tưởng hơn nữa là trở thành người lớn mà bản thân yêu thích. Chắc chắn Hạ Hạ sẽ làm được.”
Thịnh Hạ của cậu là người như thế, và cũng nên là người như thế. Cậu sẽ bảo vệ cho cô được mãi mãi làm người như thế.
–
Tháng Tám, giữa hè.
Trong trường quay của đài phát thanh truyền hình Nam Lý, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
MC cười nụ cười đúng mực, tiếng nói vút cao: “Hôm nay chúng ta may mắn có mặt ở đây lắng nghe câu chuyện của mười bạn trẻ, cảm nhận sức mạnh của thanh xuân. Lịch sử và hiện thực đã đủ làm minh chứng, rằng thanh thiếu niên là hi vọng của đất nước, là tương lai của dân tộc. Đông đảo thanh niên sinh ra ở thời đại này, vai mang trọng trách, cần ra sức khích lệ tinh thần nhiệt huyết tuổi trẻ, can đảm đón lấy con sóng thời đại, tạo ra những cống hiến to lớn. Tiếp theo, nhiệt liệt đón mừng các thanh niên mười tốt của thành phố Nam Lý lên sân khấu nhận thưởng. Xin mời đồng chí Thịnh Minh Phong bí thư đảng ủy thành phố lên trao thưởng.”
Dưới ghế ngồi, những tiếng xôn xao vang lên.
“Sao bí thư Thịnh tới đây?”
“Tưởng là thị trưởng Trần cơ mà?”
“Năm nay làm long trọng thật.”
Thịnh Hạ ôm bó hoa ngồi ở hàng ghế người thân, bên cạnh là Trương Tô Cẩn cũng rất kinh ngạc, nhìn Thịnh Hạ hỏi ý.
Thịnh Hạ lắc đầu. Cô cũng có biết đâu?
Trên sân khấu, Thịnh Minh Phong trao thưởng lần lượt cho từng người. Trương Chú thì do chữ cái đầu trong tên phiên âm ở cuối bảng chữ cái nên đứng ở phía cuối hàng.
Thịnh Minh Phong trao bằng khen và cúp cho Trương Chú, bắt tay cậu, ngẩng nhìn cậu chăm chú, dặn dò: “Cố lên, bạn Trương Chú.”
Ban nãy trao thưởng cho những thanh niên khác Thịnh Minh Phong chỉ nói những lời kiểu “chúc mừng”, “cảm ơn cháu đã cống hiến cho sự phát triển của Nam Lý”, riêng Trương Chú là đọc chính xác cả tên, còn căn dặn hết lòng như vậy.
Mọi người thấy vậy đều đưa mắt nhìn, thấy là cậu thủ khoa dũng cảm cứu người, ai nấy bừng hiểu.
Cậu là thanh niên trẻ tuổi nhất trên sân khấu hiện tại, cả tài năng và nhân phẩm không gì có thể bắt bẻ.
Dù là ai cũng phải ngước mắt nhìn.
Trương Chú bình tĩnh nhận cúp, gật đầu thật trịnh trọng: “Vâng, bác yên tâm.”
Cuối cùng là chụp ảnh tập thể. Thịnh Minh Phong vẫy tay gọi Trương Chú tới đứng bên cạnh.
Ánh đèn flash rọi sáng gương mặt thanh niên, làm cả trường quay lóa mắt.
Buổi lễ được đưa tin trên bản tin thời sự của đài truyền hình Nam Lý tối hôm đó.
Chưa qua 8 giờ, dòng tít cũ “thanh niên dũng cảm cứu người là trạng nguyên tương lai” lại được đẩy lên hotsearch.
Xếp hạng khá cao, ở hạng mười mấy.
Tài khoản âm nhạc từng chia sẻ video trên weibo của Trương Chú khi trước giờ lại chia sẻ bài đăng về buổi lễ trao thưởng sáng nay của trang “Chuyện Nam Lý”.
“Thủ khoa thật luôn, đỉnh của chóp!”
Phải nói là bám tin tức cực sát.
Cộng đồng mạng ghép thông báo của phía cảnh sát sau sự kiện đâm chém, bài đăng báo tin mừng của trung học phụ thuộc, và ảnh chụp trao thưởng thanh niên mười tốt của Nam Lý vào với nhau.
[Quyển sách này tên “Tuổi mười tám của người ta”]
— “Những năm tháng tui tới nhân gian chỉ để cho có mặt”
— “Thủ khoa không biết dũng cảm cứu người không phải thanh niên mười tốt ưu tú”
— “Thanh niên mười tốt không biết hát không phải thủ khoa tốt”
Vòng hào quang từ thủ khoa kì thi đại học chưa tan đã thêm danh hiệu thanh niên mười tốt, ấy thế cái cậu thanh niên gương mẫu này lại chẳng chịu nhận phỏng vấn gì cả.
Sự việc nhanh chóng lắng xuống, tuy thế trên mạng vẫn còn dấu tích của Trương Chú.
Tìm kiếm tên cậu, đã có thể tìm ra weibo của cậu ngay.
Tuy rằng cậu không còn đăng nhập nó nữa.
Cậu tránh khỏi những ồn ã xao động, độc lập vươn mình.