Thịnh Hạ nhìn gương mặt quá độ nghiêm túc của cậu: “Mình vẫn đang hẹn hò mà?”
Trương Chú nghệch mặt: “Vẫn?”
Thịnh Hạ: “Cậu chẳng hay tới còn gì?”
Trương Chú: “Đây mà là hẹn hò? Lần đầu thấy cô bạn gái dễ tính thế.”
“Cậu còn bao nhiêu cô bạn gái?” Thịnh Hạ bắt trúng sơ hở, nhỏ giọng trách, “Thảo nào hôn giỏi thế…”
Hiếm có khi Trương Chú nghẹn lời. Tuy thế chỉ thoáng chốc cậu lại cười: “Thông minh rồi, biết cắt câu lấy nghĩa rồi nhỉ? Mình có mấy cô bạn gái mà cậu không biết? Hay đếm thử xem? Bạn gái Trương Chú số một, Thịnh Hạ tài năng chói lóa, bạn gái Trương Chú số hai, công chúa Disney đồ dùng học tập nhiều, số ba, số ba ai ấy nhỉ? À, số ba, Hạ Hạ mềm như bông sợ ma…”
Xấu hổ quá độ chuyển hóa thành giận dữ, Thịnh Hạ đẩy phắt cậu ra.
Trương Chú loạng choạng, chiếc xe đạp suýt ngã ra đất. Cậu cười vênh váo, bỗng bắt được trọng tâm trong lời cô vừa nói, miệng mỉm chi mặt kề lại, “Cậu vừa bảo gì cơ? Hôn giỏi? Thế nào là hôn giỏi? Ý là, cậu thích à?”
Bị phản kích một đòn bất ngờ, nhịp tim chưa kịp dịu hẳn trong lồ ng ngực Thịnh Hạ lại xao động. Cô quay ngoắt mặt đi, “Mình đói rồi, phải đi ăn đã. Cậu đi tìm bạn gái số hai chơi đi!”
Dứt lời bước phăm phăm về trước.
Trương Chú dắt xe đạp thong thả bước theo.
“Tại sao là số hai? Số ba có được không?”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Trời còn chưa tối, chưa có ma.”
“… Vậy còn số một?”
“Số một đói rồi.”
“Bạn trai Trương Chú của số một cũng đói rồi.”
“Được thôi, số một dẫn Trương Chú đi ăn cơm.”
Bữa tối đôi bạn quẹt thẻ ăn ở căn tin chưa từng ăn, ăn xong tản bộ tiêu cơm trong sân trường như thường lệ.
Ánh chiều hôm mới đó đã khuất hẳn. Đèn đường vụt sáng, len qua bóng cây rảy xuống những mái đầu dạo bước bên dưới những đốm như tiền vàng.
Thịnh Hạ bước sau Trương Chú chừng nửa bước chân, tay bị cậu nắm chặt, đầu cúi gằm chăm chăm giẫm lên cái bóng cậu đằng trước.
Trong yên tĩnh, Thịnh Hạ nói nhỏ: “Cảm tưởng cậu mới học Hà Thanh ấy, còn rành đường hơn mình.”
Trương Chú không khiêm tốn: “Đúng là rành đường hơn cậu.”
Thịnh Hạ: “Hể, sao càng lúc càng vắng.”
Chọn đường kiểu gì vậy, rốt cuộc có mục đích gì?
Trương Chú dừng bước ngoảnh lại, “Hình như độ này cậu ăn nói ẩn ý hơn rồi đấy?”
Hở tí là đâm chọc bóng gió, từng lời từng chữ giấu hàm ý có chủ đích, lẫn lộn trách móc, dỗi hờn, cao ngạo.
Tựa móng mèo cào nhẹ ở tim.
Cậu thích.
Thịnh Hạ trả lời: “Vì số một tài năng chói lóa?”
Trương Chú cười không thành tiếng: “Hà Yến có long não đâu, sao ai kia đã học được trò đùa dai thế nhỉ?”
“Tệ thật, vì gần mực thì đen chăng?” Thịnh Hạ ngước lên, nín cười.
Giờ thì thật không nhịn nổi nữa. Trương Chú cúi đầu ra chừng định hôn cô, dáng điệu đoán phải hôn lâu lắm. Thịnh Hạ nghĩ còn chuyện muốn hỏi, nên chủ động kiễng chân hôn cậu.
Trương Chú bị bất ngờ, ngây ra mất một thoáng.
Nhân khi ấy, cô lấy tiến làm lùi, bước thụt về nửa bước lắc lắc tay cậu, “Nghe bảo khoa các cậu đại thần tề tụ, bận rộn lắm mà.”
Hôm nhập học cậu lộ diện tỏa sáng trước mấy cô bạn cùng phòng, ngay tối cùng ngày phòng kí túc 322 đã triển khai cuộc họp đại hội toàn phòng kì đầu tiên, chủ đề về những lời đồn xoay quanh cậu.
Lúc trước số điểm của Thịnh Hạ ở mức dưới, chưa có cơ hội tìm hiểu các ngôi trường và chuyên ngành ở tầm điểm này nên không rõ ngành công nghệ thông tin thuộc học viện thông tin Trương Chú đang theo học đỉnh thế nào.
Hôm ấy đã được các bạn phổ cập cho một bài.
Ngành cậu, được gọi là “ngành quý tộc”. Vào khó, ra còn khó hơn, vì thần ma tụ tập – không thành công, sẽ thành ma.
Nhưng sao cô cảm thấy Trương Chú vẫn thản nhiên thế?
Trương Chú giật mình, chăm chăm bàn tay lấy lòng của cô: “Ý cậu chê mình tới nhiều quá?”
Trò gì đây?
Hôn phớt một cái đã đòi xua cậu đi?
Cậu làm cô thấy phiền ư?
“Làm gì có!” Thịnh Hạ nghiêm mặt, “Tại hôm nay gặp thầy hướng dẫn, mình mới nghĩ phải chăng cậu đã nghĩ đâu đấy rằng mình sẽ trải qua bốn năm tới thế nào? Cảm giác mình vẫn mù tịt chưa biết gì cả ấy.”
Suốt ngày cô quay cuồng bận rộn, song khi ngẫm lại vẫn chẳng biết đang mải bận điều gì.
Còn cậu luôn có vẻ thong dong nhàn nhã.
Rành là tình hình của cậu còn gay go đáng ngại hơn cô.
Trương Chú nắm tay cô dắt vào sân cỏ.
Màn đen đã buông, sân cỏ heo hút chẳng thấy bóng người.
Thịnh Hạ ôm gối ngồi co tròn. Trương Chú chống hai tay ra mặt cỏ sau lưng, chân hơi gập, thế ngồi tự nhiên biếng nhác.
“Thế cậu nghĩ đại học là thế nào?” Cậu quay sang, vén những lọn tóc rơi trên vai cô ra sau gáy.
Cô có cần cổ thon mảnh, trắng ngần hút mắt trong đêm tối. Đường cong êm ái khuất vào dưới xương quai xanh.
Trương Chú rảo mắt về sườn mặt cô, vuốt mũi với vẻ gượng gạo.
Thịnh Hạ dõi ra ánh đèn nhòe mờ từ thư viện bên kia hồ, trả lời: “Con đường đại học, ở chỗ làm rạng cái đức sáng, ở gần gũi nhân dân, dừng ở cái chí thiện. Tuy đại học này khác với đại học bên trên, chung quy là cái học của người lớn, tất nhiên khác với việc học ở cấp ba.”
Trương Chú gật gù: “Ừm, rồi sao nữa?”
Thịnh Hạ: “Nhưng mình thì dường vẫn chỉ rập khuôn theo chương trình trên lớp, răm rắp đọc theo những cuốn sách thầy cô dặn, thế thì có khác gì cấp ba? Mình luôn nôn nao cảm thấy chỉ thế là không đủ, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu…”
Cô cũng quay sang, để mắt chạm vào mắt Trương Chú: “Cứ mịt mù.”
Đúng vậy, mịt mù. Từ này miêu tả một cách bao quát hiện trạng của cô.
Sau khi gặp thầy, cảm nhận ấy trở nên rõ rệt hơn.
Cô kể cậu nghe từng lời Đàm công, không lệch một chữ.
“Thầy nói, ngành này khác với các ngành, phải hiểu tường tận đầu đuôi gốc ngọn. Học hành thế nào, phải ngẫm kĩ từ khi nhập học. Đừng lơ là, cũng đừng để làng lỡ… Là ý chỉ điều gì?”
“Tại vì còn các bạn khác nữa. Mà thầy cũng không chỉ nói lời ấy cho một mình mình. Biết đâu ý thầy muốn mỗi người phải tự ngẫm ra một ý hiểu riêng?”
Trương Chú xoa đầu cô, “Mịt mù cũng kịp lúc đó.”
Cô ngẩn ra. Cậu nghiêng người sang, đầu gối lên đùi cô, ngẩng mặt nhìn cô.
Đầu cậu nặng, đặt trên đùi khiến cô thấy lực đè rõ rệt. Thịnh Hạ thoáng bối rối. Cậu như không nhận ra, từ tốn nói tiếp: “Mình không hiểu nhiều về ngành khoa học của các cậu, nhưng vẫn có chỗ tương đồng.”
“Ngành bọn mình học khá nhiều. Với các sinh viên đã tham gia cuộc thi liên quan, môn chuyên ngành năm nhất chỉ là môn hình thức học cho có. Nhưng mình thì đang phải học môn là hình thức với các bạn. Tới năm ba, có lẽ cách biệt sẽ trở nên rõ rệt hơn. Đối với nhiều bạn, thậm chí chương trình trên lớp đã lạc hậu. Lượng lớn sinh viên chưa từng thi đấu tiếp xúc với ngành từ trước phải chịu mờ nhạt dưới hào quang của các bạn tới khi tốt nghiệp. Nên chán nản, mịt mờ, cảm thấy thua kém là tâm trạng ai cũng có, đừng lo quá.”
Khi nói chuyện, đầu cậu luôn lắc lư nhè nhẹ, gáy cọ vào đùi cô.
Thịnh Hạ ngửa ra sau vì cảm thấy mất tự nhiên. Cô không nhìn cậu, nói tiếp: “Nhưng cậu là thủ khoa, là đại diện sinh viên mới nhập học, là người phát biểu trước cả trường.”
Giỏi như cậu mà cũng có khi mất phương hướng?
“Đó là vì cộng cả sức ảnh hưởng xã hội khi ấy, chứ về thành tích mình không phải người nổi bật nhất.” Trương Chú vẫn nói giọng hờ hững thường ngày, dường không phải đang tự nhận xét về bản thân, “Huống hồ mở đầu không đồng nghĩa với kết cục. Ở Hải Yến, ai mà không có vài thủ khoa bên cạnh, điều này không có ý nghĩa gì hết.”
Cậu nhìn cô, đầu chuyển động…
Đùi Thịnh Hạ như mất cảm giác. Một dòng điện lướt dọc cơ thể.
“Có lẽ đây là đầu đuôi gốc ngọn mà thầy cậu ám chỉ? Nghĩ cho kĩ ban đầu khi tới đây mình như thế nào, sau này sẽ làm gì. Đừng ơ hờ với mọi việc, cũng đừng lầm đường mà làm lỡ thời gian.”
Tiếng cậu lôi cuốn sự chú ý của cô.
Thịnh Hạ cúi xuống, mắt nhìn vào mắt cậu.
Đôi mắt thiếu niên vẫn rạng ngời trong đêm tối.
Có những người luôn như thế. Miễn cậu ấy nhìn vào cậu và lên tiếng, lập tức cậu như kẻ bại trận bị hạ gục, tin cậu ấy vô điều kiện.
Bất chợt Thịnh Hạ nhớ về đợt thi tháng đầu tiên năm lớp 12 khi cô gặp điểm kém. Khi ấy cậu cũng như thế này, kể từ bản thân, từ bản thân mà suy ra, chỉ lối cho cô.
Khi ấy cậu cũng nhìn cô như lúc này.
Khí huyết thiếu niên và lý trí lặng tĩnh của người trưởng thành ở cậu không hề mâu thuẫn.
Một suy nghĩ chớp lên trong cô – Cô có tài đức gì?
“Vậy Chú định làm thế nào?”
Trương Chú quấn một lọn tóc cô rủ xuống, đảo nó giữa những ngón tay.
Cậu đang suy nghĩ.
Vì câu hỏi này, chính cậu cũng chưa thể nghĩ cho tận. Làm thế nào? Tới một hoàn cảnh mới, nhận ra những ưu thế ngày trước nay chỉ như sương khói chực tan, không đủ để làm một bước đệm. Vậy giờ phải làm sao?
“Tìm ra đường đua của riêng mình.”
Chợt cậu nói.
Mượn cái cớ giải thích cho cô, cũng khoảnh khắc ấy đột nhiên Trương Chú nghĩ thông suốt.
Thời cấp ba, việc cần làm là học – học tập là vạn năng.
Nhưng đại học thì khác, quan trọng hơn cả việc học trên lớp là phải tìm ra đường đua riêng của bản thân, học từ những cuốn sách đúng nhất.
Đường đua của cậu, có lẽ không ở việc viết code. Chí ít không chỉ đơn giản là viết code. Trên đường đua này, người khác xuất phát ở mốc quá cao, khó mà dõi theo trông tới. Vậy cớ gì cứ phải chăm chăm vào một sào ba mẫu nhỏ nhoi ấy?
Tìm ra đường đua riêng…
Thịnh Hạ nhẩm lại câu nói này. Đang nghiền ngẫm, bỗng thấy cổ bị kéo xuống, ngay giây sau đôi môi nóng hổi kề vào.
Trương Chú ngóc đầu hôn cô một cái bất ngờ rồi lập tức buông ra, đầu đặt lại đùi cô, “Nói xem, có phải cậu là một báu vật?”
Thịnh Hạ nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu tới mất hồn.
Trương Chú ngồi dậy, xoa đầu cô: “Đừng cả nghĩ. Lớp 12 cậu đã cố gắng rất nhiều, giờ tự dưng chậm lại, không quen là chuyện thường. Con người không nhất thiết phải luôn có mục đích, miễn vẫn cứ tiến lên là được. Mình đã nói rồi, Thịnh Hạ có thể chỉ luôn làm việc cậu thích, thích viết sách, thì hãy viết sách, thích nghiên cứu, thì hãy viết luận văn, làm việc cậu thích tới mức tốt nhất, tuyệt nhất có thể là được rồi, không phải ư?”
Còn những việc khác, những thứ cần tranh đoạt, cần đuổi theo, cần bứt phá để sở hữu.
Thì cứ giao cho cậu thôi.
Thịnh Hạ nhìn cậu, gật đầu.
Cảm giác đầu cậu đang tới gần.
“Trời tối rồi…” Cậu nói, tiếng líu ríu mập mờ, hơi thở phà lên má cô.
Đầu bị đẩy lên, đôi môi nhận một nụ hôn trao tới. Cậu nhếch miệng, “Trời tối rồi, mình xem số ba đã về chưa…”
Số ba.
“Số ba là…” Thịnh Hạ lặp lại một cách vô thức, “Ưm!”
Thịnh Hạ giật mình, người ngã dúi ra sau. Cậu không ôm eo cô giữ lại mà ngả người theo đà, đôi môi đè chặt cô trên bãi cỏ.
Sau sức nặng ban đầu, cậu tách ra lơi lỏng, chiếc lưỡi len vào mài khẽ lên khóe môi. Thịnh Hạ rùng mình, tiếng rên vô thức thoát khỏi khuôn miệng, “Ư…”
Trương Chú cũng cứng đờ người, chống dậy nhìn cô như hóa đá.
Thịnh Hạ va vào đôi mắt cậu, đôi mắt sâu thẳm hơn màn đêm.
Mái tóc đen của cô trải loang mặt cỏ, đôi mắt chứa cả một dòng suối trong, làn da trắng ngần toát lên vẻ đẹp vụn vỡ trong đêm đen đặc.
“Chết mất thôi…” Trương Chú than, nụ hôn sâu lại đặt xuống.
Không biết đã hôn bao lâu.
Cô biết cậu thích hôn, lần nào gặp mặt cũng dành quá nửa thời gian để hôn nhau.
Nhưng Thịnh Hạ không biết, là hành động giản đơn ấy khiến người ta say sưa quên mệt mỏi tới mức này.
Cỏ xanh mịn mềm chọc vào sau gáy. Trước mặt, những cái hôn dày đặc vụn vỡ càn quét mọi tri giác của Thịnh Hạ.
Chợt cậu quấn lấy lưỡi cô, m*t mạnh.
Cơn tê rần chạy tới tận gốc lưỡi.
Toàn thân như trong lò hỏa thiêu, những ngón chân quắp lại vì căng thẳng.
Mới định đẩy ra, đôi môi cậu đã rời khỏi.
Tới cằm, tới cổ…
Đau.
Cơn đau nghiến ở da thịt dưới xương quai xanh khiến Thịnh Hạ choàng mở mắt. Cô vuốt v3 đầu cậu với ít ỏi hơi sức còn dư, “Chú…”
Trương Chú bịn rịn chống người lên, hơi thở dồn và mắt nhìn cô.
Nhìn đôi môi cô hơi sưng đỏ, nhìn vệt đỏ thẫm dưới xương quai xanh.
Đôi mắt cậu từ từ dịch lên, lại một lần nhìn vào đôi mắt mất tiêu cự của cô, không kìm nổi mình lại hôn lên đó.