Taishi không biết từ đâu bước đến, anh nhanh tay cầm lấy ly rượu mà người đàn ông đứng giữa đưa.
Mấy người đàn ông nhận ra người đến là Taishi, vì vậy liền vui vẻ ôm lấy vai anh “Taishi sao? Lâu rồi không gặp cậu, đi nào, chúng ta đi uống thêm vài ly đi.”
Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương một cái, sau đó nói với ba người kia “Đi thôi, tôi đưa các anh đi.”
Taishi đỡ tay người đã say nhất, rồi kéo hai người còn lại rời đi, trước khi đi anh còn nói nhỏ với Hạ Dương “Đứng ở đây chờ tôi.”
Taishi đưa ba người kia ra ngoài, anh ra hiệu với mấy người phục vụ ở gần đó.
Mấy người phục vụ vội vàng bước nhanh lại.
“Mấy anh đưa ba người này đến phòng nghỉ giúp tôi nhé.”
Sau khi bàn giao ba người kia cho mấy người phục vụ xong, Taishi vội vã quay về nơi Hạ Dương đứng.
Tửu lượng của Hạ Dương không tốt, ly rượu kia nồng độ khá là cao, vì vậy lúc này mặt cô đã đỏ bừng, cơ thể thì choáng váng.
Hạ Dương rất ngoan ngoãn đợi Taishi, cô đứng tựa vào một cái cây gần đó, khuôn mặt đỏ cộng với đôi mắt vừa mới khóc làm cho dáng vẻ của cô càng yếu ớt hơn.
Taishi vừa nhìn thấy trong lòng đã dâng lên cảm giác thương xót, anh bước nhanh lại đỡ lấy cô.
“Bọn họ kêu em uống rượu thì em uống sao? Em không biết từ chối à?”
Nghe thấy tiếng Taishi, mũi của Hạ Dương cay cay, cô không tự chủ được liền rơi nước mắt.
“Em có từ chối rồi, nhưng bọn họ nói em phải uống hết mới cho em đi.
Bọn họ đáng sợ lắm..hu..hu.”
Taishi đau lòng “Vậy thì em đã uống bao nhiêu rồi?”
Hạ Dương lắc lắc đầu “Em không biết nữa, bọn họ cứ rót rượu rồi bắt em uống..hức..”
Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Dương như vậy, Taishi không đành lòng trách cô nữa, anh đưa tay ôm lấy vai, dìu cô đi.
“Tôi đưa em về.”
“Chân em đau.” Hạ Dương khóc còn dữ dội hơn.
Nước mắt của cô nóng hổi rơi lên tay Taishi, xúc cảm từ tay như truyền thẳng lên tim khiến tim anh như nghẹn lại.
Taishi vội vàng đưa tay lau nước mắt cho Hạ Dương “Ngoan, đừng khóc.”
Anh dìu cô lại chiếc ghế ở gần đó, để cô ngồi xuống xong anh liền khom người tháo giày của cô ra kiểm tra.
Đập vào mắt Taishi chính là hai vết đỏ còn rướm máu ở gót chân Hạ Dương.
Taishi tức giận “Vết thương nặng như thế này rồi mà em vẫn cố gắng mang nó sao?”
Hạ Dương thút thít “Mang giày cao gót thì mới xinh đẹp được.
Anh tức giận như vậy là vì em không xinh đẹp bằng chị ấy sao?”
Taishi nhíu mày “Em có biết mình đang nói gì không?”
Nhìn thấy dáng vẻ Taishi như vậy, Hạ Dương cảm thấy sợ hãi.
Cô cúi đầu không trả lời, nước mắt của cô như một chuỗi hạt châu, cứ im lặng mà tiếp tục rơi xuống.
Taishi cảm thấy đau đầu, anh nâng cô dậy “Sau này đừng mang nó nữa.”
Hạ Dương lí nhí nói “Anh không thích nó sao?”
“Đúng vậy, tôi không thích nó.”
“Ò, vậy sau này em sẽ không mang nữa.” Hạ Dương nói xong liền đẩy Taishi ra, cô chân trần dẫm lên nền đất mà bước đi.
Taishi vội vàng kéo cô lại “Em đi đâu vậy?”
“Em…em đi về.”
Taishi thở dài kéo cô qua “Tôi cõng em.”
Cuối cùng Hạ Dương được Taishi cõng ra ngoài xe.
Buổi tiệc bên ngoài ai nấy đều đã say, người thì được trợ lý dìu đi, người thì được phục vụ dìu, ai nấy đều bận rộn nên không ai để ý đến hai người bọn họ.
Taishi đặt Hạ Dương vào ghế phụ của mình, nhìn thấy một bên áo của cô bị lệch anh liền cởi áo ngoài của mình khoác cho cô.
“Đừng” Hạ Dương nhíu mày đưa tay đẩy áo của Taishi ra.
“Ngoan, em che vào để lạnh.” Taishi dỗ dành.
Hạ Dương mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt cô vì khóc mà hơi đỏ, lúc nhìn Taishi còn rất đáng thương.
“Em không thích mùi nước hoa của chị ấy.” Thật ra là cô muốn nói, cô không thích áo mà Hiroko đã sử dụng qua.
Hành động của Taishi khựng lại, anh khó xử nhận lại áo.
“Được rồi, vậy em kéo áo của mình cao lên đi.”
Vì có hơi men nên Hạ Dương can đảm lên không ít, cô chớp mắt nhìn Taishi “Em mệt quá, anh giúp em kéo được không?”
Taishi không còn cách nào khác, tay anh ở không trung chần chừ mấy giây, cuối cùng anh đành thở ra, tay chậm rãi giúp Hạ Dương kéo áo lại.
Bên ngoài trời rất lạnh, tay của Taishi lúc này cũng vậy.
Lúc anh kéo áo lên, tay vô tình lướt nhẹ qua vai Hạ Dương một cái, cảm giác lành lạnh khiến Hạ Dương không nhịn được mà khẽ run.
Hôm nay Taishi cũng uống khá nhiều rượu, bản thân anh cũng đang ngà ngà say.
Taishi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.
Cô gái nhỏ lúc này nhắm nghiền mắt, có vẻ không thoải mái nên hai hàng mi còn rung rung.
Vì cô khóc nên cả khuôn mặt còn ươn ướt, chiếc mũi thì đỏ hồng, bộ dạng khiến cho người ta vừa thương vừa đau lòng.
Taishi đưa tay lên vuốt má Hạ Dương, anh muốn giúp cô lau đi những giọt nước mắt kia.
Có lẽ do cảm nhận được nên Hạ Dương mở mắt ra.
Cô nhìn Taishi mấy giây, sau đó chủ động áp môi mình lên môi anh.
Taishi không phản ứng, có thể anh đã say, cũng có thể là do bản thân anh muốn ‘say’.
Tiếng điện thoại vang lên rất không đúng lúc.
Taishi tỉnh táo lại, anh vội vã rời khỏi môi của Hạ Dương.
Anh nhìn thoáng qua cô sau đó nhấn nút nghe điện thoại.
“Taishi, anh có nhìn thấy Niki không? Tôi không tìm được cô ấy.” Người gọi đến là Genji.
Taishi xoa xoa mi tâm của mình, vì uống rượu nên anh cảm thấy đầu mình rất đau “Cô ấy đang ở trên xe của tôi, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về khách sạn.”
Genji kinh ngạc “Cái gì? Cô ấy ở trên xe anh? Vậy vợ sắp cưới của anh đâu?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa
2.
Đông Tuyết
3.
Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
4.
Sủng Ái Quá Độ
=====================================
“Cô ấy có việc nên đi trước rồi.”
Genji hiểu ra, anh thở phào một hơi “Vậy anh giúp tôi đưa Niki về khách sạn nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Lúc Taishi quay lại thì Hạ Dương đã ngủ, cô tựa đầu vào ghế, hơi thở còn rất đều đặn.
Taishi mỉm cười, anh giúp cô điều chỉnh lại đầu, sau đó kéo dây an toàn thắt vào cho cô.
Khách sạn của hai người ở cũng khá gần, nên Taishi không nhờ trợ lý mà tự mình lái xe trở về.
Lúc về đến khách sạn thì Hạ Dương đã ngủ say, Taishi không còn cách nào nên chỉ có thể bế cô lên phòng.
Đến cửa phòng Taishi liền mở túi của Hạ Dương ra muốn tìm thẻ phòng của cô, có thể cảm giác được nên Hạ Dương liên tục ngọ quậy.
“Ngoan nào, thẻ phòng của em đâu rồi?”
“Hửm?” Hạ Dương mơ màng mở mắt ra.
Taishi hỏi lại lần nữa “Thẻ phòng của em đâu?”
“Bên trong túi xách, ngăn đựng điện thoại của Taishi…” Hạ Dương loạng choạng giơ túi xách lên.
“Hả?” Lần này đến lượt Taishi ngơ ngác.
Điện thoại của anh không phải đang nằm trong túi anh sao?
Hạ Dương đưa tay kéo khóa ngăn trong của túi xách, cô lấy ra một chiếc điện thoại “Đây, điện thoại của Taishi nè.”
Taishi vỗ trán, thì ra cô nói chính là chiếc điện thoại có ảnh của anh.
Hạ Dương đưa điện thoại cho Taishi, sau đó lấy ra thẻ phòng.
Bộ dạng cô nửa say nửa tỉnh cầm lấy thẻ phòng mở cửa.
“Tới nhà rồi.” Hạ Dương vứt túi xách mà ngã ầm lên giường.
Taishi ở phía sau lắc đầu, anh giúp cô nhặt lại túi xách rồi để lên ghế, sau đó bước vào nhà vệ sinh lấy khăn đi xả nước.
Lúc Taishi quay lại, anh nhìn thấy Hạ Dương đang mở to mắt mà nhìn lên trần nhà.
“Làm sao vậy?”
Hạ Dương xoay mặt qua nhìn Taishi, giọng của cô rất kiên định “Em thích anh.”
Taishi sững sờ.
Anh không ngờ đến Hạ Dương sẽ tỏ tình lúc này.
“Em thật sự rất thích anh.” Hạ Dương nói thêm lần nữa.
Lúc này Taishi mới phản ứng, anh không trả lời mà cầm khăn giúp Hạ Dương lau mặt.
Thật ra hiện tại trong lòng Taishi như đang có một con nhện giăng tơ, vô cùng rối loạn.
Hạ Dương giữ cánh tay đang cầm khăn của Taishi lại, cô vẫn nhìn anh, đôi mắt còn đầy nước, chỉ cần cô chớp mắt một cái, số nước mắt kia sẽ tuôn ra như mưa.
Taishi im lặng rút tay lại, anh thở dài nói “Em biết rõ chúng ta là không thể mà.”
Nước mắt của Hạ Dương đã rơi xuống.
Taishi lúc này cũng đứng dậy “Em nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”
Hạ Dương bật dậy, cô nắm lấy cánh tay của Taishi.
Cô không biết nói gì nữa, cũng không dám lên tiếng nói anh đừng đi, theo phản xạ chỉ có thể đưa tay giữ anh lại.
Taishi nhẹ nhàng gỡ tay của Hạ Dương ra, trong lòng anh cũng rất khó chịu, nhưng nếu anh ở lại sẽ khiến cô sau này tổn thương nhiều hơn mà thôi.
Taishi chậm rãi nói “Tôi cảm ơn vì em đã thích tôi.
Nhưng mà, chúng ta…đến đây thôi.”
Nói xong anh liền dứt khoát xoay người bước đi ra cửa.
Hạ Dương ngơ ngác, cô nhìn Taishi rời đi mà liên tục rơi nước mắt.
Cô hiểu rõ cô và anh sẽ không có kết quả gì, nhưng lại không nhịn được muốn thử.
Nhìn thấy anh quan tâm cô như vậy, cô nghĩ rằng anh cũng thích cô, nhưng xem ra là không phải, có lẽ anh chỉ là nhận sự nhờ vả hoặc cũng có thể là anh đang thương hại cô mà thôi.
Taishi mang theo một tâm trạng rối bời mà rời đi.
Có trời mới biết lúc nãy tim anh khó chịu đến như thế nào, bây giờ anh mới hiểu ra, hình như anh thật sự đã động lòng với cô nhóc kia rồi.
Taishi càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, anh sợ sẽ không khống chế được tình cảm của mình, anh sợ sẽ làm cho hai cô gái bị tổn thương.
Nghĩ đến đây Taishi liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hiroko.
Anh muốn nghe giọng nói của Hiroko, anh muốn tìm lại cảm giác đối với cô, muốn xác nhận lại lần nữa là anh đã có vợ sắp cưới.
Anh không được phép động lòng nữa, trong lòng anh lúc này chỉ nên tồn tại một mình Hiroko mà thôi.
Bên trong điện thoại phát ra một âm thanh nữ máy móc “Số máy quý khách vừa gọi…”
Taishi nhíu mày tắt máy, sau đó lại nhấn nút gọi lại lần nữa.
Vẫn là âm thanh máy móc kia.
Taishi chán nản, anh bước về phòng mình, sau đó giống với hành động của Hạ Dương ban nãy, anh cũng thả người nằm dài lên trên giường.
Trong đầu anh bây giờ rất rối loạn, anh cần bình tĩnh lại một chút..