Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 17: Chương 17




### Sáng hôm sau Taishi bị tiếng điện thoại đánh thức, anh chau mày đưa tay lên xoa xoa mi tâm.

Tối qua anh uống rượu nên hiện tại đầu vẫn còn vô cùng đau.

Tiếng điện thoại trên bàn vẫn còn reo, Taishi nhíu mày liền đưa tay cầm lấy điện thoại.

“Tôi nghe đây.”
Người gọi đến là Genji, vừa nghe thấy giọng Taishi anh ta liền mừng rỡ nói.

“Taishi, hôm nay cậu có bận việc gì không?”
“Cũng không bận lắm.

Có việc gì sao?”
“À chuyện là tối qua Niki bị sốt, trời gần sáng tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.

Bây giờ tôi đang bận nên không thể đưa cô ấy về khách sạn được, anh đến đón cô ấy giúp tôi được không?”
Taishi sửng sốt, anh lo lắng hỏi “Cô ấy bị làm sao vậy?”
“Chắc là do tối qua không cẩn thận nên bị cảm, bây giờ đã ổn rồi.

Chuyền xong chai nước dịch này nữa là được về rồi.”
Taishi vội vàng xuống giường, anh vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói với Genji “Cậu đợi tôi một chút, bây giờ tôi thay đồ xong sẽ đến đó ngay.”
Lúc Taishi đến Hạ Dương đã tỉnh, cô đang tựa vào giường mà bấm điện thoại, thần sắc có vẻ đã tốt hơn.

Taishi đến khiến cho Hạ Dương bất ngờ, cô nhớ lại chuyện tối qua vì vậy liền ngại ngùng cúi đầu xuống.


Taishi cầm hộp cháo anh vừa mua đặt lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống nhìn Hạ Dương “Em cảm thấy như thế nào rồi?”
Hạ Dương không ngẩng đầu lên, cô lí nhí nói “Em khỏe nhiều rồi, anh không cần phải đến đây đâu.”
Taishi thở dài, anh bất đắc dĩ hỏi “Tối qua em làm sao mà lại bị bệnh vậy?”
Hạ Dương xấu hổ, giọng cô vẫn nhỏ như muỗi kêu “Tối qua em gội đầu xong quên không sấy khô tóc, đến gần sáng mới phát sốt.”
Nhắc đến chuyện này Hạ Dương cảm thấy vô cùng có lỗi với Genji, tối hôm qua cô đau lòng quá nên ngồi bất động dưới vòi sen gần một giờ, đến lúc cô tỉnh táo lại thì đã quá nửa đêm rồi.

Hạ Dương mệt mỏi nên chỉ thay vội quần áo khô rồi lên giường ngủ, bởi vì tác dụng của rượu vẫn còn nên cô không cảm thấy lạnh, bản thân không sấy tóc, cũng không điều chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, cứ như vậy mà mê mang chìm vào giấc ngủ.

Đến hơn ba giờ sáng Hạ Dương mới cảm thấy bản thân không ổn, đầu óc cô quay cuồng, tay chân cũng mệt đến nỗi không nhấc dậy được, cổ thì khô khan.

Hạ Dương cố gắng ngồi dậy muốn lấy nước uống, xong cô phát hiện bản thân đã chóng mặt đến nỗi không phân biệt được phương hướng.

Cũng may điện thoại cô có thể điều khiển bằng giọng nói, Hạ Dương thều thào vào điện thoại để gọi cho Genji.

Genji đang ngủ bị cô gọi đánh thức, anh vẫn còn ở phòng nghỉ của buổi tiệc, nghe thấy Hạ Dương không ổn anh liền vội vàng lái xe đến.

Taishi nhíu mày, đây không phải lần đầu anh biết cô gội đầu xong mà không sấy tóc, lần trước cô đến phòng anh cũng là bộ dạng vừa tắm xong.

“Sao lại bất cẩn đến như vậy?”
Hạ Dương không trả lời, cô cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt khó khăn lắm mới áp chế được, bây giờ lại như muốn trào ra.

Nếu không phải tại anh thì cô cũng không như vậy, nếu tối qua anh không khiến cô đau lòng thì bây giờ cô đã không nằm đây rồi.

Anh còn hỏi cô sao lại bất cẩn nữa.

Taishi nhìn Hạ Dương, khuôn mặt cô lúc này nhợt nhạt, môi vì khô mà có chút bong tróc, dù vậy cô vẫn mím môi rất chặt.


Anh không đành lòng hỏi tiếp, Taishi xoay người mở hộp cháo trên bàn ra.

“Ăn cháo đi.”
Hạ Dương lắc đầu “Em không đói, cũng không muốn ăn.”
Taishi nhướng mày “Em không ăn thì làm sao khỏe được.”
“Em khỏe rồi, truyền hết chai thuốc này là em được về rồi.” Hạ Dương còn giơ tay đang gắn kim tiêm của mình lên.

Taishi không còn cách nào khác, anh hạ giọng nói “Tôi đã mang đến rồi, em muốn nhìn thấy tôi mang nó về sao?”
“Khụ… Vậy để em ăn.” Hạ Dương nhận lấy hộp cháo, cô không thể kháng cự lại vẻ mặt này của Taishi.

Taishi hài lòng, anh còn cẩn thận giúp cô khuấy cháo “Cẩn thận nóng.”
Hạ Dương vừa ăn cháo vừa tò mò hỏi “Hôm nay anh không có bận việc sao?”
“Không có, hôm nay tôi được nghĩ, ngày mai phải trở về Nagoya rồi.”
Động tác của Hạ Dương chậm lại, cô buồn buồn hỏi “Sắp tới anh có lịch bắt trận nào sao?”
“Ừ, tuần sau tôi đi Malaysia.” Taishi gật đầu nói.

“À” Hạ Dương ủ rũ gật đầu.

Lúc Hạ Dương được xuất viện thì cũng đã trưa, Taishi đích thân lái xe đưa cô về khách sạn.

Anh còn chu đáo mở cửa dìu cô xuống.

Hạ Dương e ngại “Em tự đi được, không sao đâu.”
Taishi vẫn nhíu mày “Em còn thấy chóng mặt không?”

“Không có, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Dù vậy Taishi vẫn rất cẩn thận mà dìu Hạ Dương đi, anh còn tinh tế dùng áo của mình khoác lên cho cô.

Cả Taishi và Hạ Dương đều không biết hành động có vẻ thân mật đó của hai người đã bị một người phóng viên chụp lại.

Rất nhanh tin tức của hai người đã được tung lên mạng, bức ảnh chụp hai người còn rất sắc nét.

Bức ảnh chụp lúc Taishi đang khoác áo cho Hạ Dương, hai người đứng sát vào nhau, nhìn từ xa rất giống với hai người đang hôn nhau vậy.

Trong bức ảnh thấy rất rõ khuôn mặt của Taishi, còn Hạ Dương đúng lúc đó đang cúi đầu nên không thấy rõ mặt lắm.

Tiêu đề của bài viết còn rất nổi bật ‘Trọng tài chuyên nghiệp Nogo Taishi đang hẹn hò.”
Bởi vì Taishi và Hiroko đều là người nổi tiếng, nên chuyện hẹn hò và đính hôn của hai người rất kín tiếng.

Ngoại trừ gia đình hai bên, một số người chung ngành và bạn bè thân thiết của cả hai thì không còn ai biết nữa, trong giới báo chí cũng không hề biết chuyện của hai người, vì vậy lần này họ cứ tưởng đã nắm được thông tin Taishi có bạn gái.

Lúc Taishi vừa trở về phòng mình thì điện thoại của anh đột ngột reo lên, người gọi đến là Hiroko.

Taishi sực nhớ lại tối qua đã gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng cô không mở máy, bây giờ có lẽ đã nhìn thấy cuộc gọi nên mới gọi lại cho anh.

Taishi vội vàng nhận điện thoại, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng khóc của Hiroko.

“Tại sao anh lừa dối em? Em không ngờ anh là con người xấu xa đến vậy.”
Taishi nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra “Có chuyện gì vậy? tại sao em lại khóc?”
“Anh còn hỏi nữa sao? Đủ rồi đó, chúng ta hủy hôn đi.” Nói xong Hiroko liền tắt máy.

Đầu Taishi như nổ tung, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết vì sao Hiroko lại hủy hôn với anh.

Taishi nhấn nút gọi lại cho Hiroko nhưng cô không bắt máy, gọi vài cuộc vẫn không được, anh liền vội vàng cầm lấy chìa khóa xe mà chạy ra ngoài.


Taishi vừa ngồi vào xe thì bố anh đã gọi tới, Taishi liền nhấn nút nghe.

“Con và Hiroko xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bố con bé lại gọi đến nói là muốn hủy hôn?”
Mày của Taishi nhíu chặt lại, anh không ngờ Hiroko lại nhanh đến như vậy, chỉ vừa mới gọi cho anh thì bố cô cũng đã gọi cho bố anh rồi.

Taishi vội trả lời bố mình “Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, bây giờ con sẽ đi đến gặp Hiroko."
Bố Taishi thở dài “Vậy thì con đi đi, nhà bên kia có vẻ rất tức giận đó.”
Taishi trấn an bố mình xong thì tắt máy, lúc này điện thoại anh cũng có tin nhắn.

Người nhắn là Hiroshi “Taishi, cậu và Hiroko dự định công khai sao?”
Bởi vì công việc của Hiroko là diễn viên và người mẫu, nên chuyện cá nhân của cô đều rất kín tiếng.

Cô và Taishi dự định sau khi kết hôn một thời gian, mọi thứ đã ổn định thì mới công khai ra ngoài.

Vì vậy lần này mới khiến Hiroshi hiểu lầm.

Taishi vội hỏi lại “Cậu nói như vậy là sao?”
“Cậu không xem tin tức sao? Hình ảnh hai người tình tứ với nhau vừa được tung lên đó.”
Taishi vội vàng mở tin tức trên điện thoại ra xem, đập vào mắt của anh chính là tấm ảnh chụp anh và Hạ Dương ban nãy.

Bởi vì không nhìn thấy rõ mặt nên Hiroshi mới lầm tưởng Hạ Dương chính là Hiroko.

Taishi nói với Hiroshi “Tôi có việc phải đi một chuyến, ngày mai cậu xin nghĩ giúp tôi nhé.”
Nói xong anh liền nhấn gọi cho Hiroko thêm lần nữa.

Có lẽ là Hiroko cũng đã nhìn thấy bức ảnh nên mới nghĩ là anh đã phản bội cô.

Lần này Hiroko vẫn tắt máy, Taishi không còn cách nào khác là khởi động xe, anh muốn đến trực tiếp chỗ cô để giải thích rõ ràng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.