Hạ Dương lo lắng hỏi Taishi "Anh ấy có biết chuyện của chúng ta không?"
Taishi gật đầu "Biết, nên tôi mới để cậu ta đến đây."
Thấy vẻ mặt rối rắm của Hạ Dương, Taishi nói tiếp "Hình như em đều biết mặt từng người trong nhóm trọng tài thì phải?"
Hạ Dương cười xấu hổ "Vâng."
Bởi vì thích anh mà cô tìm hiểu hết những thứ xung quanh anh.
Trong nhóm đồng nghiệp của anh ai cô cũng quen mặt, còn hiểu sơ về tính cách của họ nữa.
Taishi nhớ đến những tấm ảnh, những chiếc video về anh trong điện thoại của Hạ Dương, không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên rất nhiều.
Sau đó anh lại hỏi "Ngoài tôi ra em còn thần tượng ai nữa không?"
Hạ Dương vội vàng xua tay "Không có, không có.
Chỉ có một mình anh thôi."
Taishi bật cười "Thế em thích tôi từ lúc nào vậy?"
Hạ Dương cảm thấy vô cùng ngại ngùng, không hiểu sao tự nhiên hôm nay Taishi lại quan tâm đến mấy chuyện này.
Dù vậy cô vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh trả lời "Hơn ba năm rồi."
Taishi nhíu mày không tin "Thật sự lâu đến vậy sao?"
Hạ Dương cười khổ "Em nhìn thấy anh lần đầu tiên tại buổi hội thảo thể thao cách đây ba năm, cũng tại câu lạc bộ lần trước mình gặp nhau.
Hôm đó anh còn đang trả lời phỏng vấn, nội dung nói về lý tưởng của một người trọng tài."
Taishi như nhớ ra, anh gật gật đầu "Tôi nhớ rồi."
Hạ Dương mỉm cười, cô sẽ không nói cho anh biết cô vì anh mà thi vào trường y theo mong muốn của ba cô.
Sau đó lại cắm đầu vào học để vượt cấp, muốn rút ngắn thời gian lại để gặp anh.
Cô cũng sẽ không nói với anh, ba năm cô thích anh đó chính là ba năm ám ảnh cả cuộc đời cô đâu.
Taishi sẽ không biết được, cô vì anh mà vừa học y vừa thi đậu trường thể thao, vì muốn có tiếng nói chung với anh mà cô vùi đầu tìm hiểu mọi thứ về bóng đá.
Cô từng là một học sinh giỏi toàn phần, là một niềm tự hào của gia đình, cứ tưởng tương lai sẽ vô cùng rộng mở, không ngờ đến lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, đến nỗi làm một lúc cả mấy công việc trái ngành.
Hạ Dương tự cười giễu chính mình, đi đến bước đường này không phải là tự cô chọn sao? Giờ biết trách ai nữa chứ?
Taishi cũng nhìn Hạ Dương, anh hình như cũng nhận ra được ánh mắt ảm đạm của cô khi nhớ về quá khứ.
Taishi nhẹ giọng nói "Cảm ơn em."
Hạ Dương ngạc nhiên nhìn anh.
Chỉ thấy Taishi mỉm cười nói "Cảm ơn em đã thích tôi."
Hạ Dương xấu hổ cúi mặt xuống, cô không trả lời mà tiếp tục ăn mì của mình.
"Bình thường mỗi khi Hiroshi đến cậu ta sẽ ở phòng dành cho khách."
Hạ Dương lại ngẩng đầu lên "Là phòng em đang ở sao?"
Taishi gật đầu "Ừ"
Vốn dĩ Taishi định trêu Hạ Dương mấy câu, định hỏi xem cô có muốn dọn sang phòng của anh không.
Nhưng khi nhìn đến biểu cảm rối rắm của Hạ Dương anh lại đổi ý.
"Em yên tâm đi, tôi đã nói cậu ta ở khách sạn rồi."
Hạ Dương thở phào, cô còn tưởng sẽ phải nhường phòng của mình cho Hiroshi chứ.
Taishi tinh mắt, anh nhìn ra được Hạ Dương đang nhẹ nhõm.
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ thất vọng.
"Em không muốn ở cùng phòng với tôi đến vậy sao?"
"Không...không phải, em chỉ sợ làm phiền anh thôi."
Taishi cười cười "Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung, có gì mà phiền với không phiền chứ."
Mặt Hạ Dương đỏ ửng lên, cô không khỏi nhớ đến đêm xảy ra chuyện kia.
Hạ Dương ho khan mấy tiếng lảng sang chuyện khác "Vậy nếu anh Hiroshi đến nhìn thấy anh và em ở riêng phòng thì có sao không?"
Taishi giả vờ "Tôi cũng không biết nữa, hay là em dọn sang phòng tôi đi."
Hạ Dương nhíu mày, cô không để ý đến lời Taishi mà nói tiếp "Hay là đừng cho anh ấy vào nhà, cứ để anh ấy ở khách sạn luôn đi."
Taishi nghe xong thì bật cười, anh không nghĩ đến cô lại sợ ở cùng anh đến như vậy.
Lúc Hiroshi đến, Hạ Dương và Taishi đã ngồi chờ sẵn ở một nhà hàng trong thành phố.
Vừa nhìn thấy Hiroshi Hạ Dương đã ngại ngùng gật đầu chào hỏi.
Hiroshi không phải người ngoài, chuyện của cô và Taishi anh cũng biết, vì vậy cũng rất thoải mái mà cười với cô "Không nghĩ đến chúng ta lại gặp nhau như thế này."
Hạ Dương cũng cười, cô không biết nói gì nên chỉ có thể mời Hiroshi cùng ngồi xuống.
Hiroshi nhìn thoáng qua Taishi sau đó nói với Hạ Dương "Gần đây em sống có tốt không, anh nghe nói cái tên này đi công tác mà xém bỏ em đói ở nhà?"
Hạ Dương không nghĩ đến chuyện này mà Hiroshi cũng biết, cô cười gượng "Em vẫn tốt ạ."
Taishi lúc này mới lên tiếng "Được rồi, cậu đừng làm cô ấy sợ nữa.
Muốn ăn gì thì gọi đi."
Hiroshi cười cười, anh vừa xem thực đơn vừa hỏi Hạ Dương "Em ăn được hết mấy món ở Nhật không?"
Hạ Dương gật đầu "Cũng được, anh cứ gọi mấy món anh thích đi."
Hiroshi nhìn hai người "Vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu."
Gọi món xong ba người tiếp tục nói chuyện rất vui vẻ.
Hạ Dương không ngờ đến Hiroshi lại nhiệt tình như vậy, anh biết hết mọi chuyện nhưng không hề có ý trách cứ Hạ Dương.
Cũng không thấy anh nói gì gây khó dễ cho cô, từ đầu đến cuối đều nói mấy chuyện thú vị khi anh và Taishi đi công tác, sau đó lại nói đến tật xấu của Taishi.
Bữa ăn cứ tưởng sẽ êm đẹp, chỉ không ngờ đúng lúc này Hiroko lại xuất hiện.
Vừa nhìn thấy có cả Hiroshi cô ta liền bước nhanh lại.
"Xin chào anh Hiroshi, anh vẫn khỏe chứ?"
Hiroshi cũng bất ngờ với sự xuất hiện của Hiroko, anh nhìn thoáng qua hai người trước mặt, sau đó mới mỉm cười lại với Hiroko "Anh vẫn khỏe, sao trùng hợp vậy?"
Hiroko cười tiến lại "Em có cảnh quay ở đây mấy ngày."
Cô cũng nhìn qua Taishi "Chỉ có hai anh thôi sao? Sao không gọi nhóm anh Mashaki nữa?"
Hạ Dương giống như một người tàn hình, từ đầu đến cuối Hiroko chưa từng liếc mắt nhìn qua cô một lần.
Sắc mặt Taishi cũng dần trầm xuống, anh không trả lời mà cầm ly nước trên bàn uống.
Hiroshi nhìn thấy hoàn cảnh khó xử như vậy thì vội cười nói "Mấy người kia đều quay về nhà hết rồi, anh đang rảnh nên đến đây chơi."
Hiroko cười, cô ngồi xuống bến cạnh Hiroshi "Em cũng đến đây một mình, cho em ngồi chung với được không? Ăn một mình em buồn lắm đấy?"
Hiroshi không còn cách nào khác, nhìn thấy hai người trước mặt không hề phản ứng gì.
Anh chỉ đành cười nói "Được chứ, mọi người cùng ăn sẽ vui hơn mà."
Hiroko giống với một quý cô xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ cùng sang trọng.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo cổ tim cùng chân váy dài, cổ áo còn khoét sâu để lộ ra cảnh núi non gợi cảm.
Ngồi trước mặt Taishi còn mỉm cười, vuốt tóc, lâu lâu lại nhích qua nhích lại.
Hạ Dương cảm thấy suy sụp vô cùng, cô tự ti, cũng không tự chủ được mà nhìn lại ngực mình mấy lần, sau đó lại nhìn dáng vẻ của Hiroko, cuối cùng chỉ có thể thở dài, cô thua người ta từ vóc dáng đến nhan sắc, đến cuối cùng thì cô còn cái gì để tranh đây.
Taishi cũng nhận ra sự khác thường của Hạ Dương, anh không nhìn Hiroko nhưng cũng hiểu rõ về tính cách cùng phong cách ăn mặc của cô ấy.
Lúc trước Taishi cảm thấy không sao, Hiroko lại là người nổi tiếng, chuyện cô ăn mặc hợp thời gian hoặc hở hang thì cũng bình thường, anh không để tâm lắm.
Nhưng bây giờ thì khác, anh cảm thấy dáng vẻ của Hiroko không thuận mắt chút nào, trời thì lạnh, cô ăn mặc, phô bày như vậy là cho ai xem chứ.
Nhìn qua Hạ Dương thì lại cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mặc dù chỉ là quần dài, áo sơ mi, nhưng lại kín đáo, ấm áp, khuôn mặt cũng ít phấn son, cảm giác khiến người khác nhìn vào rất thoải mái.
Hiroko thử hỏi thăm vài câu nhưng đều bị Taishi né tránh, cuối cùng cô chỉ đành xoay mặt sang nói chuyện với Hiroshi.
Nhưng nội dung câu chuyện lâu lâu lại dính với Taishi, nếu không phải là chuyện trước kia của bọn họ, thì cũng là quán ăn hay nơi nào đó mà cô và Taishi từng đến..