Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 64: Chương 64




Cả con đường rất nhanh đã chật kín người, nhiều người vây quanh xô đẩy nhau vô cùng hỗn loạn.

Hạ Dương lo lắng cho Taishi, nhưng lại bị đám đông che khuất tầm nhìn, cô kiễng chân mấy lần đều không thể nhìn được vào bên trong.

Mấy người bên an ninh vội vã chạy đến, vừa thổi còi vừa cố gắng giải tán đám đông, mấy người chạy đến muốn xin chụp ảnh cũng bị nhóm an ninh bắt ép lùi ra.

Hạ Dương lúc này mới nhìn được vào bên trong, cô nhìn thấy Taishi cởi áo khoác của mình che chắn cho Hiroko, tay lại đang bận rộn ký tên cho một nhóm người, lòng Hạ Dương đột nhiên co rút đau đớn.

Hiroshi gần đó cũng vừa phải che chắn cho bố Hiroko vừa ký tên và chụp ảnh với người hâm mộ.

Đoàn người giãn ra càng loạn không khác gì lúc vây vào, có mấy người còn vì xô đẩy nhau mà va vào Hạ Dương.

Hạ Dương theo quán tính đưa tay lên che bụng, lúc sáng nay khi còn ngồi ở quán cà phê cô đã tra cứu thử các triệu chứng của mình, nếu không phải cô ăn trúng thứ gì đó không hợp thì chính là bản thân cô đã mang thai.

Hạ Dương không nhớ rõ cảm xúc của mình như thế nào khi đọc được mấy dòng chữ đó.

Cô cố gắng nhớ lại những món mà mình đã ăn mấy ngày qua, vẫn không xác định được có ăn trúng thứ gì không, nhưng nhìn các triệu chứng có lẽ là việc cô mang thai chiếm tỷ lệ cao hơn.


Vì chưa chắc chắn nên Hạ Dương không dám nói với Taishi, dự định chiều hôm nay sau khi trở về sẽ mua que thử.
Có lẽ là cảm nhận được có một sinh linh đang ở trong bụng mình, với bản năng của một người mẹ, Hạ Dương vừa cố gắng né ra ngoài vừa đưa tay lên che bụng mình, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về Taishi ở phía xa, lúc này cô thật sự rất hi vọng Taishi sẽ bước đến che chở cho cô, cũng như bảo vệ cho kết tinh giữa hai người.

Hạ Dương biết ích kỷ là không tốt, nhưng cô tình nguyện ích kỷ thêm một lần này, cô đau lòng, cô tham lam, cô muốn giữ Taishi về phía mình, chỉ gần anh nhìn về phía cô một chút thôi cũng được.

Nhưng có lẽ Taishi không nghe được tiếng lòng của cô, anh không hề ngẩng đầu lên, cũng không nhìn xem cô một lần nào.

Mãi đến khi Hạ Dương bị dòng người đẩy ra ngày càng xa, anh vẫn không hề hay biết.

Trong lòng trở nên hỗn loạn, Hạ Dương không chú ý bị đẩy mấy cái, cuối cùng vì không đứng vững mà ngã xuống đất.

Mấy người xung quanh liên tục lùi về sau mà không chú ý cũng bị ngã theo, có người ngã đè lên Hạ Dương, cũng có người đạp lên chân cô.

Hạ Dương cuộn người dùng hai tay che bụng, mặc dù vậy vẫn bị đạp trúng, có người còn không chịu quan sát mà đạp thẳng vào bụng cô.

Hạ Dương đau đớn, cảm giác bản thân đã hết hi vọng, một chất lỏng trào ra, ý thức của cô cũng dần dần mất khi.
Akanji là người phát hiện ra đầu tiên, anh hốt hoảng hét lên gọi tên Hạ Dương "Niki, Niki..."
Mấy người tổ trọng tài cũng lo lắng nhìn qua, trong đám đông hỗn loạn họ nhìn thấy thân ảnh một cô gái nằm bất động trên đường, xung quanh cũng có mấy người bị ngã, lúc này đang được những người còn lại đỡ dậy.


Mấy người Mashaki đều bỏ việc ký tên, tất cả đều không hẹn mà cùng chạy về hướng Hạ Dương.

Taishi cảm giác như tim mình muốn ngừng đập, nhìn thân ảnh nhỏ bé kia nằm bất động, anh đã không còn nghĩ thêm được gì nữa, tốc độ lao đến cũng vô cùng nhanh.
Taishi bế Hạ Dương lên, phía dưới cô đều là máu, mọi người nhìn thấy đều cả kinh.

Taishi vội vàng bế Hạ Dương lên, anh bất chấp đám đông mà lao thẳng ra ngoài.

Konta được phân công ở lại đưa Hiroko và bố cô ấy về khách sạn, những người còn lại đều giúp Taishi mở đường, Hiroshi vội vàng chạy ra ngoài lái xe đưa Taishi và Hạ Dương đến bệnh viện.
Lúc ngồi lên xe Taishi luôn miệng gọi "Niki, Niki..." Nhưng đáp lại anh vẫn là một mảnh im lặng, Hạ Dương đã hoàn toàn không còn chút ý thức nào.
Hiroshi lo lắng nhìn hai người phía sau, anh liên tục nhấn còi xe, hai bàn tay đổ đầy mồ hôi, vội vàng đạp ga phóng xe nhanh về phía trước.

Mashaki và Akanji cũng lái xe chạy theo, tính thêm Yushiro và Junji nữa là bốn người, nhanh chóng chạy lên trước mở đường cho Hiroshi.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, y tá bên trong vội vàng đẩy cáng cấp cứu ra, Taishi để Hạ Dương lên cáng, cùng với y tá nhanh chóng đẩy Hạ Dương vào phòng cấp cứu.

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của Taishi càng căng thẳng hơn, Hiroshi và mấy người kia chạy vào, nhìn thấy Taishi đang ngẩn người nhìn vào hai bàn tay đầy máu của mình, mọi người không ai bảo ai, tất cả đều chậm rãi bước đến vỗ vai Taishi.


Ai nấy đều cảm thấy có lỗi, nếu không phải bọn họ mở miệng nói giúp Hiroko, nếu họ không khuyên Taishi giúp đỡ thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như vậy.

Lúc đầu đã đáp ứng sẽ giúp Taishi để mắt đến Hạ Dương nhưng cuối cùng cô bị như vậy mà bọn họ không ai có ở bên để giúp đỡ.

Hiroshi tự tát vào mặt mình một cái, anh đóng vai là anh họ Hạ Dương, vậy mà lại bỏ cô lại một mình, đẩy cô vào nguy hiểm mà bản thân anh không biết gì.

Taishi đã không còn tâm trạng nào mà quan tâm đến bọn họ, anh chỉ đứng im bất động nhìn hai bàn tay mình.

Tại sao lại có máu? Rõ ràng lúc nãy anh không nhìn thấy Hạ Dương bị thương ở đâu, vậy máu này là ở đâu ra? Taishi không dám nghĩ tiếp nữa, anh như người mất hồn, đứng trước cửa cấp cứu mà thẩn thờ.
Cảm giác thời gian trôi thật lâu, Konta sau khi đưa hai bố con Hiroko về khách sạn xong liền nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, việc đầu tiên anh làm chính là tiến lại chỗ Taishi nói xin lỗi.
Taishi không nhìn anh ta, cũng không nói gì, anh chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cảm giác như thân xác anh ở đây nhưng tâm hồn đã bị cuốn vào trong đó.

Akanji tiến lên kéo tay Konta, ra hiệu cho anh đừng nói thêm gì nữa.

Bảy người đàn ông ngồi trước cửa phòng cấp cứu, trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều âm thầm cầu nguyện cho người bên trong được bình an.
Cuối cùng ánh đèn cấp cứu cũng tắt, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Y tá bước ra ngoài hỏi "Ai là người thân của bệnh nhân vậy?"
Taishi bước nhanh đến "Là tôi, tôi là chồng của cô ấy."
Ý tá nhìn qua Taishi, giọng nói trở nên lạnh lùng "Bệnh nhân bị sinh non, thai nhi được ba tuần, vì bị tác động mạnh mà đã chết trong bụng mẹ..."
Sinh non?? Taishi như không thể tin vào tai mình, sao có thể như vậy? Hạ Dương còn trẻ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này? Không chỉ có cô, đến anh còn cảm thấy không thể chấp nhận được sự thật trước mắt.


Bọn họ thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ, vậy mà bây giờ đã không còn nữa...
Y tá không quan tâm đến sắc mặt của Taishi, cô nói tiếp "Ngoài ra trên người bệnh nhân còn có rất nhiều vết bầm và vết đỏ, rất giống với bị giẫm đạp mà thành.

Sức khỏe bệnh nhân đã rất yếu, hiện tại còn sinh non, cơ thể người mẹ đã hoàn toàn mất đi ý thức, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng có tỉnh lại được hay không vẫn do ý chí của người bệnh." Y tá không hề nói thêm vào, lúc nãy cô cùng mấy người bác sĩ cấp cứu cho cô gái kia, phát hiện trên người cô vô cùng thảm hại, cả người đều là vết bầm lớn nhỏ, sắc mặt tái mét, nhưng hai tay vẫn kiên cường ôm lấy bụng mình.

Cô và những người bác sĩ, y tá còn lại đều bị sốc, ai nấy đều tỏ ra thương xót, cô gái trước khi bất tỉnh có lẽ đã rất đau đớn, bọn họ cố gắng sơ cứu cho cô, nhưng ngoài nhịp tim yếu ớt kia ra, cô ấy không còn bất kỳ phản ứng nào của sự sống.

Nhìn mấy người đàn ông bên ngoài, đặc biệt là người hai tay đầy máu tự nhận mình là chồng kia, ai nấy đều tỏ ra rất lo lắng, bảy người đàn ông cao lớn như vậy sao lại có thể để cho cô gái kia xảy ra chuyện như vậy chứ?
Những lời không phải bổn phận của mình, người y tá cũng không thể nói ra.

Sau khi thông báo tình hình của bệnh nhân xong cô liền nói "Bệnh nhân vẫn còn mấy bước sơ cứu nữa.

Mọi người đến quầy thu ngân đóng tiền và làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân nha."
Konta vội lên tiếng "Để tôi đi." Nói xong liền đi theo y tá đến quây thu ngân.
Taishi lúc này mới phản ứng, anh không nhịn được mà đấm mạnh vào tường.

Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Lúc ấy nếu anh ở bên cạnh Hạ Dương thì đã không xảy ra những chuyện này rồi.

Tất cả là tại anh, rõ ràng hai người ở cùng một chỗ, vì sao anh lại không theo sát cô? Rõ ràng biết cô không thích Hiroko, vì sao lại miễn cưỡng cô chấp nhận giả vờ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.