Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 68: Chương 68




Sau ngày hôm đó tình trạng của Hạ Dương đã khá hơn, tuy rằng không được vui vẻ như trước, nhưng thái độ đối với Taishi đã dần cởi hơn rất nhiều.

Điều này khiến cho Taishi rất vui mừng, hai người cũng vội sắm sửa quà tặng chuẩn bị về nhà ra mắt bố mẹ Taishi.

Vốn dĩ đã lên kế hoạch cẩn thận, Hạ Dương cũng đã chuẩn bị xong tinh thần, chỉ không ngờ trước đó một ngày Taishi lại phải đến Osaka tham gia hội thảo.
Có lẽ là do ý trời, hội thảo chỉ có ba tiếng, lẽ ra Taishi có thể quay trở về kịp, không ngờ giữa chừng Hiroshi lại bị tai nạn xe.

Lúc đó ngoại trừ Taishi ra thì không có ai nữa, Taishi đưa Hiroshi vào bệnh viện phải trông hết một ngày một đêm, Hiroshi mới có thể ổn định.
Tối hôm Taishi gọi điện thoại về, Hạ Dương chuẩn bị đi ngủ, nghe chuyện cô lo lắng hỏi "Tình hình của anh Hiroshi thế nào rồi?"
Taishi thở dài "Đầu chỉ bị chấn thương nhẹ, nhưng một bên hàm bị lệch, tay trái cũng bị gãy xương."
Hạ Dương cả kinh "Anh ấy bị người ta tông trúng sao?"
"Ừ, người lái xe kia say rượu nên mới tông vào, sự cố có vẻ nghiêm trọng, có tổng cộng ba chiếc xe bị liên lụy.

Người lái chiếc xe gần đó nhất đã mất lúc đang trên đường đến bệnh viện, người trong chiếc xe thứ hai cũng đang nguy kịch, cũng may xe của Hiroshi tránh kịp, nếu không anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Đầu óc Hạ Dương quay cuồng, không ngờ tai nạn lần này lại nghiêm trọng đến vậy, cũng may Hiroshi không sao.

Hạ Dương sau khi hỏi thăm tình hình của Hiroshi xong, cô liền lo lắng cho Taishi "Anh ở bệnh viện một mình sao?"

Taishi xoa xoa mi tâm nhìn vào hướng phòng bệnh của Hiroshi "Hiện tại thì anh ở một mình, bố mẹ của Hiroshi chắc ngày mai mới đến được.

Mấy người kia có lẽ cũng vậy."
"Vậy anh đã ăn gì chưa?"
Nghe thấy cô quan tâm cho mình, Taishi khẽ mỉm cười "Anh ăn rồi.

Còn em, hôm nay ở nhà thế nào?"
Hai người bắt đầu nói chuyện hằng ngày, Hạ Dương đã không còn kiệm lời như trước, cô thản nhiên kể cho Taishi nghe mấy chuyện của mình ngày hôm nay.

Nghe được giọng cô Taishi rất vui, những mệt mỏi ngày hôm nay như được cuốn trôi đi hết, mỗi lần cô ngắt quãng anh đều khẽ cười đáp lại cô.
Hạ Dương kể xong thì lầm bầm"Chỉ là mấy việc vặt thôi, có phải nghe rất chán không?"
Taishi bật cười "Có đâu, mấy chuyện em nói đều rất thú vị.

Anh còn muốn nghe nhiều hơn nữa."
Hạ Dương nằm trên giường, bên tai là điện thoại, giọng của Taishi trầm ấm vang lên khiến trong lòng cô ấm áp "Bây giờ em mới biết thì ra anh giỏi dỗ ngọt người khác đến vậy."
Giọng Taishi khẽ cười "Anh chỉ biết dỗ ngọt vợ anh thôi, làm gì còn người khác nào nữa."
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên âm thanh của Taishi nhẹ nhàng hơn "Xin lỗi em, đã nói ngày mai sẽ đưa em về thăm bố mẹ anh, không ngờ lại gặp sự cố như thế này."
Hạ Dương trấn an anh "Không sao đâu, lần khác chúng ta trở về, chuyện của anh Hiroshi quan trọng hơn mà."
"Vậy đợi thêm một hai hôm nữa, chờ Hiroshi ổn định hơn, chúng ta sẽ về nhà bố mẹ nhé."
Hạ Dương mỉm cười "Vâng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nữ chen vào "Anh Taishi, anh Hiroshi thế nào rồi?"
Nụ cười của Hạ Dương khựng lại, cô nhận ra giọng nói kia, có thể gọi Taishi ngọt ngào như vậy, ngoại trừ Hiroko ra thì còn có thể là ai được.
Giọng của Taishi vang lên "Sao em lại ở đây?"
Có lẽ Hiroko đứng rất gần, Hạ Dương nghe được giọng cô ấy rất rõ "Em quay phim ở gần đây, nghe nói anh Hiroshi bị tai nạn xe nên em vội chạy đến."
Taishi gật đầu "Cậu ấy không sao rồi, bây giờ còn thấm thuốc nên đang ngủ thôi."
Hạ Dương không muốn nghe nữa, cô lên tiếng "Nếu anh có việc rồi thì em tắt máy nhé, có chuyện gì thì gọi cho em."
Taishi nghe được giọng cô, nhìn sang Hiroko trong lòng đột nhiên hốt hoảng.

Anh nói vội vào điện thoại "Em mệt rồi sao?"
Giọng Hạ Dương càng nhỏ "Vâng, em mệt rồi."
"Vậy em ngủ sớm đi, ngoan, đừng nghĩ lung tung, đợi anh trở về nhé."

Hiroko không khó nhận ra người đang nói chuyện với Taishi, sắc mặt cô có chút xanh, nhìn thấy Taishi đã tắt máy, cô liền mỉm cười nói "Cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn nhé."
Taishi lắc đầu "Không cần đâu, buổi chiều anh đã ăn rồi."
Hiroko ra vẻ đáng thương "Nhưng từ trưa đến giờ em đã không ăn gì rồi, bây giờ cũng đã muộn, em lại không có lái xe đến."
Taishi nhìn cô, thấy Hiroko thật sự có vẻ mệt mỏi, anh bất đắc dĩ đành gật đầu "Vậy được rồi, kiếm gì ở gần đây ăn đỡ vậy."
Từ lúc Taishi tắt điện thoại đến giờ, Hạ Dương vẫn ngẩn người nhìn lên trần nhà, nếu cô đoán không lầm, tối nay Hiroko cũng sẽ ở lại bệnh viện.

Taishi và cô ấy còn có thể ngủ cùng một nơi, mặc dù cô tin tưởng Taishi, nhưng không có nghĩa là cô cũng tin tưởng Hiroko.

Hạ Dương thở dài, có những thứ không phải là của mình, đến cuối cùng vẫn phải trả lại.
Taishi lái xe đưa Hiroko đến một quán ăn đêm, cách bệnh viện cũng không xa lắm.

Hai người gọi một bát mì udon và một bát mì ramen, Hiroko vẫn giữ thói quen cũ, cô không ăn được rau thơm và tròng trắng trứng, toàn bộ đều gắp bỏ vào bát của Taishi.

Taishi nhìn cô, trong đầu chợt nhớ mấy chuyện lúc trước, hai người họ cũng từng cùng nhau ăn đêm như thế này.

Đó là năm thứ hai anh và Hiroko yêu nhau, lúc đó cả hai người đều bận rộn, Hiroko bận quay quảng cáo, còn anh bận tham gia các giải đấu, hai người ở hai nơi khác nhau, đa phần đều chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Lần đó Hiroko nói đói bụng, Taishi nhớ mình đã lái xe hơn ba tiếng trong đêm để đến chỗ cô, hai người còn cùng nhau ăn mì ở một quán ăn đêm như thế này.

Hiroko ăn rất ít, cũng rất kén ăn, đa phần đồ ăn trong bát cô đều sẽ chuyển qua bát anh, cảnh tượng hôm đó cũng rất giống hôm nay, chỉ khác là tình cảm của hai người đã không còn như trước nữa.
Nhìn thấy Taishi ngẩn người, Hiroko liền gọi anh "Anh sao vậy?"
Taishi sực tỉnh, anh khẽ lắc đầu "Không có gì đâu, em ăn đi."
Hiroko ăn vào một đũa mì, cô vui vẻ cười nói "Ngon thật, mùi vị gần giống với quán mì lúc trước chúng ta cùng ăn."

Taishi thản nhiên nhìn cô "Vậy sao?"
Hiroko gật đầu "Anh còn nhớ lúc trước không? Lúc đó em chỉ vừa nói đói bụng, không ngờ anh đã bất chấp lái xe hơn ba tiếng đến chỗ em.

Nói thật lúc đó em cảm động lắm đấy, mùi vị của bát mì hôm đó cũng rất ngon."
Taishi không nói gì, anh chỉ khẽ cười rồi cúi đầu ăn mì của mình.
Chỉ nghe Hiroko ở đối diện thở dài "Em thật sự rất hi vọng thời gian có thể quay trở lại.

Lúc đó em nhất định sẽ không để mất anh."
Taishi không nhìn cô, sắc mặt anh vẫn thản nhiên "Chuyện qua rồi, em đừng nhắc lại nữa."
Giọng Hiroko nức nở "Thật sự em đã không còn cơ hội nào nữa sao?"
Taishi lắc đầu "Em biết rõ là không có mà, hiện tại anh đã có vợ rồi, rất nhanh bọn anh cũng sẽ tổ chức lễ cưới, hi vọng lúc đó em cũng sẽ đến tham gia."
Hiroko lắc đầu bật khóc "Không, em sẽ không đến đâu."
Taishi khẽ thở dài "Thôi thì tùy em vậy." nói xong liền im lặng cúi đầu ăn nốt phần mì còn lại.
Tiếng khóc của Hiroko càng ngày càng lớn, cũng may quán mì lúc này ngoại trừ hai người họ ra chỉ còn lại ông bà chủ, hai ông bà nhìn nhau, cúi cùng đành lựa chọn không xen vào.

Taishi không lên tiếng an ủi, anh biết nếu anh mềm lòng sẽ khiến cho Hiroko thêm hi vọng, từng ấy chuyện xảy ra đã quá đủ rồi, khó khăn lắm Hạ Dương mới tốt hơn, anh không thể gây ra chuyện gì có lỗi với cô nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.