Buổi chiều ở Đà Lạt gió thổi càng mạnh hơn, Hạ Dương thu người lại vì lạnh, cô đưa tay vào túi áo, vừa đi vừa nói với Bảo Trân "Công nhận ở đây lạnh thật, sao mày ở đây nổi vậy?"
Bảo Trân lườm cô "Nếu tao nhớ không lầm ở Nhật cũng lạnh không kém gì ở đây đâu?"
Hạ Dương nghe xong thì cười trừ, sau cuộc nói chuyện kia cô biết Bảo Trân rất bực bội với mình, vì vậy không dám nói thêm lời nào nữa.
Hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, sáu người cùng nhau ra ngoài trung tâm, đi dạo bên bờ hồ Xuân Hương.
Dọc theo bờ hồ đều rất đông người, có các hàng quán trải dài phục vụ khách du lịch, lại có mấy cặp tình nhân đang tay trong tay đi cùng nhau.
Taishi hiếu kỳ, anh hết nhìn đông lại ngó sang tây, ngoài trời lạnh lẽo khiến mũi anh có chút đỏ.
Taishi không mang quần áo ấm theo nhiều, mặc dù bộ đồ anh mặc khá dài nhưng lại hơi mỏng, nhiệt độ ở Đà Lạt càng tối thì sẽ càng thấp, khiến cho Taishi không nhịn được mà hắt hơi mấy cái.
Diễm My tỏ ra rất lo lắng, cô đề nghị "Hay là mình qua chợ đi, mua thêm khăn choàng và bao tay cho anh Taishi nữa."
Gia Luân gật đầu "Cũng được."
Lúc chọn khăn choàng, mặc cho Diễm My đưa hết chiếc khăn này đến chiếc khăn khác cho Taishi, anh lại khăng khăng muốn chọn chiếc giống hệt chiếc Hạ Dương đang choàng trên cổ, sau đó rất tự nhiên mà đưa ví tiền cho Hạ Dương thanh toán.
Hạ Dương lườm anh, Bảo Trân bên cạnh lại huýnh tay nhắc nhở cô mau trả tiền.
Sắc mặt của Diễm My có chút không tốt, cô đưa mắt nhìn sang Hạ Dương sau đó lại nhìn Taishi.
Bảo Trân nhìn Diễm My, không hiểu sao cô thấy cô gái này không thuận mắt chút nào.
Là con gái thì không phải nên e thẹn sao? Sao cô ta lại như muốn ăn tươi nuốt sống Taishi vậy?
Nhân lúc Diễm My có điện thoại, Bảo Trân nói với Hạ Dương "Mày dẫn anh ta lên phía trước mua đặc sản đi, tao chờ bạn đến đưa đồ rồi sẽ cùng với anh Khang và anh Luân đến sau."
Hạ Dương gật đầu, cô dẫn theo Taishi đi về phía trước.
Gia Luân khó hiểu hỏi Bảo Trân "Không phải em muốn gán ghép anh với Hạ Dương sao?"
Bảo Trân cười cười "Em không tin anh không nhìn ra được mối quan hệ của hai người họ?"
Gia Luân nhíu mày "Đừng nói với anh đó chính là người khiến bé Dương thất tình nha?"
Bảo Trân gật đầu với anh "Em tưởng anh đoán ra từ lâu rồi chứ." Nói xong cô liền nắm tay Chí Khang đi vào một cửa hàng.
Hạ Dương có chút không vui, cô cứ đi về phía trước, cũng không hề quan tâm Taishi có đi theo mình hay không.
Taishi vì hắt hơi nhiều mà khó chịu, anh hít hít mũi đi theo Hạ Dương, vừa đi vừa nói "Khách sạn của anh ở gần đây, em có muốn ghé qua đó một lát không?"
Hạ Dương lầm bầm "Qua đó làm cái gì?"
Vừa hay lúc này đi đến một góc hơi vắng người, Taishi kéo tay Hạ Dương lại "Em thật sự không muốn trở về cùng anh sao?"
Hạ Dương nhìn thoáng qua anh, sau đó đi lại một hàng bán sữa đậu nành, cô chọn một chiếc bàn trong góc mà ngồi xuống.
Sắc trời ngày càng tối, nhiệt độ càng thấp hơn, gánh sữa đậu nành lúc này đang bốc khói nghi ngút, người bán hàng múc ra hai ly sữa để trước mặt hai người họ.
Hạ Dương vừa thổi cho sữa bớt nguội vừa nói "Ngay từ đầu em đã không muốn kết hôn với anh, chỉ là khi đó anh sang tận nhà em, anh họ em lại biết chuyện nên em mới không thể không đồng ý.
Em định là khi sang Nhật, đợi cho mọi chuyện dần ổn định, em sẽ đề nghị ly hôn với anh, sẽ trả anh lại cho Hiroko.
Nhưng sau đó anh lại vì em mà bị tai nạn, thời gian tiếp theo anh đối xử với em rất tốt, anh nói rằng anh cũng thích em.
Anh không biết lúc đó em đã vui đến thế nào đâu, em cứ nghĩ chúng ta sẽ an ổn cả đời rồi...Sau đó xảy ra thêm nhiều chuyện, phần an ổn chúng ta khó khăn lắm mới có được lại dần mất đi.
Em biết anh thật lòng với em, nhưng Taishi à, em thật sự đã rất mệt rồi, em không muốn tiếp tục chịu tổn thương nữa." Lời của Hạ Dương nói ra rất nhẹ nhàng, lại thêm phần nào đó nức nở.
Taishi im lặng nghe cô nói, trái tim một lần nữa vì những lời cô nói ra mà đau đớn.
Anh nên sớm biết trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác? Ngoại trừ có quan hệ ruột thịt, họ hàng ra, chính là đã đem người kia đặt sâu vào trong tim.
Anh biết rõ tình cảm của Hạ Dương đối với mình, một bên mặc định tình cảm của cô sẽ không bao giờ thay đổi, một bên lại vì tình nghĩa mà muốn giúp đỡ Hiroko.
Bất giác chính anh đã khiến mọi chuyện ngày càng tồi tệ, khiến cho Hạ Dương đã không còn bất kỳ lòng tin nào với anh nữa.
Hạ Dương không phải muốn làm khó Taishi, chỉ là cô chưa đủ tin tưởng, cô lo sợ bản thân sẽ phải chịu thêm nhiều tổn thương.
Những lời Taishi nói trước đó cũng chưa đủ thuyết phục cô, Hạ Dương cảm thấy cô vẫn cần một cái gì đó, một lý do có thể khiến cô đồng ý về Nhật cùng Taishi, khiến cho cô có thể quên đi những thương tổn trước đó.
Taishi nắm lấy tay Hạ Dương, giọng nói mang theo vài phần nỉ non "Em có biết lúc em rời đi, mọi thứ đối với anh tồi tệ đến mức nào không? Anh về đến nhà, căn nhà lạnh lẽo không còn hơi ấm của em.
Đồ vật trước đó chúng ta để cùng một đôi, bây giờ chỉ còn đơn lẻ cái của anh.
Chiếc giường rộng lớn kia cũng chỉ còn một mình anh nằm, so với bên ngoài, anh cảm thấy trong nhà mình mới là nơi lạnh lẽo nhất.
Tối hôm đó anh đã rất muốn lái xe ngay về nhà với em, nhưng anh không thể để Hiroshi một mình.
Anh thừa nhận là hôm đó anh có ở cùng với Hiroko, nhưng anh và cô ấy không xảy ra chuyện gì cả, bọn anh ở tại bệnh viện, sự chú ý của anh đều dồn lên người Hiroshi.
Sáng hôm sau Hiroshi lại phải phẫu thuật, anh bận tối mặt, đến tối lại phải lái xe xuyên đêm về nhà với em, nhưng lúc đó em lại rời đi rồi.
Anh như một kẻ điên mà đi tìm em khắp nơi, anh nghĩ em sẽ quay về Việt Nam, vì vậy đã gọi cho Will.
Em không biết cậu ta hung dữ cỡ nào đâu, cậu ta mắng anh xong rồi còn sang tận sân vận động đánh anh, còn cấm anh không được đi tìm em nữa." Taishi càng nói giọng càng trở nên ủy khuất.
Hạ Dương đau lòng hỏi anh "Anh ấy đánh anh có đau không?"
Taishi lắc đầu "Mặc dù anh bị đánh đến chảy cả máu miệng nhưng anh không thấy đau, anh biết cậu ta lo lắng cho em, anh cũng vậy, thay vào đó tim của anh như bị ai đó bóp chặt, nó vừa đau vừa khó chịu."
Bà bán hàng ngồi gần đó không hiểu Hạ Dương và Taishi đang nói gì, bà chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của Taishi thì lắc đầu nói với bà ở sạp hàng bên cạnh "Cậu ta nhìn đẹp trai vậy mà có vẻ mít ướt ha."
Taishi càng nắm tay Hạ Dương chặt hơn, anh nhẹ nhàng nói "Lời anh nói đều là thật hết, anh yêu em là thật, trong lòng anh ngoại trừ em ra thì không còn ai nữa cả.
Trở về cùng anh được không, trở về căn nhà của chúng ta, sau này anh nhất định sẽ không để em buồn thêm lần nào nữa."
Bà bán hàng lại hỏi bà bên cạnh "Hình như cậu ta đang tỏ tình với cô gái kia."
Bà bên cạnh kinh ngạc "Bà hiểu hai người họ đang nói gì sao?"
Bà bán hàng lắc đầu "Không hiểu, nhưng mà nhìn cảnh tượng này thì tôi có thể đoán được, hồi xưa chồng tôi cũng tỏ tình như vậy đấy.
Nhưng mà sau này lấy nhau về rồi mới biết, đàn ông họ thay lòng nhanh lắm, mới được vài năm đã rượu chè, vô tâm với vợ con."
Hạ Dương đang bị Taishi làm cho cảm động, mấy lời của hai cô bán hàng kia lại vô tình lọt vào tai cô, khiến Hạ Dương cảm thấy hơi buồn cười.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Taishi nói "Mấy cô bên đó nói là không nên tin lời đàn ông, họ dễ thay lòng lắm.
Chồng của cô ấy ban đầu cũng nói giống như anh, sau được vài năm thì trở mặt, thay đổi tính tình một cách bất ngờ luôn."
Taishi sửng sốt, anh nhìn hai người bán hàng phía sau, sau đó vội vàng xua tay "Không có, anh không có giống bọn họ, anh nhất định sẽ không thay lòng."
Hạ Dương mỉm cười, cô nghiêm túc hỏi anh "Vậy còn Hiroko thì sao?"
Taishi nhìn vào mắt của Hạ Dương, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
Đến cuối cùng người quan tâm Hiroko nhiều nhất lại chính là Hạ Dương.
Đôi khi Taishi thật sự hi vọng Hạ Dương có thể ích kỷ hơn một chút, có thể nghĩ cho bản thân mình và cho anh một chút.
Đưa tay xoa đầu Hạ Dương, Taishi nói "Mặc kệ cô ấy, cô ấy và anh có liên quan gì đâu.
Anh khó khăn lắm mới gặp lại vợ mình, đâu có thời gian mà quan tâm đến người khác.
Sau này cũng vậy, ngoại trừ em ra sẽ không chú ý đến người nào nữa.".